Đêm Thao Thức
Chương 47
Irene phải thu hết mọi can đảm mà nàng từng mơ là mình có được để bước vào căn bếp rùng rợn đó. Vén qua bức màn vô hình của cơn ác mộng ngày xưa ấy đã khơi dậy một đợt sóng buồn nôn và kinh hoàng bạo liệt đến mức nàng phải bám vào một trong những quầy bếp để khỏi sụm ngã.
Vì phải chống cự lại cơn chóng mặt xoay quần, Irene nhìn xuống sàn nhà. Ôi trời ơi, sàn nhà. Cùng một kiểu sàn giả đá trắng mà mẹ nàng đã chọn lát cho phòng ở tầng trệt để dễ bề lau chùi. Mấy năm qua căn bếp đã được sơn quét lại, nhưng không có ai thay gạch lót sàn.
Dễ bề lau chùi.
Đừng nghĩ đến máu me. Mày không được nôn mửa. Mày không thể nôn được. Mày đến đây để tìm bằng chứng. Đây là hiện trường tội ác, và mày là nhân chứng đầu tiên. Mày cũng là một phóng viên. Tác nghiệp đi. Lùi lại nhìn qua một lần nữa đi nào.
Nàng đứng thẳng người dậy quan sát căn bếp ngập tràn ánh nắng. Thật chậm chạp, nàng mở khóa căn hầm mộ trong tâm trí mình và lôi những cơn ác mộng ra dưới ánh sáng ban ngày.
Nàng lấy tập ghi chép và bút ra khỏi túi xách. Đoạn nàng buộc mình băng qua phòng bếp, mở cửa sau để bước ra hàng hiên nho nhỏ. Nàng khép cửa lại sau lưng và đứng lặng một lúc, củng cố lại tinh thần.
Kế hoạch thật đơn giản. Nàng sẽ lần theo những di chuyển của mình tối hôm đó, cố nhớ lại càng nhiều chi tiết kinh hoàng càng tốt để xem mình có nghĩ ra được gì giúp liên kết Ryland Webb đến vụ sát hại bố mẹ mình hay chăng. Ngay cả mảnh ký ức hay bằng chứng nhỏ nhoi nhất có thể cũng đủ để tạo áp lực buộc Webb thú tội.
Hít vào một hơi sâu, Irene kiểm tra giờ trên đồng hồ đeo tay của mình và lại mở cửa ra. Nàng di chuyển chậm rãi, bước trở vào căn bếp. Những hình ảnh ám ảnh kinh hoàng mà bao lâu nay nàng đã cố hết sức giấu vào hầm mộ tâm trí giờ đây đang tan vỡ trong nàng.
Hoảng loạn và đau đớn gào thét trong đầu nàng. Irene phải vận hết sức bình sinh để để kiểm soát cảm xúc của mình. Vậy là tiêu tùng cái giả thuyết rằng việc đối diện với nỗi sợ hãi sẽ khiến cho chúng kém khủng khiếp hơn rồi nhé, nàng tự nhủ.
Irene buộc mình cứ từ từ, tái hiện mọi chuyện với càng nhiều chi tiết càng tốt, từ lần nhận thức sởn gáy đầu tiên rằng một phần cánh cửa đang bị vật nặng gì đấy chắn bên trong, cho đến khoảnh khắc nàng bấm được số điện thoại khẩn cấp.
Thoạt tiên mọi thứ cứ rối tung cả lên, thậm chí còn khiến ta lo lắng, khi ta phát hiện ra rằng, mặc dù những hình ảnh cất giữ trong hầm mộ đều vụn vỡ và dữ dội, nhưng thật ra chỉ có vài hình ảnh mà thôi.
Rồi bỗng nhiên, mọi chuyện đều có nghĩa, nàng hồi tưởng lại. Bao nhiêu bài viết về tâm lý nàng đọc trong từng ấy năm qua đã chỉ ra rằng khi một người bị đẩy vào tâm điểm của một biến cố đau thương, cơn đại hồng thủy của adrenaline và chấn động tạo ra một tầm tập trung rất hạn hẹp. Là cơ chế tồn tại ấy mà, nàng tự nhủ. Ta không thể đối phó với tất cả mọi thứ đang lao bổ vào ta trong tình huống như thế, cho nên ta thanh lọc loại bỏ những thành tố không cần thiết mà tập trung vào những gì ta cần để tiếp tục tồn tại. Gì thì gì, một lúc sau, khi nhìn lại đồng hồ, Irene kinh ngạc nhận ra khoảng thời gian kể từ lúc ấy nàng phát hiện ra xác chết cho đến khi nàng gọi cuộc gọi đã đưa Sam McPherson đến trước cửa nhà là vô cùng ngắn ngủi. Chẳng lâu chút nào, nàng thầm nghĩ. Thế mà khi ấy dường như là dài cả thế kỷ.
