Edit: Thủy Lưu Ly Trong vương cung, Yvette mới ngồi một lúc đã cảm thấy đứng ngồi không yên. Theo lý thuyết bà nên nhanh chóng nói lại tin tức này cho Warner để thằng bé hết hi vọng mới đúng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một hồi, bà lại nghĩ, làm vậy, sợ rằng không thích hợp. Mặc dù bình thường Warner hơi trầm mặc ít lời, nhưng tính khí cũng rất ngang bướng, cho nên nhỡ nó biết chuyện, e là ai cũng đừng mơ sống yên ổn. Mạc Vấn là bình dân, còn Warner là đứa nhỏ cao tầng, sơ sót một cái, sẽ thành bê bối con trai thủ lĩnh ép buộc dân chúng giao du. Hơn nữa mũi truyền thông đều nhạy như chó, nếu phát hiện manh mối sẽ tuyệt đối không bỏ qua tin tức này. Suy nghĩ một chút, Yvette quyết định tìm chồng bà để thương lượng. … Mạc Vấn cũng không biết có người theo đuôi cậu một đường, còn nghĩ cậu và Fibbi có quan hệ không tầm thường, cậu chỉ biết hôm nay cậu đã đi ít nhất ba trung tâm, cuối cùng mang theo không ít gói to gói nhỏ trở về trường, nếu không nhờ có nội lực duy trì, thì có lẽ cậu đã mệt đến mức nằm úp sấp như cún rồi. Cũng không biết một cô gái bình thường như Fibbi thì lấy đâu ra sức bền như vậy, đến lúc này cũng chỉ hơi nóng mà toát chút mồ hôi thôi. Dẫn Mạc Vấn đi dạo nửa ngày, cuối cùng Fibbi cũng mua đủ những thứ mình thích, Mạc Vấn vốn định tính tiền lại bị Fibbi mạnh mẽ từ chối. Cho nên trước khi trở về học viện, rốt cuộc Mạc Vấn cũng tìm được cơ hội để Fibbi nhận lấy một đôi vòng tay đẹp đẽ. Đây là quà đáp lễ sau khi Fibbi mua cho cậu một chiếc trâm cài tóc tao nhã nam tính, mà sau khi nhận lấy trâm cài tóc này cậu cũng dứt khoát tìm một nơi để chải đầu mang vào, bởi nói thế nào thì đây cũng là lòng thành của em gái. Trốn học cũng đã trốn lâu như vậy, khi trở về, trừng phạt của phạt của Mạc Vấn cũng theo sát mà đến. Ấn tượng của đạo sư lớp tinh anh đới với Mạc Vấn không thể nói là không sâu, dưới cái nhìn của ông, Mạc Vấn mười phần là thiên tài trong thiên tài hệ lịch sử, nhưng tên thiên tài này lại làm ông vô cùng đau lòng. Trong phòng làm việc của giáo sư, Mạc Vấn đứng trước mặt ông, ngoan ngoãn cúi đầu nghe ông phát biểu. Tâm tình của ông lão này vô cùng kích động, xem ra là cảm thấy ghét cay ghét đắng đối với hành động trốn học của Mạc Vấn, chỉ nghe ông vỗ bàn rầm rầm, trên mặt cũng lộ vẻ đau lòng không thể tả: “Bạn học Mạc Vấn, hành vi trốn học trước đây của trò thầy không truy cứu nữa, thầy cứ nghĩ hai ngày nay trò đã biết sai mà về đường ngay, ai ngờ buổi chiều trò lại tiếp tục thói quen cũ. Trò làm như thế là sống uổng tuổi xuân của trò, lãng phí thiên phú của trò!” Càng nghe ông nói, Mạc Vấn càng chột dạ, nên càng ngoan ngoãn lắng nghe. Nói đến nửa ngày, giáo sư chuyển sang tiếc nuối lắc đầu một cái, than thở: “Nếu như trò là học viên học viện Illinois, cho dù thầy liều mạng già cũng nhất định sửa lại tật xấu của trò. Thôi thi đấu sắp diễn ra rồi, trò tự lo lấy đi, đừng để những người trước kia có thành tích không bằng trò lại vượt qua trò.” Nói xong, ông xua tay để Mạc Vấn rời khỏi phòng. Khi Mạc Vấn đi rồi, vị giáo sư già cầm tách trà trên bàn nhấp một ngụm rồi mới đặt xuống, nhìn cửa phòng sâu sắc thở dài một hơi. Vị giáo sư khác bên cạnh liếc mắt nhìn, mở miệng hỏi: “Jeff, sao bây giờ ông trở nên đa sầu đa cảm như thế? Bọn nhỏ muốn học thì chỉ dạy nhiều một chút, không muốn