Đến Chết Không Thay Đổi
Chương 5
Trên cái thế giới này, sẽ không có người đối với việc ngươi bị tổn thương mà cảm động lây. Huống chi vòng giải trí là một nơi ăn thịt người, ở thời điểm ngươi có vết thương sẽ không có người thương tiếc ngươi, bọn họ chỉ biết ở trên vết thương của ngươi tiếp tục xát muối, bọn họ chỉ biết đem vết thương ngươi vất vả lắm mới khép lại mà vạch trần.
Sau sự kiện Vương Thanh đột nhiên biến mất, lúc Phùng Kiến Vũ xuất hiện ở trước mặt mọi người cậu càng hiểu sâu sắc đạo lý này, hiểu quy luật sinh tồn trong giới giải trí. Hôm nay, Phùng Kiến Vũ mới vừa tham gia xong một chương trình tọa đàm, bên ngoài trường quay đã có một đống truyền thông đang chờ cậu.
Lúc Phùng Kiến Vũ tiếp nhận phỏng vấn, ban đầu những phóng viên kia chẳng qua là đơn giản hỏi cậu phương hướng phát triển trong tương lai, còn có an bài công việc kế tiếp như thế nào. Nhưng mà đột nhiên có một nam ký giả của một tạp chí đứng lên, hỏi: "Phùng Kiến Vũ tiên sinh, đối với việc Vương Thanh tiên sinh bất hạnh qua đời, với tư cách là bạn thân nhất của anh ấy, xin hỏi anh có muốn nói gì không?" Lúc hỏi vấn đề này hắn còn cố ý nhấn mạnh phát âm ba chữ " bạn thân nhất ". Tất cả phóng viên đều kinh ngạc nhìn vị nam ký giả này, không thể không nói, vấn đề hắn hỏi chính là điều mà tất cả mọi người muốn hỏi.
Sau đó, mọi người đều nhao nhao nhìn về phía Phùng Kiến Vũ, chờ đợi câu trả lời của cậu. Phùng Kiến Vũ cúi đầu trầm mặc cực kỳ lâu, người ký giả đặt câu hỏi cho cậu hắn tên là Triệu Bính, hắn đã từng chụp lén được hình ảnh thân mật của Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ
Bất quá Triệu Bính lại bị Vương Thanh gây áp lực quá lớn, khiến cho hắn thiếu chút nữa mất đi công việc, cho nên những hình kia mới không có công khai ra công chúng. Bây giờ Vương Thanh không có ở đây, cho nên Triệu Bính liền bắt đầu làm càn làm khó làm dễ Phùng Kiến Vũ.
Khi tất cả mọi người đều cho là Phùng Kiến Vũ không có trả lời chuyện này , cậu đột nhiên mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Triệu Bính, trả lời hắn, cũng đáp trả tất cả mọi người, "Tôi không có gì để nói, bởi vì tôi căn bản không tin Vương Thanh đã chết. Tôi biết, một ngày nào đó anh ấy sẽ trở lại."
Sau đó, Phùng Kiến Vũ dưới ánh mắt khâm phục của tất cả mọi người xoay người đi. Câu trả lời của cậu, không thể nghi ngờ là cho Triệu Bính một cái cái tát vang dội. Triệu Bính hung tợn nhìn bóng lưng Phùng Kiến Vũ rời đi, hắn sẽ không chịu để yên.
Tuyên Tuyên đi theo sau lưng Phùng Kiến Vũ, cảm thấy rất đau lòng, cô đi theo Phùng Kiến Vũ lâu như vậy, làm sao biết làm sao không hiểu tình cảm Phùng Kiến Vũ dành cho Vương Thanh.
Tuyên Tuyên nghĩ: Người ký giả kia nhất định là muốn bóc trần vết thương lòng của Vũ ca, nhưng mà mình lại không thể làm được gì, mình chỉ có thể ở bên cạnh Vũ ca tận lực xử lý tốt công việc của cậu ấy. Nếu như lúc này có Thanh ca ở đây cậu ấy nhất định sẽ không để những chuyện này xảy ra. Tuyên Tuyên cúi đầu, thở dài.
...
Ta nghĩ, yêu thương sâu đậm nhất chính là sau khi xa nhau, liền đem mình sống thành bộ dáng của đối phương..
