Đế sư xuất sơn

Chương 4 : Chậm rãi tính sổ

Trong phòng bệnh vô cùng xa hoa, vô số quyền quý đứng đầu đều chăm chú nhìn người nằm trên giường bệnh, ánh mắt cung kính còn có phần lo lắng. Diệp Phùng nhìn chung quanh, bất đắc dĩ cười nói: “Sao mọi người đều đến đây?” “Ân sư xảy ra chuyện như vậy, sao thầy không báo cho chúng tôi một tiếng? Lỡ thầy xảy ra chuyện gì thì chúng tôi chết ngàn lần cũng không đủ chuộc tội.” Mọi người đồng loạt gật đầu, vẻ mặt tràn đầy chân thành. Nếu không có Diệp Phùng truyền đạo dạy nghề thì họ vẫn sẽ chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi. Diệp Phùng cho họ một cuộc sống mới, cho họ huy hoàng hôm nay, cho nên họ đều chân thành tôn kính thầy giáo của mình. Đột nhiên, Diệp Phùng nhớ tới chuyện khác, vội hỏi: “Thi Nguyệt sao rồi?” Tịch Triều Mạnh nhanh chóng bước lên: “Thưa thầy, tôi đã khám cho em ấy rồi, trừ hơi suy dinh dưỡng, còn lại đều không đáng lo ngại” “Thế là được rồi…” Diệp Phùng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dần dần nhuộm đẫm sát khí: “Nếu con bé đã không đáng lo ngại thì kế tiếp, nên đến lúc tính sổ.” Nhiệt độ trong phòng bỗng giảm xuống. Ngay sau đó, một người bị Thiên Lang ném ra, đó chính là tên mặt thẹo bị cụt tay. Lúc này hắn ta đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi, không rảnh bận tâm cánh tay đau đớn, liên tục dập đầu: “Đại ca, đại ca tôi sai rồi! Ngài rộng lượng tha thứ cho tôi đừng, đừng chấp nhặt với hạng tiểu nhân như tôi!” Diệp Phùng lạnh lùng nhìn hắn ta: “Nói cho tôi, tại sao anh lại muốn lấy máu con gái tôi?” “Không phải là tôi muốn lấy! Là nhà họ Thẩm! Tất cả đều là do nhà họ Thẩm ép tôi làm!” Sắc mặt Diệp Phùng lạnh lẽo: “Nhà họ Thẩm?” Lúc này, Thiết Chinh Nhạc lên tiếng: “Thưa thầy, nhà họ Thẩm là gia tộc đứng đầu thành phố Hướng Dương, thế lực liên quan tới cả hắc đạo lẫn bạch đạo, có thể nói là không ai dám chọc.” Tên mặt thẹo vội nói: “Đúng thế đúng thết Nghe nói cậu cả nhà họ Thẩm cần máu gấu †rúc cứu mạng, nhưng máu gấu trúc quá hiếm thấy, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được! Nhưng không biết sao nhà họ Thẩm lại biết được con gái ngài cũng là máu gấu trúc, thế là đã gài bấy khiến vợ ngài gánh món nợ kếch xù, sau đó bắt chúng tôi ra mặt đòi nợ, không trả được thì lấy máu của con gái ngài gán nợ!” Thẩm Vị Lăng! Ánh mắt Diệp Phùng tràn đầy lạnh lẽo. Dám bắt con gái của tôi gán nợ ư? Cậu có mấy cái mạng để chết? Nhận thấy sát khí dày đặc trên người Diệp Phùng, các học trò đều cung kính cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Tên mặt thẹo sợ tới mức run lẩy bẩy: “Đại… Đại ca, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi! Van anh thả tôi đi! Tôi chỉ là tên làm thuê thôi, tất cả mọi chuyện đều do gia chủ Thẩm Vị Lăng sai sử tôi!” Rầm! Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, sau đó luồng khí thế giống như dã thú bùng nổ. Tên đàn ông còn chưa kịp phản ứng lại thì trên trán đau nhói, ngay sau đó tiếng gầm vang lên, máu tươi văng tung tóe, một cái đầu lâu cứ thế bị bẻ gãy! Thấy cảnh tượng đẫm máu này, không ít người đều nhíu mày, Tịch Triều Mạnh không nhịn được nói: “Khinh Lâm! Giết người đừng làm cho đầu rơi xuống đất. Cậu làm vậy có phải là quá tàn nhẫn không?” “Tàn nhẫn ư?” Vương Khinh Lâm như tắm máu tươi, giống hệt tu la bước ra từ địa ngục, nở nụ cười tàn bạo: “Dám chọc giận thầy tôi, chết kiểu này đã là phước đức cho hắn ta! Tôi không quan tâm lũ vô dụng các người muốn làm gì, nhưng đêm nay nhất định phải chảy máu, rửa sạch khuất nhục cho thầy tôi! Nếu các người quý trọng thanh dang không dám giết người thì để cho tôi giết!” “Vương Khinh Lâm!” Thiết Chinh Nhạc biết rõ tính cách của anh ta, lập tức quát lên: “Đây là thái độ nói chuyện của cậu với các đàn anh sao? Kẻ làm hại vợ thầy và con gái thầy, đêm nay nhất định phải chết! Nhưng chúng ta chỉ giết kẻ nên giết! Nếu cậu dám giết cả người vô tội thì đừng trách tôi không khách khí với cậu!” “Chỉ dựa vào anh thôi sao?” Chiến ý trên người Vương Khinh Lâm dần dần bốc lên: “Thiết Chinh Nhạc, đừng tưởng rằng anh bái sư sớm hơn tôi mấy tháng thì tôi sẽ sợ anh! Tôi nói cho anh biết, cho dù hôm nay hàng ngàn thi thể treo trên cổng thành, chỉ cần thầy tôi hài lòng, vậy thì tôi sẽ biến cả thành phố Hướng Dương này thành một tòa thành chết!” “Cậu dám?!” . Truyện Sắc Một người là chiến thần thống soái, một người là bá chủ lính đánh thuê, trên tay hai người đều dính vô vàn máu tươi, giờ phút này, sát khí vô hình không hề che giấu, điên cuồng va chạm trong phòng. “Khụ!” “Cãi nhau đủ chưa?” Bỗng một giọng nói vang lên, khiến cả hai người cả kinh. Sau đó sát khí đều hóa thành hư vô, hai người quỳ xuống: “Thưa thầy, xin lỗi đã quấy rầy thầy nghỉ ngơi!” Thấy vẻ mặt hoảng sợ của hai người, mọi người không khỏi nở nụ cười. Một người là tên lính càn quấy không phân rõ phải trái, một người là tên điên khát máu, trên đời này chỉ có một người duy nhất khiến họ sợ hãi, đó chính là Đế Sư Diệp Phùng! Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Phùng chiết xạ tia sáng đen tối: “Bây giờ, điều quan trọng hơn trả thù là tôi muốn gặp con gái tôi.” Các học trò khác không dám chậm trễ, vội lấy một cái xe lăn cho Diệp Phùng, sau đó Thiết Chinh Nhạc đẩy anh vào phòng bệnh của Thi Nguyệt. Gõ cửa vào phòng, nhìn con gái đang ngủ say trên giường, đôi mắt Diệp Phùng tràn đầy ôn hòa. Đây là con gái của anh, là truyền thừa sinh mệnh của anh, anh cần dùng cả đời để trân trọng và yêu thương cô bé. Anh nhìn thật lâu, sau đó quay sang nhìn sắc mặt tiều tụy của Hà Tố Nghi. Hai người đối diện với nhau, không nói bất cứ một câu, tình cảm kỳ lạ dần dần lan tràn. Thật lâu sau, Diệp Phùng mới khẽ nói: “Tố Nghi, chuyện đêm đó, xin lỗi em.” Hà Tố Nghi vén tóc con trên trán, nhỏ giọng đáp: “Đêm đó không thể trách anh.” Diệp Phùng im lặng. Anh biết đêm đó Hà Tố Nghi có thể rời đi, nhưng mình trúng xuân độc, nếu không giải trừ kịp thời thì rất có khả năng sẽ bị dục hỏa công tâm, gây nguy hiểm tới tính mạng. Hà Tố Nghi vì cứu mình nên mới hy sinh sự trong sạch của bản thân. Nghĩ đến đây, nhìn gương mắt thanh thuần xinh đẹp của cô, trong mắt Diệp Phùng cũng có chút tình yêu: “Tố Nghị, tôi biết năm năm qua, em rất vất vả. Tất cả đều là lỗi của tôi. Nếu ông trời đã cho chúng ta gặp như thì em hãy cho †ôi cơ hội được chăm sóc mẹ con em.” Diệp Phùng đang nói đến thâm tình thì cửa phòng bệnh bồng bị mở ra một cách thô lỗ, giọng nói kiêu căng đồng thời vang lên: “Máu của đứa con hoang kia đâu?!”