Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn)
Chương 46 : Đoàn tụ
Tôi và Tiểu Thảo yên lặng ngồi cùng nhau, nó sửa báo cáo của nó, tôi... cầm luận văn sắp phải bảo vệ thần trí mơ màng.
"Người đi đường" cuối tuần về trường vừa ăn vừa uống, thành thơi cầm sách không liên quan đến chuyên ngành hoàn toàn không để ý ngồi bên cạnh Tiểu Thảo, mặc kệ xung quanh, chỉ chuyên chú ngắm bạn gái mình. Bạn của "người đi đường" mắt lim dim nhìn tờ báo.
Ánh mắt tôi chốc thì bay đến giá sách, chốc lại bay ra ngoài cửa sổ, một lúc dừng tại người Tiểu Thảo đang ở giữa đống giấy tờ, thần trí không ổn đến mức người có dây thần kinh thô như bạn của " người qua đường" cũng nhìn ra được:" Là tên con trai nào khiến em thương tiếc như vậy?"
Tôi cảm thấy những người quen biết lâu với "người qua đường" đều gần mực thì đen...
Thỉnh thoảng tôi lại liếc màn hình điện thoại tối đen, đợi đến khó chịu. Trong năm tháng qua, tôi bị trầm cảm mấy lần, vì sao lại đính hôn vào buổi tối trước hôm Bác sĩ đi? Phần lớn thời gian của chúng tối đều lãng phí đi kính rượu và uống rượu, chẳng lẽ không có ai thông cảm cho hai con người sắp phải chia xa, cần thời gian riêng tư ở cùng nhau sao?
Ngày hôm sau, tôi đầu nặng chân nhẹ bò được xuống giường thì Bác sĩ đã đi rồi, thế này thì bảo tôi làm sao kham được a!!!!!
Tam Tam đối với sự tình của tôi, lắc đầu ngán ngẩm:" Chính mày một chén liền say còn trách ai?"
Bác sĩ trở về không cần tôi ra đón, bệnh viện trực tiếp đón người để họp tư liệu giao tiếp gì đó... Còn có một chút nhân đạo nào không hả?
" A Hiệu cậu về trước đi." Giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Thảo vang lên. " Thật làm tớ có cảm giác tội ác..."
Tôi xoa xoa mặt, nội tâm nữ nhân luôn rất ác độc... quá đáng sợ
" Không sao"
Thật ra để tôi không làm gì ngồi ở nhà trọ đợi sẽ càng khó chịu....
Đợi sắc trời tối dần, điện thoại trên bàn rung lên, hình nền Bác sĩ hiện ra, "người đi đường" từ chỗ ngồi đứng lên:" Giải tán, giải tán! Bọn em định đoạt giải Nobel hay sao? Anh sắp chết đói rồi, ăn cơm... đi ăn cơm."
Sau đó ba người dọn sạch tư liệu trên bàn nhanh như cơn gió, nghênh ngang rời đi...
Tôi có gắng bước thật chậm ra ngoài cồng trường, phát hiện bên tai ngoài tiếng tim đập ra thì không còn nghe thấy gì hết. Không biết bạn đã từng trải qua được cảm giác này chưa, cái cảm giác bạn tựa hồ vắt hết óc ra để suy nghĩ nhưng lại phát hiện ngay cả một vấn đề cũng không có chứ đừng nói đến đáp án.
Chờ đến khi xe của Bác sĩ dừng lại trước mặt tôi, tôi máy móc hít sâu, mở cửa, ngồi vào, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ... lại quay qua nhìn anh... có phải vì đồ ăn ở Đức tốt hơn hay không mà lần này nhìn có cảm giác đẹp hơn...
Bác sĩ với người qua thắt dây an toàn giúp tôi, hỏi:" Không nhận ra anh?"
Tôi giơ một tay:" Anh... để em bình tĩnh." Có cảm giác không chân thật. Nhìn bố cục trong xe, có chút không hợp để làm ra động tác lạ, cuối cùng tôi đành nhìn thẳng về phía trước, ra vẻ bình tĩnh nói:" Buổi tối anh có kế hoạch gì không?"
Bác sĩ nhìn tôi:" Trước trở về nhà đã, ba mẹ cũng đã nấu cơm xong rồi."
Tôi nâng trán, nhắm mắt ra lệnh:" Anh lái xe đi."
Sau khi tặng quà, ăn cơm, nói chuyện phiếm, mẹ Bác sĩ có nói một câu:" Hai ngày trước ông nội và bà nội Hiệu Hiệu gọi điện đến, nói cùng nhau chọn ngày tốt."
