ĐẾN THỜI ĐIỂM NÀY, mấy anh em giỏi chạy trốn lắm rồi. Gọi Tori đến bàn xong, tụi tôi chia nhau đi gom về mọi vật dụng cần thiết - quần áo, tiền bạc và thức ăn. Chúng tôi phân công nhau: nếu hai người này dọn đồ thì hai người kia sẽ canh chừng hoặc vờ chuyện phiếm để Andrew không thắc mắc: nhà có bốn đứa choai choai mà tự nhiên im lặng thế. May thay, Andrew lui cui trong bếp rất lâu, bởi tôi không dám chắc có ai trong nhóm có thể bình tĩnh nếu thấy mặt hắn.
Lúc tôi và Tori đang làm nghĩa vụ ‘đánh tiếng om sòm’, Derek kín đáo vào phòng, ôm theo một đống áo khoác thể thao cho người đi trượt tuyết.
Anh giải thích: “Thấy dưới tầng hầm. Lần trước lạnh gần chết (anh đưa cho tôi áo đỏ và Tori áo xanh). Simon đang tìm áo nào vừa rồi lên sau. Tụi mình sẽ ra lối cửa hậu. Ba người cứ đi trước. Anh ở lại trong nhà cầm chân Andrew, không cho hắn ra ngoài cho đến khi nào mọi người an toàn vào hẳn trong rừng.”
Tôi ra tình huống: “Thế lỡ hắn cứ đi ra thì làm thế nào?”
Derek quệt ngang miệng. Thế có nghĩa anh thà không nói ra kế hoạch đối phó với khả năng đó.
Tori góp lời: “Đừng có bảo anh không nỡ ra tay hạ ông ta. Sau tất cả những gì ông ấy đã làm với anh. Ý tôi là chúng ta hạ ông ta luôn đi, khỏi mất công lén lút ra khỏi nhà. Tôi sẽ dùng bùa trói. Còn mọi người trói gô ông ta lại.”
Simon đến sau lưng tụi tôi: “Nghe được đấy. Tớ vẫn nhớ cách thắt dây thừng học được từ hồi làm Hướng đạo sinh.”
Derek ngần ngừ. Sau đó thình lình anh nhìn sang tôi làm tôi hơi ngạc nhiên.
Tôi lắp bắp: “Đ… đồng ý (bụng chẳng hiểu anh cần cái gì. Nhưng thấy anh gật đầu, tôi quả quyết). Cách ấy tốt hơn cả. Bởi nếu không, ngay khi biết tụi mình đi mất, hắn sẽ…”
Chuông cửa thình lình réo vang. Không chỉ một mình tôi giật thót. Derek vơ hết túi xách, chuẩn bị lao thẳng ra cửa.
Andrew đứng ngoài gọi: “Các cháu đâu rồi? Có ai ra mở cửa không? Bà Margaret về kìa.”
Tori thì thào: “Khó hơn rồi đây. Nhưng không sao. Bà ta già rồi, với lại chỉ là thầy đồng thôi (một cái liếc sang tôi). Tớ xin lỗi.”
Tiếng chân Andrew thình thịch ngoài hành lang: “Mấy đứa đâu cả rồi?”
Simon vống lên: “Để cháu mở cho.”
Derek nói nhỏ: “Anh hạ Margaret trước. Tori dùng bùa trói. Simon trói bằng thừng. Để Andrew cho anh. Chloe này, mang áo và túi cất vào tủ đi cho yên tâm.”
Cất áo và túi ư? Lắm khi tôi thực lòng ước khả năng siêu nhiên của tôi mạnh hơn một chút. Tôi ỉu xìu nhấc hai túi xách lên. Derek xuống bếp còn Simon và Tori ra cửa chính.
Lúc quay lại xách đồ lượt hai, tôi nghe giọng Margaret rổn rảng. Chẳng lẽ bùa trói của Tori không linh?
Margaret giới thiệu: “Giới thiệu với các cháu, đây là chú Gordon. Còn đây là Roxanne. Vì Russell và Gwen đi mất nên chúng ta cho rằng sẽ an toàn hơn nếu đưa thêm vài thành viên trong nhóm về đây gặp các cháu . Giờ thì chúng ta cùng bàn kế hoạch nhé.”
