CHÍN GIỜ TỐI, tôi lui về phòng dành cho con gái. Tori về phòng tự lúc nào và đang ngốn ngấu đọc cuốn Bá tước Monte Cristo. Nó chẳng làm gì hơn ngoài cái vẫy tay cho đến khi nốt chương sách. Tụi tôi tâm sự một lát. Chẳng có gì quan trọng. Chỉ nói qua nói lại, vất vả giữ bình tĩnh trong lúc khấn trời cho thời gian trôi thật nhanh. Thực ra cũng sắp đến lúc rồi. Chỉ vài tiếng nữa thôi… Derek bảo Andrew không bao giờ đi ngủ trước nửa đêm. Nếu chờ hắn ngủ say rồi ra tay, tụi tôi sẽ đợi đến hai giờ sáng. Ngạc nhiên chưa? Tôi có thể ngủ say đến độ không nghe chuông báo thức từ đồng hồ đeo tay Derek đưa cho tôi lúc trước. Tôi mở mắt bởi Tori, một tay lay tôi, tay kia cố tắt chuông báo thức. Tôi ngáp dài, mắt chớp lia lịa. Nó bảo: “Chạy trốn khi vừa chợp mắt sau một tuần thức trắng không phải là ý hay. May mà tớ đoán trước cơ sự này.” Nó giật nắp lon Coke và đưa cho tôi: “Không hiệu quả bằng cà phê. Nhưng chắc cậu không biết uống cà phê đâu nhỉ?” Vừa uống một ngụm lớn, tôi vừa lắc đầu. Nó ngán ngẩm nhìn lên: “Đúng là đồ trẻ con.” Cửa phòng bật mở. Simon chạy xộc vào. Tori bực bội: “Cậu làm cái gì thế hả?” Simon chỉ nhìn tôi: “Derek có chuyện. Tớ gọi mãi nhưng anh ấy không tỉnh.” Tụi tôi chạy vội ra cửa. Derek nằm dang chân tay và bất động trên giường, tung chăn xuống nền nhà. Mặc mỗi quần đùi, anh nằm sấp và ngủ say như chết. Tôi lay vai anh. Dù tay tôi còn lạnh vì mới cầm lon nước ngọt, nhưng Derek vẫn không cựa quậy. Simon thì thào: “Anh ấy còn thở. Chỉ có điều không tỉnh dậy được.” Tori đến bên giường. Dù không nhìn thẳng, tôi vẫn biết con bé không bỏ qua cơ hội ngắm Derek từ đầu đến chân. Nó bảo: “Cậu biết không, trong tư thế này, trông anh ấy không đến nỗi tệ.” Tôi trừng mắt cảnh cáo. “Tôi chỉ muốn nói là…” Tôi cúi sát Derek, gọi to hết mức tôi dám gọi. Tori luyên thuyên: “Nói thật nhé, tớ chỉ thích trốn một mình. Nhưng nếu cậu thích anh chàng to xác như trung vệ bóng bầu dục này thì…” Cái cau mặt của tôi bắt nó phải im miệng. Tôi phẩy tay ra hiệu cho nó đứng tránh ra. “Cậu che hết ánh sáng của tớ đây này.” “Này Chloe, cậu có biết sơ cứu không?” Tôi lắc đầu. “Vậy thì… chính cậu mới chắn sáng của tôi. Biến ngay!” Tôi đành để nó làm. Tori bắt mạch cho Derek, nghe ngóng hơi thở của anh và bảo cả hai đều ổn cả. Sau đó, nó cúi sát mặt người nằm đó: “Hơi thở của Derek không có gì lạ. Mùi… giống mùi kem đánh răng.” Bất ngờ, Derek mở bừng mắt và thấy ngay mặt Tori đang sà sát mặt tôi. Derek giãy nảy, buột miệng rủa. Simon cười phá lên. Tôi cuống quýt ra hiệu cho cậu ấy phải kín tiếng. Tôi hỏi Derek: “Anh sao vậy?” Simon đỡ lời: “Giờ thì không sao rồi. Nhất là sau khi bị Tori sốc điện vào tim.” Tôi giải thích: “Tụi em gọi mãi mà anh không dây. Tori chỉ muốn xem anh bị làm sao thôi.” Derek chớp mắt hoài, như thể không biết tôi đang ở đâu. Tôi vừa mở lời: “Em có lon Coke trong…” Tori đề nghị: “Để tớ lấy cho.” Tôi quay lại nhìn Derek. Anh vẫn chớp mắt lia lịa. “Kìa Derek?” “Ừ nhỉ.” Anh lẩm bẩm, nghe như giọng anh bị bóp nghẹt vậy. Thấy vậy, anh nhăn nhó và dọn giọng. “Anh cảm thấy trong người