SIMON NHƯ MUỐN LAO ĐẾN: “Sao? Là mẹ cậu thật à?”
Tôi quả quyết lắc đầu: “Không. Đâu có. Tớ - tớ - tớ… (hít vào thật sâu thêm lần nữa, tôi nắm chặt bàn tay đang run bắn). Sao tự nhiên tớ lại nói thế nhỉ?”
Derek lo lắng: “Chắc tại em mệt quá nên mới thế.”
Simon lo lắng: “Thế lỡ đúng là mẹ cậu thì thế nào?”
Derek vội lừ mắt, bắt cậu em phải im. Thế nhưng, Simon vẫn chưa xong chuyện.
“Nếu hồn đã về, cậu có muốn tiếp tục không? (cậu bắt gặp ánh mắt chăm chú của tôi). Có thể không phải mẹ cậu đâu.”
“Tớ biết.”
Tôi nhắm mắt. Mong người đó đúng là mẹ. Từ hồi biết nói chuyện với ma đến giờ, tôi cố hết sức gạt khả năng đó khỏi tâm trí. Thậm chí, chỉ cần nghĩ đến việc nói chuyện với mẹ cũng đã khiến lồng ngực tôi thắt lại.
Nhưng đồng thời, tôi cũng sợ lắm. Ký ức về mẹ tràn đầy tình yêu nhưng quá xa vời. Mẹ là vòng tay yêu thương, là tiếng cười trong trẻo, là tất cả những gì tốt đẹp nhất của thời thơ ấu. Nhớ về mẹ là sống lại thuở lên ba, ngồi lọt thỏm trong lòng mẹ, hoàn toàn yên tâm và được bao bọc bởi tình yêu thương bao la. Nhưng tôi không còn là đứa trẻ lên ba. Tôi còn biết ngoài đời mẹ không hoàn hảo như người mẹ của ký ức.
Chính mẹ biến tôi thành vật thí nghiệm. Vì khát khao bỏng cháy muốn có một đứa con, mẹ đã đăng ký tham gia chương trình nghiên cứu của Hội Edison. Đúng vậy, họ hứa sẽ loại tác dụng phụ từng khiến cậu tôi phải lìa đời. Nhưng dù thế, nhất định mẹ phải biết đồng ý tức là mẹ tự chuốc lấy rủi ro.
Simon nhắc: “Chloe?”
“X… xin lỗi. Cho mình thử lại đã.”
Mắt vừa nhắm, tôi đã quên hết những lý luận suông. Nếu đó là mẹ, tôi muốn được gặp bà, bất chấp con người thực và cả những sai lầm của mẹ.
Thế là tôi hình dung ngay khuôn mặt mẹ, gọi tên mẹ trong khi gọi hồn.
“… Có nghe mẹ không thế?”
Giọng mẹ lại vang lên, nhỏ đến nỗi phải hết sức tập trung tôi mới nghe thấy. Tôi lôi mạnh hơn chút nữa.
“Đừng!... Thế thôi nhé… không an toàn đâu.”
“Cái gì không an toàn ạ? Gọi hồn mẹ là không an toàn ư?”
Giọng trả lời yếu ớt đến độ tôi không hiểu gì. Mở mắt, tôi nhìn quanh, tìm dấu hiệu có ma hiện hình. Tôi thấy một bóng mờ bên trái, trông như hơi nóng bốc lên từ sàn nhà. Tôi tháo sợi dây chuyền đưa cho Derek.
Giọng kia kêu lên: “Đừng! ...đeo vào… nguy hiểm lắm.”
“Nhưng con muốn được nhìn thấy mẹ.”
“… Không được… rất tiếc, cưng ơi.”
Ngực tôi đau nhói: “C… con xin mẹ. Con chỉ muốn được gặp mẹ thôi.”
“… Mẹ biết… không thể… sợi dây chuyền… an toàn.”
Derek trả sợi dây lại cho tôi. Vừa đeo nó qua đầu, tôi vừa tiếp tục lôi kéo linh hồn đó lại, lần này mạnh hơn, vừa lôi qua…
“Chloe! (nghe mẹ gắt, tôi mở bừng mắt). Đừng quá gắng sức… lôi nó về.”
