Đen và trắng
Chương 23 : gian tình
CHƯƠNG 23: GIAN TÌNH
"Chờ đấy. Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cậu nói thích tôi!" - Cao Minh dõng dạc nói.
"Không bao giờ! Anh bị điên à?" - Mục Nhất Dương như thể hét lên. Thà rằng tin vào ngày tận thế còn hơn tin vào chuyện này. Cái gì chứ? Cậu mà lại đi thích một thằng đàn ông khác sao? Không bao giờ!
"Cậu không cần phải phản ứng thái quá như vậy." Cao Minh thấy Mục Nhất Dương mặt đỏ tía tai, liền không ngừng được trêu ghẹo.
"Tôi phản ứng cái..."
Mục Nhất Dương chưa kịp nói hết câu, Cao Minh đã tiến lại gần, hai ngón tay hờ hững chặn lại môi cậu: "Cậu có chắc mình không có ý đồ với tôi?"
Mục Nhất Dương ăn ngay nói thẳng. "Ờ đấy, tôi mà thèm có ý đồ với anh à?"
"Vậy cậu tính sao chuyện lần trước cậu hôn tôi?" - Cao Minh nhếch mép cười, chuyện lần trước mặc dù biết là hiểu lầm nhưng anh vẫn luôn để tâm.
"Mẹ kiếp, tôi cứu anh đấy?" Mục Nhất Dương đay nghiến. Cái khỉ gió gì thế? Tự nhiên lại lôi cái chuyện cũ rích đó ra, thật là...
"Cậu cứu tôi? Sao tôi chưa từng nghe - hôn môi cũng có thể cứu người nhỉ?" Cao Minh càng chọc ngoáy sâu hơn nữa.
Mục Nhất Dương: "......"
Hồi nhỏ, Mục Nhất Dương hay đi bắt ma cùng sư phụ, thực chất là đi "siêu thoát" cho những linh hồn còn vương vấn cõi trần thế. Hai người đã gặp rất nhiều những hồn ma nữ thất tình. Lúc đó, sư phụ cậu - người đàn ông "xuân sắc, xuân tình chưa cạn", lại rất mực phong lưu , đã giải thoát cho họ bằng những nụ hôn. Nhận được những nụ hôn ấy, các cô hồn đỏ mặt rồi biến mất.
Cậu ngạc nhiên, hỏi ra thì sư phụ trả lời: "Ta nói cho con biết, giải quyết việc gì cũng phải tìm hiểu rõ nguyên nhân. Các cô ấy thất tình mà chết, ta tặng tình cho họ, quả là thông minh. Con thấy không, chỉ ta mới có thể nghĩ ra những điều đó!!!"
Sớm biết, trí óc sẽ khó phát triển khi ở gần sư phụ, nhưng biết làm sao đây?
"Sư phụ à? Người hại con rồi!" - Mục Nhất Dương nghĩ thầm.
Cao Minh lại tiếp tục hỏi: "Tại sao lúc ngủ, cậu lại đạp chân lên mặt tôi? Đó không được xem là "ý đồ" sao?"
"......."
"......."
"Là ai đã bảo rằng: nếu như có thể thoát ra khỏi cái hố đó, sẽ ngoan ngoãn đi cùng tôi?
"......"
"......"
Cao Minh tiến đến gần hơn nữa, mặt đối mặt, hai hơi thở nam tính ở cùng một chỗ, mỗi tâm hồn gợn lên một làn sóng nhẹ, khẽ đưa đẩy hai con thuyền lạc lối trôi đi cùng nhau. Nhiệt độ lúc này nhảy vọt lên năm mươi độ.
Và chuyện mà chúng ta mong xảy ra, nó cũng chẳng xảy ra.
Mục Nhất Dương nóng ran, đỏ ửng cả mặt, thế nhưng Cao Minh chỉ nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cậu. Thấy Mục Nhất Dương "sợ hãi", Cao Minh khẽ cười: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không bắt ép cậu, tôi sẽ đợi cho đến khi, cậu hoàn toàn tự nguyện!"
Nụ cười ôn nhu, ấm áp khiến con người ta an tâm, triệt để phá tan mọi lo lắng trong lòng. Lòng Mục Nhất Dương không rõ có tư vị gì, chỉ cuồn cuộn lên một khối "bình yên".
Hai người họ bắt đầu xuất phát, đi đến Nghi Giang.
Sư phụ Mục Nhất Dương ở sâu trong núi, đường lại khó đi, ước chừng khoảng hai ngày mới đến nơi. Hơn nửa ngày đi đường mệt mỏi, họ dừng chân tại một vùng đất rộng bằng phẳng.
Nơi đây cũng rất đẹp, màu xanh của cỏ trải dài, những bông hoa trắng cứ như điểm xuyết, ướn mình mà khoe sắc giữa hoàng hôn. Suối chảy nhẹ, núi uốn lượn, con đường nhỏ quanh co... Từng đàn chim nhảy múa, gió khẽ đưa mình theo tiếng nhạc, những tảng mây hờ hững như cười cợt, như trêu đùa trái tim nhỏ bé của con người.
Tinh hoa của mặt trời ngưng tụ rồi bắn thành những mảnh nhỏ, cứ như chàng hoàng tử đang giương cao cung tên của tình ái. Từng chiếc lá vàng xoay mình rơi xuống mặt nước, mơ hồ mà chạm đến cảm xúc của con người.
Khung cảnh hòa hợp đó, nhẹ nhàng lại tinh tế, thấm nhuần tình sắc.
Bề mặt cảnh vật tĩnh, nhưng sức sống trong nó vẫn luôn căng tràn, luôn chờ đợi một cơ hội để bung nở... Cứ như tình yêu của hai người họ.
