Nhưng Mộ Dung thiếu gia rất nhanh phát hiện ra vấn đề nan giải: Hình như mình… không biết nấu cơm?! Thôi đi thôi đi!! Mộ Dung lập tức quyết định buông tay mặc kệ. Mình đúng là bị nước chảy vô đầu rồi! Cư nhiên còn muốn đi nấu cơm cho Mặt người chết. Song khi nhìn tên kia trong lúc ngủ vì thống khổ mà gắt gao nhíu mày, gã nghĩ nghĩ. Không được! Nếu y chết thật không phải bổn thiếu gia cũng đi đời nhà ma sao! Để lại Tả La đang ngủ mê mệt, Mộ Dung đi vào phòng bếp, quyết định tự mình ngẫm cách làm. Hình như là bỏ gạo vào nồi, thêm nước, rồi cho vào nồi cơm điện hầm một lúc là được…. nhỉ? Hừ lạnh cầm lấy nồi, không chút nghĩ ngợi bỏ gạo vào đầy hơn nửa, Mộ Dung hoàn toàn không để tâm đến việc gạo sau khi thêm nước sẽ nở ra bao nhiêu, vo cũng không thèm vo, liền dựa theo lượng nước ở những món cháo mình đã ăn trước kia mà đổ thêm vào ít nước. Đặt chế độ “Hầm cháo” ở nồi cơm điện, đắc ý nhấn nút, Mộ Dung bắt đầu trợn mắt nhìn chòng chọc vào đồng hồ tính giờ của nồi. Nấu ăn quá đơn giản luôn Mộ Dung khinh thường nghĩ. Cơ mà đến lúc gã mở nồi ra, mặt lập tức tái đi. “Bổn thiếu gia quá thông minh, thế mà vô sự tự thông học được cách nấu cơm. Ha ha ” Mộ Dung xấu hổ nhìn nồi cơm đầy ụ. “Đã có cơm, vậy thì không ăn cháo nữa chuyển sang ăn rau xào đi.” Vỗ tay bốp một cái, Mộ Dung mau chóng quyết định đi khiêu chiến một món mới. Hình như là cho ít dầu, xong thêm tí muối rồi đảo qua đảo lại là được, đồ ăn tinh xảo bình thường mình hay ăn yêu cầu trình độ quá cao, Mặt người chết ăn mấy món cơ bản là tốt lắm rồi. Ác độc nghĩ, Mộ Dung mở tủ lạnh xem, cuối cùng lấy cà tím ra, quyết định dâng hiến lần đầu tiên của mình cho món cà tím xào. Mộ Dung người luôn cho rằng rất cả các loại rau dưa đều có thể ăn được giờ lại xem nhẹ bước rửa nguyên liệu, trực tiếp tiến công giai đoạn b: cắt thái. “Ai u!” Gã thái vài lần toàn cắt vào ngón tay, bởi vì giờ là linh thể nên bị cắt cũng chỉ thấy hơi hơi đau. Dù thế nhưng cảm giác bị cắt vào tay vẫn không ổn chút nào, khó khăn lắm mới thái xong, Mộ Dung lập tức đặt chảo lên bếp, không nói hai lời đổ một đống dầu vào chảo xong mới chờ dầu nóng. Phải chờ dầu nóng mới đổ nguyên liệu vào, cái này Mộ Dung biết nè. Gã đã thấy Tả Là ăn vài lần mấy món xào ghê tởm y nấu rồi. Chính là sau một lúc lâu dầu vẫn không nóng. Mộ Dung nhăn mặt, không hiểu vì sao mình đã vặn công tắc bếp gas rồi mà vẫn không nóng? “Mau…mau tắt đi…” Thanh âm thống khổ đứt quãng của Tả La từ sau truyền tới, “Rỉ gas rồi…” Sắc mặt vốn tái nhợt của nam nhân giờ bắt đầu chuyển xanh xám, Mộ Dung đột nhiên có suy nghĩ mình lại gặp rắc rối to rồi, ngồi xổm xuống nhìn bếp. Không thể nào! Căn bản vốn không lên lửa! Mình linh thể không ngửi thấy, nhưng tên này là người sống! Tưởng tượng đến mình thiếu chút liền dùng khí gas “Mưu sát” Mặt người chết, Mộ Dung trong lòng hơi hơi run run, tên này mà chết, mình cũng liền…. Không kịp tự hỏi vì cớ gì lại không lên lửa, Mộ Dung vội vàng ôm lấy nam nhân chạy đi mở cửa sổ để y có thể hít thở không khí trong lành. Đợi đến khi sắc mặt nam nhân đỡ hơn, Mộ Dung mới thả y ngồi xuống ghế. Nhưng hình như y nhìn qua càng thêm yếu ớt rồi. “Cái núm vặn kia phải nhấn xuống rồi xoay mới lên lửa được.” Tả La nhắm mắt, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy quá xa xỉ, nhưng lại phải cố đi dặn dò tiểu tử vừa làm loạn này cho gã thông suốt một chút, nếu không mình không khéo vì sao mà chết cũng không biết. “Thừa lời! Bổn thiếu gia từ xưa đến nay chưa từng xuống bếp sao mà biết được?” Mộ Dung nói, tay lại