Buổi sáng Bác Nhã đi làm với tâm trạng cực kì hưng phấn, nàng xách theo một sợi dây chuông gió, nghĩ nếu treo ở cửa chính khi khách ra vào sẽ phát ra tiếng đinh đang vui tai. Nghĩ đến liền hưng phấn, Bác Nhã bước vào trong quán cà phê, thấy Cổ Tịch đang quét nhà liền cúi đầu chào: - Tịch tỷ sáng vui vẻ. Cổ Tịch ngưng tay nhìn Bác Nhã, cười cười: - Sáng vui vẻ, em ăn sáng chưa? Chị có nấu thêm cho em một phần. - Dạ? Làm phiền chị rồi.- Bác Nhã gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói. Nàng làm thêm đã đòi giá cao, tương đương với việc Cổ Tịch cũng không bao ăn sáng, ăn trưa. Không nghĩ Cổ Tịch vừa cho nàng mức lương cao lại vừa cho nàng thêm bữa ăn. Càng nghĩ càng thấy mình nhỏ nhen. Cổ Tịch đem chổi đi cất, lấy ra một chiếc khăn mới mua đi lau bàn. Vừa làm vừa nói: - Khách sáo gì chứ?. Khách sáo gì chứ, dù sao cũng là vợ của Tịch ta. Cổ Tịch mỉm cười càng lúc càng sâu, lau bàn, không nghĩ ở Nguyên Thụy tiếp đối tác cũng được, mà đem nàng ra quán cà phê lau bàn cũng được nốt, Cổ Tịch thấy mình thật đa năng. Bác Nhã định đi rửa ly nhưng hôm qua để nàng ấy rửa ly một chút liền đứt tay, không thể để rửa tiếp, thế nên Cổ Tịch ấn Bác Nhã ngồi xuống bàn, bắt ép nàng ăn sáng trước rồi hẵng làm. Bữa ăn sáng cũng không có gì đặc biệt, thường ngày Cổ Tịch hay nấu những món thanh đạm vào buổi sáng. - Vậy sao được? Làm xong em ăn. Nhíu mày, Cổ Tịch không cho Bác Nhã đứng lên, nàng nói: - Không có việc gì nhiều, em ăn trước hẵng làm. Việc của quán nàng đều thu xếp cả rồi, hôm nay thức sớm hôm một tí lau kính, kính sạch như vậy, lau mỗi ngày chỉ thêm mệt. Bác Nhã nói mãi cũng chịu im lặng ngồi ăn, Cổ Tịch lau bàn xong liền đi pha cà phê. Thế là hoàn tất được công đoạn chuẩn bị buổi sáng, sau khi Bác Nhã ăn xong thì có khách vào, nàng liền đeo tạo dề vào đi lại mời khách chọn món. Buổi sáng ở quán cà phê có thể bán thêm đồ sáng, nhưng Cổ Tịch rất lười, nàng cũng không thực sự muốn kiếm tiền từ quán cà phê này. Thế là khách chỉ có thể uống cà phê, trà và các thức uống khác. View của quán sát bờ biển, nhưng biển cũng tương đối vắng, không đông khách đến, nhất là dịp bình thường như lúc này đây. Sau khi order xong, Bác Nhã đi vào quầy định pha thì thấy Cổ Tịch đã làm rồi, cái gì cũng có thể tự làm thì mướn mình làm gì? Bác Nhã thấy Cổ Tịch đúng là cổ quái. Nàng bưng nước ra bàn cho khách, sau đó hào hứng lấy trong giỏ ra một chiếc chuông gió, bắt ghế treo lên cửa. - Để chị treo cho.- Cổ Tịch thấy Bác Nhã nhỏ con như vậy, có bắt ghế với lên cũng sợ bị té. Nàng cao hơn, chỉ cần nhón lên một chút là được. Bác Nhã sáng giờ chuyện gì cũng bị Cổ Tịch giành, thế nên nàng không đồng ý việc này cũng bị Cổ Tịch cuỗm mất, nàng liền leo lên ghế, với tay treo chuông lên cửa. Vốn Bác Nhã làm việc rất bộp chộp, Cổ Tịch liền đi lại gần đỡ nàng ấy, cho dù có té thì Cổ Tịch cũng phản ứng kịp. Bác Nhã chật vật một chút cũng có thể treo lên thành công, Cổ Tịch thiếu điều xoa đầu nàng ấy khen tài, khen giỏi. Buổi trưa thì không có ma nào muốn uống cà phê, nhất là con phố gần bờ biển nắng nóng này. Ở đây chỉ có sinh viên học gần đó lâu lâu tạt qua, còn lại thật vắng bóng khách. Cổ Tịch thấy nếu làm ăn kiểu này chỉ có lỗ chứ không lời. - Nếu.. vắng