Tôi nhìn chằm chằm vào tay Bác sĩ, lập tức hồi hồn.
Đối với ánh mắt mong đợi của mẹ Bác sĩ, tôi một trận e lệ rụt rè, lúng túng, kinh ngạc, không nói lên lời, kì thật tôi có cảm giác mình vừa mới đính hôn hôm qua.
Bố Bác sĩ hỏi:" Bọn con tính thế nào?"
Bác sĩ nhìn tôi, cười đến mặt mày cong cong:" Con thời thời khắc khắc đều đã chuẩn bị."
Không ngờ Bác sĩ vừa trở về đã ra chiêu mạnh như vậy, trái tim bé nhỏ của tôi có chút chịu không nổi...
Bác sĩ quay sang nói chuyện với mẹ:" Đợi Hiệu Hiệu bảo vệ xong luận án lấy được bằng đã."
Bố Bác sĩ hỏi:" Đúng rồi, Hiệu Hiệu, con có định học lên tiến sĩ không?"
Mẹ Bác sĩ vội nói:" Học lên tiến sĩ thì cũng có thể kết hôn trước."
Tôi máy móc không gật đầu thì cũng là gật đầu...
Sau cơm chiều, hai ông bà sét đánh cũng không chịu không ra ngoài tản bộ, tôi ngồi ở bên cạnh nhìn Bác sĩ tưới hoa trên ban công. Anh đã trở về, việc này khiến cho tôi cảm thấy vẫn chưa thể bình tĩnh được...
Bác sĩ xoay người nhìn tôi:" Em không đi xem quà của mình sao?"
Hộp quà đặt trên đầu giường của anh, tôi hồi hộp bóc từng lớp giấy gói... đá, đủ loại đá với đủ màu sắc cùng hình dạng khác nhau... từ tiêu bản phong kí dán sát đến mặt ngoài đã bóng loáng của đá núi lửa đặc biệt... chất đầy một hộp.
" Một số là mua, một số là đồng nghiệp tặng, một số là anh tự nhặt được."
Thứ tôi nén rất lâu trong lòng rốt cuộc xuất hiện trong anh mắt, mím miệng thốt lên một tiếng gọi:" Cố Ngụy.", rồi ôm eo anh khóc lớn.
" Sáu tháng, sao thời gian học tập của anh lại dài như vậy?"
Bác sĩ ôm tôi cười nói:" Vậy mà anh còn nói với Trương Duy là em rất bình tĩnh nữa đấy."
" Em không thể không nói đạo lý..."
Tôi lau nước mắt nước mũi vào người anh, dừng một lúc, lại nhìn thoáng cái hộp gỗ kia, tiếp tục khóc lớn, khí thế ào ạt.
Cố Ngụy rất kiên nhẫn, không nói chuyện mà chỉ ôm tôi. Tôi không biết mình khóc bao lâu, chỉ biết khi tôi bình tĩnh lại, bố mẹ Bác sĩ đã trở về.
Vì bảo vệ hình tượng của tôi, Bác sĩ ra ngoài liền trước tiếp đẩy người vào phòng tắm:" Đồng chí Vương Bảo Xuyến, đi tắm rửa đi."
Tôi cảm thấy giữa tôi và Bác sĩ có một loại liên hệ rất kì dị, ví dụ khi tôi đang ở trên giường lăn lộn nửa ngày cũng không ngủ được, ma xui quỷ khiến xuống giường mở cửa, bên ngoài liền thấy anh cách tôi chưa đến hai mét.
Tôi ngửa mặt lên, bốn phía tối đen, chỉ có ánh sáng ảm đạm của đèn đường bên ngoài hắt vào tôi lại có thể nhìn rõ mắt, lông mày, làn da trơn bóng cùng điệu cười ảm đạm trên gương mặt của Bác sĩ. Tim tôi phảng phất ở trong một đám sương mù không thực tế, anh dang tay ôm tôi, chút sương mù kia liền từ từ tan đi.
Cố Ngụy dẫn tôi vào phòng ngủ của anh, kính viễn vọng mà ban ngày tôi thường cầm trên tay được đặt ở đầu giường.
Tôi ngồi ở mép giường, nheo một mắt quan sát.
Bầu trời sao hiện ra trước mắt.
Tôi thở dài một tiếng.
Bác sĩ dùng chăn bao tôi lại:" em thở dài cái gì?"
"Trước kia đều là xem thầy giáo chiếu phim, bây giờ chính mình xem mới phát hiện một chòm sao cũng nhìn không ra."
Bác sĩ cười nhẹ:" Vừa rồi sao em biết anh ở ngoài cửa."
