Vương Hồng Duệ đang ngồi trên sàn nhà, vã mồ hôi và nhìn bức tranh trước mặt anh ta trong sự hoài nghi, khuôn mặt anh ta bắt đầu trở nên méo mó.
Tôi cũng bị bức họa kinh khủng nơi đó hù dọa một phen, tôi thậm chí có thể nghe thấy âm thanh liên tục thở hổn hển bên cạnh.
Là giọng của An Bình.
Tôi quay đầu, thấy được trên mặt của cô ấy phủ lên thần sắc vạn phần hoảng sợ, tiếng thở hổn hển khiến cho tôi thập phần lo lắng.
Sắc quỷ ôm chặt lấy tôi, bộ dáng giống như là muốn trấn an tôi, tôi xoa mồ hôi trên trán, cảm giác được sau lưng mình toát ra một tầng mồ hôi, quần áo dính trên thân.
Lòng tôi đang run rẩy, hai chân cũng đang run lẩy bẩy, não tôi lại gầm lên, mặt nóng bừng và đầu óc choáng váng.
Đây chính là trạng thái tôi hiện tại.
Trong đầu trống rỗng, tôi muốn dời mắt khỏi bức tranh đó, nhưng tôi không thể làm được.
Mắt tôi không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, và tôi tiếp tục tiến về phía bức tranh gây sốc kia.
Rõ ràng…… Rõ ràng nó kinh khủng như vậy, vì cái gì chính mình là không thể rời đi mắt đi?
Vương Hồng Duệ hai mắt lồi ra bên ngoài, từ dưới đất nhanh chóng bò lên, cuồng loạn nhào về phía bức họa kia, hắn dùng sức đem bức họa kia vung ngã xuống đất, mặt mũi tràn đầy ướt át, không biết là mồ hôi, hay là bởi vì sợ hãi chảy nước mắt xuống, quyện với nhau.
“Không thể nào! Điều này là không thể!” Cảm xúc của anh ta bắt đầu mất kiểm soát!
“Tôi không tin điều đó! Đừng tin điều đó!”
Hắn đem bức họa thứ nhất ném qua một bên s, tay chân bối rối, bắt đầu hủy đi bức họa thứ hai, dây đỏ bị hắn bạo lực giật ra, bố chống bụi bị kéo roạt, rơi xuống trên mặt đất.
Tôi cảm giác như một cái kích, đâm vào trong lòng tôi, lòng tôi run rẩy một trận, quay đầu vùi vào trong ngực sắc quỷ, không muốn lại đi nhìn bộ tranh kia.
Vẽ lên là một con quái vật, phải,chính là quái vật, mọc ra một khuôn mặt méo mó, nhưng tứ chi của nó vặn vẹo không ra hình dạng, một cái vòng xoáy màu đen rất lớn giống như là đưa một nửa mặt nó hút vào một vị trí nào đó trong không gian, dẫn đến mặt của nó trở nên vặn vẹo, không cách nào phân biệt được.
Tròng mắt không biết chạy đi nơi nào, Có một con chim đột biến lớn trên bầu trời đang nhìn xuống. Cái mỏ sắc nhọn kéo lông trên lưng nó. Bộ lông đáng thương rơi vào cái mỏ mỏng như một tờ giấy., Tôi cảm thấy rằng nó sẽ rách bất cứ lúc nào.
Quái vật vặn vẹo tay dùng sức bắt lấy con chim, lại giống như là đang ra sức giãy dụa.
Đáng tiếc, từng cảnh tượng ấy tôi đều không xem, tôi chỉ là nhìn thấy bức thứ nhất, tôi đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Ta thậm chí đang hoài nghi ý nghĩa tồn tại của thế giới này.
Là loại hoạ sĩ như thế nào, có thể vẽ ra dạng này? Rất nhiều người nói, chữ viết một người có thể cho thấy được tính cách của người này, hành vi của một người có thể đại diện cho cách sống của người đó.
Vậy cái này là cái gì? Đối với hoạ sĩ mà nói, hội họa trở thành bề ngoài bọn hắn, thế giới nội tâm của bọn hắn, bọn hắn thông qua hội họa để diễn tả mình tâm tình cùng suy nghĩ của bản thân.
Người đàn ông này tên là Roman · Drizzt, đến tột cùng là người thế nào, hắn trải qua những gì, mà vẽ ra loại hiệu ứng này khiến cho người ta không rét mà hóa thành run?
Vương Hồng Duệ cũng là hoạ sĩ, hắn tự nhiên biết, một bức tranh đối hoạ sĩ mà nói, đại biểu cho cái gì.
Hắn quỳ trên mặt đất, điên cuồng bắt đầu xé rách bọc bức họa thứ ba.
An Bình đã không ở bên cạnh tôi, tại thời điểm Vương Hồng Duệ đem bức họa thứ hai mở ra, cô ấy liền che miệng chạy vội ra ngoài, tôi lờ mờ nghe được cô ấy tựa ở ngoài cửa không ngừng mà nôn khan, quả thực như có thể đem hết dạ dày mình phun ra.
Vương Hồng Duệ đã điên rồi, hắn không ngừng mà xé mấy bức họa ra, diện mạo toàn bộ sáu bức họa xuất hiện trước mắt hắn.
Lúc trước, thân thể của hắn gặp một cơn chấn động, mắt thấy là phải té lăn trên đất.
Bàn tay lớn của Sắc quỷ ôm đầu tôi vào ngực hắn, tôi không thể làm gì khác hơn. Tôi nghe thấy tiếng khóc của Vương Hồng Duệ, và cảm giác tuyệt vọng tràn qua. Tôi không thể chịu đựng nổi..
“Đừng nhìn, đó là một cơn ác mộng.”
“nhưng……”
Tôi mở miệng. Thật ra, tôi rất hối hận khi đến xem bức tranh, nhưng hành vi hiện tại của Vương Hồng Duệ không chỉ vì sợ hãi.
Bàn tay lớn của Sắc quỷ ôm đầu tôi vào ngực hắn, tôi không thể làm gì khác hơn, lo lắng mà hỏi thăm: “Những bức họa này…… với cảnh trong mộng của anh giống nhau như đúc sao? “
Vương Hồng Duệ tiếng khóc lóc càng vang lên, An Bình đi đến, con mắt thoáng nhìn đến hướng mấy bức tranh, cả khuôn mặt đều biến thành màu nâu xanh, trên mặt nhăn nhó, vội vàng quay đầu, quay người lần nữa xông ra ngoài cửa.
Tôi bị sắc quỷ ôm lấy đầu, căn bản là không có cách nhìn thấy trạng thái Vương Hồng Duệ giờ phút này.
Tuy nhiên, tôi có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào từ tai, tôi có thể nghe rằng tình trạng của anh ấy rất tệ.
Phải nói, là rất tồi tệ, có thể dùng hai chữ sụp đổ để hình dung.
Vấn đề của tôi, Vương Hồng Duệ không có trả lời, nhưng trong lòng tôi ít nhiều nắm chắc.
“Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
An bình nghe được câu nói này của tôi, đứng ở ngoài cửa, thanh âm hớt hãi nói: “Mau ra đây, mình không chịu nổi.”
Vương Hồng Duệ vẫn ngồi ở kia, không có động tĩnh, tôi thở dài:” Bình tĩnh một chút, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã.”
Sắc quỷ một mực đem tôi ôm vào trong ngực, như một trận gió đã xuất hiện ở bên ngoài phòng, mới buông tay ôm sau đầu tôi ra.
Qua hồi lâu, Vương Hồng Duệ mới từ gian phòng bên trong đi ra, tôi nhìn thấy hắn bị sợ hãi cùng kiềm chế thể hiện hết trên mặt, giờ phút này cơ bắp trên mặt đang không ngừng run rẩy.
