Lần đầu tiên Lạc Trăn gặp Thang Kiến Vũ, thành thật mà nói, cảm thấy chẳng ra sao cả, Lạc Trăn mơ hồ cảm giác người nọ không phải là người tốt. “A Vũ, lại đây, Lạc Trăn – ân nhân cứu mạng anh cứ muốn gặp đó, thỉnh an đi kìa.” “Lạc tiểu thư, nghe danh không bằng gặp mặt.” Thang Kiến Vũ mỉm cười chìa tay về phía cô. Lạc Trăn rút tay trong túi quần ra, bắt tay lại, “Thang tiên sinh, ha ha, nào có, gặp mặt không bằng nghe danh mà.” Thang Kiến Vũ ngẩn người, bị cô chọc cười, “Sớm đã nghe danh Lạc tiểu thư có tài ăn nói, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền.” “Nào có nào có.” Lạc Trăn khoát tay. “Lạc tiểu thư —-” “Khách sáo quá, cứ gọi tôi là Lạc Trăn được rồi.” “Được, Lạc Trăn, nếu không chê có thể gọi tôi một tiếng A Vũ, hôm đó cô đã giúp tôi việc lớn, sau này có chuyện gì cứ nói ra, tôi Dương Kiến Vũ tuyệt không từ chối.” “Được được.” “Giả dối, uống rượu tiếp đi nào!” Liên Ân chuyển cho mỗi người một chén rượu. Lạc Trăn đưa tay tiếp nhận, ngửa đầu cạn sạch, “Được, chúng ta hôm nay bất luận là ai, không say không về.” Mọi người lập tức ùa theo không dứt. Rượu ngon, gái đẹp, loại tình cảnh này Lạc Trăn thật sự không hề lạ lẫm, chọn một cái ghế sô pha đơn ngồi xuống, mấy người anh em của Thang Kiến Vũ đến kính rượu, Lạc Trăn cũng lần lượt kính lại. “Nữ trung hào kiệt, rất hào sảng.” Một gã cao cao gầy gầy không ngớt dành tặng cho Lạc Trăn lời tán thưởng, “Chúng ta ra tiền sảnh khiêu vũ, thế nào?” Lạc Trăn nhíu mày, “Thế nào? Ha, nếu tâm trạng tôi hôm nay tốt.” Gã đàn ông cười mỉm ngồi xuống bên cạnh Lạc Trăn, “Vậy thì, tâm trạng của cô tốt hay là không tốt?” “Anh đoán xem?” Gã nhìn Lạc Trăn, một bộ dạng thâm tình chân thành, “Tôi đoán, tốt.” “Thằng này cút, em gái tao là người mày có thể đụng vào hả, người ta thì cao quý, mày lại yếu đuối thấp kém!” Liên Ân đánh gã cao gầy một cái. Lạc Trăn bật cười ha hả, “Chị gái à, em đang chơi vui, chị đừng kích động thế.” “Chơi cái gì mà chơi! Loại người này.” Liên Ân vỗ vỗ mặt cô, “Tao bảo Thập Tam qua đây phục vụ mày.” “Thập Tam không phải ở câu lạc bộ sao?” Lạc Trăn kéo tay cô chị xuống. “Tao nói mày muốn gặp nó, nó nhất định sẽ đến, nó thích mày mà.” “Này, chị gái, đừng nói mấy chuyện này nữa, em đau đầu lắm.” Lạc Trăn nâng chén, “Uống rượu cùng em.” “Ụa —-” Cơ thể mệt mỏi nhoài bệt trên bồn rửa tay, mở vòi nước lạnh, phát ra những âm thanh soạt soạt rất lớn. Lạc Trăn thầm rủa, nhấc tay phủ lên mí mắt, đầu đau muốn nứt toác ra. Rút điện thoại từ trong túi áo, ấn vài con số rồi lại xóa đi, lúc này gọi cho Lạc phu nhân thì đúng là bất hiếu, Lạc Trăn nghĩ ngợi một lát bèn ấn một dãy số quen thuộc khác. Đầu bên kia đợi khá lâu mới nhận máy. “Hạ Thụy…” Vừa lên tiếng, cổ họng đột nhiên khó thở, nước mắt chảy xuống theo dòng nước lạnh trên mặt, từng giọt từng giọt rơi vào bồn nước. “Hạ Thụy, tao khóc được không? Tao khóc với mày, mày đừng nói gì cả, hãy để tao khóc với mày.” Đầu bên kia im lặng. Tiếng nức nở kìm xuống… rã rời, kèm theo những tiếng ho khan. Sau cái ngày trở về từ quán rượu, Lạc Trăn vẫn vùi trên giường dưỡng bệnh cảm, Hạ Thiên Liên đến thăm hai lần, Lạc Trăn ngủ khì, còn sếp Hạ thì nấu cơm , Lạc Trăn không khỏi cảm kích, sao đàn ông thời nay ở ngoài xã hội thì biết ngoại giao, về đến nhà lại biết nấu nướng vậy nhỉ. “Nếu đến ba mươi mà em vẫn chưa có ai lấy, anh lấy em.” “Kén rể? Đương nhiên quá tốt.” Lần thứ hai ra ngoài là một buổi chiều ba ngày