Đế Quốc Thiên Phong
Chương 96 : Trục xuất
- Quả thật là một lũ hồ đồ!
Kinh Phong Triển giận dữ đến nỗi vỗ án đánh rầm, chén đũa trên án bị một chưởng của hắn làm cho bắn tung lên không rồi rơi xuống loảng xoảng trên mặt đất.
Hồng Thiên Khải phía dưới không nói được lời nào.
- Kế hoạch của Nam Trấn Đốc há có thể để cho một tên Doanh Chủ nho nhỏ thay đổi một cách dễ dàng như vậy sao? Truyền lệnh của ta, Thiển Thủy Thanh cho binh sĩ đồ thành là tội lớn, nhưng vì có huân chương Tử Tâm hộ thể, tạm thời không lấy tính mạng của hắn, nhưng hắn phải giao ra binh quyền cho người khác tạm thời chấp chưởng, từ ngày hôm nay Thiển Thủy Thanh không được cầm quân. Ta đã viết một phong thư cho khoái mã mang về thành Cô Tinh, ngày nào có ý chỉ của bệ hạ từ thành Thương Thiên gởi tới, chính là ngày xử lý tên tiểu tử kia!
Hồng Thiên Khải giật mình kinh hãi:
- Tướng quân, không thể được!
Kinh Phong Triển lập tức lớn tiếng cắt lời:
- Câm miệng, việc này ta đã quyết định, không được nhiều lời. Chuyện ở thành Định Châu đều do một mình Thiển Thủy Thanh gây nên, không phải là mong muốn của quân Đế quốc Thiên Phong. Lập tức phát thông cáo ra ngoài kêu gọi dân chúng trở về, tất cả dân chúng trong thành, ai tuân theo hiệu lệnh của quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta, chuyện cũ bỏ qua tất cả. Quân Đế quốc Thiên Phong ta vốn yêu dân như con, từ nay về sau trên đường tiến quân, tất sẽ an ủi dân chúng tuyệt đối không giết chóc bừa bãi!
Nói đến đây, Kinh Phong Triển phun ra một hơi trọc khí thật dài. Mấy ngày hôm nay, Thiển Thủy Thanh quả thật quá lên cao, binh sĩ chỉ biết Thiển Thủy Thanh mà không biết tới Kinh Phong Triển hắn. Có rất nhiều khi hắn ra lệnh một câu còn không có hiệu quả bằng một câu nói tùy tiện của Thiển Thủy Thanh. Hiện giờ rốt cục đã có thể mượn cơ hội này thở ra một hơi trọc khí, hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn lại nói với Hồng Thiên Khải:
- Tryền lệnh quân ta ngày mai xuất phát, chuẩn bị tấn công thành Tiểu Thương!
- Tuân...lệnh Tướng quân!
Hồng Thiên Khải chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ rồi lui ra.
O0o
Lúc lệnh trục xuất đưa tới, Thiển Thủy Thanh không ở trong Hữu Tự Doanh.
Con đường lớn trong thành Định Châu đã được máu tươi rửa qua một lần, nay nhìn đỏ hẳn lên, đỏ đến mức làm cho lòng người kinh sợ.
Dạ Oanh đi theo phía sau Thiển Thủy Thanh, thấy hắn dùng tay vuốt ve những vết máu bắn trên tường, không hiểu vì sao, thậm chí nàng có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng hắn phút giây này.
Hắn đã biến bản thân mình thành một ác ma, muốn làm cho tất cả địch nhân sợ hắn, đồng thời cũng căm hận hắn.
Nàng cứ nhìn hắn chăm chú như vậy, chợt nghe hắn nói:
- Lịch sử của chúng ta là do các vị tiền bối lấy máu làm mực, lấy xương làm bút, lấy da làm giấy mà viết nên. Bọn họ dùng sinh mạng của mình tạo ra truyền thuyết, lấy linh hồn sáng tạo huy hoàng. Vô số dũng sĩ sinh ra từ trong chết chóc đầy vinh quang rực rỡ, sau đó theo thời gian mà dần dần lắng đọng, mất đi...Một người chỉ có thể sống được có một lần, có những người sống bình yên, có những người sống hào hùng, có những người sống bình thường, cũng có những người sống rất là nổi bật.