Tori muốn hạ luôn bọn chúng, nhưng lúc đưa ra ý đó, nó không được hăng hái lắm. Đám người lớn đấu với đám đứa con nít là không cân bằng lực lượng, nhất là khi tụi tôi không biết khả năng siêu nhiên của Gordon và Roxanne là gì. Thế nên, kế hoạch sẽ như sau: vừa thấy họ bắt đầu họp, tụi tôi sẽ lẻn ngay ra ngoài. Nhưng kế hoạch không tính đến khả năng họ muốn tụi tôi cùng vào họp chung. Simon nhất định không đi vì không thể nhìn mặt Andrew vậy nên Derek và tôi phải kiếm cớ cho cậu ấy. Với lại, họ muốn nói chuyện với tôi nhất, cốt để lấy thêm thông tin về khu thí nghiệm và nhân viên của Edison.
Tôi phải dồn hết bao năm nghiên cứu kịch nghệ mới có thể diễn tốt tối đó. Chưa hết, dù tình thế có thế nào cũng nhất định không được nhìn về phía Andrew. Suốt buổi, tôi bị kích động ghê gớm bởi trong thâm tâm tôi biết tôi có nói họ cũng không thèm để ý, và họ cũng không có ý định ra về ngay. Tôi không hề biết họ định làm gì, chỉ biết rằng chúng tôi sẽ không ở lại lâu để tìm hiểu.
Cuối cùng, họ cũng tha cho tụi tôi.
Lúc vội vàng đi dọc hành lang, Derek rỉ tai Tori: “Tìm Simon ngay. Tôi sẽ mang hết túi vào rừng. Chloe, yểm hộ cho anh.”
Hợp lý hơn phải là Tori, người biết bùa chú, yểm hộ cho anh. Nhưng tôi không nói ra ý đó. Derek vẫn chưa tin Tori đến mức nhờ cô ta yểm trợ cho anh.
Có tiếng gọi lớn vang lên khi Tori còn chưa đến chân cầu thang: “Các cháu quay lại đây chút đã.”
Derek rủa thầm. Gordon, người mới đến, vừa lên tiếng gọi.
“Có chúng cháu đây.”
Tôi bước đến chỗ ông đang đứng ngoài hành lang. Derek đi theo ngay.
Gordon trạc tuổi Andrew, vóc người tầm thước, bụng phệ, râu quai nón điểm bạc, kiểu người được các ông chú thuê làm ông già Noel trong văn phòng.
Tôi thắc mắc: “Chú cần chúng cháu làm gì ạ?”
“Không có gì. Trong kia họ đang bận lên kế hoạch nên chú chỉ định chào một tiếng thôi mà. Lúc ở đó, chú cháu mình không có nhiều dịp trò chuyện (bước đến bên Derek, ông nở nụ cười đôn hậu và bắt tay anh). Cháu không nhớ chú, phải không nào? Chú không ngạc nhiên đâu. Lúc tôi gặp cháu, cháu còn bé tí tẹo. Chú từng làm việc với ba cháu. Cứ đến thứ ba hàng tuần, chú và ba cháu lại cùng chơi bài đấy (đặt một bàn tay lên vai anh, ông dẫn Derek vào phòng khách). Nghe Andrew bảo cháu giỏi khoa học tự nhiên lắm. Chú từng dạy môn vật lý ở…”
Trên đường dẫn Derek sang phòng bên, Gordon nói không ngớt. Lúc Derek đưa mắt cho tôi, cái nhìn cho thấy anh vừa khó chịu vừa nôn nóng. Nhưng tôi vừa định mở lời, anh lại lắc đầu. Tụi tôi lại bị kẹt nữa rồi.
Tori quay sang Simon hỏi nhỏ: “Tụi mình có đi không đây?”
“Chưa được đâu.”
Cuối cùng, Gordon gọi cả nhóm vào. Vốn có quen dì Lauren và mẹ Tori nên giờ chú ấy muốn biết rõ hơn về tụi tôi. Nếu là hôm qua, mấy đứa sẽ sướng rơn vì có cơ hội được chứng tỏ tôi cũng như bao đứa trẻ khác. Giờ thì đứa nào cũng chờn chợn: đem chuyện đời tư kể cho một người sẵn sàng trừ khử mình. Nếu khả năng siêu nhiên của chúng tôi vượt tầm kiểm soát, đúng như ông ta lo sợ.
Họp xong, họ đều nhất trí tất cả sẽ cùng ăn tối. Thế là tụi tôi không thể ra ngoài, càng không thể đeo ba lô mà đi được.
