Đế Vương Luyến FULL
Chương 83
Buổi sáng ở nhà Cổ Tịch bỗng trở nên lộn xộn hơn hẳn, đúng như Bối Vịnh Thi nói, "tất cả sẽ bị đảo lộn".
Bây giờ họ tự trang trí cho hậu cung của mình, buổi sáng Cổ Tịch đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, nàng mở cửa ra thì thấy Huyền Cơ dẫn theo đoàn đội sửa nhà đến, nói với nàng:
- Nhà nhỏ thế không biết!
Ngữ Ngưng đang ở trong bếp nấu ăn, thấy vậy ngưng đũa nhìn ra thấy đoàn đội đến hùng hậu, nàng đè tức giận trong lòng, hỏi: - Các người làm gì?
- Hiền phi thân ái, em muốn sửa chỗ ở, không có chỗ sao mà ở?- Huyền Cơ nhìn xung quanh nhà một lượt, đúng thật là nhỏ.
- Cảnh Tịch, ngươi nạp nàng ta làm phi bao giờ?- Ngữ Ngưng tức giận đến sắp phát hỏa, bây giờ mới bảy giờ sáng, nàng còn chưa nấu kịp đồ sáng để ăn.
Vốn Ngữ Ngưng ở trên chùa, sau đó ra chiến trận, rồi về Nam quốc, nàng cũng chưa nghe nói qua Cảnh Tịch nạp Khả Thanh làm phi! Huyền Cơ giơ tay suỵt một tiếng, ý bảo Ngữ Ngưng không nói nữa.
- Người ta đã là người của Tịch vương rồi.
Với lại, chị biết ai là chủ mẫu hậu cung không? Là Khuê Thư.
Ngữ Ngưng tai sắp bốc khói, nàng hét: - Nhã Thư!
Nhã Thư đang ăn bắp trong phòng ngủ nghe chị hai gọi liền quăng bịch bắp ra, nhảy ra phòng khách, hỏi: - Dạ, chị hai gọi em?
- Nghe nói em là chủ mẫu hậu cung?
- Đâu có, là Hiền phi!- Nhã Thư hừ một tiếng ra hiệu Huyền Cơ không được chia cắt hai chị em nàng nữa, nàng ấy đang giở trò ly gián.
- Cảnh Tịch, nghe nói Khuê Thư là chủ mẫu hậu cung?
Cổ Tịch thấy trán mình đổ mồ hôi thành dòng, nàng liền lau đi mồ hôi, ấp úng nói: - Đâu có, không phải đó giờ đều là nàng chưởng quản hả?
- Thôi mệt, giờ em chỉnh lại chỗ này mới có chỗ ở cho mọi người chứ!- Huyền Cơ ra lệnh cho đoàn đội của mình bắt đầu sửa nhà.
Ngữ Ngưng ngồi xuống ghế sô pha, nói với Nhã Thư: - Em gọi Bác Nhã, Mạn Hy, Bảo Ni ra đây luôn đi.
Đang ngủ thì nghe Ngữ Ngưng gọi, ba nàng từ bên trong phòng đi ra, buổi ăn sáng biến thành cuộc họp nội bộ khẩn cấp.
Sáu người các nàng ai cũng muốn sống cùng một nơi với Cổ Tịch, không thể chịu được cảnh rời xa.
Thế nên Ngữ Ngưng cũng không buông ai bỏ ai, đều để họ tụ lại một chỗ, không ngờ Huyền Cơ sáng sớm lại gây chuyện.
- Bây giờ các em có muốn ở chung một chỗ với Cổ Tịch?- Ngữ Ngưng ngồi ghế nhìn một dọc các nàng, người thì vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, người thì vẫn mắt mũi lơ mơ.
- Em muốn!- Bác Nhã gật đầu, chủ tử của nàng làm sao cách xa nàng được? Không có nàng ai chăm lo cho Cổ Tịch?
- Em cũng muốn!- Bảo Ni mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc vàng mượt của mình chọc tức Huyền Cơ.
Mạn Hy nhìn Ngữ Ngưng, vô thức Ngữ Ngưng nhìn lại Mạn Hy, giọng nói của Mạn Hy cũng thay đổi đi nhiều kể từ ngày hôm qua.
Hai người nhìn nhau một lúc, Mạn Hy cười dịu dàng nói:
- Tôi cũng muốn.
Nàng ấy là Tâm di của nàng, là em của mẹ nàng, Ngữ Ngưng ánh mắt nhìn Mạn Hy cũng thay đổi đi rất nhiều.
Là tình thân, là ruột thịt không thể tách rời.
- Vậy, chúng ta mua lại một căn biệt thự có đủ bảy phòng, ai cũng không chịu uất ức.
Bác Nhã nghe nói mua nhà liền thấy hồi hộp, dù sao tiểu nha hoàn như nàng cũng không có nhiều tiền mà góp vốn.
Huyền Cơ vui vẻ giơ tay: - Tôi góp một phần!
- Em cũng góp một phần- Nhã Thư cũng thập phần cao hứng, nàng thật muốn ngày nào cũng được ở bên Cổ Tịch.
Căn nhà kia nàng có thể bán đi, dọn về với Cổ Tịch, chẳng có vấn đề gì cả.