Nàng lại nén lòng kiểm tra qua những quầy bếp, cố gắng nhớ lại xem đêm ấy khi mình về đến nhà thì có còn bát đĩa hay đồ dùng nấu nướng nào để ở ngoài không. Có vẻ như quầy bếp khi ấy đã được dọn sạch. Có phải thế nghĩa là kẻ sát nhân đã đến đây sau bữa ăn tối và bát đĩa đã cất đi rồi? Hay là hắn đã đến khi mẹ nàng còn chưa chuẩn bị nấu nướng?
Thế này thì vô vọng quá. Nàng sẽ chẳng có được câu trả lời nào từ phòng bếp cả. Nàng còn nhớ gì khác từ đêm hôm đó nữa nhỉ?
Lúc ấy lộn xộn hết sức, Irene nghĩ. Nàng nhớ lại vẻ mặt kinh hoàng của Sam khi anh ta nhìn thấy các xác chết. Anh ta đã run như cầy sấy khi gọi điện cho Bob Thornhill.
Khi ông Thornhill đến nơi, ông ta và Sam đã đưa nàng ra một trong những chiếc xe tuần cảnh, nhét nàng vào ghế phụ và quấn chăn quanh vai nàng. Sau đấy ông Thornhill đem nàng về nhà mình ở cho đến hết cái đêm khủng khiếp ấy.
Nàng nhớ lại mình ngồi đấy trên chiếc giường lộn xộn trong căn phòng ngủ dành cho khách trong nhà ông Thornhill cho đến lúc bình minh, máy thở ôxy của bà Gladys Thornhill nhè nhẹ liên miên rít lên tạo thành nhịp đập buồn bã trong bóng tối.
Điện thoại reo ngay khi bầu trời bắt đầu ngả sang màu xám đục ngoài mặt hồ. Bob Thornhill ra khỏi phòng ngủ lệt bệt ra hành lang trả lời.
Irene day day thái dương, chật vật cố nhớ ra nhiều chi tiết hơn. Nàng biết mình không thể nhớ hết từng lời một của cuộc đàm thoại đó, và có nhiều chuyên gia trị liệu tâm lý đã khuyến cáo nàng về mối nguy hiểm của việc hư cấu nên những ký ức của đêm ấy. Thế nhưng, sự thật một phần nào đó vẫn còn ở đấy.
Hãy suy nghĩ như một phóng viên dạn dày, chứ không phải như con bé choai choai đang hoảng sợ.
Cuộc thảo luận thì thào chỉ có một người nói mà nàng nghe lỏm được trước đây có vẻ như chẳng hề quan trọng. Nhưng sau diễn biến trong những ngày qua thì điều nàng đã nghe lỏm được lại có một ý nghĩa mới. Lần đầu tiên nàng cố tái tạo lại những gì nghe thấy thật chính xác hết mức.
“... Vâng thưa ông, con bé đang ở với chúng tôi. Cũng gần như những gì ông nghĩ rồi ạ. Con bé đang bị chấn động. Hầu như chẳng nói lời nào... Không, tôi đã hỏi con bé thế, và hóa ra con bé đã về nhà quá trễ nên chẳng thấy được phần nào của chuyện đó, tạ ơn Chúa. Căn cứ vào tình trạng của những xác chết, tôi cho rằng con bé bước vào cửa sau cũng phải vài tiếng đồng hồ sau đấy.”
Rồi một quãng im lặng thật dài trong khi Thornhill lắng nghe người ở đầu đây bên kia.
“Cũng khá là rõ ràng rồi. Hugh Stenson nổi điên, bắn chết Elizabeth rồi chĩa súng vào mình. Thật kinh khủng, kinh khủng quá đi mất.”
Lại thêm một quãng im lặng.