“Royce ư? Con biết xử lý hắn mà. Con muốn nói chuyện với mẹ cơ.”
Tôi lại lôi tiếp.
“Chloe!... cứ… mẹ đi đây… không nên ở lại… bị cấm đấy.”
“Bị cấm làm gì cơ ạ?”
Derek nói nhỏ: “Em không được phép nói chuyện với mẹ. Anh nghe nói đồng cốt không được phép liên lạc với bà con thân thuộc đã chết. Trước nay, anh không muốn nói bởi không dám chắc. Nhưng nghĩ mà xem: em gặp được mẹ, nhưng có trục trặc rồi kìa. Với lại mẹ sợ nếu cố nữa, em sẽ triệu hồn Royce dậy.”
“Nhưng em phải…”
Tôi thậm chí không cần phải nói hết câu. Không khí bắt đầu tụ lại, lay động và tạo nên dáng hình. Vóc dáng mẹ, mờ đến nỗi rất khó thấy, nhưng đủ cho tôi biết đúng là mẹ. Nước mắt dâng tràn hai mi. Tôi chớp chớp, cố nuốt chúng vào trong. Thế rồi mẹ lại biến mất.
Tôi nghẹn ngào: “Cái đêm ở nhà chú Andrew, đúng là mẹ đã hiện về. Lúc ở trong rừng. Khi chúng rượt bọn con. Mẹ cố giúp chúng con. Từ trước đến giờ, mẹ vẫn luôn theo sát con.”
“Không phải lúc nào cũng được thế… không thể… cố báo trước cho con… ôi, con ơi… chạy…”
“Chạy trốn ư?”
“… Không an toàn… không còn chỗ nào an toàn… cho con… toàn là dối trá… trốn ngay đi…”
“Bọn con không thể chạy trốn. Đêm đó, Hội Edison tìm thấy bọn con ở…”
“Không… đó là… đã cố báo trước…”
Giọng mẹ nhỏ dần. Tôi cố căng tai nghe nhưng giọng mẹ cứ xa mãi. Tôi tháo sợi dây chuyền đưa ra xa.
Simon gặng: “Ừm, sao rồi Chloe? Nếu mẹ cậu nói cứ để chuyện ấy cho…”
“Đang định dặn dò thì mẹ dần biến mất.”
Derek cầm sợi dây từ tay tôi: “Em lại mời mẹ về đi. Nhưng nhớ cẩn thận đấy.”
Vừa nhẹ nhàng lôi hồn về, tôi vừa gọi mẹ. Derek đứng sát cạnh, tay giơ dây chuyền ngay trên đầu tôi. Hễ thấy bất kỳ dấu hiệu không ổn nào, anh sẽ thả ngay nó xuống cổ tôi.
Cuối cùng tôi đành chịu.
“Mẹ đi mất rồi.”
Hai mắt cay xè. Tôi chớp chớp, cố ngăn nước mắt tràn ra và hắng giọng.
Simon tò mò: “Mẹ cậu nói gì vậy?”
“Mẹ nói chẳng ở đâu an toàn cho bọn mình cả. Cái đó chúng ta biết rồi. Nhưng mẹ còn dặn thêm. Mẹ muốn nhắc đến cái đêm bọn mình ở nhà chú Andrew.”
Derek ủng hộ: “Nếu muốn tiếp tục, em cứ làm nhé. Chẳng may Royce bị lôi dậy, em có thể đẩy hắn về mà. Đúng không?”
Tôi gật ngay. Bà Margaret từng nói làm thế là mạo hiểm. Đẩy ai chứ đẩy con ma ấy lạc về chiều không gian khác, tôi không hối hận. Nghĩ vậy, nên vẫn giữ tư thế quỳ, tôi gom sức mạnh cố gọi hồn…
“Kiếm ai thế cô đồng nhí?”
Giật nảy người, tôi loạng choạng và mất thăng bằng. Cả Simon và Derek vội túm lấy tôi. Một tay đỡ, một tay Derek lúng túng thả sợi ruy băng qua đầu hộ. Tôi kéo dây chuyền xuống và nhìn quanh.
