Đế sư xuất sơn

Chương 39 : Tên bảo vệ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng

Tại trung tâm hội nghị quốc tế, hôm nay đã diễn ra một buổi hội nghị đầu tư rất lớn, quy mô rộng lớn đến mức không chỉ riêng toàn bộ những doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố Hướng Dương đến dự mà còn thu hút vô số doanh nghiệp tỉnh khác chen chúc đến đây. Khi Diệp Phùng chạy tới trung tâm hội nghị thì đã có một đống người vây quanh cửa, Hà Tố Nghỉ lập tức nhìn thấy Hà Sâm đang cãi cọ với bảo vệ. “Ba! Ba không sao chứ?!” Hà Tố Nghi chen đến trước đám đông, thấy Hà Sâm mặt mũi bầm dập, vội vàng lấy khăn tay ra. Diệp Phùng cũng trầm mặt đến gần: “Ba, chuyện gì xảy ra vậy?” Hà Sâm xấu hổ: “Con rể à, đều tại ba vô dụng. Nếu ba có cách xử lý thì sẽ không gọi điện thoại cho con. Chẳng qua ba ít nhiều gì cũng lăn lộn trong giới kinh doanh mấy chục năm, chưa từng chịu khuất nhục cỡ này.” Bên cạnh, một người đeo bảng tên đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh, khinh miệt nói: “Khuất nhục ư? Vậy thì chỉ trách ông xui xẻo thôi! Ai bảo ông chọc trúng người không nên chọc? Tôi khuyên ông hãy thành thật trở về đi! Ở lại đây sẽ chỉ càng mất mặt thêm mà thôi!” Ánh mắt Diệp Phùng nhất thời lạnh lùng: “Chúng tôi mất mặt hay không mà một tên bảo vệ canh cửa như anh có thể bàn luận sao?” “Hừ! Đắc ý cái gì!” Tên đội trưởng hơi xấu hổ: “Dù anh trâu bò đến mấy thì có thể làm sao? Bây giờ tôi cho anh đi vào anh mới được vào, tôi không cho thì các anh đều phải cuốn gói cút xéo!” Diệp Phùng đột nhiên vươn tay túm cổ áo anh ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi rất muốn biết kẻ nào đã cho một tên bảo vệ như anh lá gan để kiêu ngạo?” “Anh làm gì vậy hả? Buông ra! Buông tôi ra! Tôi nói cho anh biết, nhà tổ chức buổi hội nghị đầu tư này chính là phủ thành chủ của thành phố Hướng Dương! Anh dám đánh tôi chẳng khác nào thách thức quyền uy của phủ thành chủi” Nghe vậy, Hà Sâm còn đang tức giận nhất thời cứng đờ. Từ xưa quyền lực mới là đứng đầu. Phủ thành chủ đại biểu cho chính phủ nước Đông Ngọc, ông chỉ là một doanh nhân nho nhỏ, dù lợi hại đến mấy cũng không đủ sức chống lại chính phủ của một quốc gia! Nghĩ đến đây, ông căn răng, cuối cùng không cam lòng thở dài: “Con rể, chúng ta đi thôi!” “Hừ! Coi như các người thức thời!” Đội trưởng bảo vệ trào phúng nhìn họ: “Thành thật cút xéo từ sớm chẳng phải tốt hơn sao? Quả thực là tự rước lấy nhục!” Lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Diệp Phùng vang lên: “Hừ! Chẳng qua chỉ là một tên bảo vệ mà cũng lớn lối quá nhỉ. Người ta thường nói người canh cửa cho Tể tướng coi như quan thất phẩm, tiếc rằng trước mặt tôi, Từ Chung Nghĩa còn chưa phải là Tể tướng, còn anh chỉ là một con chó canh cửa nịnh nọt mà thôi!” Bảo vệ sửng sốt, lập tức giận tím mặt: “To gan! Anh dám sỉ nhục thị trưởng hả?!” Từ Chung Nghĩa chính là thị trưởng của thành phố Hướng Dương. “Thứ nhất, tôi mắng chính là anh! Thứ hai, cho dù tôi mắng Từ Chung Nghĩa thì ông ta cũng phải ngoan ngoãn tới đây lắng nghe!” “Ha ha ha…” Đội trưởng bảo vệ lập tức cười ầm lên, sau đó vung tay, một đám người xông tới vây quanh Diệp Phùng: “Các anh em, các cậu nghe thấy gì chưa? Thằng này dám khoác loác chửi bới thị trưởng, chỉ dựa vào tội danh này, chúng tôi có thể bắt giữ anh!” “HỪI Ai cho anh quyền làm thế?” “Chúng tôi là bảo vệ của phủ thành chủ, đương nhiên có quyền lực này!” “Vậy à? Thế thì anh thử hỏi Từ Chung Nghĩa xem ông ta có dám bắt tôi không?” . Truyện