Đế sư xuất sơn

Chương 47 : Khiêng hòm, lên đường

Thành phố Hướng Dương, trong phòng bệnh VỊP của bệnh viện Từ Đức, một bác sĩ im lặng rút dụng cụ y tế trên người Hà Sâm, thở dài một hơi: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!” “Không! Không thể! Không thể!” Hà Tố Nghỉ vẻ mặt khó tin, đôi mắt sưng đỏ lắc đầu: “Ba tôi sẽ không chết! Không chết!” Bên cạnh, mặc dù sắc mặt Diệp Phùng tái nhợt, nhưng toàn thân lại bùng nổ sát khí ngập trời. Đúng thế, anh còn chưa chết. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Hà Sâm chặn trước mặt anh, hứng chịu tất cả phát đạn. Mặc dù Hà Sâm đã cản lại giúp anh, nhưng sức công phá mạnh mẽ của viên đạn vẫn ảnh hưởng tới anh, khiến anh bị trọng thương hôn mê, nhưng may mắn giữ được tính mạng. “Tố Nghi, đừng khóc, ba cũng muốn thấy em như vậy đâu.” Diệp Phùng ngồi trên xe lăn nắm tay Hà Tố Nghi, ánh mắt cũng tràn đầy đau đớn. “Khu khụ!” Đột nhiên Hà Sâm nằm trên giường bệnh ho khan, đôi mắt mở ra, tràn đầy ánh sáng. “Ba? Ba tỉnh rồi! Hu hu hu, con biết ngay ba sẽ không sao mài” Hà Tố Nghi tràn đầy vui sướng. “Ba đừng nhúc nhích, con sẽ gọi bác sĩ ngay bây giời” Song Hà Sâm lại vươn tay giữ cô lại: “Đừng… Đừng đi. Tố Nghi, ba có lời muốn nói với các con.” “Ba, ba đừng nói, để con đi tìm…” Lúc này, Diệp Phùng lên tiếng: “Tố Nghỉ, nghe ba nói đi.” Thân là thây của chín vị quốc y, đương nhiên y thuật của Diệp Phùng cũng rất cao siêu, sao lại không phát hiện bây giờ Hà Sâm chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Hà Sâm cười khổ, run rẩy năm tay Diệp Phùng, đặt lên tay Hà Tố Nghỉ, ánh mắt tràn đầy quyến luyến và hiền từ nhìn Hà Tố Nghỉ: “Tố Nghi, trước kia là ba hồ đồ, làm rất nhiều chuyện có lỗi với con, con sẽ không trách ba chứ?” Hà Tố Nghi đã sớm khóc lóc lã chã, lắc đầu nguầy nguậy: “Không trách, không trách! Sao con lại trách ba?” “Vậy là được, vậy là được… Hà Sâm vui mừng cười, lại đưa mắt nhìn Diệp Phùng, ánh mắt tràn đầy van nài: “Diệp Phùng, ba biết con là nhân vật lớn, nhưng chỉ có một đứa con gái này thôi. Nửa đời trước ba có lỗi với nó, nửa đời sau chỉ có con mới có thể ở bên nó… Cả đời ba quý trọng nhất là danh dự, nhưng bây giờ ba van con, lấy thân phận một người cha van con hãy chăm sóc cho nửa đời sau của con gái ba, nhất định phải cho nó hạnh phúc!” Sống mũi Diệp Phùng cũng cay xè. Có lẽ ông ta đã từng làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng cuối cùng người mà ông ta yêu nhất, vướng bận nhất vẫn là con gái mình… “Ba, con hứa với ba, nhất định sẽ chăm sóc Tố Nghi, không bao giờ để cô ấy chịu bất cứ tủi nhục nào!” “Được! Được lắm!” Ánh mắt Hà Sâm càng ngày càng sáng ngờ, năm chặt tay hai người, vất vả nói: “Ba không cầu cả đời các con có thể phú quý giàu sang, chỉ mong các con được bình yên hạnh