Nhìn Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở, Hàn Thi Dư cầm nước đứng ở phía sau cây cột đằng xa hả hê cười.
Lãnh Tiếu Tiếu, đây chính là tự cô ngã, ai bảo cô không có mắt? Cũng không nên trách tôi.
Một nháy mắt kia khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, Hàn Trạch Vũ thấy một màn như vậy, tim của anh cũng nhảy đến cổ họng, anh nhanh chóng ấn xuống nút mở cửa vội vàng xông đến chỗ cô.
Nhưng mà, có một cái bóng dáng ở trước mặt của anh đem Lãnh Tiếu Tiếu trên mặt đất ôm thật chặt vào trong lòng.
"Tiếu Tiếu, em làm sao vậy? Chỗ nào bị thương?". Tần Phi vừa vặn đi qua nơi này, nghe được thanh âm của Lãnh Tiếu Tiếu kia kêu thảm thiết, anh không thể tin được quay đầu lại, phát hiện thật sự là cô.
"Đau, thật là đau". Lãnh Tiếu Tiếu tay gắt gao nắm chân, đau đớn khiến cho cái trán của cô xuất hiện đầy mồ hôi hột, cô cắn thật chặt đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, phát ra một vết máu.
"Anh đưa em đi bệnh viện". Tần Phi một tay ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu từ trên mặt đất chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên truyền đến thanh âm của một người phụ nữ.
"Ông xã"
Tần Phi đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Hạ Gia Di và một cô bạn tốt giơ lên túi lớn túi nhỏ gì đó, đang chất vấn nhìn anh, trên mặt rõ ràng không vui.
"Bà xã! Làm sao em ở chỗ này?". Thanh âm Tần Phi rất không tự nhiên. Tay chân anh có chút luống cuống nhìn thoáng qua Lãnh Tiếu Tiếu.
"Cô ấy là ai?". Thanh âm của Hạ Gia Di mang theo giọng chất vấn tức giận rất cường thế.
Những người vây xem chứng kiến tới Hạ Gia Di sau khi xuất hiện, cũng đối với Lãnh Tiếu Tiếu ném ánh mắt khinh bỉ. Giống như cô chính là người thứ ba phá hư gia đình của người ta, quyến rũ chồng của người khác.
Lãnh Tiếu Tiếu trong lòng tràn đầy khổ sở, người phụ nữ này đã từng đoạt đi hạnh phúc đáng lẽ thuộc về chính cô, vậy mà bây giờ, đổi lại mình vẫn còn bị mọi người chỉ trích, đối mặt chất vấn cô.
"Tần Phi, anh thả tôi xuống, chân của tôi không có việc gì lớn, không cần đi bệnh viện". Lãnh Tiếu Tiếu giùng giằng muốn xuống.
"Tiếu Tiếu, chân của em được không? Mới vừa rồi bộ dáng của em rõ ràng rất khổ sở?"
Thật vất vả có được một cơ hội có thể đến gần Tiếu Tiếu, nhưng lại bị cái người phụ nữ đó xuất hiện phá vỡ. Tần Phi hết sức buồn bực, anh ôm Lãnh Tiếu Tiếu không buông ra được, nhưng khi nhìn Hạ Gia Di, anh lại hoàn toàn bất đắc dĩ.
Anh nhẹ nhàng đem Lãnh Tiếu Tiếu để xuống, nhưng cô vừa rơi xuống đất, chân liền truyền đến một hồi đau đớn, cô thật sự không chịu nổi, thân thể ngã nhào trên đất lần hai.
"Ách". Lãnh Tiếu Tiếu rên lên một tiếng.
"Tiếu Tiếu, em không có việc gì chứ?". Tần Phi lập tức khẩn trương ngồi chồm hổm xuống đỡ cô dậy.
"Ông xã, em đang hỏi anh cô ấy là ai?"
Thấy Tần Phi phát ra sốt ruột từ nội tâm này, khuôn mặt ân cần này, còn có mở miệng một tiếng Tiếu Tiếu, Hạ Gia Di lửa giận trong lòng dâng lên, cô đi lên trước, chỉ vào Lãnh Tiếu Tiếu lại một lần nữa mở miệng hỏi.
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi". Thanh âm một người khác lành lạnh mà nhiều từ tính vang lên.
Tần Phi quay đầu lại, thấy mặt Hàn Trạch Vũ âm trầm, ánh mắt lẫm liệt này gắt gao nhìn anh chằm chằm, khiến Tần Phi không khỏi rùng mình một cái.