“Royce phải không? Cho gặp chút đi mà.”
Anh ta cười khẽ và chỉ hiện hình một phần, giống anh ta hay làm trước đây.
“Đã gặp một lần rồi là cứ muốn gặp mãi phải không?”
Người ta bảo không ai vờ đỏ mặt được, nhưng tôi sẽ thử một phen. Đối phó với loại chẳng ra gì cần phải thế mới được. Dù trong lòng khó chịu nhưng bề ngoài vẫn phải làm chúng phổng mũi.
“Anh nói đúng. Bọn này cần anh giúp. Bọn tôi đang gặp khó khăn.”
“Ngạc nhiên chưa, bất ngờ quá.”
“Có phải anh… giống chúng tôi không? Anh cũng có phần trong dự án Genesis ư?”
“Gien của anh đây có biến đổi: không sai. Nhưng anh không phải thứ mô phỏng như bọn mày.”
Tôi thắc mắc: “Mô phỏng ư?”
“Mô phỏng mẫu ban đầu. Mô phỏng tao. Nói đúng hơn là tao và Austin.”
“Tôi tưởng chúng tôi là đối tượng thí nghiệm đầu tiên chứ.”
Derek nói nhỏ: “Họ gọi đó là Genesis 2. Trước anh tưởng họ nói 2 có nghĩa là thí nghiệm lần hai được mở rộng từ thí nghiệm thứ nhất. Nhưng hóa ra đó là cuộc nghiên cứu thứ hai, tách biệt khỏi cuộc nghiên cứu đầu. Chắc chắn phải có một cuộc nghiên cứu đã khép lại trước khi có bọn mình.”
Royce cười hô hố: “Lũ trẻ nít này ngu hết chỗ nói. Bộ bọn mày tưởng đây là thử nghiệm duy nhất của họ sao? Phải, bọn mày thuộc đợt hai… của dự án Genesis. Đó là chưa kể đến dự án Icarus, dự án Phoenix…”
Tiến sĩ Davidoff từng tiết lộ Edison dính líu vào nhiều thử nghiệm khác nữa. Nhưng tôi làm ra vẻ như mới được anh ta khai sáng:
“Ôi, sao anh biết nhiều thế?”
“Tại tao thông minh chứ còn sao nữa.”
Và tại chú của anh có chân trong ban lãnh đạo của Hội.
Tôi thăm dò: “Thế thí nghiệm bị lỗi ở khâu nào?”
“Lỗi ư?”
“Anh chết. Austin chết. Tiếng sĩ Banks cũng chết… Có phải phần nào do các anh không? Anh và Austin ấy?”
Cơn giận thoáng thể hiện qua nét mặt anh ta.
Tôi bồi thêm: “Rõ là có trục trặc. Với cả hai anh em nhà anh. Chính vì thế ông ấy mới biết…”
Hắn vờ ngáp dài: “Chẳng lẽ chỉ mình anh đây chán ngấy kiểu nói chuyện này đến tận cổ? Chơi trò gì cho sôi động nhé (hắn sấn đến chỗ Simon). Lúc nãy mày dám đùa về lối đi bí mật.”
Tôi nói ngay: “Thế không nhớ à? Cậu ấy không nghe được tiếng anh.”
“Bé con, có muốn mua vui cho người yêu mi không? Ta sẽ cho ngươi hay vị trí của lối đi bí mật. Các người đã biết dưới này có một lối đi như thế. Nhà lớn thế này, tầng hầm cũng phải lớn chứ, đúng không.”
Tôi nhắc lại lời hắn cho anh em Derek nghe.
Derek phản bác: “Đâu cần vậy. Theo kiến trúc cũ, tầng hầm không cần choán hết diện tích đất đâu…”
“Nói nghe chán quá. Có một lối thông sang phòng khác - một phòng người ta không muốn các ngươi biết. Đặc biệt là cô em đây, cô đồng nhí của tôi. Họ không muốn em mang mấy hồn kia về để hỏi lôi thôi.”
Tôi ngập ngừng. Thấy vậy Simon bèn hỏi Royce vừa nói gì. Tôi liền kể cho hai anh nghe.