phúc, ba… ba đã thỏa mãn rồi!” “Ba, ba đừng nói nữa! Con hứa với ba! Con nhất định sẽ bình yên sống với Diệp Phùng, hu hu hu..” Trái tim Hà Tố Nghỉ như bị dao cứa. “Thi Nguyệt… Cháu gái Thi Nguyệt của ông không sao chứ?” “Ông ngoại…” Thi Nguyệt ngồi bên cạnh đã khóc lã chã. Hà Sâm run rẩy vuốt ve khuôn mặt Thi Nguyệt, ánh mắt quyến luyến: “Cháu ngoan của ông, ông không có cách nào trưởng thành cùng cháu, nhưng ông vẫn sẽ ở trên trời nhìn cháu vui vẻ lớn lên!” “Hu hu, cháu không cần ông ngoại nhìn cháu trên trời, ông mau đứng dậy bế cháu đi, ông hứa là sẽ dẫn cháu đi chơi công viên rồi mà, ông không thể lừa cháu, hu hu hu…” “Xin lỗi, có lẽ ông phải nuốt lời rồi…” “Các con của ta, một tháng qua là quãng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời ta, con đường sau này phải dựa vào các con tự bước đi…” Hơi thở của Hà Sâm càng ngày càng yếu, nói đến câu cuối cùng, ông dần dần khép mắt, không còn tiếng động. Trước khi đi, ông vẫn nở nụ cười trấn an, càng có nhiều quyến luyến… “Bal” “Ông ngoại!” Tiếng khóc tràn đầy phòng bệnh. Sắc mặt Diệp Phùng tái mét, mặc dù anh không bật khóc, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống. Một tháng chung sống, anh thật lòng coi Hà Sâm như cha mình. Thời gian dần dần trôi qua, Hà Tố Nghi và Thi Nguyệt khóc khàn cả giọng, cũng đã mệt mỏi, mơ mơ màng màng thiếp đi. Ngoài bệnh viện, nước mắt trên mặt Diệp Phùng đã sớm khô căn, sát khí tràn đầy chung quanh anh, giống như thanh kiếm muốn chém rách đêm tối. Thiên Lang đẩy xe lăn cho Diệp Phùng, cung kính nói: “Cô và em đã ngủ, học trò cũng đã thu xếp người canh gác quanh bệnh viện hai tư giờ, bảo vệ an nguy cho cô và eml Các đàn anh đã tiến đến phủ tỉnh đốc, thầy ra lệnh đi ạt” Diệp Phùng ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn phía bắc, đó là hướng phủ tỉnh đốc! Anh há miệng, giọng nói không chút tình cảm: “Ra lệnh cho mọi người chế tạo một chiếc quan tài tốt nhất. Trong nhà có người già qua đời, chúng ta là hậu bối thì phải làm gì đó cho ông ấy..” “Vâng! Thiên Lang hành động rất nhanh. Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, một chiếc quan tài gỗ lim trị giá hơn 3 tỷ đã được vận chuyển đến bệnh viện. Sau khi đưa thi thể của Hà Sâm vào quan tài, Diệp Phùng vuốt ve nắp quan tài, nhỏ giọng nói: “Ba yên tâm, những gì con đã hứa với ba thì nhất định sẽ làm được. Trước kia Tố Nghỉ là bảo bối trong tay ba, từ giờ trở đi con sẽ thay ba cho cô ấy hạnh phúc. Ba sẽ không chết oan uổng, tối nay sẽ có cả nhà họ Chu chuộc tội cho ba trên đường xuống suối vàng!” “Đóng nắp quan tài!” Nắp quan tài khép lại, bỗng một tiếng sấm vang dội trên bầu trời, tăng thêm khí lạnh tiêu điều cho bầu không khí đêm nay. Giọng nói lạnh lẽo tràn ngập khắp không gian. “Khiêng quan tài, lên đường!”