cũng đâu thể cưỡng cầu.” Giáo sư Jeff lắc đầu, giọng nói mang theo chút tiếc hận: “Ông không hiểu, đây là thiên tài chân chính, vào tuổi của trò ấy, tôi cũng không thể đáp đúng những câu hỏi kia đâu, vậy mà dưới sự cố gắng làm khó dễ của tôi trò ấy đều trả lời đúng toàn bộ. Thiên phú như trò ấy chỉ có thể gặp không thể cầu.” “Thật sự như vậy.” Vị giáo sư bên cạnh cười khẽ một tiếng nhưng không để ý mấy mà cầm lấy tư liệu giảng dạy lên xem. Jeff thấy vậy cũng không nói nữa, vì thế văn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Lúc Mạc Vấn trở lại ký túc xá, cậu không tiếp tục chơi Quang Não mà thành thật nằm trên giường, cẩn thận suy ngẫm lại những gì mà vị giáo sư già kia đã nói. Cậu thật sự không ngờ tuy chỉ là giáo viên tạm thời lại có thể nghĩ cho cậu nhiều như vậy, lại hồi tưởng những lần trốn học trước đó, Mạc Vấn cảm thấy hơi áy náy. Đáng tiếc chính là sau lần này vị giáo sư kia đã không còn lên lớp, theo thời gian cuộc thi càng áp sát, mọi người đều bắt đầu ôn tập tự do, hơn nữa sau khi cuộc tranh tài kết thúc họ còn phải đóng gói đồ đạt trở lại học viện của chính mình. Từ sau này đó, Warner vẫn không liên lạc gì với Mạc Vấn, cho nên Mạc Vấn đã sớm quên đối phương ở sau gáy, toàn tâm toàn ý ôn tập kiến thức. Vị trí đứng đầu này ngồi luôn cũng sẽ nghiện, nếu có một ngày bỗng dưng thứ tự bị tụt xuống thì tâm lý của Mạc Vấn có thể không ổn một quãng thời gian. Pohl cũng đang vùi đầu vào ôn tập, số lần đến tìm Mạc Vấn cũng dần giảm bớt. Edward luôn đối đầu với Pohl cũng vậy, có lẽ cậu ta đang tìm cách đả kích Pohl trên cuộc thi cũng nên. Thi đấu tinh anh là một cuộc thi nền tảng được chính thức thừa nhận, không giống với những cuộc thi học viện bình thường, trong thi đấu tinh anh càng đạt được thành tích cao thì nơi có thể lựa chọn sau khi tốt nghiệp cũng càng nhiều, những đơn vị tổ chức có ưu đãi tốt đều muốn cướp những những học viên có thứ tự hàng đầu này. Vào ngày thi đấu cuối cùng, không chỉ có học viên và giáo sư vây xem, các vị quan chức và lãnh đạo mười học viện tinh anh cũng chia làm hai hàng ngồi bên dưới, cùng đảm bảo tính công bằng, công chính, công khai của cuộc thi. Quy trình thi đấu năm nay gần giống như năm vừa rồi, điều khác biệt duy nhất chính là năm nay phu nhân thủ lĩnh tự mình đến đây. Mạc Vấn đã gặp vị phu nhân thủ lĩnh này rồi vì thế khi đến sân thi đấu vừa nhìn đã nhận ra được, có điều cậu cho rằng cuộc thi hằng năm đều có sự xuất hiện của các vị phu nhân, cho nên cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thôi. Lần này Yvette đến đây là vì Mạc Vấn, sau khi bà trở về luôn thăm dò ý tứ của con trai, nhưng vẫn như cũ là không phải Mạc Vấn thì không thể. Đến mức này thì bà còn có thể làm gì được, chẳng lẽ muốn bà bởi vì chuyện này mà kết thù với con trai? Warner lớn rồi, thằng bé đã chọn con đường nào thì chính nó phải tiếp tục đi thôi. Cuộc thi tinh anh lần này có ba hình thức thi đấu: Giải đề thi, cướp quyền trả lời và giám định tại hiện trường. Đối với Mạc Vấn mà nói thì hai hình thức trước cậu cũng đã từng gặp qua, chỉ riêng hình thức giám định tại hiện trường là cậu chưa từng thử. Đối với vòng thi đầu tiên, sau khi giải đề xong thì bài thi sẽ bị phong khín tại chỗ rồi thu lại, hình thức cũng khá giống những cuộc thi trước đây Mạc Vấn đã tham gia, có điều, lần thi