Tần Phi đi đến quán cà phê đã hẹn, không nhìn thấy bóng dáng Vương quản lý. Anh căm tức quả đấm nặng nề đập vào trên bàn, dẫn đến phục vụ liên tiếp quay đầu lại chú ý. "Tiên sinh, xin hỏi ngài có cần gì không?". Quản lý quán cà phê lễ phép đến đây hỏi thăm. "Cút ngay, ít đến phiền tôi". Tần Phi không để ý hình tượng hướng quản lý nhà hàng rống giận. Hôm nay tâm tình của anh kém đến cực điểm, đang không tìm được chỗ phát tiết ra, mà quản lý hảo tâm rất tự nhiên đảm đương vật hy sinh. "Vâng, thật xin lỗi quấy rầy đến ngài, nếu như anh có gì cần xin tìm phục vụ của chúng tôi" Không hổ là làm phục vụ, gặp phải khách vô lý như vậy, anh còn có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, cũng khó trách anh có thể làm được quản lý, còn những người bên cạnh bỏ đi kia cũng chỉ có thể làm phục vụ thôi. Đợi một hồi, một người đàn ông trung niên ưỡn bụng vẻ mặt vội vã chạy về phía vị trí Tần Phi. "Tần tổng, thật xin lỗi, tôi đến chậm" "Vương quản lý, dáng vẻ bây giờ của ông là càng lúc càng lớn, ngay cả tôi mời ông cũng phải chờ lâu như vậy". Chân mày Tần Phi cau lại, Tâm tình rõ ràng không vui. "Tần tổng, ngài đây là nói gì vậy, không phải công ty có chuyện, đột nhiên không đi được sao? Ngài xem ngài hiện tại cũng không tìm được cơ hội có thể đem tôi đưa ra ngoài, tôi phải tạm lúc nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ru rú ở Hối Phong nha, hơn nữa hiện tại trợ lý mới đến đó, cả ngày giống như con ưng nhìn tôi chằm chằm, tôi có thể ra ngoài cũng không tệ rồi" "Hãy bớt nói lời vô ích đi, tôi muốn ông đem giá cả Hạ thị bắt đầu tiết lộ cho Hàn Trạch Vũ". Tần Phi hút mạnh thuốc lá một cái, trong ánh mắt mê ly này nhìn không thấu anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì. "Cái gì? Tiết lộ cho Hàn thị? Tần tổng, tôi không có nghe lầm chứ?". Vương quản lý há to miệng, một bộ dáng không hiểu. "Đúng, ông không có nghe lầm, đem giá cả bắt đầu tiết lộ cho Hàn thị." Tần Phi lần thứ hai nhắc lại. Anh đã lấy được tin tức nội bộ, ngày mục tiêu cạnh tranh định xuống lần nữa rồi, anh muốn trong thời gian ngắn giải quyết xong Hàn Trạch Vũ. Hôm nay một màn kia thật sâu kích động đến anh, anh một ngày cũng không muốn đợi lâu, anh muốn lần nữa đoạt lại Lãnh Tiếu Tiếu. Trận trò chơi báo thù này, anh muốn lập tức kết thúc đi. "Tần tổng?" Vương quản lý không phải là không hiểu rõ, Tần Phi này rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng mà trong lòng cũng đang mừng thầm. Mặc kệ kết quả như thế nào, cứ như vậy, ông đối với Hàn Trạch Vũ báo cáo thật tốt, có lẽ lần này thật sự có thể tránh được một kiếp. "Tất cả theo tôi nói đi làm là được, những thứ khác không cần ông quan tâm". Tần Phi nhả ra một miệng khói, trên vẻ mặt lạnh lùng kia đều là ác độc. "Được, tôi biết rồi, Tần tổng, vậy tôi hiện tại đi về trước" "Đi đi, giá cả bắt đầu đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho ông. Ông đi đi". Tần Phi tựa vào trên ghế sa lon, hết sức mệt mỏi hai mắt nhắm nghiền. " Được, Tần tổng, vậy tôi đi đây" Vương quản lý khom người hết sức thấp kém, mà Tần Phi nhìn đều lười muốn xem ông một cái, thẳng hướng không khí phất phất tay, không nói chuyện. Bóng dáng của Vương quản lý biến mất ở ngoài cửa quán cà phê, một góc nhỏ cách đó không xa, một người đàn ông áo đen đứng lên, cũng vội vã rời đi. ——— ——————- Trong lòng có tự do. Trong bệnh viện, bác sỹ đang làm kiểm tra cho Lãnh Tiếu Tiếu, Hàn Trạch Vũ đứng ở ngoài cửa trầm mặc, không nói gì, nhưng Hàn Thi Dư có thể cảm thấy anh lo lắng. Hàn Thi Dư đứng ở sau lưng anh, mê muội nhìn bóng lưng cao lớn kia, trong lòng hết sức khổ sở. Anh Trạch Vũ! Cô ta thật sự tốt như vậy sao? Anh tại sao đau lòng cô ta? Những năm gần đây, anh đều không có lo lắng cho em giống như lo lắng cho cô ấy, ngay cả em là em gái của anh, anh cũng có thể thương yêu em nhiều hơn một chút, không được sao? Có lẽ cảm nhận được sau lưng có luồng ánh mắt đang nhìn chăm chú mình, Hàn Trạch Vũ đột nhiên quay đầu lại, Hàn Thi Dư trong lòng hoảng sợ, nhanh chóng thu hồi tình cảm tràn ra này của mình, thay vào là một chút lo lắng. Nhưng mà Hàn Trạch Vũ vẫn là bắt được đáy mắt kia của cô có một chút tâm tình khác thường. Đối với người em gái này, Hàn Trạch Vũ cảm thấy càng ngày càng mê muội. "Thi Dư, hôm nay em chính là trở về Hàn viên đi, mấy ngày nay anh sẽ ở nhà để chăm sóc cô ấy." Hàn Trạch Vũ trực giác tự nói với mình, có lẽ để cho cô trở về Hàn viên tốt lắm, mấy ngày nay đoán chừng ba cũng muốn gặp cô. "Anh Trạch Vũ! Anh ở đây trách em không có chăm sóc tốt chị Tiếu Tiếu sao?". Hàn Thi Dư vừa nghe anh muốn đuổi mình trở về, vẻ bi thương hiện lên lúc trước hóa thành uất ức, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống. Hàn Trạch Vũ thấy nước mắt của Thi Dư, đáy lòng dâng lên một chút mềm mại, "Thi Dư, anh không có trách em...em là em gái của anh làm sao anh sẽ trách em đây? Lại nói chuyện này cũng không thể trách em...em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ là nghĩ đến ba có thể nhớ em, dì Hàn cũng muốn trở lại, trong nhà còn có anh, không cần nhiều người như vậy. Em nghe lời, tối nay trở về đi" Hàn Thi Dư thấy cũng tìm không ra lý do tốt hơn, chỉ có gật đầu một cái, "Vâng, anh Trạch Vũ, tối nay em liền trở về, nhưng mà em lại cũng rất lo lắng cho chị Tiếu Tiếu, ban ngày em sẽ tự mình đến gặp chị ấy" "Ừ, được". Thấy Hàn Thi Dư gật đầu, anh không biết vì sao sao cảm giác mình giống như thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, điện thoại Hàn Trạch Vũ vang lên. Anh liếc nhìn tên trên điện thoại, đi lặng lẽ đi sang một bên. "Alo" "Được, tôi biết rồi". Hàn Trạch Vũ cúp điện thoại, khóe miệng nâng lên một nụ cười thâm ý. Rốt cuộc không nhẫn nại được sao? Liền mượn cơ hội lần này tính tính toán toán nợ nần thật tốt.