“Chắc hắn chỉ nói xằng. Nhưng anh cũng tin. Vậy lối đi ấy ở đâu?”
Royce chỉ tay hướng nào, tôi chỉ theo hướng đó.
Derek ngạc nhiên: “Trong xưởng ư? Trong đó chẳng có gì. Anh có xem qua rồi.”
Royce hỏi vặn: “Thế theo các người, tại sao lại có cửa khóa trái?”
Tôi chỉ rõ: “Anh là bán yêu biến đổi gen biết làm đồ vật bay. Theo lẽ thường, anh sẽ bị giám sát chặt nhưng đồng thời, anh phải ở trong môi trường bình thường. Vì vậy, anh không ở khu thí nghiệm mà ở đây với chú anh là tiến sĩ Banks.”
“Buồn ngủ muốn chết…”
“Khả năng đặc biệt của anh là dùng ý nghĩ điều khiển đồ dùng bay giữa không khí.”
“Hừm, phải đấy. Cô muốn xem ta diễn lại không?”
“Không, tôi chỉ muốn hiểu rõ vấn đề. Phòng kia (tôi chỉ căn xưởng nhỏ) có nhiều đồ dùng sửa chữa vặt trong nhà. Sao phải khóa ư? Thiết tưởng lý do đã rõ mười mươi.”
Simon cười khoái chí. Con ma quay ngoắt sang phía cậu nhưng hắn không dọa được Simon bởi cậu không nhìn thấy hắn.
Royce ra lệnh: “Mở cửa kia ra.”
“Để làm gì? Để anh mang đồ ra chơi ư? Chắc không được đâu.”
Simon lại cười khẩy.
Một cây chổi có cán dài dựng cạnh tường bay về phía tôi như một cây lao. Xin nói thêm là ‘cây lao’ kềnh càng và bay loạng choạng. Tôi dễ dàng cúi người né và Derek cũng chộp ngang thân chổi không mấy khó khăn.
Con ma khen: “Gã to xác kia, khá khen ngươi có phản xạ tốt.”
Thủng thẳng đi về phía mấy thùng nhựa bày sát tường, hắn mở nắp một thùng ra xem: “Ồ, xem này. Ông chú Todd cất giữ đồ dùng cho ta. Tình cảm quá đi mất: cất giữ đồ làm kỷ niệm sau khi giết ta chết thảm.”
Tôi không thể tiếp tục làm mặt tỉnh: “Giết anh ư?”
Hắn mải lục tung thùng đựng đồ cũ.
Derek thì thầm: “Chuẩn bị đưa hắn ‘về’ thôi (rồi quay sang Simon). Lên lầu đi.”
Simon lắc đầu: “Em…”
Quay ngoắt như vận động viên đẩy tạ, Royce ném vụt thứ gì đó về phía ba chúng tôi. Tôi chúi xuống tránh kịp. Derek bắt được - trời ạ, một quả banh bowling - rồi trừng mắt quát Simon: “Lên lầu ngay!”
“Úi chà! Phản xạ tốt này, sức mạnh siêu nhiên này, và cả kiểu quắc mắt rất đáng sợ nữa. Hóa ra ở đây có người soi (hắn gí sát mặt Derek). Này sói non, chơi đấu tay đôi không? Một trận chiến giữa hai siêu thế lực, ngươi thấy thế nào?”
Tôi nhắm mắt, hình dung cảnh Royce trượt dài ra sau. Nhưng từ miệng hắn vẫn tuôn ra hàng tràng lời chửi rủa nhắm vào Derek.
Simon giục: “Chúng mình lên lầu cả đi. Đừng có dây với con ma kinh khủng này.”
Derek đoán: “Hắn sẽ đi theo ngay.”
Royce chõ vào: “Ấy này, đứng nghe lời hắn. Phải rồi. Cứ lên lầu đi. Trên đó có đủ thứ mà chơi. Dao cạo râu này. Kéo nhọn này. Dao nữa này (hắn cười nhếch miệng và thì thầm vào tai tôi). Anh thích dao lắm. Chỉ cần có dao là tha hồ bày trò.”
