Tối hôm sau Irene đứng cùng Luke, Adeline Grady và Duncan Penn, tay phó nhòm duy nhất của tờ Glaston Cove Beacon, dưới bóng cây cọ trồng trong chậu. Cả hội cùng quan sát phòng khiêu vũ chật ních người của khách sạn. “Xuôi chèo mát mái quá,” Luke nhận xét. Anh vận vest, đeo cà vạt, cắp theo laptop dưới nách. “Thậm chí chẳng có ai thèm chớp mắt khi chúng ta bước qua cửa.” “Đấy là do họ chỉ thấy có thẻ nhà báo của chúng ta thôi,” Irene bảo. “Mà sao chị có được mấy thẻ ấy thế chị Addy?” Adeline, người thấp lùn, tròn xoe và lộng lẫy trong bộ vest quần tây đỏ ối, đung đưa người trên hai gót giày và trông tự mãn. “Một trong những thứ dễ kiếm được nhất trên hành tinh này là thẻ nhà báo cho mấy buổi tiệc gây quỹ của chính khách. Đám nhân viên phụ trách chiến dịch luôn muốn cơ quan truyền thông tham dự mà.” Bà phẩy tay về phía bàn tiệc buffet. “Thế cô nghĩ tại sao họ lại bày ra mấy thứ đồ ăn vặt ngon lành đến thế hử?” “Cả bơ phết bánh mì cũng không tồi,” Duncan chen vào. Trẻ măng, ốm nhách và xương cốt lèo khoèo, trông như thể trọng lượng của chiếc máy quay đang đeo trên cổ có thể khiến cậu ngã chúi về trước. Cậu săm soi mấy chiếc bánh ngọt, vài lát phô mai và bánh sandwich nho nhỏ đang chất đầy ứ đĩa trên tay mình. “Cháu chấm tiệc buffet trong chiến dịch của Webb là bảy trên mười. Hay có lẽ là tám.” Irene nhìn sang Adeline. “Em chẳng khi nào nghĩ là tờ Glaston Cove Beacon lại được ưa thích trong đội ngũ chạy chiến dịch cho Webb, nhất là khi ta đã cho đăng câu chuyện về cái chết của Pamela.” Adeline nốc chút sâm banh rồi hạ ly xuống. “Chắc là đã có chút hiểu nhầm gì đấy về tên gọi chính xác của tờ báo khi tôi gọi xin thẻ ấy mà.” Luke nhìn kỹ tấm thẻ bọc nhựa mình đeo trên cổ. “Chắc có thế mới giải thích được vì sao giấy tờ của chúng ta bảo rằng ta làm cho tờ Beacon Hill Banner.” “Tạm thời hiểu nhầm thôi, mà tôi thì quá dễ tính nên chẳng buồn đính chính lại.” Adeline với tay vào túi xách, lôi ra bốn thẻ nhà báo chia cho mọi người. “Thẻ thay thế của mấy người đây.” “Hiểu lầm xảy ra thường xuyên ấy mà,” Luke vừa nói vừa gỡ thẻ Beacon Hill Banner ra khỏi bọc nhựa. “Đúng đấy,” Adeline tán thành. Bà nhìn sang Duncan. “Để tôi cầm hộ đĩa cho cậu đổi thẻ nhé.” “Cảm ơn ạ.” Duncan đưa cho bà chiếc đĩa đầy tú ụ rồi loay hoay tháo gỡ thay đổi thẻ. Adeline nhón lấy một chiếc sandwich và ngay sau đấy ăn thêm chiếc nữa. Irene đổi thẻ của mình rồi quay trở lại quan sát căn phòng. “Dường như chẳng có ai tiếc thương cho cái chết của Hoyt Egan.” Adeline nhún vai lựa thêm một miếng ngon khác trên đĩa của Duncan. “Tay quản lý mới cho chiến dịch của Webb đã ra tuyên bố hồi đầu ngày hôm nay. Gọi cái chết của Egan là một