Teen Hay Đội trưởng bảo vệ cười ầm lên: “Anh còn tưởng rằng mình ghê gớm lắm à? Được! Nếu anh muốn mất mặt thì tôi sẽ thỏa mãn anhI” Nói rồi, anh ta lấy bộ đàm ra ní: “Thư ký Trương, trước cửa có một tên tự xưng là Diệp Phùng đã chửi bới thị trưởng, còn bảo thị †rưởng không dám làm gì anh ta Thật lâu sau, một giọng nói run rẩy vang lên từ bộ đàm: “Cậu… Cậu nói anh ta là Diệp Phùng?” “Đúng thế! Vừa thấy đã biết là kẻ tới kiếm chuyện, anh xem có nên bắt lấy anh ta giao cho cục cảnh sát xử lý không?” Thật lâu sau, bộ đàm không có tiếng động. Đội trưởng bảo vệ cười trào phúng: “Thấy chưa? Thị trưởng của bọn này hoàn toàn không muốn dong dài với thứ điêu dân như anh! Các anh em, bắt lấy hẳn ta cho tôi! Cùng nhau tới phủ thành chủ nhận thưởng!” Ngay khi mọi người chuẩn bị ùa lên thì bỗng có tiếng hét vang lên: “Dừng tay hết cho tôi!” Nhìn về bên kia, một đám người mặc tây trang đi giày da đang vội vã đi tới. Thấy người dẫn đầu, đội trưởng bảo vệ cười nịnh nói: “Thị trưởng Từ, sao ngài lại đích thân đến đây? Hạng côn đồ phá đám như thế này cứ giao cho chúng tôi xử lý là…” Anh ta còn chưa nói xong thì Từ Chung Nghĩa đã đi ngang qua, nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, giọng nói còn run rẩy sợ hãi: “Anh… Anh Diệp, anh không sao chứ?” Đội trưởng bảo vệ ngưng bặt, sắc mặt tái nhợt nhìn Từ Chung Nghĩa, lắp bắp: “Thị… thị trưởng, tại sao ngài… lại khách sáo với một †ên côn đồ tới gây chuyện như vậy? Chẳng lẽ ngài nhầm người?” “Côn đồ ư?!” Sắc mặt Từ Chung Nghĩa tái mét nhìn anh ta: “Nếu anh ta là côn đồ thì tôi đây còn không bằng cả ăn mày!” Mặc dù ông ta không quen Diệp Phùng, nhưng sau lễ cưới hôm đó, vô số nhân vật lớn mà ông ta không thể sánh vai lại đều vì Diệp Phùng mà đến phủ thành chủ. Vậy thì Diệp Phùng sao có thể là người là một thị trưởng nho nhỏ như ông ta dám đắc tội? Lời nói của Từ Chung Nghĩa giống như cọng rơm cuối cùng đè sập hy vọng trong lòng đội trưởng bảo vệ. Anh ta ngồi bệt dưới đất, vừa khóc vừa kêu: “Anh… Anh Diệp, xin lỗi anh! Xin lỗi anh! Tôi có mắt không tròng, tôi mắt chó khinh người! Anh nể tình tôi chỉ là một con chó canh cửa mà tha cho tôi đi!” Đội trưởng bảo vệ run lẩy bẩy, một nhân vật cao quý mà ngay cả thị trưởng cũng phải kính trọng, sao anh ta có thể đắc tội? “Đầu… Đầu là do cậu Chu ra lệnh cho tôi!” “Cậu Chu là ai?” “Là Chu Trưng Điền, công tử nhà chủ tịch tỉnh Sơn Đông!” Lúc này, giọng Hà Sâm vang lên: “Trong hội nghị đầu tư, ba với một công ty đã ký Hồ Điệp, ai ngờ Chu Trưng Điền lại đột nhiên xuất hiện, ngang ngược đòi cướp hợp đồng. Ba định lý luận với họ, cho nên bị người của Chu Trưng Điền đuổi ra khỏi hội trường, còn ra lệnh bảo vệ cửa chặn ba ở ngoài, không được vào trong.” “Ha ha ha… Chẳng qua chỉ là công tử nhà chủ tịch tỉnh, thật đúng là lớn lối!” “Anh… Anh Diệp.” Lúc này, Từ Chung Nghĩa chần chờ nói: “Ba của Chu Trưng Điền là chủ tịch tỉnh Sơn Đông, còn mẹ nghe nói là con gái gia tộc lớn nào đó ở thủ đô, anh xem chuyện này hay là…” Từ Chung Nghĩa không nói hết câu, nhưng đã bày tỏ hết ý, đối phương không dễ chọc chút nào… Song Diệp Phùng chỉ cười nửa miệng, khí phách ngạo nghẽễ: “Trên thế giới này chưa từng có ai ức hiếp người nhà của tôi mà còn có thể bình yên vô sự! Ít nhất Chu Trưng Điền còn chưa có tư cách này!” “Ba, dẫn con đi gặp công tử họ Chu này đi. Nếu ba không thể nói lý lẽ cho cậu ta thì hãy để con cho cậu ta biết điều.” Nhìn bóng lưng Diệp Phùng rời đi, Từ Chung Nghĩa kích động võ đùi: “Hỏng! Sắp có chuyện rồi!”