“Vâng thưa ông, ” Thornhill đáp. “Tôi đã gọi cho bà dì. Ngày mai bà ấy sẽ đến đây.”
Có thêm vài lời khe khẽ nữa, rồi Thornhill gác máy bước qua hành lang quay về bên bà vợ đang chết dần chết mòn của mình.
“Ai thế?” Gladys Thornhill làu bàu.
“Webb”
“Ông ta muốn gì?”
“Ông ta lo lắng về con bé. Gọi để xem nó thế nào.”
“Vào lúc bốn giờ rưỡi sáng ư?” Gladys hỏi. “Ông ta bảo mới nghe thấy tin.”
“Ông ta muốn gì hả Bob?”
“Anh bảo rồi mà, ông ta lo lắng cho con gái nhà Stenson. Hỏi xem mình có giúp gì được không.”
“Em rành ông ta lắm mà.” Giọng Gladys ken đầy nỗi cam chịu cay đắng. “Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ muốn thứ gì đấy. Ngày nào đó ông ta sẽ bắt anh hoàn trả lại những gì ông ta đang làm cho em, anh nhớ lấy lời em đi.”
“Cố mà ngủ đi nào.”
Irene rùng mình. Theo như những gì mà bây giờ nàng mới biết, rõ ràng Webb gọi cho Bob Thornhill đêm ấy để chắc ăn là con gái nạn nhân của hắn đã không nhìn hay nghe thấy bất cứ điều gì có thể chỉ ra hắn là kẻ giết người. Có lẽ Thornhill vô thức đã cứu lấy mạng nàng khi ông ta cam đoan với Webb rằng nàng chỉ về nhà sau vụ án mạng ít nhất là vài tiếng đồng hồ và rằng nàng đang ở trong tình trạng sốc toàn tập.
Nàng lần ra khỏi cửa bếp và bước thẳng đến mép hồ nước. Bước lên bến neo tàu cũ kỹ, nàng đi thẳng đến đầu kia. Nàng quan sát mặt hồ như cách cha nàng thường làm mỗi khi ông muốn suy ngẫm chuyện gì.
“Em rành ông ta lắm mà. Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ muốn thứ gì đấy. Ngày nào đó ông ta sẽ bắt anh hoàn trả lại những gì ông ta đang làm cho em, anh nhớ lấy lời em đi.”
Trong cách bà Gladys nói có vẻ gì đấy thân mật đến khó chịu, Irene thầm nghĩ. Phải, bà ấy đã sống cả đời ở Dunsley. Chắc chắn bà có biết Ryland Webb. Nhưng Ryland Webb nhỏ hơn Gladys Thornhill hàng bao nhiêu tuổi, chênh nhau đến cả một thế hệ. Thật kỳ cục khi bà ấy nói về hắn theo cái cách phẫn uất, thấu hiểu đến thế.
“Em rành ông ta lắm mà.”
Một niềm thông tỏ phấn khích lạnh sống lưng len lỏi qua người Irene. Trong tình trạng choáng váng và bàng hoàng vào cái đêm xảy ra án mạng, Irene đã cho rằng Ryland là kẻ gọi cho Thornhill tối hôm ấy. Hắn là cha cô bạn thân nhất của nàng mùa hè đó. Chẳng có gì là lạ nếu hắn gọi đến kiểm tra tình hình nàng. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Victor Webb mới chính là người gọi?
Gladys và Victor Webb là những người cùng thời. Chắc hẳn hai người này đã học cùng trường trước khi Victor bỏ Dunsley đi khởi nghiệp. Ai ai trong thị trấn cũng biết Victor Webb đã chi trả các hóa đơn chữa bệnh của Gladys trong năm cuối cuộc đời bà ấy.
Giờ thì các điểm dữ kiện kết nối với nhau nhanh đến mức nàng theo còn không kịp.
Di động của nàng reo lên, kéo giật nàng ra khỏi tình trạng tập trung đến mụ người mà nàng đã chìm vào. Irene khẽ nhảy dựng lên rồi nhanh nhẹn vừa mở túi xách vừa hơi quay người lại.
Đúng lúc ấy nàng trông thấy lão. Lão bước ra từ bóng tối bên hông căn nhà. Tay lão lăm lăm khẩu súng.
“Đừng có trả lời,” Victor Webb bảo. “Từ từ lấy điện thoại ra rồi thả xuống nước.”