thế nào?” “Mệt thỉu. Chắc anh phải ngủ say lắm.” Simon bình luận: “Ngủ say như chết ấy.” Tôi hỏi thăm: “Anh có thấy đầu gối quỵ, đứng không vững không?” “Có (anh lại nhăn mặt). Tối qua anh ăn gì nhỉ?” Tôi dựng tóc gáy: “Anh có thấy đắng miệng không?” “Có.” Anh kêu trời và ngồi dậy. Lúc Tori quay lại, tôi cầm lon nước ngọt từ tay cô bạn: “Anh ấy bị bỏ thuốc.” “Bỏ thuốc ư? (Simon dừng một giây rồi chợt nhận ra). Là Andrew.” Tori nhanh nhẹn: “Để tôi đi lấy túi cho mọi người.” Tối qua tụi tôi mang hết túi xách vào phòng con gái, vì sợ nếu để trong tủ dưới lầu sẽ bị phát hiện. Tôi đến bên Derek lúc anh đang ngửa cổ uống hết lon Coca cola. Simon vừa nhặt túi vừa thông báo: “Tối qua, trước khi đi ngủ, Andrew lên phòng đưa nước ngọt có ga cho tụi tớ.” “Thế hắn có dặn ly nào dàn riêng cho Derek không?” “Hắn đâu cần phải nói. Tớ luôn uống loại nước dành cho người ăn kiêng mà.” Tôi quay sang Derek đúng lúc anh vừa đưa tay quệt ngang miệng. “Anh thấy trong người thế nào? Chắc anh sẽ không sao chứ?” “Ừ. Để anh thay quần áo đã.” Nếu đúng có chuyện ấy thật thì tại sao Andrew lại bỏ thuốc vào đồ uống của Derek? Có phải tối qua, bọn họ theo dõi anh không? Hay tụi tôi không hề hoang tưởng và giờ nhóm của họ đã biết hết kế hoạch của tụi tôi? Dù lý do có là gì, Derek, chiến binh cừ nhất của nhóm tôi giờ đã thành ‘thương binh’. Tôi đề nghị: “Tớ sẽ ở lại với Derek. Simon hỗ trợ Tori và sang phòng Andrew nhé?” Simon nhìn Derek chờ anh trai đồng ý. Hấp háy mắt một hồi, Derek nói như bị líu lưỡi: “Ừ. Cứ làm thế đi. Tôi dặn: “Nhưng phải cẩn thận đấy. Rất có thể trên giường Andrew không có hắn đâu.” Simon thì thào: “Hắn không có nhà.” “Cái gì?” Tori thông báo: “Để ý khắp nhà đều không có dấu hiệu gì của hắn. Xe tải vẫn đậu ngoài sân nhưng trong nhà không có đèn nào sáng cả.” Simon nói thêm: “Với lại không thấy giày của hắn đâu cả.” Tôi khẽ nói: “Chắc hắn đi gặp ai đó. Người hắn gặp nhất định sẽ đến đây mang Derek đi. Andrew đang ở ngoài kia với kẻ đó để bàn cách thực hiện âm mưu của chúng.” Tori đoán: “Hoặc chính hắn cũng bị bắt đi rồi.” Derek xoa mặt rồi lắc đầu thật mạnh: “Quên Andrew đi. Tụi mình cứ đi thôi nhưng phải cẩn thận.” Simon cầm tay Derek quàng qua vai tôi, mặc kệ ông anh kháng cự. Tôi mang túi cho Derek và túi của tôi. Tori cầm túi hộ Simon. Chúng tôi căng mắt nhìn hành lang tối om. Derek hít hà. Dấu vết cuối cùng của Andrew mờ nhạt, có nghĩa sau khi mang nước lên phòng con trai, Andrew không lên lầu nữa. Đứng trên đầu cầu thang, Derek lắng nghe rồi lắc đầu. Bên dưới không có tiếng động nào. Tụi tôi trở lại cầu thang phía sau nhà. Tụi tôi khám phá từ trước và biết cầu thang này rất hẹp. Có lẽ ngày xưa, đây là đường đi dành riêng cho kẻ ăn người làm trong nhà. Tori không quét dọn nơi này - và rõ là lâu lắm rồi không ai đụng đến. Tôi phải bịt kín cả miệng lẫn mũi để khỏi hắt xì vì bụi. Xuống đến chân cầu thang, tôi đi trước tiên. Tori đi sau và Simon còn Derek đi cuối cùng. Có cánh cửa sát chân cầu thang. Tôi xoay nắm đấm cửa, cố gắng không gây một tiếng động nhỏ. Nó chỉ xoay nửa vòng