thảm kịch tàn khốc và bảo rằng cái chết ấy rõ ràng biểu lộ rằng đã đến lúc phải mạnh tay với tội ác và rằng Ryland Webb có kế hoạch cho chính điều ấy.” “Trước đây đã nghe thế rồi,” Duncan lên tiếng. Cậu ta loay hoay xong với tấm thẻ và vươn tay ra lấy lại đĩa thức ăn. Mắt cậu trợn tròn cảnh cáo. “Ê sếp, đồ ăn của cháu mà.” “Ô vậy sao?” Thật thản nhiên, Adeline lại nhón thêm miếng xúc xích cuối cùng rồi mới trả đĩa lại cho Duncan. Luke nhìn sang Irene. “Cảm giác ra sao khi làm một phóng viên điều tra đúng nghĩa hả?” “Run lắm anh ạ,” nàng thú nhận. “Thường thì em không phấn khích như thế này khi tường thuật mấy buổi họp hội đồng thành phố Glaston Cove hay chọn công thức nấu ăn hằng tuần.” Addy xoa xoa hai tay vào nhau. “Này nhóc, tối nay không chỉ có cô là phấn khích đâu. Phải công nhận vụ này của cô là rất rất lớn đấy.” Irene với tay vào túi xách, lấy chiếc máy ghi âm nhỏ xíu ra kẹp vào quai túi. Nàng bật máy lên kiểm tra cho chắc ăn là máy vẫn hoạt động. “Mấy thứ này có cái tật rất xấu là hay hư hỏng ngay khi ta bắt đầu phỏng vấn. Máy quay sẵn sàng chưa Duncan?” “Chờ đợi sẵn sàng đây.” Duncan thèm thuồng nhìn chăm chăm vào bàn buffet. “Em có thời gian lấy thêm đồ ăn vào đĩa không vậy chị?” Irene nhác thấy lao xao ở lối cửa phía cuối căn phòng. Webb xuất hiện. Alexa Douglass đi bên cạnh hắn. Một người đàn ông lùn tịt, vẻ mặt hớt hải chờn vờn ngay sau. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, anh ta là kẻ thay thế cho Hoyt Egan. “Quên mớ đồ ăn đi Duncan,” nàng bảo. “Webb vừa tới kìa.” Gương mặt Adeline sáng lên hăm hở. “Lên đường thôi, mấy cô mấy cậu.” Irene bước ra khỏi bóng cây cọ, tay lăm lăm sổ ghi chép. “Theo tôi.” “Hai tiếng đáng sợ nhất trong tiếng Anh đây,” Luke cộc lốc nói. Irene chẳng quan tâm. Nàng tập trung mở đường đi xuyên đám đông. Ryland Webb đang bị một đám những kẻ chúc tụng và những tay có khả năng sẽ đóng góp vây quanh, nhưng chiều cao của hắn giúp cho việc theo dấu hắn cũng khá dễ dàng. Alexa Douglass là người đầu tiên nhìn thấy Irene. Thoáng ngạc nhiên, theo sau đấy là cái cau mày cảnh giác loáng qua mặt cô ta. Alexa nhanh chóng chế ngự cả hai phản ứng ấy dưới một nụ cười lịch sự rồi quay sang thì thầm gì đấy với Ryland. Đầu hắn ta quay qua quay lại tìm kiếm trong đám đông. Khi thấy Irene và bầu đoàn của nàng, hắn gấp rút bảo với tay phụ tá mới của mình. Anh chàng thấp lùn vội vã tiến tới trước, ý định rõ rệt là muốn đón đầu nàng. “Cô Stenson phải không?” Tay phụ tá đứng ì ngay trước mặt nàng. “E là tôi phải mời cô rời khỏi đây cho.” Anh ta liếc sang Luke, Adeline và Duncan. “Cô và cả những người bạn của cô nữa.” “Tôi có mấy câu muốn hỏi ngài thượng nghị