Phản ứng đầu tiên lạc hướng của nàng là trông lão mới bình thường làm sao. Lão đang mặc áo sơ mi đánh golf màu đen và nâu, áo gió kaki cùng quần đánh golf màu nhạt. Trông lão như thể mới từ sân golf bước ra.
Đâu đó trong tâm trí nàng biết lẽ ra mình phải hoảng sợ, nhưng trong khoảnh khắc ấy nàng chỉ cảm thấy cơn phẫn nộ đỏ rực và dữ dội đến mức nó quét phăng đi mọi cảm xúc khác.
“Tao bảo quẳng cái điện thoại chó chết ấy xuống nước,” Victor quát lên. “Làm mau, con quỷ cái ngu xuẩn. Mày giống hệt như bọn bố mẹ mày, chỉ toàn gây rối.” Irene chậm rãi cho tay vào túi. Bằng những ngón tay lẩy bẩy nàng quơ quào một chốc rồi cuối cùng cũng rút được điện thoại ra. Nàng quẳng nó qua thành bến neo thuyền. Tiếng nước bắn lên khe khẽ, rồi chiếc điện thoại biến mất dưới mặt hồ.
“Chính ông mới là kẻ đó,” nàng thì thào, hầu như chẳng nói ra lời vì quá phẫn nộ. “Ông đã sát hại tất cả - bố mẹ tôi, Hoyt Egan và Pamela. Làm sao ông có thể giết cháu ruột của mình cơ chứ?”
Victor khụt khịt khinh bỉ. “Tỷ lệ khá cao là con ấy chẳng phải cháu ruột của tao. Mẹ nó là con đĩ lên giường với tất cả thứ gì có mặc quần. Con ả đã dụ Ryland làm đám cưới khi con trai tao mới chớm hai mươi. Tao chẳng mất nhiều thời gian để hiểu ra rằng con tao đã cưới phải thứ rồi sẽ chỉ là cục chì quấn quanh cổ nó. Tao đã cố thuyết phục nó bỏ con ấy.”
“Nhưng hắn chẳng bỏ,” Irene nói qua kẽ răng. “Là bởi vì Pamela.”
“Nó bị con nhóc đó đã ám ảnh ngay từ đầu. Tao chẳng thể nào hiểu được cho đến khi phát hiện ra con tao khoái giở trò với bé gái.”
“Ông cũng đã sát hại cả mẹ của Pamela luôn phải không? Mọi người đều nghĩ bà ấy mất trong một tai nạn do đi thuyền trên hồ, nhưng tôi cá là do ông sắp xếp đấy. Tại sao ông không khử luôn Pamela ngay lúc ấy chứ?”
“Tao cũng có cân nhắc rồi,” Victor thừa nhận. “Nhưng khi đó Pamela được gần năm tuổi. Ryland đang ra chiến dịch tranh cử đầu tiên, và con nhóc trông dễ thương trên mặt báo. Công chúng và báo giới yêu thích nó. Sau khi mẹ nó chết, các cử tri rần rần lên với hình ảnh Ryland là một người cha tận tụy, cao quý, trẻ tuổi, đang đau khổ vì mất đi người vợ yêu quý và nhất mực quyết tâm ở vậy nuôi con.”
“Nhưng khi Pamela bước vào tuổi thiếu niên, cô ấy bắt đầu biến thành món nợ đời phải không nào? Ryland không còn thấy hứng thú tình dục với cô ấy nữa, thế nên hầu hết thời gian hắn tống cô ấy vào trường nội trú.”
“Ở tuổi thiếu niên Pamela bắt đầu biết đến ma túy,” Victor nói với vẻ kinh tởm. “Nó cũng bắt đầu biết mình có thể thao túng bất cứ thằng đàn ông nào tình cờ lởn vởn gần mình. Phần lớn thời gian trường lớp đã giữ cho nó ngoài ở tầm ngắm của công chúng. Nhưng tao đã lo khi nào tốt nghiệp nó sẽ là một rắc rối. Thế là tao bắt đầu lên vài kế hoạch.”
“Thay vào đó, sau khi tốt nghiệp, cô ấy một lần nữa lại trở nên hữu dụng cho các chiến dịch tranh cử của Ryland.”