chột dạ thử bật bếp theo lời Tả La, bếp đúng thực lên lửa! “Cậu cái người này, định làm gì phòng bếp của tôi thế?” Thở dài, Tả La quái dị nhìn Mộ Dung. “Đương nhiên là nấu cơm rồi.” Mộ Dung đắc ý bưng lên nồi cơm được làm từ món cháo bất thành cho Tả La xem, “Cảm ơn tôi đi Tôi thấy anh thân thể không thoái mái mới đi nấu cơm cho anh đó.” “Cảm ơn?” Tả La lạnh lùng nhìn Mộ Dung, dáng vẻ ‘đã biết hết cả’, Mộ Dung lập tức lờ đi, bật bếp, chờ dầu nóng. “Bắt đầu cho nguyên liệu vào.” “Thêm muối, giờ thì bỏ thêm ít tỏi băm vào, không có? Thôi bỏ đi.” “Cho thêm chút rau thơm, cuối cùng rắc hạt tiêu vào.” Nghe Mặt người chết hiếm có khó tìm chỉ đạo mình các bước nấu nướng, Mộ Dung ngỡ như mặt trời mọc ở đằng tây, nhất thời quên luôn phản kháng, cư nhiên ngoan ngoãn làm theo lời Tả La hoàn thành được một đĩa cà tím xào?! “Nhìn qua rất được ” Không hổ là mình, lần đầu tiên nấu nướng đã có thể làm được một món đẹp đẽ nhường này! Mộ Dung chăm chú nhìn cà tím mình vừa múc ra đĩa, bỗng có chút cảm động nho nhỏ. “Này! Ăn thử xem.” Ngữ khí có vẻ tự đại, trong lòng lại ẩn ẩn chờ mong, lần đầu tiên trong đời gã nấu ăn, người có thể đi khoe chỉ có mỗi Mặt người chết, có còn hơn không, Mộ Dung mắt chớp chớp nhìn về phía Tả La. “Tôi không ăn.” Tả La như đinh đóng cột trả lời. Nhìn nam nhân mặt không đổi sắc cự tuyệt mình xong lập tức dựa vào ghế lẳng lặng ngủ, Mộ Dung…. Vẻ mặt hắc tuyến nhìn bát cơm cà tím xào trên tay mình, Mộ Dung thiêu gia nghiến răng nghiến lợi bổ nhào vào Tả La. “Hừ!! Anh không muốn ăn, tôi càng muốn anh ăn!” Cường ngạnh bám vào thân thể Tả La, Mộ Dung đắc ý ăn miếng cơm thứ nhất. “Hương vị không tồi ” Hoá ra nấu cơm đơn giản như vậy Tên này quá ngu ngốc! Cảm khái thành quả của lần đầu tiên ra tay nấu ăn của chính mình, Mộ Dung nhịn không được lại ăn tiếp miếng thứ hai, đại khái chính là vì mình nấu quá ngon [thực ra là thân thể Tả La đang rất đói], Mộ Dung nhanh chóng ăn sạch sành sanh, thậm chí còn xới thêm bát nữa. Đến lúc ăn miếng cơm cuối cùng, mỉm cười trên môi Mộ Dung bỗng nhiên cứng đờ. “Oẹ!!!!” Mộ Dung che miệng, cảm thấy cơn buồn nôn xộc tới, đau đớn như sông cuộn biển gầm trào từng đợt trong bụng. Đang muốn lẹ lẹ thoát thân, trước mắt đã tối sầm…Giây tiếp theo, Mộ Dung công tử không kịp đào thoát liền vô cùng mất lịch sự ngã quỵ xuống sàn nhà phòng bếp. Lúc tỉnh lại, Mộ Dung phát giác mình đang nằm bên trái chân Tả La, tay y thì cắm kim truyền dịch, sắc mặt trắng bệch như bức tường, hai mắt thản nhiên nhìn trần nhà. “Ngộ độc thức ăn.” Tả La nhàn nhạt nói. “?!” Mộ Dung khó hiểu. “Cậu cho tôi ăn đồ không sạch sẽ, lại còn không để ý đến việc tiêu hoá, cho nên tôi cứ như vậy gục. Viện trưởng đến xử lý, tôi đã gọi cho ông ấy” Tả La vẫn nhàn nhạt nói. “….” Hãn… “Lúc cậu ngã sấp xuống đụng vào bàn, xô cái giá, tay phải của tôi liền gẫy.” Quả nhiên, lúc này mới để ý cánh tay nam nhân bị quấn rất nhiều vòng băng vải cùng một thanh nẹp, khẩu khí Tả La bình thản như không phải nói về mình. Mộ Dung lại càng ngày càng chột dạ. “Anh nói cái này làm gì hả? Cùng lắm thì tôi bồi thường anh.” Mộ Dung khẳng định mình với người này bát tự không hợp, một người sao có thể xui xẻo đến trình độ này?! Để xem cái tên lạnh lùng này đòi mình cái gì! Mộ Dung lạnh lùng cười, cùng lắm thì vơ vét tài sản, gã đã gặp nhiều rồi. Coi y nói thế nào! Tả La lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn dịch truyền trong ống dẫn. Sau một lúc lâu cư nhiên nhắm mắt lại. Mộ Dung trợn mắt há mồm nhìn chăm chú, Tả La vậy mà — Ngủ mất?!