An Bình hai mắt ướt át, chính là do vừa rồi nôn khan quá độ lưu lại.
Cô ấy hướng phía tôi khoát tay vào, mặt như màu đất: “Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, tiểu Hoa, sớm biết mình đã không đi vào tìm đường chết.”
Tôi có chút buồn cười trả lời: “ mình cũng là nghĩ như vậy.”
Vương Hồng Duệ còn không lấy lại được tinh thần, chỉ ngây ngốc đứng ở một bên, hiển nhiên là bị kinh hãi không thôi.
“Hai bức đã là quá giới hạn, ta vốn không nên để cho nàng đi vào trong phòng kia.”
Sắc quỷ lên tiếng.
Tôi nghiêng đầu áy náy nhìn hắn một cái, để hắn lo lắng.
Tôi biết hắn tuyệt đối sẽ không để cho tôi di vào trong gian phòng nhìn tranh nữa, tôi có thể nhìn thấy hai bức hoàn toàn là bởi vì duyên cớ của hắn.
Hắn cho tôi đầy đủ tôn trọng, những bức tranh kia rất nguy hiểm, tôi muốn thấy, hắn cho phép, nhưng là hắn có thể trong phạm vi khống chế, đem bảo vệ tốt cho tôi, không cho tôi tiếp nhận càng nhiều trong lòng càng tổn thương.
Thâm tâm tôi vừa cảm động, lại ấm áp, thế nhưng biểu hiện của Vương Hồng Duệ, để cho tâm tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Hắn có chút thất hồn lạc phách hướng phía cửa phòng nghỉ ngơi nhân viên đi đến.
“Quả nhiên giống nhau như đúc…… Giống nhau như đúc, làm sao có thể, trên đời vì sao lại có loại chuyện này?”
An Bình vỗ ngực, xen vào một câu:” Bởi vì những bức tranh kia được vẽ lên có quỷ, cho nên mới quấy nhiễu trong cơn ác mộng của anh và cho anh gặp ác mộng liên quan đến những bức tranh đó.”
Tôi nhớ được hắn có miêu tả qua có một con quái vật da trắng trong giấc mơ. Tôi biết rằng nếu tôi tự hỏi thêm về con quái vật đó bây giờ, nó chắc chắn sẽ đả kích rất lớn đến anh ấy.
Tâm anh ta xác định còn yếu đuối, tối thiểu giờ phút này là như vậy.
“Thế nhưng, nếu như tôi có thể có được”
Hắn chuẩn xác trả lời, sự tình khả năng dễ làm nhiều.
“Sáu bức họa bên trongkia, có tên quái vật trong con ác mộng của anh không”?
Vương hồng duệ thân thể run lên bần bật, như nến tàntrong gió, lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Hắn mệt mỏi nhẹ gật đầu, thân thể hướng phía trên vách tường khẽ dựa, chậm rãi đi về phía trước, hướng phía cánh cửa kia đi đến.
Tôi có được đáp án, cũng không ép hắn lại nói cho tôi thứ gì, An Bình hướng phía tôi giang tay ra, một mặt uể oải, những bức tranh kia lưu lại di chứng còn không rút đi.
Tay của tôi xoa cằm, hồi tưởng lại mọi chuyện.
Đợi tôi ngồi trên chỗ ngồi vào phòng nghỉ, Vương Hồng Duệ mở miệng.
“Các ngươi đi đi, tôi không cần sự hổ trợ của các ngươi, triển hội kết thúc tôi sẽ đem những bức họa kia đi đốt.”
Tôi nghe được câu này, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, tôi nhìn ánh mắt sắc quỷ, rầu rĩ nói: “Đốt tranh chưa chắc có thể đem những cơn ác mộng của anh đi.”