“Biết sao bây giờ?” Victor nhún vai. “Nó giống y con mẹ nó từ đầu đến chân. Pamela là một con đĩ ngay từ trong bản chất, nhưng nó là con đĩ của tụi tao và nó rất thạo việc mình làm. Nó sẵn lòng ngủ với đối thủ hay kẻ thù của Ryland, và với bất cứ ai khác, cả đàn bà lẫn đàn ông, bất kỳ kẻ nào có thông tin mà chúng tao sử dụng được. Nó thích vai trò làm gián điệp. Nó cảm thấy có quyền lực khi biết mình là một phần trọng yếu trong chiến lược tranh cử và Ryland phải lệ thuộc vào nó. Tao nghĩ như thế tạo cho nó chút cảm giác được báo thù. Chắc con ngu ấy cảm thấy cuối cùng nó cũng khống chế được cha nó. Nhưng tao mới luôn là người điều khiển chương trình, ngay từ khi bắt đầu.”
“Ông nói cứ như là thành công của Ryland là thành công của chính ông vậy.”
“Là thành công của tao thật.” vẻ giận dữ làm mặt Victor rúm ró. “Tao là người đã tạo ra con trai tao như ngày hôm nay.”
“Một tên ấu dâm nhục nhã thậm chí còn không có cả khả năng ứng cử làm tay bắt chó ấy à?”
“Mày đã phá hủy mọi chuyện,” giọng Victor khản đi vì tức tối. “Con trai tao đang trên đường tiến vào Nhà Trắng thì mày xuất hiện. Là Nhà Trắng đấy, mẹ kiếp. Nó sẽ làm tổng thống. Những thằng cháu nội của tao sẽ tiếp bước cha chúng.”
“Tôi không biết gì về mấy đứa cháu trai đấy,” Irene bảo. “Ryland thích bé gái hơn cơ mà, nhỉ?”
“Câm mồm. Ryland hứa với tao là sẽ có con trai. Đấy là thỏa thuận tiền hôn nhân mà nó ký với Alexa Douglass. Thỏa thuận là cô ta sẽ sinh ra con trai thừa kế trong vòng hai năm, mà nếu cần thiết thì cầu viện đến thụ tinh trong ống nghiệm, bằng không thì phải chấp nhận ly dị trong im lặng. Cô ta đã có một đứa con rồi, có nghĩa là cô ta có khả năng sinh sản.”
“Ông thì thấy con gái của Alexa Douglass như một bằng chứng cho khả năng sinh sản, còn thằng con dâm dục của ông lại thấy con bé như là mục tiêu cho vụ lạm dụng trong tương lai. Pamela là người đặt dấu chấm hết cho các kế hoạch của ông, chứ không phải tôi. Cô ấy đã làm những gì phải làm để cứu lấy con gái của Alexa, và ông đã sát hại cô ấy để làm Pamela im miệng.”
“Lẽ ra mười bảy năm trước tao đã phải giết chết mày. Nếu mày có mặt ở nhà vào cái đêm tao xử bố mẹ mày thì tao cũng đã xử mày luôn thể rồi. Không may làm sao là mày không có đấy khi tao đến. Tao không muốn liều nán lại cũng dễ vài tiếng đồng hồ để chờ mày, vậy nên tao bỏ đi. Sau đó, rõ ràng là mày chẳng biết gì về cuốn video hay về việc ai đã bắn chết bố mẹ mày, nên tao quyết định chẳng cần để tâm đến mày làm gì. Nói thật nhé Irene, tao gần như quên hẳn mày trong từng ấy năm. Rõ ràng đấy là một sai lầm về phía tao.”
“Làm cách nào ông phát hiện Pamela dự định ra công luận tố cáo chống lại Ryland thế?”
Victor cười với nàng, cái cười thờ ơ chẳng chút khôi hài. “Nó gọi cho tao hôm trước khi nó định gặp mày.”
“Hẳn là thế rồi,” Irene thì thầm, đột nhiên hiểu ra tất cả. “Cô ấy biết những gì mình sắp sửa làm sẽ phá nát gia đình mình. Cô ấy cảm thấy mình còn nợ ông, nợ tay đầu đàn, vài lời báo trước hay có lẽ là lời giải thích.”
“Tao đã cố thuyết phục nó thôi đi, nhưng rõ là nó đã quyết rồi. Thế nên tao phải đến Dunsley này thu dọn mọi chuyện.”
“Cô ấy mở cửa cho ông vào phải không?”