Tôi ướm hỏi: “Hay bỏ đồ lại đi. Tụi mình có tiền. Nếu như…”
Andrew gọi lớn: “Tori đâu? Giúp chú một tay nấu bữa với.”
Nó vừa ấp úng: “Chú à, thực ra thì…”
Andrew đến ngay lối rẽ và ló đầu nhìn. Thấy mấy đứa đứng túm tụm, hắn nhíu mày cười gượng: “Các cháu đang bàn chuyện gì sao?”
Tori tỉnh bơ: “Đang định trốn đấy ạ.”
Tôi trợn mắt, lo thắt ruột.
Con bé giải thích: “Mong là ăn xong, tụi cháu được ra ngoài đi ăn kem ạ.”
Andrew vuốt tóc, vẻ mặt hơi khó chịu: “Ra vậy. Chú hiểu các cháu mệt mỏi vì bị kìm chân ở đây…”
Tori nhanh miệng: “Cứ thế này, tụi cháu phát sốt lên vì tù túng mất. Với lại, tiền công dọn nhà ‘ngọ nguậy’ hoài trong túi cháu đây này. Tụi cháu sẽ cẩn thận mà. Và hứa sẽ về trước khi trời tối.”
“Chú biết, nhưng… không được đâu, các cháu ạ. Rất tiếc. Không ra ngoài chơi bời gì nữa cả. (Hắn cố nặn nụ cười gượng gạo). Mai ta đi Buffalo rồi. Chú hứa trên đường đi ta sẽ dừng lại mua kem ăn. Giờ, cho chú nhờ cháu nhé, Tori…”
Hắn dẫn Tori đi.
“Hắn biết chuyện rồi.”
Simon nói lúc mấy anh em vào phòng giải trí vờ chơi đổ xúc xắc Yahtzee.
Tôi nhận xét: “Có vẻ thế thật. Nhưng lỡ bọn mình chỉ hoang tưởng thì sao?”
Hai đứa dồn mắt vào Derek.
Vừa trầm ngâm suy nghĩ, anh vừa đổ thử xúc xắc ra bàn mấy lần: “Theo anh thì tụi mình không có gì phải lo. Hồi hộp quá nên mới thế.”
“Bởi em mong ra ngoài quá nên cứ nghĩ họ ngăn chặn em.”
Cố gắng không nhấp nhổm hoài trên ghế, Simon thở hắt ra, mấy đầu ngón tay gõ nhịp trên đùi.
Derek nói thêm: “Chúng ta nên chờ đến nửa đêm. Giờ ta vờ đi ngủ sớm. Kế đến, chờ Andrew ngủ say và ‘hạ’ hắn luôn. Đến lúc ấy, những người kia đã đi từ lâu nên chúng ta có thêm thời gian - không ai biết hắn gặp rắc rối cho đến khi trời sáng.”
Simon khen: “Nghe có lý. Vấn đề là: liệu từ giờ đến lúc ấy, tụi mình có phát điên vì phải chờ quá lâu…”
Thấy Derek nghiêng đầu, cậu im bặt và quay ngoắt ra cửa.
Simon lào thào: “Có chuyện à?”
“Di động.”
Derek chỉ sang bên trái: “Đằng này này. Anh nghe tiếng điện thoại ngoài cửa chính, chỗ họ treo áo khoác ấy.”
“Rồi. Nhưng… (thình lình Simon đứng phắt dậy). Điện thoại. Ba ơi (cậu cuống hết cả lên). Số điện thoại để đâu rồi?”
Derek chìa mảnh giấy ghi số điện thoại xa hơn tầm tay với của Simon một chút: “Bình tĩnh đã.”
“Biết rồi, biết rồi mà (Simon hít thêm một hơi thật sâu, tự bắt buộc mình phải thư giãn). Thấy người ta bình tĩnh hơn chưa?”
Derek trao mảnh giấy cho em.
Tôi nấn ná ở lại vì không muốn xen vào chuyện gia đình họ nhưng Derek đã ra hiệu bảo tôi đi theo. Lúc đến gần cửa chính, anh phất tay bảo Simon đi lên trước và dặn nhỏ rằng tôi và anh sẽ đứng canh cho Simon gọi điện.
Derek đột nhiên hỏi: “Em thấy cuốn sách chú Andrew đang biên tập thế nào?”
Tôi há hốc mồm, trợn mắt nhìn anh. Chà, há mồm như thế quyến rũ ghê!