Từ khi Vương Thanh mất đi, Phùng Kiến Vũ một mình lặng lẽ làm việc. Phùng Kiến Vũ hoàn toàn là dựa theo cuộc sống trước kia của Vương Thanh mà sống, không còn cố chấp với việc ăn thịt, luôn ăn rau xanh. Phong cách mặc quần áo cũng bắt đầu đen trắng phối hợp, mặc quần thích lộ ra mắt cá chân, thường xuyên đi phòng tập thể dục rèn luyện thân thể, còn bắt đầu từ từ chuyển sang công việc MC.
Mặc dù Vương Thanh không còn ở đây, nhưng mà người hâm mộ Thanh Vũ vẫn như cũ bầu bạn ở bên cạnh Đại Vũ. Nhìn Phùng Kiến Vũ thay đổi, rất nhiều khuê nữ của Vương Thanh đều ở weibo của Phùng Kiến Vũ để lại lời nhắn nói: Đại Vũ đem mình sống thành dáng vẻ của ba ba, thật sự rất đau lòng. Còn có lời nhắn nói: Đại Vũ, ba ba không có ở đây, chúng tôi thay anh ấy trông nom anh. Càng có một ít người ái mộ xúc động nói: Đại Vũ, anh nói ba ba không có chết, chúng tôi liền bồi anh chờ anh ấy trở lại.
Phùng Kiến Vũ mỗi lần thấy những tin nhắn ấm áp này trong lòng đều rất cảm động, không khỏi than thở: Thanh nhi, em rốt cuộc cũng hiểu anh trước kia tại sao cứ thích xem bình luận rồi
Nhắc tới bảy năm qua, trong cuộc sống không có Vương Thanh điều duy nhất khiến cho Phùng Kiến Vũ vui vẻ đó chính là nhận nuôi tiểu Niệm Thanh.
Sau khi Phùng Kiến Vũ khôi phục công việc, vẫn như Vương Thanh trước kia rất thích các hoạt động từ thiện. Lúc Vương Thanh còn ở đây, Phùng Kiến Vũ thường xuyên cùng anh đi cô nhi viện hoặc các trung tâm bảo trợ trẻ em thăm bọn họ, hy vọng làm được một chút chuyện giúp đỡ bọn họ.
Bây giờ mặc dù Vương Thanh đã không còn nữa, nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn giữ thói quen này. Cậu có đôi khi là góp tiền, có đôi khi là đến viện mồ côi hỏi thăm sức khỏe những người bạn nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ hoặc là cha mẹ đều đã mất. Một lần vô tình, Phùng Kiến Vũ gặp được tiểu Niệm Thanh bị bỏ rơi.
Ngày đó, Phùng Kiến Vũ đang ở phòng viện trưởng viện mồ côi thảo luận chuyện quyên góp thì một cô giáo ôm một đứa bé gái đi vào, nói là ở trước cửa viện mồ côi nhặt được. Phùng Kiến Vũ đi tới nhìn một cái liền có ý định nhận nuôi đứa bé này.
Bởi vì đứa bé này không chỉ có một đôi mắt thật to rất giống Phùng Kiến Vũ, hơn nữa ở trong túi chăn của bé có một tờ giấy viết: Sinh ngày 1o tháng 03. Phùng Kiến Vũ nhìn đứa bé này rồi nghĩ nếu như là đứa trẻ của mình và Vương Thanh cũng nhất định sẽ di truyền từ cậu, sẽ có một đôi mắt thật to như vậy.
Trung Quốc không cho phép người độc thân nhận nuôi trẻ em, Phùng Kiến Vũ cũng phải nổ lực thật nhiều mới làm được giấy nhận nuôi. Sau đó, Phùng Kiến Vũ đặt đứa bé này một tên dễ nghe —— Phùng Niệm Thanh. Tiểu Niệm Thanh từ đây là người thân duy nhất của Phùng Kiến Vũ, cũng được Phùng Kiến Vũ gởi gắm rất nhiều tình cảm. Phùng Niệm Thanh, Phùng Kiến Vũ nhớ Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ đang mượn lấy tên tiểu Niệm Thanh thương nhớ Vương Thanh.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
8 chương
12 chương
28 chương