Tôi mặc kệ,các người đi đ.i Tôi không cần sự giúp đỡ của các người.
Tâm tình của hắn có chút kích động, tôi hiểu hắn vì cái gì nói như vậy, chỉ vì hắn vừa rồi thấy được sáu bức họa kia.
Căn bệnh u ám nói: ” mình xem như hiểu tại sao ông nội lại nói chúng ta phải quay về ngày., chuyện này, thật sự chúng ta không thể quản phạm vi bên trong.”
Con mắt của cô ấy rủ xuống, thất thân nói.
Tôi nghe được ý tứ của cô ấy, mặc dù không cam tâm, cuối cùng vẫn dành từ bỏ.
Vương hồng duệ không ngừng mà thúc giục chúng tôi rời đi, cuối cùng tôi cùng An Bình cùng rời đi khỏi phòng nghỉ, rời khỏi sảnh triển lãm.
“Tiểu Hoa, cậu còn đang suy nghĩ những bức họai kia?”
An bình gặp ta một đường một chút không phát, cau mày, tò mò hỏi.
Tôi nhẹ gật đầu: “Chúng ta không có cách nào trực tiếp giúp hắn, nhưng mình vẫn là nghĩ gián tiếp thay hắn chia sẻ một chút phiền não.”
“Nếu như chúng ta có thể tìm tới hoài sĩ huyền học, sáu bức họa và cơn ác mộng trọng điểm, nói không chừng có thể khiến cho chính hắn thoát khỏi ác mộng.”
An bình không lên tiếng, rất lâu mới vô hai tay, giống như là đã quyết tâm, nói: “Được, ngày mai cậu đến tiệm của ông nội mình, mình dám khẳng định, ở nhất định biết chút ít gì đó, chúng ta không tự mình đến trưg quỷ, cho hắn chút nhắc nhở cũng coi là giúp hắn đi!”
Tôi cảm kích nhìn An Bình: “cậu thật sự là…… Mình không biết nên làm sao cảm ơn cậu”.
“Ha!, chúng ta nói cái gì mà phải cảm ơn với không cảm ơn, mình sau khi tiếp xúc qua Vương Hồng Duệ, đối với hắn mười phần có hảo cảm, không nghĩ muốn hắn bởi vì sáu bức họa kia, cuối cùng biến thành một người điên, bại tiền đồ như thế.”
“Mình nghĩ, chúng ta cứ nói chuyện như thế với ông nội, ông chắc chắn sẽ không giấu diếm nữa, đúng không, chúng ta chỉ cần không mạo hiểm, ở tự nhiên sẽ nói cho chúng ta biết những gì liên quan tới hóa sĩ huyền học.”
An bình mười phần chắc chắn, lòng tôi cũng nhé nhàng buông xuống.
“Mọi chuyện cứ như vậy đi, mình cũng không thể cưỡng ép sắc quỷ trợ giúp Vương Hồng Duệ, như vậy, mình cũng là quá ích kỷ rồi”
Sau một hồi suy nghĩ tôi cũng quyết định.
Sắc quỷ giống như cảm nhận được ý nghĩ trong lòng tôi, giữ chặt tay của tôi nhéo nhéo, lực đạo không nhẹ không nặng, tôi biết hắn lại nghe thấy tiếng lòng của tôi, ở trong lòng hung hăng rống lên câu.
Đừng nhìn trộm ý nghĩ của ta!
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của hắn, tôi có chút tức giận, muốn dùng lực rút tay từ trong tay của hắn ra.
An Bình đi ở bên cạnh tôi,:” Các ngươi chính là khi dễ ta nhìn không thấy Diêm Vương, đừng cho là ta nhìn không ra các ngươi đang tính từ bò nhau nhà.”
Có ấy tức giận bất bình nói:” hội cẩu hiệp độc thân thật ghét các người.”
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
158 chương
70 chương
507 chương
10 chương
100 chương