này phải dùng bút viết chữ thì mới được. Có lẽ là muốn xem thử chữ viết của học viên thế nào, dù sao hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, rất nhiều nơi đã không còn dùng bút viết chữ, thế nhưng chữ viết là tuyệt đối không thể không viết, nét chữ nết người, đó cũng chính là bộ mặt thứ hai của một người mà. Đến vòng thi cướp quyền trả lời, bầu không khí mới sôi sục lên, lúc này, lần đầu tiên Yvette tận mắt nhìn thấy phong thái độc nhất vô nhị của Mạc Vấn trong cuộc thi. Toàn trường có khoảng năm mươi người lại giống như tất cả hào quang đều tập trung trên người một người, còn bốn mươi chín người còn lại đều bị cậu làm lu mờ ảm đạm, ngay cả khán giả dưới đài cũng không biết đã vỗ tay bao nhiêu lần. Gần như đề mục vừa được phát xong, đèn cướp quyền trả lời của Mạc Vấn cũng sáng lên. Đây là lần đầu Yvette biết, thì ra thi cướp quyền trả lời cũng có thể bao thầu. (hốt trọn) Các thí sinh của học viện Horst đã sớm chuẩn bị tâm lý đồng thời miễn dịch đối với những tình huống như thế, nhưng thí sinh học viện khác lại xui xẻo hơn, toàn thân họ như rớt vào hầm băng, trái tim thật lạnh thật lạnh. Bây giờ bọn họ đã không còn ý nghĩ muốn làm vẻ vang vì người nhà của mình gì nữa, bọn họ chỉ muốn khóc lóc về nhà gọi ma ma mà thôi. Ma ma, học viện có quái thú ahuhu. Trước đó bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý xem Mạc Vấn là một đối thủ mạnh mà đối phó, nhưng đến lúc này cũng bị tình huống trước mặt dọa sợ hết hồn. Đây không phải thi cướp quyền trả lời, đây rõ ràng là show diễn cá nhân mà! Trừ Pohl cướp được một đề mục hồi tưởng, còn lại đều bị Mạc Vấn húp trọn. Cuộc thi tinh anh không phải cuộc thi chọn lựa, có thể có được một cơ hội nữa. Mỗi cửa ải cuộc thi tinh anh chỉ diễn ra một lần, một câu cũng không cướp được? Được rồi, vậy chỗ này điểm của mấy người là 0. Bốn mươi tám người hai mặt nhìn nhau, trong lòng không ngừng tức giận chửi má nó, nhưng điều này cũng không có tác dụng gì. Duy nhất có chút an ủi tâm lý là, còn có bốn mươi bảy tiểu đồng bọn có cùng điểm số với mình. Trong lòng mọi người không ngừng tiếp sức cho chính mình, chuẩn bị đại triển thân thủ trong vòng thi cuối cùng, để vị đệ nhất phu nhân và các quan chức nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng cho Mạc Vấn một bài học. Rốt cuộc món đồ cổ dùng trong vòng thi giám định tại hiện trường cũng được lấy ra, nó bị thả vào một chiếc hộp bằng pha lê, rất dễ dàng đã có thể nhìn ra đây là lông trên người gia cầm. Hiện trường có chút rối loạn, năm mươi thí sinh dù một người dịch một chiếc ghế cũng gây ra âm thanh chói tai, chứ đừng nói chi còn có người nhân cơ hội này mà chụm đầu ghé tai thảo luận. Trường hợp này không đúng, cuộc thi tinh anh sao lại để các thí sinh đến nhận biết lông chim? Nhất định ban tổ chức có âm mưu gì đó. Yvette không có tri thức về lịch sử gì, thứ bà tiếp xúc đều là những lý luận học được từ trong những cuốn sách, cho nên bây giờ bà cũng không nhìn ra bên trong hộp pha lê là lông chim gì. Bà đưa mắt nhìn Mạc Vấn, trong lòng càng thấy lo lắng thay đối phương. Hai vòng thi trước đó đứa nhỏ này đều biểu hiện rất tốt, vòng thi cuối cùng này tuyệt đối đừng rơi xuống phía sau. Mà Mạc Vấn, như đã đoán trước, chỉ cần liếc mắt từ xa xa, cậu đã có thể xác định rốt cuộc thứ bên trong là gì. Giáo sư đặt đồ cổ giữa sân, đứng thẳng người, theo tiếng ‘mở’ chậm rãi ra khỏi miệng, lồng pha lê cũng từ từ biến mất để lộ đồ vật bên trong ra trước mắt mọi người. Các thi sinh bắt đầu xếp hàng đến gần quan sát, mỗi thi sinh sau khi quan sát xong đều phải đến phòng kín viết đáp án ra rồi giao cho bốn vị giáo sư trong phòng. Giáo sư nhiều như thế cũng là vì muốn phòng ngừa có thí sinh nhất thời nảy sinh dục vọng mà phạm phải sai lầm lớn. Mạc Vấn đứng trong phòng kín, bốn vị giáo sư ngồi bên đều cảm thấy rất hứng thú nhìn cậu. Mạc Vấn hơi chần chờ một chút rồi dứt khoát viết xuống hai chữ ‘Quả cầu’. Đúng vậy, thứ bày trong hộp pha lê chính là một quả cầu. Có lẽ học viện muốn thí sinh rơi vào ngõ cụt mới lựa chọn món đồ như vậy. Nhìn xa là lông chim, lại gần cũng là lông chim, nếu là người bất cẩn sẽ chỉ chăm chú phân tích xem đây là loại lông của loài chim nào mà quên cái bệ hình tròn phía dưới. Và nếu thật sự quên mất điểm mấu chốt này thì nhất định sẽ rơi vào cái bẫy của người ra đề. Đồ cổ, không phải là thứ nông cạn chỉ cần nhìn từ xa đã hiểu rõ như vậy. Một nhánh gỗ được sơn màu vàng kim, cậu cho rằng là một nhánh cây bình thường nhưng khi cạo lớp màu bên ngoài, thứ bên trong có thể là một nhánh rễ trúc. Cậu có thể ngụy biện nói hai thứ đó không phải đều là gỗ sao, nhưng đối với đồ cổ mà nói, mỗi một chi tiếc nhỏ nhặt đều cần quan sát rõ ràng tỉ mỉ chứ đừng nói rễ trúc và rễ cây khác nhau thế nào. Đây là vòng thi thử sức quan sát và tri thức thực tiễn của thí sinh. Chỉ có sức quan sát còn chưa đủ, cậu có thể nhìn ra vật này kỳ lạ, nhưng đồng thời cậu còn phải biết vì sao nó kỳ lại, nó tên gì, ở thời đại đó nó lại có tác dụng gì. … Sau khi vòng thi này kết thúc, đáp án và thành tích không được công bố tại chỗ, theo sự phân tán của đoàn người, cũng đến lúc Mạc Vấn nên trở về học viện Horst học tập bình thường. Ngay lúc Mạc Vấn đóng cửa phòng ký túc xá chuẩn bị rời khỏi học viện Illinois, một giọng nữ gọi cậu lại. Mạc Vấn xoay người, là phu nhân thủ lĩnh, mẹ của Warner. Có khả năng Warner thật sự trở về trưng cầu ý kiến của phụ huynh rồi, và có lẽ vị này đến đây là để mình biết khó mà lui chăng. Rốt cuộc cũng đến, Mạc Vấn đã chờ tình huống này thật lâu. Cậu kéo kéo khóe miệng, mỉm cười nhìn Yvette, lễ phép hỏi: “Phu nhân, xin hỏi ngài tìm cháu có chuyện gì không?” Phong thái Yvette đoan trang, trên mặt mang theo nụ cười tao nhã nói rõ mục đích bà đến đây: “Đứa nhỏ, bác có thể mời cháu đi ăn tối không?” Chân mày Mạc Vấn hơi động, khẽ khàng gật đầu cười: “Nếu phu nhân đã có lời, cháu nào có đạo lý không đi.” Nói xong, hai người cùng vào thang máy đi xuống lầu. Mạc Vấn vừa mới thi đấu xong, chính là lúc danh tiếng thịnh nhất, hầu như tất cả những người xem qua so tài đều biết Mạc Vấn, cộng thêm dáng vẻ mắt ngọc mày ngài của đối phương càng khiến đối phương tăng thêm không ít điểm. Giống như lúc ở Horst cũng vậy, một làn sóng thư tình không ngừng trào lại đây. Dường như mọi người đều biết lúc này Mạc Vấn sẽ rời đi cho nên từng đợt từng đợt người không ngừng ùa lên giao thư tình vào tận tay cậu, ngay cả vị đệ nhất phu nhân đi bên cạnh cũng không thể ngăn cản quyết tâm theo đuổi tình yêu của bọn họ. Móng tay Yvette gấp đến mức sắp bấm vào da thịt. Người được hoan nghênh như vậy, càng khiến lòng bà không thể nắm chắc. Tuy nghĩ vậy nhưng