Tôi nhìn thấy Bạch vô thường thân thể nho nhỏ bay về phía tôi, hai tay mở ra tiếp nhận cô bé. “Nương nương ta nhớ người muốn chết!” “Tiểu Bạch……” Hắc vô thường lắc đầu, bất đắc dĩ cười nhìn muội muội của mình, mang theo trách cứ nói: “Đừng nũng nịu, dạng này rất thất lễ.” “Ai nói, không biết, ta rất thích tiểu Bạch, có phải không?” Bạch Vô Thường nguyên lai nghe xong ca ca của mình nói, tôi sẽ chán ghét nàng, cả trương khuôn mặt nhỏ đều nhíu lại, nhưng bây giờ nghe được lời của tôi, kích động ôm cổ của tôi, nhỏ thân thể không ngừng mà cọ lấy. “Nương nương thứ tội, tiểu Bạch con bé ……” Tôi ôm Bạch vô thường, mỉm cười đối Hắc vô thường nói:” Đừng nói như vậy, ta rất thích con bé, con bé cũng không có mạo phạm đến ta, nghe sắc quỷ nói các ngươi nhớ ta, ta liền đến thăm các ngươi”. “Gần đây dương gian sự tình mới có một kết thúc, chúng ta mới vừa vặn khôi phục lại sinh hoạt hàng ngày trước kia”. Mấy ngày này, tôi đã cải thiện sự nhạy cảm của mình với quỷ hồn nhiều hơn trước. thường xuyên thấy có một ít hồn phách trong suốt dừng lại tại nơi nào đó, bọn hắn bởi vì nguyên nhân nào đó, không cách nào rời đi dương gian. Có nguyên nhân vì tình yêu, có nguyên nhân vì thân tình, tự nhiên, cũng có nguyên nhân là bạn tình. Con người là động vật tình cảm phức tạp, loại tình cảm này không biết từ đâu mà đến, thậm chí sẽ ràng buộc ở linh hồn của bọn hắn. Bạch vô thường tay nhỏ từ trong ngực của mình móc ra một cái quả phong lan hình tròn, nhìn kỹ, có điểm giống miếng vải đen rừng, nhưng lại so miếng vải đen rừng hơi lớn một chút, nhưng nó cũng không phải hoàn toàn hình tròn, hai đầu đều có giống quả đào có sừng nhọn. “Nương nương, cái này cho ngươi ăn”! Cô bé đem quả cọ xát bên trên y phục của mình, đưa cho tôi, con mắt màu trắng bên trong tràn đầy chờ mong cùng khát vọng, chăm chăm nhìn qua tôi. Hắc vô thường nhìn thấy Bạch vô thường trong tay nhỏ cầm quả, lại là cưng chiều cười một tiếng. “Đây là……” Tôi giật mình tiếp nhận, xúc cảm lạnh buốt bóng loáng sờ lên quả này phá lệ khiến tôi dễ chịu. Trên trời cực quang chiếu sáng xuống, vỏ trái cây bên trên phản xạ ra từng đạo vầng sáng rất đẹp. “Là Tiểu Bạch tự mình trồng linh quả, là một gốc Huyễn Linh trên cây âm phủ chúng ta mọc ra. “ đồ vật Âm phủ à. Tôi không khỏi có chút bận tâm, mình là người sống, ăn đồ âm phủ có thể làm sao? Bạch vô thường một mực dùng một đôi mắt to nai con như thủy linh nhìn tôi, không ngừng mà nuốt nước miếng, giống như là ra hiệu tôi ——“ Mau ăn, mau ăn “! “Có thể ăn, Hoa nhi.” Sắc quỷ đứng tại đằng sau tôi gật gật đầu. Tôi được anh cho phép, há mồm cắn một cái linh quả, hương vị chua ngọt trực tiếp xông vào trong miệng của tôi, không ngừng mà vẩy tao lấy vị giác tôi, tôi không khỏi lại cắn một cái. Cái quả này, kỳ thật cùng quả táo dương