sau, đẩy xe dạo trong siêu thị, số lại không may đụng phải cuối tuần, biển người chen chúc xô đẩy. Gần đây báo chí liên tiếp cảnh báo sữa bò có chứa Melamine, hại cô đến giờ ngay cả sữa chua cũng không dám đụng vào, lượn qua quầy đông lạnh hai lần, chỉ nhặt mấy hộp nước trái cây. “Lạc tiểu thư.” Phía sau có người gọi tên cô, Lạc Trăn khẽ run lên, quay đầu lại nhìn. Trần Huy. Hắn mặc quần áo thường ngày, xách theo giỏ hàng, đi cùng một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài. “Haizz.” “Dạo siêu thị?” Lạc Trăn cảm thấy chủ đề này cũng thú vị, “Đúng vậy.” Trần Huy mỉm cười, “Đây là bạn gái tôi, Triệu Tiệp. Lạc Trăn.” Quan hệ xa như thế cũng không cần giới thiệu chứ nhỉ, “Xin chào.” Mỹ nữ nở nụ cười xinh đẹp, “Chào cô.” Lạc Trăn khẽ cười, “Vậy —- không làm phiền hai người nữa, bye.” Trần Huy gật đầu, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên. “Đúng rồi Lạc Trăn.” Lạc Trăn vừa rẽ, thanh âm phía sau lại vang lên, “Mạc Hoành đang nằm viện, cũng không phải bệnh gì quá nghiêm trọng, có lẽ cô nên đến thăm.” “Mệt mỏi quá độ, lúc đang họp đột nhiên ngã xuống, lại nói, thật ra đây cũng không phải lần đầu.” “Lúc đó, anh ấy đang nhận điện thoại của cô.” Thấy đương sự đẩy xe rời đi, Triệu Tiệp quay đầu lại, “Trần Huy, anh hơi quá đáng rồi đấy.” “Thật không?” Trần Huy cười cười, “Không phải cô ấy không hề để ý sao?” Cô đương nhiên không để ý, vì thế cô trở về nhà xem đĩa, nghe nhạc, sắp xếp đồ đạc, ngày kia cô phải trở về trường rồi, những chuyện ở đây có rối ren, có rữa nát cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa! Tối hôm đó, Lạc Trăn nằm mơ, một cơn ác mộng, thấy một con quỷ mơ hồ, chỉ cảm giác sợ hãi, giật mình tỉnh giấc, cả người lạnh toát. Vơ lấy điện thoại trên tủ, vẫn luôn mở, một rưỡi sáng, ấn xem những số đã gọi, một cuộc gần đây nhất, ba hôm trước, Mạc Hoành. Lúc Mạc Cẩn chạy đến bệnh viện, Mạc Hoành đang ngủ. “Mặt nào cũng xuất sắc, mà sao trên phương diện tình cảm lại chẳng có tí tư chất nào thế.” Thiệu Dương dựa vào cửa sổ gọt táo, “Chị họ à, chị dốc lòng chạy từ Singapore về đây, hơi bị khoa trương đấy nhé.” “Chẳng lẽ chết rồi mới tới?” Mạc Cẩn khinh bỉ, bước đến ngồi trên giường bệnh, “Bác sĩ nói thế nào?” Thiệu Dương nhún vai, “Bệnh cũ tái phát, bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính.” Mạc Cẩn thầm thở dài một tiếng, “Thận Linh biết chưa? Không biết thì đừng nói cho con bé.” “Chị họ, nhất bên trọng, nhất bên khinh quá.” “Trọng bên nào mà khinh bên nào hả?” Thiệu Dương chỉ cười, không tiếp lời. Mạc Cẩn nói, “Thật ra không phải chị không thích Thận Linh, nhưng mà, nó cứ quấn quýt lấy Mạc Hoành như vậy dẫu sao cũng cảm thấy hơi đáng sợ, cậu nói xem, nó nhìn Mạc Hoành, là nhìn ra anh trai nó, hay là Mạc Hoành?” “Ai mà biết được.” “Con trai mười bảy mười tám tuổi, quá kiêu căng, không gạt được khiêu khích, Mạc Hoành bảo nó xuống nước, nó cũng xuống.” Mạc Cẩn nói, “Mấy người nhà họ Đường lại vừa đánh vừa mắng như muốn Mạc Hoành chết đi, dựa vào cái gì chứ!” “Được rồi được rồi chị họ, kích động thì không sao, cũng đừng đánh thức Mạc Hoành dậy.” Mạc Cẩn thở dài, “Cậu tưởng chị muốn nhắc đến mấy chuyện cũ ấy lắm chắc, nếu không phải thật sự không nhìn được nữa —- thân thể Mạc Hoành từ nhỏ đã không tốt, còn phải gánh loại khổ nạn này, thật sự rất giận.” “Tiểu thư, đến thăm người bệnh ạ? Sao cô không vào?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của cô y tá.