CHỈ MÌNH BÀ MARGARET ĐẾN. Dù chú Andrew có phân trần chị Gwen đang ở chỗ người yêu, rằng chị tắt điện thoại di động, nhưng rõ là chú thất vọng trông thấy. Phải chăng chị cũng đang tính cách ‘loại’ Derek? Tôi hi vọng không có khả năng ấy. Nếu kỳ vọng bà Margaret cũng bất bình như tụi tôi thấy ở chú Andrew, chúng tôi phải thất vọng. Nhưng bà cũng bứt rứt, đứng ngồi không yên. Lúc này mà được như vậy cũng đủ tốt rồi. Từ phòng tắm đi ra, tôi thấy có mẩu giấy nhét dưới cửa. Đó là tin nhắn bằng những hình vẽ loằng ngoằng do Simon gửi, giống như mẩu tin nhắn cậu ấy bỏ lại ở nhà kho bữa trước: một con ma đang đứng nghiêm trong tư thế chào cờ (đó là tôi). Vây kín xung quanh nó là mây đen vần vũ. Giữa mây đen có tia chớp lóe: đó là cậu. Riêng thư này rối rắm hơn thư trước nên phải mất một lúc, tôi mới hiểu. Biểu tượng thứ nhất là mẩu giấy có chữ: “Tớ muốn…” chạy ngang đầu trang. Biểu tượng thứ hai là chữ U. Rồi đến số 4. Rồi đến 2 bàn tay, bàn tay bên này đang bỏ thứ gì đó vào bàn tay bên kia. Sau đó là nốt nhạc ‘mi’. Will you for_me? (“Cậu có… cho tớ không?” Thế là nghĩa gì nhỉ?) Cho tới khi có tiếng gõ mạnh ngoài cửa, tôi vẫn nghệt mặt ngó hoài hai bàn tay tìm chữ còn thiếu. Nhưng mãi mà chẳng hiểu gì cả: “Hoặc câu trả lời là ‘không’ hoặc mình vẽ xấu quá.” “Chờ mình chút.” Mặc vội quần áo, tôi ra mở cửa. Simon đang dựa lưng vào tường: “Thế nào cậu?” Tôi chỉ vào hai bàn tay trong tờ giấy: “Tớ không hiểu chỗ này.” “Là ‘cho’ đó.” Tôi đọc to: “À, ‘Cậu có… tha thứ cho tớ không?’ - tôi ngước lên nhìn anh - Thiết tưởng người hỏi câu đó phải là tớ chứ.” “Đừng. Cậu có làm gì sai đâu. Biết lòng không muốn, cậu đã nói ngay với tớ. Còn tớ là thằng tồi nên mới vùng vằng bỏ đi, bỏ mặc cậu giữa rừng tối. Tớ xin lỗi. Hết sức xin lỗi cậu.” Simon ngập ngừng. “Vậy… giữa chúng ta không có chuyện gì chứ?” Như cất được gánh nặng, tôi suýt khuỵu gối vì mừng: “Tất nhiên rồi. Nhưng chính tớ cũng phải xin lỗi…” Cậu giơ tay cắt lời: “Tớ không có quyền nổi quạu. Cậu chỉ giúp tớ khẳng định một điều mà tớ đã ngờ ngợ từ lâu. Tớ đã cố. Nhưng vô vọng. Không thể nói tớ vui vì điều đó, nhưng… (cậu nhún vai). Tớ rất quý cậu, Chloe. Với lại, đây không phải chuyện ‘không yêu thì đừng nhìn mặt nhau’, nên tớ hi vọng tụi mình hãy bỏ qua giai đoạn ‘một thời để yêu giờ đã theo gió bay’, và quay về thời điểm chưa xảy ra vụ hẹn hò - ăn kem đó. Nếu cậu đồng ý.” “Tớ đồng ý.” *** Khi tụi tôi xuống lầu, chú Andrew đi đâu mất. Chúng tôi đoán chú đi tìm lão Russell nói chuyện ‘phải quấy’ nhưng bà Margaret, người tạm thời giữ chân ‘trông trẻ’ không khẳng định điều đó. Chẳng lẽ tụi tôi phải chịu ‘số phận’ trẻ con đi chỗ khác chơi cho người lớn làm việc? Hi vọng đó không là sự thật. Simon và tôi thấy Derek trong bếp. Simon muốn lấy táo rồi đến một chỗ ngoài tầm kiểm soát của người lớn để bàn xem sắp tới nên làm gì. Nhưng Derek chỉ lẳng lặng giúi cho cậu em dụng cụ thử đường máu và bịch thuốc insulin rồi quay sang lấy thịt hun khói và trứng trong tủ lạnh. Thấy Simon thở dài sườn sượt, Derek lừ mắt cảnh cáo. Tôi nhăn nhó: “Đừng có nói em phải nấu mấy món ấy nhé.” Đến lượt tôi bị lườm nên thân. “Ý em là…” Derek ngắt lời: “Trước khi đến đây, không phải nhà ai cũng có người làm.” Simon làu bàu: “Em không cần ăn. Ta phải bàn công chuyện.” Derek hỏi vặn: “Bàn chuyện gì?” “Chuyện trốn khỏi đây chứ còn chuyện gì nữa. Có người vừa định giết anh. Giết cả Chloe.” Derek phẩy tay: “Chẳng có gì mới ngoài chuyện lần này Edison không chủ mưu. Tuy nhiên, hiện tại rất có thể chúng đang lần theo dấu vết và đón lõng ngay nếu tụi mình làm điều dại dột như chạy trốn chẳng hạn (anh đặt mấy dải thịt lên chảo rán). Ta không đi đâu hết. Ít nhất cho đến khi biết được âm mưu sắp tới của chúng.” Tôi ngỏ ý: “Em muốn gọi hồn Royce.” Derek