rồi khựng lại. Tôi đẩy mạnh. Cửa không nhúc nhích. Tori chen lên trước và thử mở cửa. “Khóa rồi (nó thì thào). Tớ tưởng mọi người…” Simon đáp ngay: “Đã kiểm tra tất cả cửa trong nhà đêm qua. Tụi này có làm. Lúc đó, cửa này không khóa.” Giọng Derek vẫn nghèn nghẹn, rất khó nghe: “Xích ra.” Tụi tôi dạt sang bên, đứng nép vào nhau. Derek vặn mạnh tay nắm cửa. Tiếng khóa gẫy khiến tôi bất giác nhăn mặt. Cửa ấy thông sang một phòng tối có trần thấp. Trông như một kho để thức ăn. Tori bật đèn pin. Căn phòng bụi bặm và trống trải - thêm một lý do khiến không ai sử dụng cầu thang này. Lần này, nó sấn ra cửa đầu tiên. Tôi biết kết quả trước khi nó kịp thông báo. “Cửa khóa.” Simon nói khẽ: “Thật ư?” Derek bước nhanh đến. Anh đã tỉnh hẳn. Derek vặn mạnh nắm đấm cửa và một lần nữa, càng khóa bên trong gãy rắc. Anh giật mạnh cánh cửa. Nó không nhúc nhích. Anh lôi mạnh hơn, nhưng chỉ có tiếng bản lề kẽo kẹt. Không hề có dấu hiệu báo trước, từ sau lưng tụi tôi có giọng nói vang lên: “Cửa khóa bằng bùa chú đấy.” Chúng tôi quay lại thấy Andrew đi qua cửa thông sang cầu thang. Bùa ‘ngất’ bay ra từ mấy ngón tay Simon. Derek phóng lên tấn công. Andrew vung tay về phía tôi. Mấy ngón tay hắn tóe lửa. Simon và Derek đều khựng lại. Andrew cười nham hiểm. “Ta đã nghĩ cách này hữu dụng. Simon, ngươi biết bùa này rồi. Ta biết bùa chú hoàn chỉnh và đã ra tay gần xong. Chỉ cần nói thêm một tiếng là kết thúc.” Bị mấy tia lửa phóng tới thôi miên, tôi lí nhí: “Loại bùa gì vậy?” Andrew tuyên bố: “Bùa giết người.” Derek gầm lên. Tiếng gầm lớn, giống hệt tiếng sói gầm gừ khiến tôi dựng tóc gáy. Đứng bên cạnh, Tori quay về phía tôi mấp máy môi. Tuy không nghe được, nhưng tôi đoán nó chuẩn bị dùng bùa chú với Andrew. “Đừng!” Tiếng Derek vẫn còn giống tiếng gầm. Anh trừng mắt nhìn Andrew nên tôi tưởng anh nói với hắn. Nhưng sau đó anh đảo mắt cho Tori: “Đừng.” Andrew thủng thẳng: “Nghe lời Derek đi. Nếu cho rằng có cách hạ ta trước khi ta phóng bùa này, nó sẽ tự làm. Tori, cảm phiền đến trước mặt ta để ta nhìn thấy môi của cháu. Simon, kê tay xuống đất và ngồi chặn lên ngay. Derek đâu?” Tôi liếc sang anh. Anh quay sang nhìn Andrew bằng ánh mắt nảy lửa, cơ hàm anh căng thẳng. Andrew gọi tên anh lần nữa nhưng hình như anh không nghe thấy. Hai bàn tay hết mở ra lại nắm chặt bên tôi. Andrew đanh giọng: “Derek.” “Cái gì?” Thêm một tiếng gầm hơn là lời nói. Andrew co rúm người nhưng kịp trấn tĩnh. Hắn ưỡn ngực ra lệnh: “Quay mặt lại.” “Không đời nào.” “Derek.” Anh chỉ quắc mắt nhìn, rồi ngửa mặt lên. Tuy tôi không nhìn thấy mặt anh nhưng có cái gì đó khiến Andrew bất giác lùi lại một chút. Cục yết hầu của hắn chạy lên chạy xuống liên tục. Một lần nữa, hắn cố đứng thẳng, gắng gượng đón ánh mắt nảy lửa của Derek, nhưng cuối cùng không chịu được nổi. Mấy ngón tay hắn mềm nhũn đi khiến những tia lửa hơi run rẩy. Tôi nói khẽ: “Derek? Em xin anh. Đừng làm thế.” Nghe xong, Derek giật mình, thôi không nhìn chằm chằm Andrew. Ngay sau đó, nét mặt anh thay đổi hẳn: con sói rút lui và Derek trở lại. Tôi van nài: “Làm theo lời hắn