gian không có gì khác biệt, chính là sinh trưởng tại địa phương không giống thôi. Bất quá, tôi càng nhiều để ý chính là, không phải nó sẽ cho mình mang đến dạng tác dụng phụ gì, mà là Hắc vô thường mới vừa nói. Cái quả này được Bạch vô thường tự tay bồi dưỡng ra. Nói cách khác…… Tôi thấy tiểu Bạch nhìn thấy tôi há mồm cắn một cái, dáng vẻ vui vẻ không thôi, trong lòng ủ ấm. “Nương nương, ăn quả của ta, về sau ngươi chính là mẹ của chúng ta “. Tôi kinh ngạc, ngay từ đầu còn không có kịp phản ứng ý tứ của những lời này, Hắc vô thường cũng là nín cười, giọng sắc quỷ cười khẽ, nắm ở bờ vai của tôi. “ con bé từng nói qua, con bé trồng ra trái cây, chỉ dành cho người con bé muốn cho ăn, Hoa nhi nàng thật có phúc, ngàn năm qua, Bạch vô thường trồng trái cây, Chỉ có số lượng không nhiều mấy người ăn vào qua, ngươi cũng coi như một trong đó “. Bạch vô thường kích động vạch lên ngón tay nho nhỏ, miệng bên trong thì thầm: “Ta cho ca ca, cho Diêm Vương đại nhân, cho nương nương các ngươi đều nếm qua, lúc ấy Diêm Vương đại nhân còn không muốn ăn đâu, tiểu Bạch phí hết công phu đâý! Còn có, a, còn có mẫu thân tiểu Bạch…… Cha……” Nói đến cha mẹ của mình, vẻ hưng phấn trên mặt trước kia của con bé lập tức biến mất tan thành mây khói, cô bé cúi thấp đầu xuống, nước mắt to như hạt đậu từ trong ánh mắt rơi xuống, rơi bên trên y phục của ta, ở phía trên rơi xuống điểm điểm vết tích màu đậm. Tôi nhớ được trước kia sắc quỷ nói qua, Hắc Bạch Vô Thường đời trước, cũng chính là phụ mẫu Hắc Bạch Vô Thường thế hệ này, đã từng một lần cùng siêu cấp ác quỷ đại chiến, trong quá trình đã anh dũng hiến thân. Con bé nghĩ đến phụ mẫu đã qua đời mình, cho nên rơi lệ. Tôi không khỏi vì cô bé ấy cảm thấy đau lòng, Hắc vô thường thấy nét mặt của tôi cũng là rất ưu thương, liền đem muội muội nhà mình tiếp tới, ôm vào trong ngực, xin lỗi nói: “Nương nương……” Tôi đánh gãy lời xin lỗi của hắn, thân thể dựa vào phía sau một chút, tựa tại trong ngực sắc quỷ. Nhìn thấy tiểu Bạch ôm cổ Hắc vô thường, chôn ở kia ríu rít khóc nức nở, trong lòng tôi cũng không khỏi dâng lên, không biết nên như thế nào trấn an con bé, chỉ có thể lẳng lặng nhìn qua. Về sau Hắc vô thường bởi vì tiểu Bạch không kiềm chế được nỗi lòng, trước hết đưa muội muội mang đi, tôi thì là ngồi ở trong bụi hoa, tựa ở trong ngực sắc quỷ, nhìn mỹ cảnh trước mắt. Hai người đều giống như đắm chìm trong trong đó, không nói gì. Tôi có thể cảm nhận được người sau lưng động lên, nhưng không biết hắn đang làm những gì, mình cũng lười, không có hỏi cũng không có nhìn anh làm gì. Đột nhiên, một vật đeo ở trên đầu của tôi, tôi giật mình, ngồi thẳng người, hai tay hướng trên đầu nhìn. Là vòng hoa! Sắc quỷ hái được chút Bỉ Ngạn Hoa, sau đó tập kết vòng hoa đeo ở trên đầu của tôi. Tôi đem vòng