lắc đầu, nhanh và mạnh đến nỗi quanh đầu anh có tiếng gió như tiếng roi vụt: “Cái gì?” “Cứ để em hỏi Royce xem. Nếu may mắn, em sẽ ‘gặp’ được chú hay anh em họ của anh ta. Nhưng khả năng lớn nhất chỉ là gặp mình Royce nên… đành vậy. Ta nhất định phải biết lúc trước đã có chuyện gì xảy ra trong căn nhà này. Và phải biết ngay bây giờ.” Simon đánh bạo nhìn trả cặp mắt nảy lửa của anh trai: “Chloe nói đúng. Anh cũng biết thế mà.” Derek nghiến răng, hàm anh đảo qua đảo lại như thể anh đang cố nhai sự thật khó nuốt ấy. Cuối cùng thì: “Với một điều kiện. Tori không góp mặt. Nếu con bé ném quả cầu lửa vào Royce thì không còn gì tệ hơn.” “Dạ phải.” *** Lúc lên lầu gọi Tori xuống ăn sáng, tôi tiết lộ thông tin vừa rồi và nhờ nó kiếm việc cho bà Margaret làm, cầm chân bà. Còn nữa, nếu chú Andrew về thì nhớ báo ngay. Dù thích xem gọi hồn hơn, nhưng nó đành ưng thuận. Ăn xong, mấy anh em quyết định gọi hồn dưới tầng hầm: vừa tránh xa chỗ chú Andrew hay lui tới, vừa tránh hiểm họa trên mái nhà. Thật lòng mà nói, Simon và tôi đều háo hức khám phá dưới đó. Lần đầu tiên trong đời, tôi rùng mình khi chỉ mới nghĩ đến việc bước xuống một tầng hầm. Đúng như lời Derek tả, dưới này có hai phòng và một xưởng nhỏ. Simon đùa cợt nhắc đến những lối đi bí mật có thể thông sang đó, nhưng lập tức bị Derek gạt đi. Tôi làm như mọi lần - quỳ và nhắm mắt. Vì đã xem ảnh tiến sĩ Banks, tôi dễ dàng hình dung ra ông. Với Austin có khó hơn bởi hình ảnh thi thể đẫm máu của cậu ta cứ bám riết tâm trí tôi, làm tôi không thể thư giãn được. Vậy nên tôi chỉ tập trung vào tiến sĩ Banks cho đến khi chuông báo động nội tâm rung từng hồi gióng giả, nhắc nhở thời điểm dừng ‘cuộc chơi’, không nên đi quá xa. Tôi phụng phịu: “Chẳng thấy gì cả.” Simon hỏi nhanh: “Thật sao? Người cậu vừa giật lên đấy.” Derek đề nghị: “Thử lại đi em.” Tôi làm lại nhưng vẫn chẳng thấy gì. Nhưng theo Simon thì: “Có mà. Rõ là cậu có co người lại. Mi mắt cậu chuyển động giống như cậu đã nhìn thấy thứ gì rồi.” Trong lần thử tiếp theo, tôi đã có cảm giác. Một đốm lửa nhỏ khiến tôi giật thột. Tôi thở dài, nhúc nhích không yên. Simon nói nhỏ: “Từ từ thôi, đừng ngại. Mọi người vẫn ở đây cả mà.” Tôi cố triệu hồn về, cố không mạnh tay quá mức cần thiết. Đúng là có một linh hồn hiện diện. Tôi rơi vào tâm trạng bồn chồn, hốt hoảng mỗi khi bắt liên lạc được với hồn ma. Cố căng tai dõi theo một tiếng nói quá xa xôi, như thể không thể vẳng đến, tôi bắt đầu sởn da gà. “Em muốn tháo sợi dây ra.” Tôi chỉ sợ sắp phải đấu khẩu ra trò, cũng may Derek chỉ gật đầu. “Từ từ đưa sợi dây khỏi đầu, tạm thời cứ giữ trong tay. Thử xem có khác biệt gì không đã.” Tôi nhắm mắt và chạm tay vào sợi dây chuyền. “Đừng!” Tôi giật bắn, hết nhìn Simon lại nhìn Derek, nhưng tận sâu thẳm tâm hồn tôi đã biết hai anh em không nói tiếng đó. Tôi thông báo: “Lại là bà ấy. Nhớ người phụ nữ bữa trước không?” Trở lại gọi hồn tiếp, cảm giác kia quay lại với tôi, mãnh liệt hơn khi nãy. Tôi phải kiềm chế hết sức mới không nổi xung và giật mạnh hồn qua vách ngăn giữa hai chiều không gian. Giọng nói kia tiếp tục thì thầm: “Cẩn thận.” Da gà da ngỗng của tôi nổi dày thêm. Tôi run rẩy. Hắng giọng xong, tôi lặp lại nhưng vẫn bị nói lắp: “D… dì hiện hình cho… cho cháu gặp được không ạ?” Derek gọi: “Chloe em?” Mắt tôi dõi theo hướng Derek đang nhìn chằm chằm và nhìn xuống hai bàn tay của chính tôi. Tay run bắn. Nắm chặt sợi dây chuyền, tôi hít một hơi thật sâu cố trấn tĩnh. Simon nôn nóng: “Là dì cậu phải không?” Tôi lắc đầu: “Không. Tớ…” Muốn bảo ‘tớ không biết người này’, nhưng tôi không nói được. Tôi biết đó là ai. Chỉ có điều tôi không dám tin. “Nghe này con yêu… Con phải nghe lời…” Nghe này con yêu. Tôi biết ai hay gọi tôi là con yêu. Tôi biết giọng nói ấy. “Mẹ ơi?”