Đêm qua anh ở đâu?

Chương 38 : - Phần 2

Trent mỉm cười. “À vậy thì anh ấy nên đến đây. Tôi đã cố gắng thuyết phục anh ấy hàng ngàn lần rằng nơi đây là nhà tư và chúng tôi sẽ rất vui lòng thuê dịch vụ an ninh để giữ không cho bất kỳ tay săn ảnh nào đến gần, nhưng anh ấy cứ khăng khăng một mực rằng anh ấy không muốn gây huyên náo. Chẳng có lời nào của tôi thuyết phục nổi anh ấy. Thế nên...” Cô cầm lấy tay Trent. “Tôi thành thật lấy làm tiếc vì toàn bộ chuyện này,” cô nói. “Lúc này đang là thời điểm khá kinh khủng với chúng tôi.” “Vào bên trong đi, để tôi lấy cho cô một ly,” Trent đề nghị. Cô nắm chặt cánh tay anh ta. “Hãy lấy cho cậu một ly ấy.” Cô tủm tỉm cười. “Đêm nay là đêm của cậu. Mà tôi còn chưa đến chào cô dâu đáng yêu của cậu.” Brooke bước qua cánh cửa mà Trent đang giữ mở cho cô. Căn phòng lúc này rất ồn ào, chừng bốn chục người đang thơ thẩn với những ly cocktail trên tay và chuyện gẫu như thường lệ. Người duy nhất cô nhận ra ngoại trừ bố mẹ chồng cô với cô dâu chú rể là Trevor, cậu em trai của Trent, dinh viên đại học năm thứ hai, người hiện đang ngồi thu lu trong góc, cầu mong đừng ai tiến lại gần mình và mắt dán chặt vào chiếc iPhone của cậu. Trừ Trevor ra, dường như tất cả mọi người trong phòng đều ngừng đi lại trong một tích tắc và nhìn lên khi họ bước vào; sự hiện diện của cô - và sự vắng mặt của Julian - đã được ghi nhận. Một cách vô thức, cô siết chặt tay Trent. Trent cũng siết lấy tay cô và Brooke nói, “Hãy đi đi, đi chào khách khứa của cậu đi! Hãy tận hưởng thời gian - nó trôi qua nhanh lắm.” Bữa ăn diễn ra một cách suôn sẻ. Dù không được yêu cầu nhưng Fern đã khá tử tế khi chuyển Brooke từ chỗ ngồi bên cạnh ông bà Alter sang bên cạnh mình. Brooke lập tức nhận thấy sự hấp dẫn của cô gái ấy: cô kể những câu chuyện rất đáng yêu và khôi hài, hỏi han tất cả mọi người về cá nhân họ, và tự hạ thấp mình về khía cạnh chuyên môn. Fern thậm chí còn thành công trong việc xoa dịu một tình thế khó xử khi một trong những bạn học trường y của Trent chếnh choáng đòi nâng cốc mừng cái thiên hướng thích những cô gái làm ngực giả của Trent bằng cách cười to rồi vừa kéo váy cô khỏi ngực vừa cúi nhìn và nói, “Ờ, chắc hẳn anh ấy đã cai được cái thói đó rồi!” Khi bữa ăn tối xong xuôi và ông bà Alter kéo cô để cùng về khách sạn, Fern khoác lấy tay Brooke, chớp chớp hàng mi nhìn vào cha của Julian và cất cái giọng ma mị miền Nam lên. “Ồ không, bác đừng làm thế!” cô dài giọng một cách cường điệu, Brooke thích thú khi nhận ra điều đó. “Chị ấy sẽ ở lại đây với chúng cháu. Chúng cháu sẽ gửi trả mấy người già cổ lỗ sĩ các bác về phòng khách sạn, còn chúng cháu sẽ ở lại tiệc tùng một chút. Chúng cháu sẽ đảm bảo để chị ấy về an toàn ạ.” Ông bà Alter mỉm cười và hôn gió Fern rồi đến Brooke. Ngay khi họ rời khỏi phòng ăn, Brooke quay sang Fern. “Cô đã cứu mạng tôi đấy. Họ sẽ bắt tôi uống rượu với họ khi về đến khách sạn mất. Sau đó chắc chắn họ sẽ vào thẳng phòng tôi mà hỏi hàng ngàn câu về