Sau khi phi qua ba cái đèn đỏ nhận ba phiếu phạt, Tả La rốt cuộc vội vàng chạy tới được công ty Mộ Dung. Y nói rõ thân phận của mình, lập tức có một tiểu thư đưa y lên lầu, con số trên thang máy dưới sự hoảng sợ của Tả La cuối cùng cũng lên đến tầng 30, thang máy vừa mở cửa Tả La liền xông ra ngoài, vọt ra hai bước y mới nhớ mình không biết đi đường nào. Y trở nên không còn giống y nữa…Tả La không để ý đến sự thay đổi của bản thân, nhanh chân đi theo người dẫn đường, khi y nhìn thấy dòng chữ ‘văn phòng tổng tài’ thiếp vàng trên cửa tinh thần liền căng thẳng lên tới đỉnh điểm, sau đó, phút chốc cánh cửa kia mở ra….đổ cái rầm. Mộ Dung đang nhàm chán nằm trên sofa, ung dung nhìn cánh tay phải bị trói như tác phẩm nghệ thuật, bên cạnh là bác sĩ đứng như vật trang trí. Gã vừa thấy y liền nở nụ cười ngốc nghếch hết sức. “Đây là cái mà các người gọi là ‘tổng tài gặp tai nạn nghiêm trọng’ à?” Tả La cau mày nhìn thư kí tiểu thư đang xấu hổ cười cười. “Là tổng tài nói vậy —” Thư kí tiểu thư nói được một nửa liền thấy tổng tài nhà mình sắc mặt không tốt phất tay với mình, ngầm hiểu, cô vội vàng kéo bác sĩ rời đi, còn hiểu chuyện nhẹ nhàng đóng cửa lại, văn phòng siêu lớn nháy mắt chỉ còn hai người Tả Mộ. “Anh yêu à Em đau quá đi ” Vừa thấy không còn người ngoài, Mộ Dung lập tức thay đổi vẻ mặt, tội nghiệp nhìn Tả La, nếu không phải trời sinh tuyến lệ không phát triển, nói không chừng gã có thể nặn ra vài giọt nước mắt, không khéo lại tăng thêm hiệu quả. Không ngờ gã còn chưa kịp chìm đắm trong ảo tưởng tuyệt vời được ba giây, trên đầu đã trúng một quyền. Mộ Dung theo thói quen lấy tay ôm đầu mà quên mất tay mình bị thương, nhịn không được kêu một tiếng. “Kêu cái gì?” Miệng thì nói vậy xong Tả La vẫn cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung, nhẹ nhàng kéo tay gã. “Sao lại thế này?” “Hôm nay có một trường quay chính thức đi vào sử dụng, lúc cả đoàn đi kiểm tra thì có một cái đèn lỏng ốc rơi xuống, may mà em lấy tay hất đi…” “Yên tâm, không có việc gì đâu mà ” Nhìn nam nhân mình yêu nhất khó có được biểu hiện sự quan tâm, Mộ Dung cảm động khụt khịt, “Anh để em hôn một tí là ổn ngay thôi…” Gã gian xảo định phi qua ôm chầm lấy y, đáng tiếc chỉ quơ được khoảng không. Nhìn Tả La dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đi tới cửa, Mộ Dung khóc không ra nước mắt. “Anh yêu…Anh định bỏ lại em ư? Tay của em không cử động được đó” Nam nhân đứng ở cửa khẽ thở dài. “Tôi đi mua gì cho cậu ăn, cậu còn chưa ăn trưa phải không?” Nói xong y liền đi ra ngoài. Mộ Dung ngơ ngác nhìn nam nhân rời đi, lúc Tả La quay người gã có thoáng nhìn thấy, biểu tình kia, là mỉm cười sao? Nụ cười an tâm… Tự dưng Mộ Dung lại bắt đầu cười ngây ngô, gã kiềm không nổi mừng thầm trong lòng, vỗ đệm cái đốp, sau đó… “Ai ui Đau quá đau quá!!” Đúng là tên dạy không nổi mà. Thổi thổi bàn tay đau đớn không thôi, ấy thế mà trên mặt Mộ Dung vẫn không giấu được vẻ đắc ý vui sướng. Rời khỏi văn phòng của Mộ Dung, Tả La mới bắt đầu tự hỏi đi mua cơm ở đâu, đây là khu buôn bán sầm uất, nhưng y lại không rõ chỗ này lắm. “Tả tiên sinh, anh có cần tôi giúp gì không?” Một giọng nữ cắt đứt suy nghĩ của Tả La, y nhìn lại, mới biết là cô gái vừa dẫn đường cho mình. “Cô là…” “Cứ gọi tôi là La Lạp, tôi là tổ trưởng tổ thư kí của Mộ tiên sinh.” Cô gái cười, thân thiện vươn bàn tay mảnh khảnh, chờ bắt tay Tả La. Tả La chăm chú nhìn cô gái, vươn tay ra. “Anh muốn về sao?” “Không, tôi đi mua cơm trưa cho Mộ Dung.” “Vậy ư?” Cô gái kinh ngạc, cười, “Tôi cũng đang định đi ăn cơm trưa, anh có thể thử mua ở nhà ăn