hoa trên đỉnh đầu hái xuống, cầm ở trong tay, trong lòng giống có sóng nhiệt trào lên, khiến cho tôi ngăn không được giương lên khóe miệng. “Đeo lên, để cho ta nhìn nàng thật kỹ một chút “. Sắc quỷ hai tay nắm tay của tôi, cùng tôi cùng cầm một chỗ vòng hoa đeo ở trên đầu, anh nhìn chăm chú tôi, trong mắt mang theo một loại quang mang ta rất quen thuộc. “Thật đẹp.” Anh nhẹ giọng than thở, trực tiếp đem mặt của tôi nói cho đỏ bừng. Kỳ thật, tôi dáng dấp rất bình thường, dùng chính tôi nói tới, so đại chúng mặt hơi tốt hơn một chút, không thể nói đẹp mắt, chính là một cô gái bình thường. Thế nhưng sắc quỷ lại cảm mến tôi, một đường chuyện xưa, hiện tại con ngươi anh nhìn tôi chằm chằm, chân thành tha thiết nói ra câu nói này, ta không có chút nào cảm thấy giả dối, bởi vì tôi nghe ra được ngữ khí của anh. Tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người, đem cánh tay anh vây quanh ở trên lưng, lấy điện thoại di động ra, nghĩ chụp một tấm hình. Sắc quỷ miệng bên trong phát ra tiếng cười êm tai, nghiêng mặt qua, bờ môi đụng vào gương mặt của tôi, tôi nâng cao điện thoại. Xoạt xoạt. Thanh âm Cửa chớp rơi xuống, trên màn hình trong chớp nhoáng này dừng lại ngay lúc này. Bỉ Ngạn Hoa Bên người cùng sau lưng khắp nơi trên đất như biển lửa, trên bầu trời cực quang từ màu trắng chuyển biến đến màu lam, tôi híp một con mắt lại, mang trên mặt ửng đỏ, có chút xấu hổ cười. Sắc quỷ tuấn mỹ vô song bên cạnh nhan quả thực có thể để cho tất cả nữ nhân điên cuồng, hai con ngươi anh cụp xuống, màu mực trong mắt thấy lấy ánh sáng ôn nhu, và lông mi như một chiếc quạt nhỏ rất dài và rậm.. Đôi môi thật mỏng chạm đến trên gương mặt của tôi, một cái tay đỡ tôi một tay khác bên đầu. Tôi vội vàng đem tấm hình này lưu lại, sau đó cài đặt làm màn hình điện thoại. “Sắc quỷ, anh biết không”? Tôi lắc lư điện thoại trong tay nói với anh ấy: “các cặp đôi yêu nhau đều sẽ đem ảnh một nửa của mình cài làm hình nền di động”. Sắc quỷ giống như là có chút bộ dáng tức giận, đem tôi ôm chặt hơn nữa, đầu tựa ở đầu vai của tôi. “Chúng ta là vợ chồng”. Tôi bị dáng vẻ trẻ con của anh có chút chọc cười, liên tục nói: “phải phải, vợ chồng”. “Vốn chính là vợ chồng nha”. Tôi lại bổ sung câu, nghe được bên tai truyền đến tiếng cười thỏa mãn, trong lòng mềm nhũn. Về sau chúng tôi lại vuốt ve an ủi sẽ, sắc quỷ liền đem tôi đưa về phòng ngủ. An bình đã trở về, chỉ là nét mặt của cô ấy, không phải rất dễ nhìn, cau mày, điện thoại đặt ở bên tai, hai chân không kiên nhẫn chà chà mặt đất. Sau đó cô ấy lại nhanh chóng để điện thoại di động xuống, không có mấy giây lại lần nữa cầm lấy, hẳn là đang gọi điện thoại đi? Ngay từ đầu, tôi cho là nàng là đang gọi điện thoại cho Vương Hồng Duệ, loại cảnh tượng này trước kia tôi cũng có thấy qua, chính