Con quỷ kia chết lặng nhìn chằm chằm y…sau đó, đột nhiên biến mất. Nhìn Tư Tư nhận bánh quẩy sôi nổi ngồi lên ghế, cô nhóc dọn xong bàn ăn, vẻ mặt vẫn như bình thường, Tả La khẳng định Tư Tư cũng không nhìn thấy gì. Kì lạ, nhưng mà… Tả La rất nhanh suy nghĩ cẩn thận vấn đề mấu chốt: Tư Tư là đứa nhỏ có khả năng cảm nhận cao, nhưng dù sao cô nhóc cũng không có ‘mắt thông linh’, trước kia Tư Tư có thể nhìn thấy ma quỷ linh hồn là bởi cô nhóc mang bệnh khiến thân thể suy yếu, cộng thêm việc tâm hồn thông suốt. Rạng sáng nay Tư Tư nhìn thấy quỷ hồn kia, có thể là bởi khi đó là thời điểm quỷ hồn hoạt động, còn giờ là ban ngày sáng rõ, đứa nhỏ có thân thể khoẻ mạnh liền không nhìn thấy nữa. Tim thoáng thả lỏng, Tả La vô thanh vô tức ngồi xuống, Mộ Dung thì vui vẻ đi xới cơm cho ‘bà xã’ và ‘con nhỏ’. Cuối cùng gã như hiến vậy quý bưng lên một đĩa dưa chuột muối. “Nếm thử chút đi nào Mấy ngày anh không ở nhà em đã làm đấy, hôm nay là có thể ăn được rồi ” Sở thích hiện tại của Mộ Dung chính là nấu cơm, nguyện vọng lớn nhất trước mắt của gã chính là vỗ béo Tả La. Lần trước đưa bà xã nhà mình đi ăn đồ ngon, cả bàn đầy món ăn phong phú cầu kì bà xã chỉ khen duy nhất một món…Ấy thế mà lại là dưa chuột muối nhà hàng tặng miễn phí ==. Cho dù không ôm hy vọng gì với khả năng giám định và thưởng thức của bà xã, tuy nhiên Mộ Dung cuối cùng vẫn trộm vào nhà bếp tìm đầu bếp, tặng cho đối phương một số tiền lớn để rước người ta về nhà, mục đích chính là để người ta…dạy gã làm dưa chuột muối! Giờ mọi người xung quanh đều biết Mộ Dung công tử thích ăn dưa chuột muối, vì vậy giới thượng lưu liền nổi lên mốt ăn dưa chuột muối giảm béo, lập tức khiến giá dưa chuột trên thị trường tăng gấp ba lần. Mộ Dung với mấy chuyện này mắt điếc tai ngơ, vẫn hết chi nghiêm túc ở trong phòng bếp nghiên cứu phương pháp làm món dưa chuột muối mà đầu bếp đã hướng dẫn cho mình. Tả La từ chối cho ý kiến liếc cái đĩa kia một cái, ánh mắt bất động thanh sắc lướt qua khuôn mặt cười nịnh nọt của Mộ Dung để quan sát phía sau Mộ Dung, sau đó, nhẹ nhàng gắp một miếng dưa chuột bỏ vào miệng. Lông mày y hơi nhướn lên, “Ăn ngon lắm.” Mộ Dung lập tức như con cún được chủ nhân vỗ đầu, vui vẻ khoái chí chạy vào phòng bếp, “Nếu thích thì để em lấy nhiều thêm chút nha ” Tả La vẻ mặt hắc tuyến. Tư Tư đồng tình nhìn bố: Tuy bề ngoài bố thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng thực ra dễ mềm lòng lắm, anh Mộ Dung mỗi lần làm món gì mới đều khẩn cấp mong chờ bố khích lệ, được khích lệ xong sẽ lại càng làm thêm nhiều món, có đôi lúc bố ăn không vô, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của anh, bố lại mềm lòng bất đắc dĩ bỏ vào miệng. Sau đó đi uống thuốc đau dạ dày. “Tư Tư muốn ăn à?” Nhận thấy con gái đang nhìn mình chằm chằm, Tả La nghi hoặc nhìn miếng dưa chuột trên đũa mình, nháy mắt như hiểu ra cái gì. “Muốn ăn thì ăn đi con, bố cũng không ăn hết nhiều như vậy. Hơn nữa chút nữa còn có thêm.” Tư Tư cảm thấy, lúc bố không ngừng gắp dưa chuột muối vào bát mình, mặt bố rõ ràng hiện lên vẻ tức giận. Lệ tuôn rơi Bố giảo hoạt quá trời! Không ăn liền đùn sang cho Tư Tư… Tư Tư buồn bực cắn miếng dưa chuột muối được coi là ngon kia. Cơm nước xong, Mộ Dung lập tức thu dọn bát đĩa đem vào phòng bếp, Tả La luôn tránh ở chung một phòng với anh lại hiếm có đi vào theo. Mộ Dung trước sau như một vừa huýt sao vừa rửa bát, tự dưng cảm nhận được tầm mắt từ bên cạnh hướng tới, khẽ nở nụ cười. “Mặt em đẹp như thế à? Anh xem đến không chớp mắt luôn.” Thấy Tả La mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm mình, Mộ Dung trêu ghẹo, trong lòng lại tự hiểu hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Tả