Chỉ khi có một cơn gió lạ lùng thoáng qua, người ta mới giật mình tỉnh lại: "Ta đang ở chốn nào?"
.........................................
Mục Nhất Dương phấn khởi, rất nhanh chóng định bước xuống xe nhưng Cao Minh đã kéo cậu lại:
"Bỏ tôi ra, cảnh đẹp như vậy, tôi phải chạy đi xem." - Mục Nhất Dương bất mãn nói.
Cao Minh không nói gì, rất thành thạo lấy ra một chiếc còng tay. Anh khóa tay trái của mình với tay phải của Mục Nhất Dương lại."Để xem lần này cậu còn gây chuyện gì không!"
Mục Nhất Dương khóc không ra nước mắt. "Anh mở ra mau, tôi cần anh quản hả?"
"Không" Cao Minh cứng rắn, nhất định không thể để tình trạng lần trước xảy ra nữa.
"Tôi sẽ không chạy đi đâu đâu." Mục Nhất Dương van nài, cố sức vuột khỏi tầm tay Cao Minh. Cao Minh vẫn quả quyết: "Không"
Mục Nhất Dương áp dụng chiêu thức cuối cùng, đôi mắt chớp chớp, hai má phúng phính, môi chu lên, khuôn mặt khả ái nhìn Cao Minh: "Đi mà, đi mà!!!".
(Thực ra trong lòng: "Mẹ cha nó, thật mất mặt.")
Cao Minh choáng váng, nhìn cậu như vậy, lại mong chiếm được tiện nghi. Anh chỉ tay lên má mình mấy lần."Thế này là sao? Anh ta muốn mình hôn lên đó?" - Mục Nhất Dương càng choáng váng hơn.
Cao Minh lại tiếp tục chỉ chỉ, tư thế "sẵn sàng nghênh đón".
Mục Nhất Dương khổ tâm, lại nghĩ đến mấy món đồ cổ sắp khai quật, không đành lòng mà hôn nhẹ lên má Cao Minh.
Thời gian, ngay giây phút này...ngừng trôi. Hai trái tim đập loạn xạ, cứ như muốn nhảy vào lồng ngực của đối phương. Cao Minh chỉ muốn cúi xuống, nâng môi Mục Nhất Dương lên mà hôn, mà gặm, mà cắn.
"Bây giờ thả tôi ra được chưa?" - Mục Nhất Dương đỏ mặt nói.
Tên nhóc này quả nhiên khờ khạo, nhanh như vậy đã trúng bẫy. "Tôi có nói sẽ thả cậu ra sao?"
"Cái gì? Không phải anh...?" - Mục Nhất Dương sững sờ. Thế này là thế nào?
"Tôi làm sao, tôi đang đưa tay lên mặt suy nghĩ, cậu lại hôn tôi." Cao Minh sảng khoái nói, cứ như vừa mới lừa được một đại nhân vật tầm cỡ.
"Tôi tưởng..." Mục Nhất Dương cố gắng cãi lại.
Cao Minh càng muốn trêu tức cậu hơn nữa. "Cậu suy nghĩ nhiều như vậy, chắc chắn là có tình ý với tôi."
Mục Nhất Dương thở hổn hển, vì mất sức mà mặt ửng đỏ, tai hồng rực. Cao Minh nhìn vào chỉ muốn cắn tên tiểu tử này một cái. "Tôi không..."
Cao Minh cười lớn, từ nay anh sẽ trêu chọc Mục Nhất Dương thật nhiều. "Đừng cãi, tôi biết cậu xấu hổ. Yên tâm đi, sau này sẽ quen, hahaha"
Mục Nhất Dương tức giận đến cực độ, nóng nẩy hét lên: "Rốt cuộc anh có thả tôi ra không?"
"Cậu cho tôi "làm" ở chỗ này, tôi lập tức thả cậu..." Cao Minh tiến đến, dán mặt vào đầu Mục Nhất Dương.
Mục Nhất vừa tức giận, vừa xấu hổ, mặt đỏ, lại nghẹn tím."Anh...anh..."
Cao Minh không quá đà, anh đặt một nụ HÔN nhẹ lên trán cậu. Cảm xúc cứ như bị ngưng trệ, họ hoàn toàn không nghĩ tới điều gì nữa.
Bờ vai thanh thoát, làn da sáng mịn, khuôn mặt khả ái... Cao Minh hận không thể lúc này trực tiếp "thao" cậu. Trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả!!!
Đêm đến, những ngôi sao chụm lại thành từng đám, từng đám, trăng tròn vành vạch, tiếng suối chảy róc rách.Hai người bọn họ nằm ở trong lều, an tĩnh mà ngắm trăng.
"Tại sao anh lại khóa tay tôi ?" - Mục Nhất Dương không can tâm hỏi.
"Không trói cậu lại, cậu sẽ rơi xuống hố như lần trước. Không khóa cậu lại, cậu sẽ chạy ra khỏi tim tôi. Tôi vì quá yêu thích cậu mới khóa tay cậu lại."
"....."
Câu trả lời quá "có lí" khiến Cao Minh ngỡ ngàng tự vấn: "Mình vừa nói cái gì vậy?"
.............................................
Ngày hôm sau, hai người họ nhanh chóng đến một vùng núi thuộc tỉnh Nghi Giang.
"Sư phụ! Con đã về!"
Huỳnh Đức Duẩn bước ra ngoài, nhìn thấy Cao Minh, bất ngờ thốt lên:
"Sao cậu lại?"
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
8 chương
9 chương