cho nhân viên công ty chúng tôi xem? Không tồi đâu, đầu bếp đều là người Mộ tiên sinh mời về từ những nhà hàng lớn đó!” Tả La gật đầu, đối với hành động này của cái tên lúc nào cũng thích hoàn mỹ kia, y chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Lúc nhìn thấy những món mà Tả La chọn, La Lạp lại kinh ngạc, “Tả tiên sinh quả nhiên rất thân với ông chủ Tất cả đều là món ông chủ thích ăn.” Tả La khẽ ho, che giấu kích động nho nhỏ bất chợt của mình, “Ừm, vậy sao.” Y không biết làm sao nữa, vậy mà lại lấy toàn đồ tên kia thích ăn. Cũng chẳng có gì ghê gớm! Đây là nhà ăn gã mở, các món đầu bếp bày ra đương nhiên đa số đều là món gã thích ăn, y chỉ là tiện tay lấy thôi. “Anh còn quên dưa chuột muối này, ông chủ gần đây thích ăn món này lắm!” La Lạp cười ngọt ngào đặt một đĩa dưa chuột muối lên khay của Tả La, mặt y thoáng chốc đỏ bừng. Vội vàng nói lời cảm ơn xong, Tả La mau chóng rời đi. Người thích ăn dưa chuột muối…hình như là mình mới phải, tên Mộ Dung kia sao lại tuyên truyền đi khắp nơi thế chứ? Tả La xụ mặt vào thang máy. Cái tên trung khuyển trong phòng đã chuẩn bị tốt thìa đũa, đặt gọn khăn ăn thè lưỡi chờ chủ nhân đến đút. Nhìn Mộ Dung ngồi sau bàn làm việc to đùng, vẻ mặt hưng phấn hai mắt trông mong nhìn mình, Tả La giận không có chỗ phát, đặt khay ăn lên bàn, ôn hoà nói, “Được rồi, cậu ăn đi.” “Oa Toàn là món em thích nè Tiểu Tả anh thiệt là tốt.” Mộ Dung lại mừng thầm. Nam nhân tưởng chừng như lãnh đạm thờ ơ với gã, song thực chất rất quan tâm gã. Gã thích thứ gì, thích ăn món gì… bình thường y đều trốn tránh giả vờ không biết, cố tình làm ngược với sở thích của gã, cái người đàn ông biệt nữu này vẫn không phát hiện bản thân đã sớm lộ tẩy cái người đàn ông ngốc nghếch này vẫn cứ dùng cách ngốc ngốc mất tự nhiên để quan tâm gã… Mộ Dung vừa nhìn Tả La, vừa mỉm cười ngọt ngào. Tả La bị nhìn đến cả người sợ hãi, đen mặt, “Cậu dùng ánh mắt ghê tởm như thế nhìn tôi để làm gì?” “Đây là ánh mắt chăm chú tràn ngập tình yêu.” Mộ Dung tiếp tục cười ghê tởm, Tả La nhịn không được quay người sang chỗ khác, nam nhân hai tai đỏ hồng bực mình nói, “Sao còn chưa ăn? Định chờ đồ ăn nguội ngắt rồi mới ăn hả?” “Em chờ anh đút cho em.” Mộ Dung đúng lý hợp tình nói, nhìn Tả La mặt lại đen thêm một tông, liền dùng vẻ mặt quá đỗi vô tội lắc lắc bàn tay được băng hết sức nghệ thuật. Tả La nhận mệnh cầm đôi đũa lên. “Há mồm.” “Anh cũng ăn đi Để bụng đói không tốt đâu.” Nam tử lắm mồm, miệng nhồi đầy đồ ăn vẫn cứ lảm nhảm không ngớt. “Lúc ở nhà tôi đã ăn một ít rồi, không đói.” Tả La múc một miếng cơm thật to, không tin không bịt được miệng cái tên này. Quả nhiên, văn phòng liền được tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi. “Cơ mà…” Nuốt đồ ăn trong miệng, Mộ Dung lại bắt đầu mở máy, mỗi tội mới nói một chút đã bị cắt ngang. Ba tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nữ ngọt ngào kính cẩn hỏi. “Tổng tài, có tiện vào không? Phòng an ninh đã gửi đồ tới rồi.” Tả La đang định tránh đi, Mộ Dung đã vừa nhai chóp chép vừa nói, “Tiện! Vào đi.” Một tiểu thư khác tiến vào, nhìn bàn tay đang cầm thìa cứng đờ giữa không trung của Tả La và cái miệng há ra như chim non chờ mồi của tổng tài nhà mình, cô hơi hoảng tí xíu, rồi lập tức khôi phục bình thường. “Tay cậu ấy không tiện, tôi…” Tả La đen mặt giải thích. Tiểu thư thư kí cười mờ ám, “Tôi hiểu mà, vậy thì không quấy rầy tổng tài dùng cơm, tôi xin cáo lui!” Cúi đầu chào xong, cô gái như bay rời đi. Bỏ lại Tả La…vẫn ngơ ngác cầm thìa. Cô ấy cười mờ ám quá…có phải hiểu lầm cái gì rồi không? Tả La đau đầu nghĩ.