Victor khịt mũi. “Không, thực ra là tao tự lẻn vào nhà vào rất khuya tối hôm ấy. Nó đã ngủ thiếp đi trên giường. Tao chích cho nó một liều dược phẩm chết người. Nó tỉnh dậy chống cự trong vài giây, nhưng thuốc có tác dụng khá nhanh.”
“Và rồi ông dựng lên hiện trường làm như cô ấy đã chết vì quá liều, ông phát hiện ra chuyện chiếc váy cưới nhỏ từ khi nào thế?”
Gương mặt lão sống động khi cơn tức tối được gợi nhắc lại. “Thuốc phát huy tác dụng hơi quá nhanh. Đến cuối cùng con ấy lại còn cười vào mặt tao nữa chứ. Nó cười thật sự. Bảo với tao rằng tao sẽ không bao giờ tìm thấy chiếc váy cưới mà Ryland đã bắt nó mặc, bảo là váy ấy được quay trong cuốn video và chứa đầy ADN. Đêm ấy tao đã kiếm khắp nhưng vẫn không thể tìm ra cái váy ấy.”
“Sau đó, khi xem cuốn video, ông nhận ra rằng chiếc váy ấy là một rắc rối tiềm ẩn rất lớn. Ông phải hủy nó cho bằng được. Thế là đêm hôm sau ông quay trở lại đốt rụi căn nhà với hy vọng có thể hủy được chiếc váy.”
“Tao chưa bao giờ nghĩ Pamela có thể đã giấu chiếc váy đó ngoài nhà,” lão thừa nhận.
“Ông đã phát hiện ra Hoyt Egan đang tống tiền Ryland bằng cách nào?”
Lão nhún vai. “Khi Pamela gọi cho tao báo nó sắp làm gì, tao bắt nó giải thích làm sao nó có thể chắc chắn là Ryland vẫn còn chơi mấy đứa bé gái. Pamela bảo mình có ảnh chụp từ vài chuyến công du nước ngoài của Ryland. Nó bảo hình ấy cho Egan chụp. Hắn có theo tháp tùng Ryland trong nhiều chuyến đi như thế. Rồi hắn phát hiện ra Ryland lén lút làm gì. Đấy là vấn đề với những thằng phụ tá. Người ta thường để cho bọn chúng đến quá gần với trung tâm quyền lực. Ryland đã bất cẩn.”
“Ông đã làm gì trong đêm ông sát hại bố mẹ tôi? Phục kích tấn công họ à?”
“Nói theo một cách nào đấy là thế. Tối ấy tao cũng sử dụng thuyền, giống như đêm tao trừ khử Pamela và đêm sau khi tao châm lửa đốt nhà. Neo thuyền vào bến đỗ đằng sau nhà bố mẹ mày và đi theo lối cửa sau. Bố mẹ mày vừa ăn tối xong và đang ngồi trong phòng khách, thảo luận về cuốn video mà bọn họ vừa xem.”
“Tôi không hiểu. Bố mẹ tôi đã bị sát hại trong bếp mà.”
“Cả hai đứa cùng vào bếp khi nghe thấy tao gõ cửa sau. Đương nhiên là họ nhận ra tao, và mở cửa cho tao vào. Tao bảo tao có nghe về cuốn video và giải thích là tao đã choáng váng thế nào khi phát hiện ra Ryland có chút vấn đề nho nhỏ.”
“Vấn đề nho nhỏ ư?” Irene trừng mắt nhìn lão. “Con trai ông là một con quái vật. Mà ông cũng giống hệt thế. Có vẻ là di truyền gen xấu đây nhỉ?”
Victor bỏ ngoài tai lời Irene. “Tao bảo với bố mẹ mày rằng tao đã có kế hoạch đưa Ryland vào bệnh viện tâm thần để trị liệu. Yêu cầu họ giữ tuyệt đối im lặng vì lợi ích của tất cả mọi người. Nhưng Hugh đã nhìn ra ngoài cầu tàu và trông thấy thuyền của tao. Tao có thể thấy hắn đã bắt đầu nghi ngờ, thắc mắc tại sao tao lại đến đây bằng thuyền. Tao có mang súng trong áo khoác. Cùng một đời một kiểu như súng bố mày sử dụng trong công việc. Dĩ nhiên, bố mày không mang súng khi ở trong nhà. Tao di chuyển ra ngay bên cạnh hắn mà nã đạn trước khi hắn kịp có cơ hội quay lại. Mẹ mày gào thét lao thẳng vào tao như con thú hoang. Tao cũng bắn luôn con ả. Chỉ trong nháy mắt mọi chuyện kết thúc.”