Tôi đưa mắt cho Derek. Trông anh có vẻ lo lắng, hết nhìn tôi lại nhìn Simon không biết nên quyết định thế nào: hoặc để tôi hoàn tất tiến trình đuổi tà, tống khứ Royce, hoặc đưa tụi tôi ra ngoài trước khi có người mang thương tích.
“Để em thử. Em rất…”
“Anh biết. Em cứ bình tĩnh mà làm (bằng cái nhìn ngạo mạn quen thuộc, anh khinh bỉ nhìn về phía con ma). Hắn thì làm gì được ai. Em đã thấy tật lảm nhảm giết được ai bao giờ chưa.”
Hồn ma xoay nhanh người và ném vút một quả tạ lớn. Quả tạ bay về phía ba anh em, nhưng nó lạng đi, như thể tay chân Royce quá vụng về. Derek vờ lề mề và giơ tay đón lấy trước khi tạ rớt xuống đất. Mặc họ thi thố, tôi vẫn tiếp tục tiến trình đuổi tà.
Royce lại lục tung thùng đồ.
“Đầu tạ phía bên kia đâu nhỉ?... À quên, tôi dùng nó rồi còn đâu (hắn lại gí sát mặt Derek hằm hè). Để đập vỡ sọ thằng em ruột của tao trong lúc nó đang ngủ đấy. Này sói non, chắc mày cũng có lúc phải ngủ chứ?”
Tâm não tôi chao đảo, liên tục quay lại với hình ảnh thi thể Austin trong vũng máu. Máu, chỗ nào cũng thấy máu…
Derek gọi: “Chloe?”
“E… em làm được rồi.”
Royce thẳng thừng: “Nó mà làm được gì. Con nhỏ đã kéo ta đến đây, ta sẽ không quay về đâu.”
Derek lào thào: “Simon, có nghe không? Lên lầu ngay. Nhanh lên!”
Tôi phải ở lại đuổi Royce, còn Derek phải ở lại bảo vệ tôi. Nhưng nếu Simon còn xớ rớ ở đó, thể nào cũng có lúc thành mục tiêu của Royce.
Simon đành đi ra. Tôi nghe tiếng bước chân cậu miễn cưỡng lên lầu. Simon không chịu đi xa, phòng khi tụi tôi cần cậu cứu viện.
Có tiếng vỡ choang. Mở bừng mắt, tôi thấy Derek đứng đó, còn Royce nhặt mảnh đĩa vỡ từ nền nhà láng xi măng lên.
“Coi này (hắn rờ ngón tay dọc theo cạnh sắc của mảnh vỡ). Sắc quá. Ta rất thích mấy món đồ sắc nhọn, lởm chởm.”
Derek bước lên đứng chắn trước mặt tôi. Ngó trân lưng anh, tôi gạt hết mọi suy nghĩ trong đầu ngoại trừ hình ảnh Royce trượt dài qua mọi chiều không gian, xuyên qua bất kể chiều không gian nào chợt xuất hiện. Tôi tập trung cho đến khi hai thái dương giật liên hồi. Vẫn chẳng có kết quả.
Mi không làm được đâu. Thôi đừng cố nữa, kiếm chỗ nào an toàn đi.
Nhưng chẳng có chỗ nào an toàn cả. Nhất là khi con ma này còn đó. Tôi nhất định phải tống khứ nó.
Royce lật qua lật lại mảnh vỡ trong tay: “Mi biết được bao nhiêu về người sói? Tụi tao, Austin và tao, lớn lên từ mấy chuyện tào lao đó. Ông chú yêu quý vẫn bảo đó là toàn bộ phần bài học về văn hóa.”
Derek nghe ngóng: “Hắn nói gì thế?”
“Em đang cố không để lọt tai những gì hắn vừa nói.”
Derek bảo con ma: “Vậy thì lại đây. Nói với tao đây này.”
Royce bất thần lao về phía Derek, tay vung mảnh sứ vỡ sắc như dao. Derek nhảy sang bên tránh được và tiếp tục lượn một vòng rộng quanh Royce, cố tình dụ hắn tránh xa tôi, đồng thời ra hiệu cho tôi tiếp tục đuổi tà.