Bởi vì ngửi được mùi của anh? Trong đầu tôi bỗng hiện ra hình ảnh chính mình biến thành con mèo đen chóp mũi ngửi bốn phía, cho nên kiên định đáp:" Linh cảm."
" Cố Ngụy, em thấy ngôi sao màu cam nhìn đẹp hơn."
" Ừ."
" A, tốc độ di chuyển của mặt trăng rất nhanh."
" Ừ."
" Mảng to nhất kia là hố đen sao?"
"ừ."
Tôi hồ nghi quay lại, sao hôm nay anh lại phối hợp như vậy?
Bác sĩ nhanh chóng giơ tay che mắt tôi, cúi đầu hôn bẹp lên môi tôi một cái.
Thật lãng mạn.... ah!!!
Bác sĩ cười nói:" Ngày tốt cảnh đẹp."
Tôi mơ mơ màng màng thiếu chút tiếp câu:" Động phòng hoa chúc." trong nháy mắt nhanh chóng tỉnh táo thì thầm:"Ừm, đen, đêm tôi làm cho mắt em màu đen."
" Mắt em là màu nâu."
" Được thôi, bởi vì em đốt đèn bên trong để tìm đến anh thật nhanh."
Bác sĩ gác cằm lên đầu tôi:" Còn tốt, không tính là quá muộn."
Sau đó, chúng tôi cứ như vậy câu được câu chăng thấp giọng tán ngẫu, chia xa hơn năm tháng từng người trong chúng tôi sống với tưởng niệm, cho đến khi tôi được ngủ trong lòng anh.
Rạng sáng, đột nhiên tỉnh lại, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Bác sĩ nghe tiếng động, hơi hé mắt:" Còn chưa đến giường đâu, ngủ tiếp đi."
Tôi nói:" Mắt em tại sao lại bị đau rồi?"
Bác sĩ duỗi ray, lòng bàn tay ấm áp che mắt tôi:" Không sao, ngủ đi."
Tôi ừ một tiếng, mơ màng ngủ tiếp, lúc ý thức dần dần mất đi liền nghe thấy giọng của anh trầm thấp bên tai, lại nghe không õ anh đang nói gì cả.
Tôi chỉ biết anh đã về, mình có thể yên tâm mà ngủ.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy.
Mở mắt nhìn quanh phòng, quay đầu nhìn bác sĩ, rũ mắt nhìn bàn tay vắt qua ngang hông của mình, quần áo vẫn chỉnh tề.
Tôi nhéo ngón tay bác sĩ nhỏ giọng gọi:" Cố Ngụy, Cố Ngụy." Anh chậm rãi chớp mắt, thời điểm vừa tỉnh lúc sáng sớm, hai mí mắt của anh luôn đặc biệt sâu:" Ừ?"
" Anh phải đóng cửa lại chứ!"
" À, buổi sáng mẹ qua phòng không thấy anh."
Cho nên cửa là mẹ Bác sĩ mở? Tôi chui vào chăn, hình tượng thận trọng gái lớn chưa gả của tôi.... a...ahhh
Bác sĩ cười:" không sao."
Anh sao có thể hiểu được nội tâm của em chứ hả? Xấu hổ chết đi mất.
Sau khi rửa mặt xong, tôi xuống bếp phụ giúp, muốn hướng đến mẹ Bác sĩ để nói chuyện lúc sáng lại không biết phải nói làm sao.
Nghe tiếng đóng cửa phòng khách, Bác sĩ đi lấy sữa bò và báo trở về.
Bố bác sĩ hỏi:" Chàng trai, ừ?"
Bác sĩ:" Ừ."
Bố Bác sĩ:" ừ"
Đây là cuộc đối thoại cần bao nhiêu IQ vậy hả >_<
Mẹ bác sĩ cười vỗ vỗ toàn thân đang lúng túng của tôi:" Tiểu Bắc rất lâu không gặp con, dính con đến lợi hại nha."
Trong nháy mắt hiểu rõ nguyên nhân tối qua Bác sĩ ôm tôi về phòng ngủ dành cho khách....
- ----------------------
Bác sĩ: Anh cảm thấy lúc đó mình đang ôm một cái bình nước, lại không thể buông tay.
Tam tam: Vì sao trong cái hộp đó không có đá quý? Rất quan trọng đấy!!!
Tôi:.....
<img alt="Tôi" src="https://em.wattpad.com/49c2e71a74d28880bfd63713c85d93da006a3e46/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f6d4c5a46762d67686336707966773d3d2d3835333035383431362e313566653964613134303837656162303335373831333435343637332e6a7067" data-pagespeed-url-hash=2720725320 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
174 chương
75 chương
7 chương
16 chương
41 chương