đi mà.” Anh gật đầu và từ từ quay lưng úp mặt vào tường. Andrew lên tiếng: “Tốt lắm. Dù hi vọng tránh được tình huống này, nhưng chắc ta đánh giá thấp cháu nên mới dùng thuốc chưa đủ liều. Derek, ta không muốn làm hại cháu. Chính vì thế ta mới đánh thuốc mê. Ta không muốn làm hại bất kỳ ai trong các cháu ở đây. Ta ở đây để bảo vệ các cháu. Từ đầu đến giờ, ta toàn làm thế cả.” Simon cười khẩy: “Phải mà. Chú đâu có muốn làm Derek bị thương. Chú chỉ thuê hai người sói ban cho anh ấy cái chết không đau đớn thôi.” “Ta không định giết Derek.” “Đúng chú không tự tay làm mà thuê người khác làm thay. Chú hèn đến nỗi không dám nhìn anh ấy và bóp cò súng. Hoặc có thể chú ngại bẩn. Cháu thấy chú quý mấy bộ quần áo của mình lắm. Máu dính vào áo sẽ cực kỳ khó giặt đấy.” “Ta không hề…” “Chúng cháu đọc email rồi (Simon nhảy dựng lên nhưng sau khi bị Derek lừ mắt cảnh cáo, cậu ấy dừng lại và ngồi xuống đất như cũ). Chúng cháu biết chú cũng nhúng tay vào.” “Phải, ta tham gia kế hoạch giao Derek cho Pack. Ngươi chỉ biết có thế, đúng chưa? Không hề có bằng chứng cho thấy ta cho phép chúng giết Derek. Chuyện đó do một tay Russell làm. Kế hoạch của tụi ta là giao Derek cho nhóm The Pack thôi. Tomas và ta cố gắng hết sức để thu thập thông tin về họ cho tới khi tụi ta yên tâm là họ sẽ không giết một thằng bé người sói mới mười sáu tuổi. Như các tổ chức của những người có khả năng siêu nhiên khác, họ cũng muốn có một nơi riêng để tìm cách kiểm soát khả năng của mình và sống tốt trong thế giới của người thường. Một nơi họ có thể gặp gỡ, ở cùng với những người giống như họ.” Nhìn sang Derek, tôi mong một tia nhìn của anh cho thấy đó là điều anh muốn nghe. Nhưng anh chỉ trân trân nhìn bức tường, ánh mắt trống rỗng và vô cảm. “Derek, tốt nhất cháu nên về đó. Người sói nên ở chung với người sói.” Tôi khẽ nói: “Và con trai cũng nên được ở với cha.” Andrew chợt căng thẳng. Hắn lo lắng quay ngoắt sang nhìn tôi. Tôi tuyên bố: “Cả mấy email đó bọn cháu cũng tìm được. Chú ngăn không cho cha con họ đoàn tụ.” Ngập ngừng. Sau đó: “Phải, ta công nhận. Nhưng không phải không có lý do.” Giọng Simon cực kỳ chua chát: “Phải mà. Để cháu đoán nhé: ba bọn cháu là pháp sư độc ác dòng Cabal. Hoặc là điệp viên hai mang của Edison. Cứ việc bịa đi. Cha là người xấu, xấu đến nỗi nếu có cơ hội, chú sẽ giết bọn cháu.” Andrew dịu giọng: “Simon à, không phải vậy đâu. Ta chưa thấy trên đời có ai tốt hơn cha cháu hết. Ông từ bỏ tất cả - sự nghiệp, bạn bè, và cả cuộc đời của mình - để bảo vệ các cháu, dù có phải chạy trốn. Ông từ chối tham gia nhóm của chú chỉ vì không muốn các con gặp nguy hiểm. Hai cháu là ưu tiên hàng đầu, nếu không ông đã san bằng Hội Edison rồi. Ông không bao giờ cho phép chú mang hai cháu trở lại khu thí nghiệm để giúp các chú chặn đứng bàn tay của chúng. Nếu chú gọi điện, ông sẽ đến đây đón ngay - đón cả bốn người luôn - để rồi tiếp tục chạy trốn. Ông bảo chú cứ việc chặn tay Edison, chỉ có điều các cháu không được tham gia.” Tori nhận xét: “Không phải ý tồi.” Andrew lắc đầu: “Nếu Kit đến đón, các cháu sẽ được