Adrenaline phẫn nộ ào ạt trào dâng trong nàng. Nàng những muốn hành động như mẹ mình đã làm mà lao người đến Victor Webb. Nàng chỉ muốn được dùng móng tay cào xé lão thành trăm mảnh. Nhưng nàng cũng biết nếu mình nhào đến thì lão sẽ hạ gục nàng ngay trước khi nàng kịp đến đủ gần để cào vào mặt lão. Nàng ghê tởm liếc qua khẩu súng trong tay lão. “Ông thật sự nghĩ giết chết tôi sẽ sửa chữa được mọi chuyện ư? Chẳng có cách nào để cứu sự nghiệp của Ryland nữa đâu.”
“Mày nghĩ tao không biết thế à? Nhờ ơn mày, tao đã mất một thằng con trai. Nhưng tao còn một đứa khác và tao đã có kế hoạch rồi.”
“Webb, đứng im.”
Câu ra lệnh Luke quát lên có hiệu quả như tia chớp lóe sáng trên mặt hồ lúc nửa đêm. Trong một tích tắc mọi vật và mọi người, kể cả Victor Webb, đều đứng im phăng phắc.
Luke từ trong bóng tối bên hông căn nhà đi ra, bước chân uyển chuyển chết người của một kẻ đi săn đã có biết bao kinh nghiệm trong việc hạ gục con mồi.
Trong tay anh có súng.
Sam McPherson theo sát sau anh, một khẩu súng lục trên tay.
Webb bừng tỉnh khỏi cơn mụ người vì giật mình. Lão quay lại nhìn thấy hai người đàn ông tiến đến.
“Hai đứa chúng mày khùng hết cả rồi,” lão nói. “Bắn tao đi rồi chúng mày sẽ bắn trúng Irene.”
Lão nói đúng, Irene nhận ra thế. Victor đứng trực diện với nàng trên cầu tàu nhỏ hẹp. Một khi đạn được bắn ra thì nàng không dính đạn mới là chuyện lạ kỳ.
“Đầu hàng đi Webb,” Luke vừa bảo vừa chầm chậm di chuyển về phía cầu tàu.
“Chuyện này đã chấm dứt rồi. Chúng ta ai cũng biết thế.”
“Chuyện chỉ chấm dứt khi nào tao bảo là chấm dứt thôi, Danner à.”
Bất thình lình Victor nhào về phía Irene, vươn tay ra tóm lấy nàng. Nàng hiểu ra lão định dùng nàng làm lá chắn lẫn con tin.
Nàng vất túi xách xuống và thả mình ngã ngửa khỏi cầu tàu. Điều cuối cùng nàng trông thấy trước khi chạm mặt nước là Victor Webb quay ngược súng lại chĩa vào Luke.
Nàng rơi tõm xuống và nhanh chóng chìm đi. Làn nước lạnh bao bọc lấy nàng, làm nghẹt đi âm thanh gầm rống của những phát súng.
Bản năng đầu tiên của nàng là bơi ra khỏi bất cứ nơi nào gần cầu tàu. Nàng lặn xa hết sức, di chuyển men theo bờ. Sức nặng của áo khoác và đôi bốt trì níu lấy nàng, đe dọa dìm nàng sâu hơn nữa.
Khi chẳng thể nào nhịn thở lâu hơn được nữa, nàng trồi lên mặt nước, hớp lấy không khí và quay đầu nhìn lại. Luke đứng ở cuối cầu tàu, nhìn quanh mặt hồ tìm kiếm nàng. Sau lưng anh là Sam McPherson đang ngồi xổm bên cạnh Victor Webb, lão nằm co quắp trên nền ván của cầu tàu.
Luke nhìn thấy nàng và giơ tay lên.
“Em ổn không?” anh gọi to.
“Ổn.” Nàng lồm cồm đứng lên lảo đảo bước khỏi mực nước cạn. Không khí khô lạnh cứa vào da thịt, dán chặt quần áo lạnh cóng ướt nhẹp vào khắp người nàng.
