Lúc đầu mới chiếm thân thể còn chưa cùng bước sóng với nam nhân nên Mộ Dung không cảm nhận được thống khổ của y, giờ bước sóng điều chỉnh vừa khít, gã mới có thể cùng thân cùng khổ với Tả La. “Mẹ nó!!!” Mộ Dung tức giận mở điện thoại, vốn định gọi bác sĩ riêng của mình, nhưng về sau gã mới nhớ ra giờ mình không phải là [Mộ Dung thiếu gia]. Ném mạnh điện thoại, xong lại cầm lên, gã đành phải sửa đi gọi cho viện trưởng. Khổ nỗi viện trưởng không thấy mình, Mộ Dung đành nghẹn trong thân thể nam nhân, làn da như thể ngày càng mỏng manh ngày càng mẫn cảm, chạm phải thứ gì bên ngoài dù chỉ rất nhẹ cũng đủ khiến gã đau đớn, cuộn người lại, Mộ Dung khó chịu chết đi! Muốn mắng chửi cũng không mắng chửi được. Mẹ nó! Bổn thiếu gia nhất định phải tách khỏi Người mặt chết! Dựa vào cái qué gì mà thống khổ của y toàn bộ đều đề mình nhận đủ? Con mẹ nó!!!!! “Tiểu Tả!!!! À không?! Mộ Dung thiếu gia!!!!!” Viện trưởng đầu đầy mồ hôi chạy từ bên ngoài vào, nhìn [Tả La] sắc mặt trắng bệch cả người lảo đảo miễn cưỡng đứng lên mở cửa cho mình, ông vội vàng cầm hòm thuốc tuỳ thân lấy ra dụng cụ. “Không tốt rồi!!! 39 độ! Thân nhiệt của Tiểu Tả vốn thấp hơn người khác, nhiệt độ như vậy đã tương đương với người khác 40 độ!!! Rất khó chịu đúng không?” Viện trưởng quan tâm hỏi. Mẹ nó! Không nhìn thấy bổn thiếu gia sắp ngất đi rồi hả?! Mộ Dung hung hăng trừng viện trưởng. “Cơ mà! Hả? Nốt đỏ này là?!” Sắc bén nhận ra vết đỏ hồng hồng nổi lên trên xương quai xanh hở ra bên ngoài của Tả La, viện trưởng vén áo y lên. “Này! Ông biến thái hả!!!!” Mộ Dung vội vàng kéo áo Tả La xuống. “Dị ứng có thể khiến phát sốt, hôm qua có phải tiểu tử này bị nôn không? Hẳn là phải đi cùng triệu chứng đau dạ dày nghiêm trọng mới đúng” Viện trưởng lơ đễnh nói, nhưng lại dẫn thuốc vào ống tiêm, “Tiểu Tả uống rượu? Tên nhóc này thật là, rõ ràng bị dị ứng với đồ uống có cồn mà!!!!” Mặt Mộ Dung, không đúng! Mặt [Tả La] lập tức xấu hổ một trận. Gì chứ! Tên này cũng chưa nói bao giờ. Mộ Dung cố gắng xem nhẹ cảm giác áy náy trong lòng mình. “May mà trong hòm thuốc của tôi có đủ thuốc. Trước tiêm một mũi đã.” Tiêm xong, viện trưởng dặn Mộ Dung trước khi đi. “Tôi xin nghỉ giúp cậu, mấy ngày nay cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ăn đồ ăn nhẹ lỏng, như cháo hoa chẳng hạn. Uống thuốc đúng giờ, ở đây có vài tuýp thuốc mỡ, nếu có thể mong cậu bôi ở những chỗ mẩn đỏ giúp cậu ấy.” Chân mềm nhũn phát sợ, gã miễn cưỡng chống đỡ nghe lời viện trưởng nhắc nhở, viện trưởng vừa ra khỏi cửa, Mộ Dung lập tức tê liệt ngã xuống giường, thoát ra khỏi người đối phương. Phù, một thân không bệnh tật gì cảm giác thật tốt Đúng bên giường nhìn nam nhân suy yếu, trong lòng Mộ Dung, khó có được, nảy lên một chút áy náy. “Lại tự tìm phiền toái lớn cho mình rồi đây!” Nam nhân hiện tại có bao nhiêu khó chịu Mộ Dung vừa rồi đã lĩnh hội sâu sắc, cho nên Mộ Dung thiếu gia vốn ý chí sắt đá cũng không đủ để hình dung, xíu xiu lương tâm còn tồn đọng trong lòng — cư nhiên nảy mầm!? “Dù sao thân thể của anh ta là hạnh phúc của mình, đương nhiên phải khoẻ mạnh cường kiện mới tốt!!!!” Không để ý lời này của mình có bao nhiêu đen tối, cũng không biết mình nói như vậy đến tột cùng để an ủi bản thân cái gì, Mộ Dung nghĩ nghĩ cầm lá bùa dán lên người. Thân thể của mình như vậy là có thể chạm vào những vật không có sự sống, cầm thuốc mỡ, Mộ Dung nhăn mắt, dứt khoát kiên quyết!! Kéo áo ngoài của Tả La ra. Đập vào mắt, là những nốt đỏ trải đầy trên ***g ngực căng bóng. Ngày hôm qua còn chưa có mà. Nhướn mày, Mộ Dung cẩn thận nghĩ, giờ mới nhớ ra, gã để cho người đang khó chịu tắm