sĩ,” Irene đáp. “Tối nay ông ấy không trả lời phỏng vấn. Ông ấy đang chiêu đãi khách mời.” “Bảo với thượng nghị sĩ Webb là tôi đang giữ một cuốn video mới được quay gần đây, địa điểm là châu Âu,” Irene bảo. “Nói rõ cho ông ấy biết rằng câu chuyện về chuyến công du cụ thể ấy cùng nhiều chuyến khác nữa đến cùng một địa điểm ngày mai sẽ xuất hiện trên tờ Glaston Cove Beacon. Hỏi xem ông ấy có muốn bình luận gì không.” Gương mặt tay phụ tá nhăn nhúm lại vì hoang mang. Anh ta liếc ra sau lưng nhìn Webb, nhưng hắn đang quay lưng lại nhóm người này. “Này con trai, tốt hơn là đừng có tự mình quyết định làm gì,” Adeline khuyên nhủ tay phụ tá. “Chuyện này to lắm đấy.” Anh chàng lùn tịt thoáng xao động. “Chờ đây,” anh ta bảo. Anh ta xoay ngoắt người bươn bả đi về phía Ryland đang đứng giữa vòng vây bao người. Irene nhìn theo anh ta thì thầm chuyển lại lời nhắn. Ryland giật bắn mình như thể vừa bị quất bằng cây roi chăn bò. Hắn chầm chậm quay lại nhìn Irene. Nàng đến phải nể hắn, nàng tự nhủ, vẻ mặt hắn được đào tạo bài bản, chẳng để lộ ra điều gì. Nhưng nàng có thể thấy lửa phẫn nộ phừng phừng trong hai mắt hắn. “Nếu nhìn mà giết được người ta ấy à ” Adeline thì thầm, “thì tôi nghĩ giờ đây chắc chúng ta đã cháy sém hết cả lũ rồi.” “Ôi trời ơi, trông hắn nổi giận đùng đùng rồi kìa.” Giọng Duncan nghe mới vui vẻ làm sao. Cậu chàng chĩa ống kính lên ngắm. “Cái này đăng lên mạng có lý lắm đây.” Ryland nói gì đấy với tay phụ tá và với Alexa. Đoạn hắn bắt đầu tiến về phía Irene. “Tới giờ diễn rồi đây,” Irene khẽ khàng reo. Nàng bước tới trước đối diện hắn, cất cao giọng. “Thưa thượng nghị sĩ Webb, ông có thể cho chúng tôi biết những gì về chuyến công du sang châu Âu vừa rồi ạ?” “Không phải ở đây.” Ryland trừng mắt nhìn Luke, Adeline lẫn Duncan. Hắn hất đầu về phía hành lang. “Tôi sẽ nói chuyện riêng với mấy người.” Hắn quay bước bỏ đi băng qua đám đông, chẳng chờ ai đáp lại. Irene nhanh nhẹn theo bước, biết rằng những người còn lại đang theo sát mình. Nàng kiểm tra máy ghi âm cài trên quai túi xách thêm lần cuối. Duncan lựa một máy quay khác. Ryland sải bước băng băng trên hành lang rồi quành vào một phòng hội nghị nhỏ. Irene, Luke, Adeline và Duncan nhóm lại theo sau hắn. Hắn sập cửa đánh sầm, đoạn quay ngoắt lại đối đầu với Irene. “Cô nghĩ cô đang làm cái quái gì thế hử?” hắn chất vấn, giọng run bần bật vì phẫn nộ. “Thượng nghị sĩ Webb, tờ Glaston Cove Beacon đang nắm giữ một số tập tin máy tính chứa đựng những bằng chứng và đoạn phim có vẻ như thể hiện ông đang hãm hiếp một bé gái tuổi vị thành niên trong một nhà thổ ở châu Âu,” Irene mở đầu. “Ông có phát biểu gì không?” “Này con ngu kia, sao mày dám nói