Royce lại tấn công. Mảnh sứ bay quá gần Derek khiến tôi hoảng hốt đẩy hồn hơi mạnh. Bóng ma mới hiện hình một nửa của Royce khẽ chao đảo.
Một lần nữa, Royce lại vung tay quá đà. Mảnh sứ văng khỏi tay hắn. Hắn cuống cuồng chạy ra nhặt. Derek nhanh hơn nên kịp đè nghiến mảnh sứ dưới gót giày thể thao.
Royce chạy vụt đến phần còn lại của cái đĩa vừa bị đập vỡ. Dù Derek kịp giẫm lên mảnh to nhất, nhưng Royce cướp được mảnh khác. Tôi đẩy mạnh hắn thêm cái nữa. Hắn lại lắc lư, loạng choạng.
Royce bước lùi, mắt không rời Derek. Mắt anh dán chặt vào mảnh vỡ mới để lần theo Royce.
Con ma khiêu khích: “Mày thích khoa học phải không? Nếu vậy, tao sắp có cuộc thử nghiệm riêng đây. Như tao hỏi ban nãy, mày biết được những gì về người sói rồi?”
Tôi nhắc lại lời hắn. Derek vẫn làm thinh, chỉ tiếp tục lùi, khiến Royce chú ý vào anh cho tôi được rảnh.
Royce lải nhải: “Tao không nhớ được mấy. Mớ kiến thức đó khô khan chết được, chí ít là mấy bài Ông Chú Todd dạy tụi tao. Nhưng ông ấy biết giấu đồ ghê - nhiều sách ông ấy không cho tụi tao đọc. Trong đó có một cuốn nói về các cuộc xử án người sói. Chẳng hạn một tên giết người hàng loạt thời trung cổ dùng ‘chiêu’ của người sói để vượt ngục. Còn có một chuyện rất hay kể về một gã tự xưng trước tòa rằng hắn là người sói. Chỉ có mỗi một rắc rối: họ có thấy hắn giết người, nhưng bộ dạng hắn giống người thường. Mày có biết hắn nói gì không?”
Derek ra hiệu cho tôi nói lại lời hắn. Tôi cố gắng hết sức làm theo ý anh.
Nghe xong, Derek đáp: “Hắn bảo lông tao mọc ngược vào trong.”
Royce cười khả ố: “Rõ là không chỉ mình tao thích mấy chuyện cổ tích hãi hùng. Đã vậy thì, kể nốt cho cô đồng nhí đoạn kết đi. Tòa xử hắn thế nào hả?”
Tôi ngại ngần không muốn truyền câu ấy cho anh. Nhưng Derek nhất định đòi nghe bằng được. Nghe xong, anh thủng thẳng: “Chặt chân, chặt tay hắn và lóc thịt ra xem có lông sói mọc dưới da không.”
Royce quay sang tôi: “Rủi thay, lông chẳng thấy đâu. Tuy nhiên, họ cũng bịt được miệng thế gian và khỏi phải nhọc công xử tiếp.”
Hắn bất ngờ guồng chân đâm bổ vào Derek. Derek vụt giơ tay che chắn. Mảnh sứ rạch vào mu bàn tay anh, máu phun tung tóe.
Royce nhảy giật lùi: “Tao chưa thấy lông gì hết. Còn mày chắc cũng không thấy chứ gì? Chắc ta phải tiếp tục, cho đến khi nào thử nghiệm xong mới thôi.”
Thấy máu nhỏ giọt từ tay Derek, tôi nhắm mắt dốc toàn lực xô Royce. Mảnh sứ rơi xuống sàn. Royce vẫn ở đó nhưng đã yếu lắm rồi. Vất vả trụ lại, hắn nghiến răng, gân nổi lên như dây chão.
Vừa bước về phía hắn, tôi vừa dùng tâm não tiếp tục đẩy, đồng thời tận mắt chứng kiến hắn biến dần cho tới khi chỉ còn là một tia sáng le lói, và rồi…
“Nhìn xem cháu vừa gây chuyện gì nè trời?”
Tiếng người gầm lên ngay sau lưng tôi.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
33 chương
5 chương
23 chương
21 chương
1999 chương