an toàn. Nếu bốn người được an toàn, nhóm của ta không còn động cơ để giải tán Edison. Bao năm qua, ta đã không ngừng thuyết phục họ làm việc ấy. Giờ họ đã sẵn sàng, nhưng nếu chưa thấy mối nguy trước mắt, không ai chịu ra tay. Nếu không có mấy người, họ sẽ trở về trạng thái đứng từ xa quan sát. Đó là tình huống sẽ xảy ra nếu họ chịu để bốn đứa đi theo ba cháu.” Simon không hiểu: “Vậy tại sao bọn họ không làm thế nhỉ? Được rảnh tay chẳng tốt hơn sao.” “Nhiều người trong nhóm cho rằng: nếu so với mối hiểm họa có thể các cháu sẽ gây ra cho thế giới của người có khả năng siêu nhiên, được rảnh tay chỉ là chuyện nhỏ. Nếu ba cháu đến… (hắn đổi tư thế, bàn tay mềm đi, trong một giây tác dụng của bùa chú suy giảm nhưng ngay lập tức mạnh trở lại). Mong là lão Russell hành động một mình lúc bảo hai người sói kia giết Derek và Chloe, nhưng thực lòng mà nói… ta không biết chắc.” “Bạn chú tử tế nhỉ.” “Simon này, đúng là trong số họ có người là bạn ta nhưng hầu hết họ cũng như các thành viên cùng câu lạc bộ khác. Tụi ta có một mối quan tâm chung, thế thôi. Mối quan tâm đó là bảo vệ thế giới của bọn ta. Ta bảo vệ bằng cách hạ Edison. Với nhiều người trong số họ…” Tôi nói nhỏ: “Là trừ khử tụi tôi.” Simon nhắc: “Chloe, đừng nghe hắn. Hắn là kẻ dối trá, là tên phản bội. Nếu bọn họ lo lắng về chúng ta như vậy, sao họ chỉ để một mình ngươi canh chừng tụi ta thôi?” “Họ không chỉ để mình ta canh chừng. Chính vì thế ta phải ngăn cản trước khi các cháu ra khỏi cánh cửa kia.” Simon cười khùng khục: “Phải rồi. Chúng lẩn quất trong đêm, rình rập và phóng bùa giết người vào tụi ta. Mà khoan đã, hình như không phải chúng mà chính là ngươi.” Mấy ngón tay của Andrew hạ xuống một chút như thể hắn muốn thu bùa chú về. “Đúng vậy, Simon. Tất nhiên không ở ngay ngoài cửa, nhưng họ ở rất gần và canh chừng cẩn mật mọi ngả đường chạy trốn. Bởi họ sợ nhất một điều: các cháu bỏ trốn. Các cháu chạy về phía người thường và tiết lộ về tụi ta. Các cháu, hết chạy khỏi Nhà Lyle, lại chạy khỏi Edison. Cứ hơi có chút rắc rối các cháu làm gì? Bỏ trốn và…” Derek thình lình lao tới. Anh xô mạnh vai tôi, đẩy tôi ngã vật xuống sàn, và nằm đè lên người tôi. Người anh giật mạnh, hình như bị dính bùa. Tôi kêu oai oái, vẫy vùng đòi dậy, nhưng anh đè tôi xuống và luôn miệng thì thào: “Anh không sao. Ổn rồi em.” Cho đến khi những lời ấy thấm vào tâm não tôi. Lúc ngẩng đầu lên, tôi thấy Andrew đã bị yểm bùa trói, còn Simon húc hắn ngã nhào. Chế ngự được hắn, Simon bẻ quặt tay hắn ra sau. Derek bật dậy giúp. Anh đè nghiến Andrew xuống. Đầu gối bủn rủn, tôi đến bên anh: “A… anh không sao chứ? Bùa của hắn không trúng người anh đấy chứ?” “Có trúng em ạ.” Andrew ngóc đầu lên: “Mới lại, như cháu đã thấy, ta chỉ phóng điện thường. Không phải bùa ‘trừ khử’. Derek, đã bảo ta không muốn hại cháu mà lại. Ta cũng không muốn hại Chloe đâu. Ta chỉ cần các cháu nghe lời ta thôi.” Derek đáp trả: “Nghe ngươi đến thế là quá đủ rồi. Simon à, dưới xưởng có dây thừng đấy. Chloe, nhớ ở đây nhé. Tori đâu? Yểm hộ Simon, đề phòng còn có kẻ khác trong nhà.”