năng những chuyện như thế hử? Cả đời tao chưa bao giờ hãm hiếp ai cả.” Ryland giờ đã đỏ bầm. “Nếu mày có phim ảnh gì, thì tao bảm đảm chỉ là đồ giả. Nếu mày chưng ra cho mọi người biết, tao đảm bảo mày với cái tờ báo khốn nạn của mày sẽ tiêu đời ngay. Mày nghe rõ chưa? Tao sẽ tiêu diệt mày.” Hắn nhìn sang những người còn lại. “Tất cả chúng mày.” Irene gật đầu với Luke. “Cho ông ấy xem chúng ta có gì đi.” Luke đặt laptop xuống bàn, dựng màn hình lên rồi mở máy. Ryland quan sát với vẻ mặt đang từ từ chuyển sang kinh hoàng. “Chúng mày không thể làm như thế được,” hắn bảo. “Chúng mày có biết chúng mày đang chọi lại với ai không hả? Tao có thể biến cuộc đời chúng mày thành địa ngục tất.” Adeline nhìn hắn cười tươi rói. “Tôi yêu mấy lời hăm dọa lắm cơ. Làm thành lời trích dẫn thì kêu lắm. Máy ghi âm có đang hoạt động không đấy Irene?” “Có thưa sếp.” Ryland mặt biến sắc, nhìn trân trối và vào thứ dụng cụ nhỏ xíu đang đính trên quai túi xách của Irene. “Tắt đi. Tắt ngay đi.” “Tờ báo của tôi cũng đang giữ một đoạn video được Pamela, con gái ông, thâu lại,” Irene vừa tiếp tục nói vừa nhanh tay ghi chép vào sổ. “Trong đấy, cô ấy nói rằng ông là kẻ nghiện ấu dâm và rằng ông đã lạm dụng cô ấy khi cô ấy còn bé.” “Láo toét.” Ryland thu nắm đấm tiến một bước đến nàng. “Tao đã bảo rồi, con gái tao thần kinh không ổn định. Nếu mày cho in ba cái thứ rác rưởi ấy, tao thề tao sẽ...” Luke tiến đến sát sau lưng Irene. “Không được đe dọa phóng viên.” Ryland quay sang anh. “Anh có điên mới dính vào chuyện này Danner ạ.” “Làm như là tôi có chuyện hay ho hơn để làm vậy,” Luke đáp. Irene nghe thấy tiếng một trong những máy quay của Duncan kêu ro ro. Nàng ghi chép nhanh thêm vài điều, đoạn nhìn lên. “Pamela biết rằng ông sẽ cố rêu rao những thước phim kia là giả mạo, nên cô ấy cũng cung cấp cả bản sao những ghi chép về các chuyến đi cũng như sao kê thẻ tín dụng có thể xác thực được rằng ông đã đi nhiều lần đến thành phố nơi có nhà thổ cụ thể ấy. Tòa soạn của tôi sẵn sàng cho tôi bay sang châu Âu để điều tra.” Qua khóe mắt nàng thoáng thấy Adeline chớp mắt khi nghe được lời tuyên bố quá táo bạo này. “Tôi sẽ kiện sập tòa báo của cô,” Ryland thề. “Những chuyến đi ấy đều có lý do chính đáng. Thương thảo kinh doanh.” Trên màn hình, Pamela bắt đầu nói. Ryland chết sững, như thể bị thôi miên. “Tắt nó đi. Anh nghe tôi không hả? Tắt nó đi.” Adeline nhìn theo hướng mắt Ryland dán lên màn hình. “Xin báo cho ông biết luôn, chúng tôi đã cho in sao những tập tin ấy ra thành nhiều bản rồi, thượng nghị sĩ ạ. Chúng tôi chẳng muốn lỡ tay gì đâu.” Ryland quay sang bà. “Luật sư của tôi sẽ xé xác các người.” Máy quay của Duncan lại lạch