- Vậy em cũng một phần- Bảo Ni nghĩ lại những gì mình tiết kiệm khi ở Bắc Kinh, cũng coi là có thể góp với các nàng đi.
Trong nhà có hai nữ nhân không có điều kiện, đó là Mạn Hy và Bác Nhã, thế nên Ngữ Ngưng mới quay sang nhìn Cổ Tịch, mỉm cười: - Vậy Tịch vương của chúng ta sẽ góp ba phần.
Phần của Cổ Tịch và luôn cả phần của Mạn Hy, Bác Nhã.
Hiệu suất làm việc của Ngữ Ngưng rất nhanh, nàng chọn vài căn xem được, sau đó họp với các nàng lựa chọn địa điểm gần chỗ làm của các nàng.
Trong vòng hai tuần chốt được một căn nhà gần trung tâm, vườn tược xinh xắn, nhà có tận mười phòng.
Vì nhà phải chứa nhiều nữ nhân như vậy đương nhiên phải cực kì rộng lớn, Ngữ Ngưng bắt đầu phân chia phòng cho các nàng, cho phép các nàng sửa trong phạm vi riêng, còn phạm vi chung đều do Cổ Tịch xử lí.
Bác Nhã vui vẻ nhận phòng, nàng sơn lại phòng mình gam màu xanh dương trang nhã, trang trí lại toàn bộ hệt như khi nàng vẫn còn là nha hoàn thượng đẳng.
Mất hai tháng trời, nhà của các nàng mới đi vào quỹ đạo.
Ngữ Ngưng lại phân ra lịch cho Cổ Tịch, để tránh khỏi cảnh kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng, mọi người nhất trí là như thế, một tuần bảy ngày, sáu ngày chia cho các quý phi, một ngày nghỉ.
Cổ Tịch là phận hèn mọn trong gia đình, làm sao dám lên tiếng? Sáu người các nàng chỉ cần đồng loạt nói thôi nàng đã đầu hàng.
Mọi chuyện vào vị trí cố hữu của nó, các quý phi sau khi đi làm về thì liền tụ tập tại đây, các nàng sống rất hòa thuận, ít khi nào tranh cãi.
Huyền Cơ đôi khi có quậy chuyện một chút, nhưng đều rất nhanh bị Ngữ Ngưng dập tắt.
Cao nhân tắc hữu cao nhân trị.
- Chị hai, ăn cơm!- Nhã Thư ngồi xuống bàn mời Ngữ Ngưng cùng Cổ Tịch, hai người đó đang thì thầm to nhỏ ngoài phòng khách.
Bảo Ni ngồi ở bàn nhìn qua, hơi hơi nhíu mày, có vẻ nói gì đó rất cơ mật nên không cho các nàng nghe.
Cổ Tịch gật đầu với Ngữ Ngưng một cái, nói: - Chị muốn sao cũng được.
Bảo Ni nhìn khẩu hình cũng không phải giỏi, nhưng đoán được bảy tám phần thì hoàn toàn có thể.
Huyền Cơ ôm bụng đói của mình đau lòng nhìn đồ ăn trên bàn, miệng thì cứ rên rỉ: - Nói gì mà lâu quá vậy..
Mau ăn cơm đi chứ..
Bàn cơm nghi ngúc khói mà vẫn chưa thấy Cổ Tịch và Ngữ Ngưng lại ăn, Nhã Thư định đứng lên đi gọi hai người lại thì Bác Nhã cản lại, nàng nói: - Đợi một chút không sao đâu.
Tịch vương muốn nói chuyện với Hiền phi, các nàng vốn không có quyền cắt ngang.
Đừng trách Bác Nhã cứng nhắc, dù sao nàng làm nha hoàn cũng ba mươi năm, không thể nói quên là quên được.
- Xin lỗi mọi người.
Có một chút chuyện..- Ngữ Ngưng nhìn qua thì thấy mọi người đang hướng mắt lại mình, nàng liền ngưng nói đi lại bàn ăn, xin lỗi vì để mọi người đợi mình.
Cũng không ai nói gì hai người, bữa cơm cứ thế bắt đầu.
Ngữ Ngưng nâng đũa nói: - Bây giờ chị muốn mướn thêm giúp việc, nhà mình cần người dọn dẹp, giặt giũ.
- Cần gì? Em làm được mà?- Bác Nhã ngây ngô hỏi lại.
Nàng làm mấy việc như vậy quen rồi, không có gì làm cũng nhàm chán.
Ngữ Ngưng mỉm cười: - Ai đời lại cho em làm, chị hỏi mướn được hai người giúp việc, định là ngày mai cho sang đây.
Ban nãy là bàn với Cổ Tịch chuyện giúp việc, nhà cửa phòng ốc, vốn dĩ mấy chuyện giặt giũ như vậy chỉ cần chi tiền là được, Ngữ Ngưng hỏi ý Cổ Tịch và được thông qua, thế nên nàng nói với các phu nhân trong nhà.
- Vậy đi.- Mạn Hy gắp thịt bỏ vào chén mình, cũng không nói gì thêm.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
105 chương
21 chương
32 chương
10 chương
60 chương
48 chương