Julian. Nhiều khả năng bà ấy sẽ nhận xét về cân nặng của tôi, về tình trạng hôn nhân của tôi hoặc cả hai. Tôi biết cảm ơn cô biết mấy cho vừa.” Fern phẩy tay ngắt lời cô. “Thôi nào. Tôi không thể để chị về với ai đó đội cái mũ như thế. Nếu người ta nhìn thấy thì còn ra thế nào?” Cô nàng bật cười và Brooke bị mê hoặc hơn bao giờ hết. “Hơn nữa, tôi vui mừng vì chị ở lại cũng vì ích kỷ nữa. Các bạn của tôi đều mến chị cả.” Cô biết rằng Fern chỉ nói thế để làm cho cô cảm thấy dễ chịu - xét cho cùng, cô khó mà có cơ hội chuyện trò với ai cả tối, mặc dù bạn bè của Trent và Fern đều có vẻ dễ mến - nhưng ai mà quan tâm kia chứ? Câu nói đó có tác dụng. Cô cảm thấy dễ chịu. Dễ chịu đủ mức để uống một chầu tequila với Trent “để tôn vinh Julian”, và vẫn còn dễ chịu đủ mức để cạn ly vodka chanh với Fern và các chị em trong hội nữ sinh đại học của cô (những cô gái mà thật bất ngờ, có thể uống khiếp hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà cô từng gặp). Cô vẫn cảm thấy dễ chịu khi vào khoảng nửa đêm những ánh đèn tắt lịm và ai đó tìm ra cách nối một chiếc iPhone với hệ thống âm thanh nổi của nhà hàng, và cảm thấy dễ chịu thêm suốt hai giờ đồng hồ nữa uống, nhảy, và - nếu cô hoàn toàn thành thật - vui vẻ một chút, đong đưa kiểu cổ điển với một trong những bác sĩ nội trú bạn của Trent. Hoàn toàn trong sáng, dĩ nhiên rồi, nhưng cô đã quên tiệt cái cảm giác khi có một chàng trai cực lém lảu nhằm vào cô suốt đêm đó, lấy rượu cho cô uống và cố gắng pha trò cho cô cười; cả điều đó nữa cũng thật là dễ chịu. Cái cảm giác không dễ chịu chút nào, tự nhiên thôi, là việc bị cơn chênh choáng hành cho đến khổ vào sáng hôm sau. Dù chỉ trở về phòng khách sạn khi đã gần ba giờ sáng, cô vẫn thức dậy lúc bảy giờ và nhìn trân trân lên trần nhà, biết rằng mình chắc sắp nôn và băn khoăn không hiểu còn phải chịu đựng thêm bao lâu nữa thì mới nôn được. Nửa tiếng sau, cô bò trên nền nhà tắm, thở hào hên và cầu mong sao ông bà Alter đừng có gõ cửa. May thay, cô đã trườn lại được vào chăn và ngủ thiếp đi đến tận chín giờ. Bất chấp cơn đau đầu như búa bổ và dư vị kinh tởm trong miệng, Brooke mỉm cười khi cô mở mắt ra kiểm tra điện thoại di động. Julian đã gọi và nhắn tin đến năm sáu lần, liên tục hỏi xem cô ở đâu và vì sao cô không bắt máy - anh đang trên đường ra sân bay để bay về nhà, anh nhớ cô và yêu cô và nôn nóng muốn gặp cô ở New York. Thật vui là đã đảo ngược được tình thế, dù chỉ một đêm. Rốt cuộc thì cô chính là người uống quá nhiều, thức quá khuya và tiệc tùng quá lâu. Brooke tắm rửa và xuống sảnh để uống chút cà phê, cầu mong không đụng phải ông bà Alter khi họ đi ra ngoài. Đêm hôm trước họ đã nói với cô rằng họ sẽ đến chơi với bố mẹ Trent một ngày; hai bà đã có hẹn làm tóc và trang điểm còn hai ông sẽ chơi bóng quần. Khi Elizabeth mời Brooke đi cùng với họ, cô đã tưng tửng nói dối, rằng cô đang tính sẽ đi đến nhà Fern ăn trưa cùng cô này và mấy cô phù dâu nữa. Cô vừa mới ngồi xuống với tờ báo và một cốc cà