rửa như vậy, tắm xong còn tuỳ tiện bỏ người ta vào phòng lạnh lẽo, còn đè người ta ngủ cả đêm…. Mộ Dung tự nhiên thấy hơi hơi chột dạ. Vội vàng bóp một ít thuốc mỡ ra ngón tay, Mộ Dung không nghĩ ngợi mạnh mẽ thẳng hướng mục tiêu — Nhắm đúng nốt đỏ lấm tấm ra sức bôi bôi quẹt quẹt. Nam nhân không thoải mái rên rỉ một tiếng. Lúc này mới nghĩ tới nam nhân phát sốt đặc biệt mẫn cảm với cảm giác đau, Mộ Dung vội vàng nhẹ tay. Bởi vì không thuần thục hơn nữa nốt đỏ còn rất nhiều, Mộ Dung làm đến là chậm, chậm quá xá chậm, nam nhân hình như bị lạnh co người lại. Mục tiêu bị ngăn trở làm Mộ Dung không kiên nhẫn đẩy cánh tay đang bảo vệ trước ngực kia ra, không ngờ chưa được một phút, nam nhân lại cuộn người lại. Vốn không có tính nhẫn nại hầu hạ người khác Mộ Dung nhảy luôn lên người đối phương ngồi, vặn bung tay y ra, không chút do dự dùng chân mình đè lên cánh tay y, tiếp tục bôi thuốc. Nhìn dáng vẻ nam nhân hôn mê run run có điểm đáng thương, Mộ Dung cũng cố gắng làm nhanh tay hơn chút. Bôi xong thuốc mỡ, Mộ Dung thậm chí còn đắp chăn giúp y. Đối với người khác hành động này có lẽ rất bình thường, nhưng đối với Mộ Dung mà nói đây là việc ôn nhu có thể ghi vào sử sách! Mộ Dung thiếu gia không hề để ý cũng chẳng buồn bận tâm, nhìn như đa tình kỳ thực vô tình, trong xương trong cốt đích xác là một động vật máu lạnh chỉ biết yêu bản thân. Mộ Dung là một người làm ăn giỏi, gã hiểu được cách lợi dụng bất cứ sự vật sự kiện gì xung quanh, để đạt được ích lợi cao nhất mình muốn có. Thế giới này vốn là kẻ mạnh ăn kẻ yếu, kẻ yếu chính là kẻ ngu ngốc! Người thông minh sẽ vận dụng tất cả thủ đoạn để kiếm lợi cho bản thân. Mộ Dung là một người thông minh, người thông minh khác người thường nhất ở chỗ: Sớm nhìn thấu bản chất sự vật. Mộ Dung từ khi nhìn thấu tất cả mọi người chung quanh về sau rốt cuộc không còn bất cứ băn khoăn gì. Cho nên, Mộ Dung không yêu bất luận kẻ nào. Gã cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào xung quanh mình. Dù cho có là mẹ gã, cũng yêu tiền của gã hơn chính bản thân gã. Cho nên, chỉ có tiền là thật. Bất luận kẻ nào cũng có thể phản bội gã, cho nên chỉ cần dùng đồng giá trao đổi. Không có gì là bản thân gã không thể phản bội. Mộ Dung có thể ngay khi còn trẻ đã lên đến địa vị này, là dựa vào sự lãnh huyết vô tình của gã. Nhưng người dù thông minh đến mấy cũng có những chuyện không thể đoán trước không thể nhìn thấu, vì vậy… Mộ Dung chưa từng ngờ tới mình sẽ đi yêu một người, cho tới giờ cũng chưa từng ngờ tới. Mộ Dung càng chưa từng ngờ tới người mình yêu sẽ không yêu mình. Mộ Dung tất nhiên cũng không thể ngờ tới mình cư nhiên có ngày thật đáng buồn, trở thành một kẻ mà đối phương đã không yêu gã gã còn miễn cưỡng cố ép đối phương yêu mình, chạy theo người ta van xin người ta dành cho mình một chút tình yêu, trở thành loại người đáng thương mà trước kia gã khinh thường phỉ nhổ nhất. “Mình tốt thì tốt cho trót luôn hay là nấu cơm cho anh ta đi?” Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tả La, Mộ Dung xoa cằm nói. Mộ Dung vô thức chầm chậm tiến lên con đường trở thành kẻ đáng thương kia. Cố lên! Mộ Dung huynh ————————- Tác giả: Âu chính là muốn viết câu chuyện một tên lãnh huyết rơi vào lưới tình Âu chính là muốn viết về một tiểu công xấu xa!! Càng ngày càng cảm thấy, Tiểu Tả kết đôi với gã Quá là đáng tiếc Cơ mà, gần đây luôn một mực tự hỏi một vấn đề ấy là: Sau này Tiểu Tả lên sân khấu, đến tột cùng là nói được mấy câu thoại? Hãn Tiểu Tả phải gắng lên!!!! —————————- tÁo: Lâu lắm rồi mới lôi truyện này lên, nếu có ai nhỡ quên thì đành đi đọc lại nhé ngoáy mũi