là khi Vương Hồng Duệ không tiếp điện thoại cô ấy. Có lần Vương Hồng Duệ có vẻ như điện thoại không có cầm, về sau bị An Bình lồng lên một phen hưng sư vấn tội, có trời mới biết lúc ấy tôi là bịt lấy lỗ tai, ngăn cản ma âm của cô ấu xỏ vào lỗ tai, nghe được an bình nổi bão tại trong phòng ngủ. Lần này lại là Vương Hồng Duệ nồi? Tôi mới xuất hiện, an bình liền để điện câu nói phát ra từ miệng khiến cho tôi chấn kinh. “ mình gọi điện thoại cho chị họ và chồng chị ấy không được! Trước tiên, chúng tôi trở về nhà để giải quyết vấn đề sau đám cưới. Sau đó, sau khi họ đưa mình đến trường, họ nói rằng họ sẽ đến khu nhà kia và hỏi về chuyện phòng 402.” Mắt cô ấy nhìn trên điện thoại di động thời gian lâu, sốt ruột nói: “Làm sao bây giờ? Trước kia mình cũng nghĩ thế gọi điện thoại hỏi bọn họ một chút, tình huống thế nào, ai biết hai người bọn họ điện thoại đều không nghe máy”. Đầu tiên là tôi giữ cho mình tỉnh táo lại, an ủi An Bình mà nói: “ Cậu trước hết chớ suy nghĩ lung tung, cậu nói gọi không được là không ai nhận hay là tắt máy”. “Không ai tiếp, hai người đều giống nhau”. “Nói không chừng bọn họ đang cùng người ta nói chuyện, điện thoại yên lặng cũng khó nói”. Vạn sự không thể đều hướng không tốt mà nghĩ đến, bất kể như thế nào, đều muốn trước tiên đem khả năng tốt một chút bày ở phía trước mà nhìn. “Đã qua 3 tiếng đồng hồ rồi, làm sao vẫn còn nói chuyện với người ta được “. An bình ngữ khí rất nóng lòng: “Nhưng mà mình vừa mới gọi điện thoại cho gia gia, gia gia nói bọn họ không có trở về”. Tôi nhìn thấy cô ấy gấp đến độ sắp khóc, tôi kéo tay của cô ấy ngồi xuống, nghiêm túc nhìn cô ấy, nói: “Tỉnh táo nào, An Bình, hôm nay đã quá muộn tồi, trước hết tắm một cái sớm nghỉ ngơi một chút, buổi sáng ngày mai lại gọi cho họ, khả năng bọn họ đang ở thế giới hai người cũng không chừng a”. An bình trong phòng ngủ đang đi tới đi lui, coi như tôi cho là thời điểm cô ấy sẽ từ từ tỉnh táo lại, nàng đột nhiên lên tiếng, nói: “Không được, mình muốn đi tới cư xá mới, mình mau mau đến xem có chuyện gì mới được”. Nhìn thấy An Bình bởi vì lo lắng mà bắt đầu táo bạo, tôi vội vàng giữ chặt cô ấy lại, thanh âm cũng không tự giác đề cao. “ Cậu cũng nói ba giờ trước, hiện tại đi, ở đó người ta đều tan việc, cậu tới đó đi có làm được cái gì”? An bình nghe được tôi nói xong, thì như là bị ngẩn ra, lăng lăng nhìn qua tôi. Nghe lời của mình, đi ngủ trước, chớ tự mình dọa mình, nếu như buổi sáng ngày mai cậu lại gọi điện thoại cho họ vẫn không được, chúng ta đi cư xá suối mới”. Cô ấy nghe tôi nói xong, rốt cục chậm rãi yên lòng. Đêm nay, An Bình nhất định không có ngủ. Bởi vì tại thời điểm tôi mơ mơ màng màng muốn đi vào mộng đẹp, tôi vẫn là nghe được, từ đối diện trên giường truyền đến thanh âm xoay người cùng thở dài của cô ấy.