La không trả lời, chỉ càng dùng sức nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mộ Dung, nhìn đến độ có thể gọi là ‘trừng’. Mộ Dung bị trừng đến sợ hãi, đến khi rửa xong cái bát cuối cùng, cái bát trong tay đột nhiên bị người ta cướp đi. “Để tôi đi cất.” Tả La xoay người cất bát lên chạn, tầm mắt cuối cùng cũng buông tha cho Mộ Dung đáng thương bị trừng đến nổi da gà. Được bà xã dùng ánh mắt nhiệt tình chăm chú lột sạch quần áo Mộ Dung cầu còn không được, cơ mà vấn đề là: Ánh mắt của bà xã nhà mình đã sâu xa đến độ lột da xuyên thẳng vào xương cốt mất rồi…. Ánh mắt lạnh băng như thể muốn xuyên qua máu thịt của gã mà nhìn gã ấy… Mộ Dung trong lòng run run, nhịn không được hắng giọng nói, “Ừm…Hôm nay Tiểu Tả bắt đầu nghỉ phép đúng không? Hôm qua viện trưởng đã gọi điện thoại đến nhắc anh phải chú ý thân thể còn gì. Hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. Hôm qua…Hôm qua anh ngủ hơi muộn đó.” Nói tới câu cuối, mặt Mộ Dung vừa đỏ ửng vừa đắc ý, gã trộm nhìn Tả La, thấy sắc mặt y vẫn như thường mới nhẹ nhàng thở ra. “Hôm nay em phải quay về công ty một chuyến, có một buổi họp khá quan trọng, không sao, em đưa Tư Tư đi học rồi mới đi..” “Không cần, tôi đưa đi cũng được.” Mộ Dung vì cứ nhất quyết muốn quấn lấy y cho nên mới chuyển địa điểm làm việc tới bệnh viện, buổi họp có thể khiến cái tên tự tin đầy mình này tham dự hẳn rất quan trọng. Y không phải phụ nữ, không cần phải đề người khác chăm sóc đến mức ấy. Nói xong, Tả La lại thâm sâu trừng Mộ Dung một lúc, xong mới rời đi. Mộ Dung gãi gãi đầu, Tả La hôm nay biểu hiện thế này…có phải chứng tỏ anh ấy đã tiếp nhận mình thêm một chút rồi không? Một chút cũng tốt, hi vọng có thể nhìn thấy cố gắng của mình không uổng phí. Mộ Dung ngây ngốc cười. Đưa Tư Tư đi học xong, Tả La về nhà. Trên đường về nhà thấy cái siêu thị, y liền rẽ vào, vào xong mới phát hiện mình cư nhiên không biết phải mua cái gì?! Thở dài, Tả La ảo não cào tóc. Y đã quên mất từ khi nào, các đồ dùng cần thiết trong nhà đều là Mộ Dung mua, y luôn miệng nói không muốn đối phương tiếp cận mình, trên thực tế lại hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương….Mình quả là mâu thuẫn đến nhàm chán. Nhưng thực sự không thể phủ nhận rằng, cảm giác được người khác quan tâm…thực sự rất thích. Mặt đỏ lên, Tả La tuỳ tiện vớ mấy bình sữa rồi rời khỏi siêu thị. Đến khi về nhà cởi giày Tả La mới biết, dây giày mình đang đi không biết đã bị đứt từ khi nào, không phải là điềm may, nhưng còn một cách giải thích khác không mê tín là y đã đi đôi giày này quá lâu rồi. Kiềm chế bất an trong lòng, Tả La tự nguyện tin tưởng vào lời giải thích thứ hai. Y cởi giày, ngồi trên sofa, càng nhìn lại càng cảm thấy đôi giày kia không vừa mắt, cuối cùng y nhịn không được đứng lên, cau mày ném nó vào thùng rác. Tả La ngồi trong căn nhà im ắng. Sự im lặng đến tột cùng này vốn là thứ trước khi quen Mộ Dung Tả La thường xuyên nếm trải, nhưng hôm nay lại khiến Tả la cảm thấy nôn nóng kì lạ, nôn nóng càng ngày càng tăng, liên tục ập đến từng đợt từng đợt. Tả La rửa mặt, bỏ sữa vào tủ lạnh, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, song bất an không như ý nguyện cứ tiếp tục dâng lên. Thậm chí, y còn cảm giác như mình có thể nghe thấy tiếng rít khe khẽ của Tiểu bất điểm to bằng cánh tay ở phòng bên cạnh. Mồ hôi lạnh bắt đầu rịn trên trán Tả La, y đang định mở TV đánh tan sự khó chịu này, bỗng, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. “Alo! Xin hỏi đây có phải là Tả La tiên sinh không ạ? Mộ tổng tài đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, mời anh…” Điện thoại trong tay Tả La rơi xuống đất.