hành động của bà lại không hề để lộ mảy may, rõ ràng trong lòng sắp trừng nhóm người thi nhau bày tỏ thành cái động rồi nhưng trên mặt vẫn phải giữ nét cười hòa ái dễ gần, không những thế có người đưa thư tình xong còn quay qua bà cầu bắt tay, bà cũng mỉm cười lần lượt đáp lại. Rốt cuộc ra khỏi trường học ngồi trên xe đặc chủng, Yvette thở phào nhẹ nhõm, nhìn Mạc Vấn đang cầm một đống thư tình. Tầm mắt bà hơi liếc nhìn thư tình trên tay cậu, lại hơi chút thâm ý nói: “Cứ ôm như vậy không mệt sao? Thả xuống nghỉ ngơi một lúc đi.” Mạc Vấn đánh giá xung quanh xe một vòng, quay đầu lại cười cười trả lời: “Trong xe ngài rất sạch sẽ, để đồ lung tung không phải sẽ trở thành đồ bỏ sao?” “Không sao, không sao, cứ tùy tiện đặt đâu cũng được, mỗi ngày đều có người dọn dẹp.” Yvette ước gì Mạc Vấn xem nhưng lá thư tình này thành rác rưởi mà ném. “Vậy thì phiền ngài vậy.” Mạc Vấn chuyển đống thư tình trong tay ra sau. Yên tĩnh một lúc, Yvette nhìn Mạc Vấn bên cạnh, ý đồ muốn thay con trai mình tìm hiểu tin tức. Bà chậm rãi mở miệng nói: “Ài, người tuổi trẻ bây giờ, đối với tình cảm cũng tích cực hơn nhiều. À mà cháu có người trong lòng chưa?” Nói xong, còn nhìn Mạc Vấn cười đến ý tứ sâu xa: “Cháu cứ nói với bác, bác sẽ không nói lại cho người khác biết.” Đến rồi đến rồi, lúc này chính là lúc thích hợp nhất để tỏ rõ quan điểm. Nghĩ tới đây, khóe miệng Mạc Vấn giật giật, giả vờ như không tiện nói: “Phu nhân, ngài đừng đùa, người xưa có nói, trước lập nghiệp sau thành gia, trước cháu muốn bản thân có năng lực mang lại cuộc sống tốt đẹp cho bầu bạn rồi mới tính chuyện yêu đương.” Mạc Vấn nói xong cũng âm thầm cho mình một like. Câu này nói ra có hai ý, một là nói hiện tại cậu không có đối tượng, cũng không có ý muốn tìm. Thứ hai là chờ sau khi tốt nghiệp mấy năm xem chính mình có tiền đồ không lại tìm bầu bạn sau. Hơn nữa lời này cũng tỏ rõ cậu không có chút ý tứ nào với Warner, cộng thêm cậu và Warner là hoàn toàn không có khả năng. Vậy nên bây giờ bà ấy cũng yên tâm rồi chứ nhỉ? Good job! Sau khi nghe xong, Yvette lúng túng cười cười, hơi khó chịu dịch dịch người, trong lòng bi thương nước mắt chảy thành sông. Chờ cậu lập nghiệp thì đến ngày tháng năm nào chứ, lẽ nào Warner phải chờ cậu đến mức thành người đàn ông luống tuổi sao? Vì muốn Warner cưới được đối tượng ở tuổi trẻ đẹp đẽ, Yvette cũng không ngừng ra sức, đến thân phận đệ nhất phu nhân cũng không để ý mà mở miệng uyển chuyển nhắc nhở: “Cái kia, nếu như cháu tìm một bầu bạn không cần cháu phấn đấu thì sao? Cũng phải cần lập nghiệp trước ư?” Sao tâm phòng bị của ngài nặng như vậy, cháu đã nói đến mức này mà ngài còn không tin. Hơi suy nghĩ một chút, rốt cuộc Mạc Vấn quyết định dùng đại chiêu của mình, chỉ thấy cậu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Yvette, hỏi ngược lại: “Sao có thể được ạ, hiện tại nào có cô gái nào suy nghĩ như vậy?” Nói xong, Mạc Vấn nhún nhún vai, tiếp tục nói: “Nếu như vậy, vậy cháu thật sự không còn đất dung thân nữa.” “…” (Thấy tội cho người mẹ ấy, thật khổ bức vì đứa con trai quý hóa mà =))) Lúc này Yvette mới nhớ ra, lúc trước khi cùng cả nhà bà ăn cơm, đúng là Mạc Vấn đã nói muốn tìm một cô gái để cùng sinh cục cưng. Vậy thì vấn đề đến rồi đây, phải làm sao nói Warner cũng có thể tạo cục cưng mà nhanh chóng chào hàng ra ngoài bây giờ.