phê latte đại tướng thì nghe thấy có người gọi tên mình. Đứng ngay sát bàn cô là Isaac, tay bác sĩ nội trú lém lảu mà cô đong đưa đêm qua. “Brooke à? Chào! Cô khỏe không? Tôi đang mong sẽ gặp cô đấy!” Cô không khỏi cảm thấy khoan khoái khi nghe câu này. “Chào Isaac. Rất vui khi gặp lại anh.” “Tôi không hiểu cô ra sao, chứ sau đêm qua tôi cảm thấy đầu muốn nổ tung.” Cô cười. “Vâng, đêm qua quả là lộn xộn thật. Nhưng tôi đã có một đêm vui.” Cô khá chắc chắn rằng câu đó nghe trong sáng đúng như cô chủ tâm - xét cho cùng thì đong đưa là việc vui vẻ nhưng cô là gái đã có chồng - vì thế nên để phòng xa, cô thốt ra, “Chồng tôi sẽ tiếc lắm vì anh ấy bỏ lỡ mất đám cưới này.” Mặt anh ta thoáng hiện vẻ lạ lùng. Không phải là ngạc nhiên, mà đúng hơn là có vẻ như nhẹ nhõm khi rốt cuộc cô cũng nói gì đó. Rồi cô hiểu ra. “Vậy thì chồng cô đúng là Julian Alter rồi, phải không?” anh ta vừa hỏi xuống ghế bên cạnh cô. “Đêm qua tôi đã nghe mọi người xì xầm, nhưng tôi đã không chắc có đúng thế không.” “Chính là người độc nhất vô nhị ấy đấy,” Brooke đáp. “Thế thì thật hết sảy! Tôi phải kể với cô rằng tôi vẫn theo dõi anh ấy từ khi anh ấy còn chơi tại quán bar Nick ở Khu Thượng Đông kia. Rồi bất ngờ, anh ấy ở mọi nơi! Không thể mở một cuốn tạp chí hoặc bật truyền hình lên mà không thấy Julian Alter được. Cô hẳn phải thích thú lắm.” “Thích mê,” cô nói không cần nghĩ, nhận thức chợt lóe lên trong cô một cách ghê tởm... Cô tự hỏi còn phải chờ bao lâu nữa cô mới có thể đứng dậy mà không bị coi là quá thô lỗ và hiểu rằng ít nhất phải mất ba phút đồng hồ đằng đẵng nữa. “Vậy thì, tôi rất hi vọng cô không phiền trách nếu tôi hỏi...” Ôi không! Anh ta sắp hỏi cô về những bức ảnh đó, cô chắc mười mươi là thế. Cô đã có mười tám giờ đồng hồ sung sướng khi không một ai gợi đến chúng, và bây giờ Isaac sắp sửa phá hỏng mọi thứ. “Anh có muốn uống chút cà phê không?” Brooke thốt ra với một nỗ lực vô vọng định làm anh ta sao nhãng khỏi cái điều không thể tránh khỏi kia. Anh ta thoáng có vẻ bối rối và rồi lắc đầu ra dấu không. Anh ta thò tay vào chiếc túi khoác bằng vải bạt nằm dưới chân mình, rút ra một chiếc phong bì giấy dày khổ to, và nói, “Tôi băn khoăn không biết cô có làm ơn chuyển giúp cho Julian cái này hộ tôi được không? Ý tôi là, thậm chí tôi không biết Julian bận đến mức nào và vân vân - xin cho tôi nói thẳng ngay vào việc là tôi không được tài năng như anh ấy - nhưng tôi đã dành chút thời gian rảnh rỗi mà tôi có cho âm nhạc, và, vâng... tôi rất muốn được biết ý kiến của anh ấy ra sao.” Nói đoạn, anh ta lần tay vào trong phong bì, rút ra một chiếc đĩa CD đặt trong vỏ nhựa và đưa nó cho Cô dở khóc dở cười. “Ừm, chắc chắn rồi, tôi sẽ... thực ra thì sao tôi lại không cho anh địa chỉ phòng thu của anh ấy nhỉ? Anh có thể tự mình gửi nó theo đường bưu điện đến cho anh ấy.” Mặt Isaac sáng lên. “Thật à? Tuyệt quá. Tôi chỉ nghĩ rằng với, ừm, mọi việc đang diễn ra, tôi, ờ, tôi không chắc anh ấy có…” “Có chứ. Anh ấy vẫn ở đây