-...Phụ thân từng nói với ta, người ta sống trên đời, nên bình thường một chút là hay nhất. Bởi vì nếu có cuộc sống quá nổi bật, luôn luôn phải trải qua những nỗi đau khổ không yên. Phụ thân muốn ta sống vui vẻ, chứ không phải quá nổi bật, nhưng kết quả là ta lại đi vào con đường ngược lại với hy vọng của người.
-...Thiển Thủy Thanh ta nhập ngũ cho tới bây giờ chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, nhưng giết người đã lên tới hàng vạn. Nhưng chưa có lần nào giống như hôm nay, đơn thuần giết người chỉ là vì giết người. Phụ thân người nói rất đúng, có một số việc làm nhiều lần rồi cũng thành quen, thành chai sạn, đến cuối cùng đánh mất lý trí, trở thành một kẻ điên cuồng từ đầu tới chân...
-...Có lẽ một ngày nào đó ta cũng sẽ trở thành kẻ điên, có lẽ hiện tại ta cũng đã điên cuồng mà không tự biết...
Dạ Oanh không nhịn được nói:
- Mục đích của đốt huyết hương tế đại kỳ chỉ là làm kinh sợ mà không phải là giết chóc, chàng đã từng nói cùng ta...
Thiển Thủy Thanh đưa tay lên cắt lời nàng:
- Ta đã nói với nàng rất nhiều, nhưng mượn bất cứ cớ gì cũng không thay đổi được sự thật rằng chúng ta đã tàn sát dân chúng. Dạ Oanh, làm người có thể lừa gạt được thiên hạ, nhưng tuyệt đối không thể nào lừa gạt được chính mình. Ý nghĩa của huyết hương ở chỗ nào, ta hiểu rõ hơn nàng, nhưng không thể nào thay đổi sự thật. Hôm nay ta đứng tại nơi đây kiểm điểm lại bản thân mình, không phải là muốn ngưng việc huyết hương tế đại kỳ, chỉ là muốn nói cho nàng hiểu, con người như ta không đáng để cho nàng yêu, không đáng để cho nàng bảo vệ, nếu như nàng đã hiểu, vậy hãy sớm rời khỏi ta, sớm rời khỏi thế giới tàn khốc này. Thiển Thủy Thanh ta là người điên, tên Kinh Phong Triển kia là một tên ngu xuẩn, hắn sẽ tuyệt đối không đồng ý với kế hoạch của ta, cho nên sau khi bọn ta rời khỏi Định Châu, tiến thẳng vào Đế quốc Chỉ Thủy, Thiết Phong Kỳ đi bước nào sẽ gặp nguy hiểm bước ấy. Nếu như nàng rời khỏi ngay bây giờ, sẽ có cơ hội cuối cùng để mà sống sót!
Dạ Oanh ôm cổ hắn từ phía sau:
- Bất kể chàng là người điên hay kẻ ngốc, ta cũng sẽ không bao giờ rời xa chàng! Chàng...đừng mơ đuổi ta đi!
Trong mắt nàng lúc này đã ngân ngấn lệ, nhìn Thiển Thủy Thanh tình ý dạt dào, hai tay ôm chặt lấy hắn, nhất định không buông.
Cũng chính vào lúc này, thanh âm lạnh như băng của Vô Song truyền lại:
- Kinh Chưởng Kỳ có lệnh, Hữu Tự Doanh Thiển Thủy Thanh không tuân quân lệnh, tự tiện đồ thành, đã vi phạm quân quy, nghĩ tình từng lập công lớn vì Đế quốc tha cho khỏi chết, trục xuất chức vị hiện tại, giáng xuống thành binh sĩ của Hữu Tự Doanh, chức Doanh Chủ này tạm thời để cho Mộc Huyết tiếp nhận! Từ lúc này trở đi, Thiển Thủy Thanh phải rời khỏi doanh trướng của Doanh Chủ, không thể mang theo tùy tùng, cùng ăn cùng uống với binh sĩ Hữu Tự Doanh, không được có gì khác biệt! Ngày mai quân ta rời khỏi Định Châu, Hữu Tự Doanh từ quân tiên phong chuyển xuống thành quân đoạn hậu, bảo vệ an toàn cho Thiết Phong Kỳ ta. Lệnh này có hiệu lực ngay lập tức!