Luke vừa rảo bước về phía nàng vừa cởi áo gió của mình ra. Khi đến gần, anh tuột phắt chiếc áo choàng dài của nàng ra rồi quấn áo gió mỏng quanh người nàng.
“Em làm anh sợ chết đi mất,” anh càu nhàu, lôi nàng sát vào thân hình vững chãi ấm áp của anh. “Mấy phút trước khi em không trả lời điện thoại của anh, anh đã suýt phát điên lên rồi.”
“Ôi Chúa ôi Luke, cả đời mình em chưa bao giờ thấy hạnh phúc khi gặp được ai như thế này.” Nàng níu lấy anh. “Webb chết chưa anh?”
“Chưa.” Quàng tay ôm lấy nàng, Luke dìu Irene quay trở lại nơi Sam đang dùng áo mình làm băng quấn dã chiến để ngăn máu túa ra từ mạng sườn Webb.
“Mới gọi cho xe cấp cứu,” Sam nói, giọng vô cảm.
“Hai anh có sao không?” Irene vừa nói vừa đưa mắt dò hỏi từ Luke sang Sam.
Trước khi hai người kịp trả lời, Victor Webb rên lên rồi mở mắt ra. Lão nheo nheo mắt nhìn Sam, rõ là đang cố chú mục vào anh ta.
“Con trai này,” lão khò khè thều thào.
“Ryland không có đây,” Sam trả lời, chẳng chút xúc động.
“Con là con trai của ta. Con biết điều đó. Nghe ta đây. Những gì đã xảy ra ở đây sẽ biến thành lời của chúng ta chống lại lời chúng nó.” Victor liếc qua Luke và Irene rồi nhăn nhó vì đau và căm ghét. “Bọn chúng là người ngoài, còn con là luật pháp của Dunsley này. Và ta là Victor Webb. Dân địa phương sẽ tin bất cứ điều gì mà chúng ta bảo với họ.”
“Xin lỗi nhé, nhưng chuyện sẽ không như thế đâu,” Sam đáp. Anh ta chầm chậm đứng dậy.
“Mày là người trong nhà mà, con bà mày.” Victor nổi giận quát, khạc ra cả máu. “Trong tình cảnh khó khăn, người trong nhà phải đùm bọc lấy nhau.”
“Tôi đang chăm sóc cho gia đình của tôi đây,” Sam lặng lẽ nói. “Tôi sẽ bắt giữ kẻ đã sát hại cháu gái tôi.”
“Pamela chỉ là một con điếm rẻ tiền. Nghe ta này, Sam, ta có kế hoạch rồi. Con sẽ thế chỗ của Ryland. Đương nhiên con sẽ phải bắt đầu khiêm tốn thôi. Khởi đầu là một văn phòng của bang, nhưng chúng ta có thể giúp con phát triển nhanh lắm. Không ai ở ngoài Dunsley biết con là một người nhà Webb. Con sẽ là viên cảnh sát trưởng oai hùng của một thị trấn nhỏ, người đã giúp hạ bệ một thượng nghị sĩ Hoa Kỳ. Cử tri sẽ yêu mến con. Nhưng trước hết con phải giúp ta dọn dẹp mớ lộn xộn này đã.”
“Những gì tôi phải làm là việc của tôi. Nếu bao nhiêu năm trước Bob Thornhill đã làm đúng phần việc của ông ấy thì hẳn Pamela vẫn còn sống.” Sam lấy từ túi quần sau ra một tấm thẻ. “Ông có quyền giữ im lặng...”
“Câm mồm, thằng khốn vô ơn,” Victor gào lên. “Mọi người sẽ tin lời tao. Tao là Victor Webb.”
“Ông nói phải đấy, ông Webb ạ.” Irene nhặt túi xách mình lên, cho tay vào trong lôi ra chiếc máy ghi âm mà trước đó nàng đã mở lên khi đang vờ như lục lọi tìm điện thoại. “Lời của ông thật đáng tin đến nỗi có thể đem đến ngân hàng quanh đây được đấy.”
Nàng mở máy ghi âm lên. Giọng nói giận dữ, cay nghiệt của Webb từ máy vang ra không lẫn vào đâu được.
“... Nếu mày có mặt ở nhà vào cái đêm tao xử bố mẹ mày thi tao cũng đã xử mày luôn thể rồi...”
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
125 chương
10 chương
183 chương
111 chương