suốt mà, làm việc để ra album tiếp theo. Nghe này, Isaac, tôi phải chạy lên phòng gọi một cú điện thoại đây. Gặp lại anh tối nay nhé, được không?” “Tất nhiên, hay lắm. Ồ Brooke này! Một câu cuối cùng thôi nhé. Thật ra là bạn gái tôi - tối nay cô ấy mới đến được - có một trang blog. Cô ấy theo dõi, ờ, thông tin về những người nổi tiếng và những bữa tiệc giao tế, đại loại là những thứ đó. Bất luận thế nào, tôi biết rằng cô ấy sẽ rất mong muốn được phỏng vấn cô. Cô ấy nhờ tôi hỏi cô, phòng khi cô đang tìm một nơi đứng đắn và không thiên vị để đưa ý kiến về phía cô trong câu chuyện đó. Ít nhất, tôi biết rằng cô ấy sẽ thích mê nếu…” Nếu Brooke không bỏ đi ngay thì ắt hẳn cô sẽ nói câu gì đó thật khủng khiếp. “Cảm ơn, Isaac. Cô ấy thật tốt bụng khi nghĩ đến tôi. Hiện tại thì tôi không sao cả, nhưng dù sao cũng cảm ơn.” Và trước khi anh ta kịp thốt ra thêm một lời, cô lao thẳng ra thang máy. Nhân viên làm buồng đang dọn dẹp lau chùi phòng cô khi cô trở về, nhưng cô không dám liều đi xuống sảnh nữa. Cô mỉm cười với bà ta, dù sao trông bà ta có vẻ kiệt sức và đang cần nghỉ một chút, và bảo bà ta bỏ qua công đoạn còn lại. Khi người đàn bà đó thu dọn dụng cụ và đi khỏi, Brooke đổ vật xuống chiếc giường chưa dọn và cố lên dây cót tinh thần ình để làm cho xong vài việc. Còn sáu tiếng đồng hồ nữa cô mới phải bắt đầu sửa soạn, và cô quyết định dùng quãng thời gian đó để tìm kiếm các cơ hội việc làm, đăng bản tóm lược quá trình công tác của cô lên, và viết vài bức thư xin việc chung chung để rồi sau này sửa cho phù hợp với từng vị trí cụ thể Cô dùng phím điều chỉnh trên chiếc đài phát thanh có đồng hồ để dò tìm kênh phát thanh nhạc cổ điển, một cuộc nổi loạn nho nhỏ chống lại Julian, anh đã nạp đầy iTunes của cô không chỉ bằng nhạc của anh mà còn của mọi nhạc sĩ mà anh nghĩ rằng cô nên nghe, và cô đóng rễ bên bàn giấy. Giờ đầu tiên cô cực kỳ tập trung - chả đem lại kết quả gì vì cơn đau đầu vẫn liên miên chưa dứt - và xoay xở đăng được bản tóm lược quá trình công tác lên tất cả các trang web tìm việc quan trọng nhất. Giờ thứ hai cô gọi bộ phận phục vụ phòng mang lên một suất xa lát trộn gà nướng, thôi tập trung vào việc và chuyển sang xem một tập cũ của phim Prison Break trên laptop của cô. Rồi cô chợp mắt ba mươi phút. Khoảng hơn ba giờ một chút thì điện thoại di động của cô đổ chuông và màn hình hiện chữ “Ngoại vùng”, cô đã suýt lờ nó đi, nhưng nghĩ rằng đó có thể là Julian, cô lại nghe máy. “Brooke phải không? Margaret đây. Margaret Walsh đây mà.” Cô kinh ngạc đến nỗi suýt đánh rơi điện thoại. Phản ứng đầu tiên của cô là hốt hoảng - phải chăng cô lại bỏ ca làm lần nữa? - trước khi lý trí trở lại và cô nhớ rằng điều tồi tệ nhất đã xảy ra rồi. Bất kể vì sao bà ấy lại gọi cô thì Brooke cũng có thể nói chắc như đinh đóng cột rằng không phải là để sa thải cô. “Margaret đấy ạ! Bà có khỏe không? Mọi việc có ổn không?” “Vâng, mọi việc vẫn tốt đẹp. Brooke, nghe này, tôi xin lỗi vì gọi điện cho cô vào ngày