khách quá, chị trả em lương thấp hơn cũng được- Bác Nhã ngập ngừng nói, lúc này nàng chỉ ngồi gần máy lạnh tránh cái nắng oi bức. Cổ Tịch đương nhiên không thể trả lương cho vợ mình thấp được, nàng trả như vậy còn thấy thật ủy khuất nàng ấy. Không nói gì, Cổ Tịch bật tivi lên xem phim. Đế vương luyến đã đi đến tập thứ sáu, lúc này Cảnh Tịch lên ngôi vương, nàng mặc trường bào màu vàng đậm, đầu đội kim quang bước đài cao. Theo như Cổ Tịch viết, sau khi lên ngôi vương nàng sẽ gặp được An Trúc và lấy nàng ấy, sau đó là lấy Nhiễm Tâm. Chuyện xưa diễn lại trước mắt, nhưng câu truyện này được người khác cảm thụ, khen hay chê đều được Cổ Tịch tiếp nhận. Sau hai tập gần đây mọi người tỏ ý ghét Cảnh Tịch, vì nàng đối với quận chúa An Trúc không có sự sủng ái. Nhưng lúc đó Cảnh Tịch chỉ nghĩ An Trúc có người khác rồi, lại là người kết nối cho Nam quốc- Cảnh quốc, nên nàng đối với An Trúc có chút nghi kị, có chút đề phòng. Nhưng Cảnh Tịch có bao nhiêu sủng ái đối với An Trúc, người đọc truyện đều nhìn ra. Cổ Tịch chăm chú xem nét mặt của diễn viên nhí Lưu Xảo Nhi, quả thật có giống tư thái của nàng năm mười bốn tuổi lấy quận chúa của Nam quốc. Vì cũng vắng khách nên Bác Nhã nhấc ghế lại ngồi gần Cổ Tịch, cùng Cổ Tịch xem phim. Trên phim Bác Nhã thấy tối sau khi thị tẩm quận chúa xong, Cổ Tịch đi lại phòng của nha hoàn Nhược Vân, thấy vậy nên nàng mới bất bình nói: - Tại sao tối đó không chuyên tâm với quận chúa kia? Phi lý quá à, Tịch vương yêu Nhược Vân hả. Cổ Tịch cho miếng bánh ngọt vào miệng, nhìn liếc qua Bác Nhã ngồi bên cạnh mình: - Còn không phải Nhược Vân bệnh? Tịch vương chỉ xem qua nàng một chút thôi. Lúc này vẫn chưa bộc phát tư tình. - Vậy Tịch vương yêu quận chúa không?- Bác Nhã thật bất bình thay cho quận chúa trên phim, nàng ấy có vẻ rất thương yêu Cảnh Tịch vương đó chứ. - Yêu.. Như chưa hề được yêu. Bác Nhã hơi bĩu môi: - Nếu yêu sao lại tổn thương nàng ấy? - Tập sau nữa liền hóa giải hiểu lầm, mật ngọt đầy phim.- Cổ Tịch mỉm cười lấy một cái bánh trên bàn cho vào miệng, vui vẻ nhai rộp rộp. - À! Chị là tác giả của truyện này hả? Em tối qua có thử tìm tên chị. Tối qua sau khi đi làm về Bác Nhã liền tìm xem Cổ Tịch là ai, thấy nàng ấy đúng thật là chủ nhân của bộ truyện này, còn là một trong các biên kịch của phim. Trong lòng liền ngưỡng một thêm vài phần, người gì đâu mà vừa đẹp lại vừa tài giỏi. - Ừ, chị là tác giả. Em đang học đại học hả? Nhà có bao nhiêu người. Bác Nhã không ngờ chủ đề câu hỏi lại xoay lại mình, nàng liền trả lời: - Dạ, nhà em chỉ còn em với chị thôi. Em đang học đại học, năm ba rồi. - Chị em.. Có phải sinh đôi? - Dạ, đúng là sinh đôi, chị ấy tên Xuân Vi, chị ấy nghỉ học lâu rồi. Bác Nhã nghĩ đến chị mình, liền nghĩ đến tiền của mình hôm qua đều bị chị mình lấy hết, tiền đó là tiền nhà mà nàng để dành để đóng cho chủ nhà. Nghĩ đến liền phiền não không thôi, Bác Nhã hỏi lại: - Chị.. mình lãnh lương mấy đợt ạ? - Em muốn mấy đợt thì là mấy đợt. Bác Nhã cảm thấy đây là vị chủ quán hào phóng nhất mà nàng gặp, việc thì nhàn, tiền thì nhiều, còn bao ăn, cho lãnh lương nhiều đợt. Có đốt đuốc cũng không thể tìm được một người thứ hai như thế. - Vậy.. lãnh lương hai đợt nha chị? Cổ Tịch gật đầu: - Theo ý em.