Derek thì thào: “Kiếm chuyện nói với anh đi chứ.”
“À nhỉ. Xin lỗi. Căn cứ đoạn em đã đọc thì truyện… hay. Em…”
Đứng sau lối rẽ sau góc tường, Simon thò đầu ra xì xào: “Không thấy tín hiệu.”
Derek thì thầm đáp trả: “Đi vòng sang kia. Andrew đang dùng điện thoại của hắn mà lại.”
Trong lúc Simon làm theo, tôi vờ nói về cuốn sách. Quả thật không dễ vì tôi chưa đọc dòng nào. Vậy nên tôi huyên thuyên mấy lời nhận xét chung chung về văn phong và cách phân bổ các tình tiết trong một tác phẩm văn học.
Mãi sau, Simon lại thò đầu ra, vẫy tay rối rít, điện thoại áp sát tai, môi mấp máy: “Có chuông rồi.”
Derek ra hiệu cho em trở lại góc tường, đồng thời ngầm bảo tôi cứ nói tiếp. Tôi làm theo nhưng không thể không ngóng tai về phía Simon.
“Ba phải không ạ? Con, Simon đây (nhận thấy giọng bị lạc đi vì xúc động, anh vội đằng hắng). Khỏe ạ. Vâng, được ạ (ngừng). Anh ấy ở ngay đây. Cạnh con này. Tụi con đang ở chỗ chú Andrew (im lặng). Con biết. Tụi con định… (ngừng). Không. Không phải nhà Andrew. Nhà khác mà họ gọi là nơi an toàn. Nhà của một người tên là Todd Banks. Nhà to, cổ lắm… Ba? Ba đâu rồi?”
Derek ra chỗ em và bảo tôi đứng canh chừng.
Simon thều thào: “Mất sóng.”
Vừa định nói, Derek quay ngoắt lại, mắt chăm chú nhìn phía cuối hành lang. Y như rằng, chỉ một giây sau, tôi nghe có tiếng bước chân.
Andrew gọi to: “Các cháu đâu? Ăn tối thôi.”
Tôi la lớn: “Ra ngay ạ.”
Simon nài: “Để em thử…”
Derek ngắt lời: “Không được. Em cần xóa cuộc gọi đi vừa rồi. Ra bếp với Chloe đi. Tối mai, mình sẽ ra trạm xăng gọi cho ba lần nữa.”
Vì không muốn ăn nên ai nấy cố nuốt cho trôi đủ khẩu phần để khỏi bị nghi ngờ. Derek luôn miệng thì thào nhắc tụi tôi phải ăn này, lấp đầy bao tử này, nhưng bản thân anh chẳng ăn được mấy. Anh mải nghe tiếng chuông điện thoại di động, lòng lo sợ nếu ba anh gọi lại sẽ khiến tụi tôi lộ tẩy hết trơn.
May mà ông không gọi. Theo những gì tôi biết về cha Derek, Derek học từ ông tính cẩn thận. Người khác sẽ máy móc gọi lại nếu bị đứt liên lạc, nhưng tôi đoán chú ấy đã coi trước số gọi đến. Chắc chắn phải có vấn đề - chẳng hạn tên Gordon có trong danh bạ của ông - khiến ông phải cúp máy.
Ông cũng không tìm cách liên lạc với Andrew. Chỉ cần Andrew không báo cho ông rằng anh em Simon đang ở với hắn cũng đủ cho ông biết có chuyện chẳng lành. Ông sẽ không gọi lại. Ba Simon sẽ đến tận nơi tìm con.
Không biết ông có nghe được tin chúng tôi đang ở nhà tiến sĩ Banks không? Ông có biết đường đến đây không? Nếu có, liệu ông có đến trễ để rồi bị bắt chỉ vì muốn cứu các con trong khi con ông đã trốn đi?
Trạm xăng cách đây chừng mười lăm phút đi bộ. Tụi tôi sẽ báo cho chú Bae trước khi ông manh động. Trừ khi ông ở gần đến nỗi có thể sang nhà trước khi tụi tôi ra đi… Nếu được thế thì hay biết mấy, nhưng không thể có khả năng đó, và càng không nên hi vọng có chuyện đó. Kế hoạch đã đâu vào đấy: tụi tôi sẽ trốn đi an toàn, sau đó tìm chú Bae và nhờ chú giúp giải cứu dì Lauren và Rae.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
33 chương
5 chương
23 chương
21 chương
1999 chương