nghỉ cuối tuần thế này, nhưng tôi không muốn đợi đến tận tuần sau.” “Chẳng có gì phiền đâu! Thực ra là trong lúc chúng ta nói chuyện thì tôi đang gửi bản tóm tắt quá trình công tác của tôi đi,” cô vừa nói vừa mỉm miệng cười vào điện thoại. “Ồ, thật vui khi nghe điều đó, vì tôi nghĩ rằng tôi có một nơi để cô gửi nó đến đấy.” “Thật sao?” “Tôi vừa mới nhận được điện thoại từ Anita Moore, một đồng nghiệp của tôi. Thật ra chị ấy là một nhân viên cũ của tôi, nhưng từ lẩu lầu lâu rồi. Chị ấy đã là nhân viên ở bệnh viện Mt. Sinai nhiều năm, nhưng gần đây chị ấy thôi việc và định sẽ mở cơ sở tư của mình.” “Ôi, nghe hay quá.” “Tôi sẽ bảo chị ấy cho cô mọi chi tiết, nhưng theo tôi hiểu thì chị ấy nhận được tài trợ của liên bang để mở một cái đại loại như trung tâm đánh giá và cung cấp trị liệu về tinh thần và thể chất cho trẻ em dưới sáu tuổi ở một khu dân cư có nguy cơ cao. Chị ấy đang tìm một bác sĩ âm ngữ trị liệu nhi khoa và một chuyên gia dinh dưỡng đã được Hiệp hội Dinh dưỡng Hoa Kỳ cấp chứng nhận, có kinh nghiệm về dinh dưỡng đối với thai nhi, thời kỳ tiết sữa, sản phụ mới sinh và trẻ sơ sinh. Chị ấy sẽ phục vụ một cộng đồng ít có cơ hội tiếp cận với chăm sóc y tế trong thời gian mang thai, những bệnh nhân không có hiểu biết sơ đẳng về dinh dưỡng, vậy nên hiển nhiên phần lớn dịch vụ sẽ mang tính chất cơ bản - thực chất là thuyết phục họ tại sao họ cần axit folic, đại loại là thế - nhưng tôi nghĩ rằng chính vì thế mà việc đó rất thử thách và bõ công. Chị ấy không muốn câu bất kỳ bác sĩ dinh dưỡng nào đang làm việc cho Mt. Sinai đi, thế nên chị ấy gọi điện hỏi xem tôi có ai để giới thiệu được không.” “Và bà đã giới thiệu tôi ư?” “Đúng thế. Nói thật nhé, Brooke à, tôi đã kể cho chị ấy tuốt tuột về Julian, về những buổi nghỉ làm của cô, về lịch làm việc lộn xộn của cô, nhưng tôi cũng nói với chị ấy rằng cô là một trong những người giỏi nhất và thông minh nhất mà tôi từng tuyển dụng. Như thế để cả hai bên đều hiểu rõ về nhau khi làm việc với nhau.” “Bà Margaret à, nghe như đó là một cơ hội tuyệt vời. Tôi cảm ơn bà vì đã giới thiệu tôi bao nhiêu cũng chưa đủ.” “Brooke này, tôi chỉ yêu cầu một điều duy nhất thôi. Nếu cô cho là nhịp sống quay cuồng của cô vẫn sẽ tiếp tục theo cái cách thường xuyên làm ảnh hưởng đến công việc của cô thì hãy thành thật với Anita nhé. Những gì mà chị ấy đang nỗ lực thực hiện sẽ rất khó khăn nếu thiếu nhân sự đáng tin cậy đấy.” Brooke gật đầu lia lịa. “Tôi hiểu ý bà, Margaret ạ. Rất rõ ràng và dứt khoát. Sự nghiệp của chồng tôi sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cá nhân tôi thêm nữa. Tôi có thể cam đoan với bà và Anita như thế.” Khó mà nén lòng để không reo vui trên điện thoại, Brooke cẩn thận ghi lại thông tin liên lạc với Anita rồi nồng nhiệt cảm ơn Margaret. Bật một lon Coca ăn kiêng chỗ quầy bar mini, cơn đau đầu của cô đã tan biến như có phép mầu, cô nhấn nút Soạn thư trên cửa sổ email của mình và bắt đầu viết. Cô quyết tâm sẽ xin được chân đó.