xạch, bắt lấy cảnh mà Irene biết sẽ là hình ảnh rất thuyết phục khi Ryland đang rướn người trong tư thế rất đàn áp nhìn xuống bà Adeline thấp bé hơn nhiều để buông lời đe dọa. Ryland nhận thức được chuyện gì đang xảy ra nên vội nhảy ngược ra xa. “Pamela cũng ngụ ý ông có dính líu đến cái chết của Hugh và Elizabeth Stenson mười bảy năm trước,” Irene nói tiếp, “Ông có gì muốn nói không?” “Tôi chẳng liên quan gì đến cái chết của hai người ấy. Ai cũng biết bố cô là thằng điên. Hắn ta giết mẹ cô rồi sau đấy tự sát.” Dường như Ryland đã lấy lại được chút bình tĩnh. “Rõ ràng cô cũng điên rồ không kém cha mình, thưa cô Stenson.” “Thế còn vụ phụ tá của ông, anh Hoyt Egan, mới bị sát hại gần đây nhất thì sao?” Irene hỏi. “Pamela bảo rằng anh ta là người đã quay phim ông thỏa mãn thú tính trong cái nhà thổ ở châu Âu ấy và rằng anh ta đang sử dụng những thước phim ấy để tống tiền ông. Có bình luận gì không?” “Được rồi, tôi có bình luận đây,” Ryland nói qua kẽ răng. “Toàn bộ trò này chỉ là một vụ gài bẫy. Cô đang cố hạ bệ tôi vì cô nghĩ tôi đã sát hại bố mẹ cô. Cô là một con đàn bà hoang tưởng đã pha chế ra ba cái thứ vớ vẩn với sự trợ giúp của máy quay kỹ thuật số và máy vi tính. Này, tôi sẽ không để cô làm thế. Cô nghe thấy rồi chứ? Tôi sẽ không để cho cô hủy hoại tôi lẫn tất cả những điều tôi đã đạt được. Đất nước này cần có tôi.” Cánh cửa sau lưng hắn bật mở. Alexa Douglass bước vào phòng rồi đứng sững lại. “Chuyện gì đang xảy ra trong đây thế này?” “Đám người này đang rắp tâm hãm hại anh theo đủ cách có thể,” Ryland phẫn nộ bảo. “Em sẽ không tin được bao lời dối trá mà bọn chúng đang đe dọa sẽ cho đăng báo đâu. Anh phải gọi cho mấy luật sư của anh ngay đây. Họ sẽ ngăn chặn chuyện này.” Nhưng Alexa lại đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, sững sờ. “Là anh kìa Ryland,” cô ta thốt lên. “Cái quái gì thế?” “Là trò lừa đảo bằng kỹ thuật số thôi,” Ryland đáp. “Đừng có tin vào bất cứ thứ gì em nhìn thấy.” Trên màn hình Ryland đã đưa tay nhận lấy ly nước. Cô dâu bé nhỏ bước vào. Ryland đứng lên cầm tay cô bé. Cảnh chuyển sang phòng ngủ. Ryland xuất hiện, lõa lồ. “Trời đất ơi,” Alexa thều thào, bàng hoàng thấy rõ. “Tôi đã không tin nó. Con bé đã cố nói cho tôi biết, nhưng tôi đã không tin.” Ryland cầm lấy tay Alexa. “Pamela nói láo đấy em yêu. Bất cứ chuyện gì nó nói về anh đều là giả dối cả. Thần kinh con bé rất không ổn định. Em biết vậy mà.” “Không phải Pamela.” Alexa giật tay mình ra khỏi tay Ryland. “Là Emily, con gái tôi. Mấy tuần trước con bé bảo tôi rằng anh cố đụng chạm vào nó theo cái cách mà nó gọi là không tốt. Tôi nghĩ con bé chỉ dựng chuyện thôi vì nó không muốn có cha mới. Nhưng