Mặc dù anh đã sớm biết sự thật này, nhưng chính tai nghe được từ trong miệng Hàn Trạch Vũ, anh vẫn là có chút không tiếp thu nổi, ngực anh đột nhiên đau xót, sắc mặt khẽ có chút biến hóa.
Nghe được thanh âm Hàn Trạch Vũ, Lãnh Tiếu Tiếu kích động ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Trạch Vũ cao lớn, nước mắt uất ức không nhịn được tràn ra.
"Tần tổng có thể buông cô ấy ra rồi chứ?". Hàn Trạch Vũ nhìn hai tay Tần Phi tiếp xúc thân thể Lãnh Tiếu Tiếu, cảm thấy hết sức chướng mắt.
"Cô ấy bị thương, cần phải đi bệnh viện"
Tần Phi liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu trong ngực khó chịu, lộ vẻ tức giận buông lỏng tay ra.
"Tôi hiểu biết rõ, cám ơn Tần tổng trước chăm sóc"
Hàn Trạch Vũ đi lên phía trước, ôm lấy Lãnh Tiếu Tiếu, nhìn Lãnh Tiếu Tiếu bởi vì đau đớn lông mày nhíu lại thật chặt, trong lòng hết sức hối tiếc, nếu không phải mình điên cuồng tức giận với cô, cô cũng sẽ không ngã bị thương lần nữa.
Tôi chút xíu không dậy nổi. Vùi ở trong ngực Hàn Trạch Vũ , một loại cảm giác an tâm tràn đến, Lãnh Tiếu Tiếu giống như cảm thấy chân hình như cũng không có đau đớn như trước vậy. Cô nhớ đến mới vừa rồi ở trong ngực Tần Phi, cô đều chưa từng có loại cảm giác này, đó là người đàn ông cô đã từng yêu, hôm nay gặp lại chỉ còn lại nhàn nhạt nhớ lại một chút, không cách nào ở trong lòng cô kích thích nửa điểm lăn tăn.
Ngược lại là người đàn ông này, hôm nay cô mới phát hiện, mình thì ra là lưu luyến nhiệt độ của người anh như vậy, chỉ cần có anh, mình sẽ không khỏi cảm thấy an tâm.
Nơi xa Hàn Thi Dư thấy một màn như vậy, vội vàng chạy đến, vẻ mặt cô áy náy cúi đầu, "Thật xin lỗi, chị Tiếu Tiếu, em không nên để chị một người bỏ ở nơi này đi mua nước. Chân của chị không có chuyện gì chứ?"
"Không có việc gì, Thi Dư chuyện không liên quan đến em, là chị tự mình không nhìn thấy mặt đất có nước". Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Thi Dư chạy đầu đầy mồ hôi vội vàng an ủi.
"Đi thôi". Hàn Trạch Vũ không vui nhìn Thi Dư một cái, lạnh lùng khạc ra hai chữ, ôm Lãnh Tiếu Tiếu dẫn đầu rời đi.
Nhìn Hàn Trạch Vũ ôm Lãnh Tiếu Tiếu dần dần đi xa, ở bên trong lòng của Tần Phi hết sức không có cảm giác.
Hối tiếc có tác dụng không? Cô bây giờ đã là người phụ nữ của người khác, mà ở trước mặt vợ, mình lại có lập trường gì mang cô đi?
Một loại cảm giác khắc sâu bất đắc dĩ xâm nhập lòng của Tần Phi, anh đột nhiên cảm thấy mệt quá, anh vì thù hận còn sống như vậy có ý nghĩa sao? Anh lựa chọn như vậy thật đáng giá không?
"Ông xã, thật xin lỗi, em mới vừa rồi thái độ có chút không tốt, anh đừng tức giận nhé?". Hạ Gia Di từ đáy mắt của Lãnh Tiếu Tiếu nhìn ra cô ấy cũng không phải là chung tình với Tần Phi, cô thoáng hòa hoãn một chút tâm tình của mình.
"Tốt lắm, mới vừa rồi lời nói của Hàn tổng em cũng đã nghe đến, anh nghĩ anh cũng không cần giải thích thêm rồi, buổi chiều anh còn có một cuộc xã giao, tự em về nhà trước". Tần Phi có chút không nhịn được mà nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
Hạ Gia Di nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Phi, nhớ tới vì ép mình rời khỏi công ty, hành động việc làm của anh vụng trộm đối với mình, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng bi thương.
Ông xã, em là thật sự yêu anh, cho nên em có thể dễ dàng tha thứ tất cả, tại sao anh chính là không thể lấy ra một chút xíu thật lòng đối với em đây?
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
87 chương
40 chương
61 chương
32 chương
24 chương
41 chương
120 chương