nó đã nói thật, phải không nào?” “Anh sẽ là cha của Emily,” Ryland tuyên bố, giờ đây giọng hắn ta đã đậm vẻ uy quyền. “Anh có muốn tỏ ra tình cảm âu yếm cũng là lẽ tự nhiên thôi. Anh đang cố tạo ra sợi dây liên kết với nó mà.” “Rõ ràng Emily hiểu những gì anh đang muốn làm rõ hơn tôi,” Alexa cãi lại, vừa choáng váng vừa run rẩy. Cô ta áp một tay vào bụng. “Tôi sắp phát ói lên đây. Tôi phải ra khỏi đây thôi. Tôi phải đi tìm Emily. Tôi phải nói chuyện với con bé, bảo với con bé rằng tôi đã hiểu và sẽ không bao giờ để cho anh chạm vào nó nữa. Làm sao tôi lại có thể mù quáng đến thế chứ?” Alexa phóng ra cửa, giật mở ra rồi biến khỏi phòng. Ryland quay ngoắt lại đối mặt Irene. Cơn phẫn nộ của hắn ta đã chuyển sang băng giá. “Tôi sẽ đảm bảo rằng cô sẽ phải trả giá cho việc này,” hắn bảo. “Cô tuyệt đối không có chút chứng cứ cụ thể nào. Chẳng ai lại quan tâm đến những đoạn băng được dàn dựng.” “Tôi nghĩ họ sẽ quan tâm đấy, nhưng để phòng hờ, tôi có thêm thứ khác mà chắc ông cũng muốn xem đây.” Irene cho tay vào túi xách lấy ra một tập ảnh mà trước đấy Duncan đã chụp lại. Nàng dàn ảnh trên mặt bàn. “Pamela muốn chắc chắn rằng tôi có đủ bằng chứng để củng cố cho lời buộc tội của cô ấy. Bên cạnh những tập tin trong máy tính, cô ấy cũng đã để lại cho tôi bộ váy cưới thu nhỏ được bảo quản trong bọc nhựa. Có phát biểu gì không?” Ryland liếc qua mấy tấm ảnh. Thoạt đầu hắn ngớ ra. Rồi nhận thức ập đến. Hàm hắn xệ xuống. Hắn tái mặt. “Cô lấy chiếc váy ấy ở đâu ra thế?” hắn hỏi bằng giọng khản đi vì cuồng nộ lẫn sợ hãi. “Pamela đã cất giữ nó,” Irene đáp. “Cô ấy kể rằng ông đã ép cô ấy mặc váy này vài bận khi cô ấy còn bé. Pamela bảo khi thấy cô ấy ăn mặc như thế là ông nổi hứng cưỡng hiếp cô ấy ngay.” “Cô không thể chứng minh được gì cả, cô có nghe không?” Ryland gầm lên. “Chẳng một điều quái nào cả.” “Pamela cũng bảo rằng bất cứ phòng xét nghiệm kha khá nào cũng có thể tìm ra bằng chứng ADN có đầy trên chiếc váy ấy.” Ryland rống lên một tiếng không rõ là gì rồi nhảy bổ về phía Irene, hai tay vươn thẳng tới trước. Theo bản năng Irene ngã ra sau, loáng thoáng nhận biết được tiếng máy quay của Duncan đang hoạt động. Tất cả những gì nàng nhìn thấy là cơn phẫn nộ trên mặt Ryland khi hắn lao vào mình. Và rồi bỗng nhiên Luke xuất hiện giữa nàng và Ryland, anh di chuyển nhanh đến nỗi nàng chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì cho đến khi nhìn thấy Webb nằm ngửa chổng vó dưới sàn. Luke đứng bên trên nhìn xuống. “Tôi đã bảo rồi, không được đe dọa phóng viên.” “Tôi muốn gọi cho luật sư của tôi,” Ryland lên tiếng, giờ đã bình tĩnh đến lạ kỳ. “Tôi sẽ tiêu diệt từng người một trong đám các người.”