Thiển Thủy Thanh ngạc nhiên nhìn về phía Vô Song, trong ánh mắt lạnh lùng của Vô Song lóe lên một tia sáng:
- Thiển thiếu, Kinh Phong Triển ra tay còn nhanh hơn là ngươi tưởng tượng!
"Hay là, tưởng tượng của ta...quá ngu ngốc chăng?"
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh không nhịn được suy nghĩ như vậy.
O0o
Lúc lệnh trục xuất vừa đưa tới, Hữu Tự Doanh lập tức bùng nổ như chảo dầu sôi.
- Dựa vào cái gì mà bãi miễn Thiển Tướng quân? Hữu Tự Doanh chúng ta đánh hạ Định Châu vô cùng cực khổ, lại bị Kinh Phong Triển hắn nói một câu bãi miễn Doanh Chủ, đây là đạo lý gì?
- Con bà nó, Kinh Phong Triển là thứ gì vậy? Thiển Tướng quân suất lĩnh chúng ta hạ hai quan Nam Bắc, chiếm thành Kinh Viễn, bất cứ chiến công nào cũng hơn xa chiến công cả đời của Kinh Phong Triển hắn, hắn dựa vào cái gì mà bãi miễn Tướng quân chúng ta?
- Kinh Phong Triển là tên khốn kiếp, đồ thành thì sao chứ? Vì dân chúng của nước địch mà bãi miễn Tướng quân của phe mình, ta thấy hắn chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi! Tướng quân làm việc gì đều có đạo lý của ngài, Thiết Huyết Trấn chỉ có binh lực hai vạn tấn công Đế quốc Chỉ Thủy, nếu không dùng uy lực như trời giáng, không đánh mà làm cho địch khiếp sợ, vậy quân Đế quốc Thiên Phong ta làm sao đánh hạ được hàng chục hàng trăm thành thị trên đường đi? Chỉ việc chia quân ra trấn thủ còn không đủ nữa là!
- Đi tìm Kinh Phong Triển lý luận với hắn!
- Đúng, đi tìm Kinh Phong Triển lý luận với hắn!
Cả đám binh sĩ Hữu Tự Doanh gào thét như điên cuồng đòi đi tìm Kinh Phong Triển.
Một giọng nói uể oải vang lên trong quân doanh, giọng của Thiển Thủy Thanh chỉ như cơn gió nhẹ thổi qua trên mặt biển, sức mạnh không lớn, nhưng dễ dàng quét sạch tiếng gầm của sóng.
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Thiển Thủy Thanh ta vi phạm mệnh lệnh, nên bị xử phạt cũng không có gì là lạ. Bản thân ta còn không kích động, các ngươi cần gì phải làm như vậy, sao hả, muốn tạo phản phải không?
Đám đông tách ra, Thiển Thủy Thanh xuất hiện.
Tất cả binh sĩ đồng thời nhìn Thiển Thủy Thanh.
Có tên lấy hết can đảm hỏi:
- Thiển Tướng quân, Kinh Chưởng Kỳ không có quyền xử ngài, hắn dựa vào cái gì mà dám làm như vậy?
Thiển Thủy Thanh lập tức trả lời:
- Khi cầm quân bên ngoài, tướng lĩnh cao nhất có quyền tiến hành xử trí cấp dưới, điểm này các ngươi không thể nghi ngờ.
Theo quân pháp của Đế quốc Thiên Phong, tướng từ cấp Doanh Chủ trở lên, nếu không phải kẻ có chức quan cao hơn ba cấp. Không được tự tiện xử trí. Khái niệm tự tiện này bào gồm cả xử tử và trục xuất.
Nhưng khi cầm quân bên ngoài, tướng lĩnh cao nhất có được quyền quyết đoán, chuyện này sẽ làm cho quyền lợi và địa vị của kẻ ấy trong nháy mắt tăng lên đỉnh điểm. Nếu không phải Thiển Thủy Thanh có được huân chương Tử Tâm trong người, Kinh Phong Triển thậm chí đã có thể lợi dụng quyền lâm thời mà giết hắn ngay lập tức. Đương nhiên hiện giờ không thể giết, nhưng vẫn có quyền trục xuất, nhưng cũng giống như quyền cao nhất của hắn hiện tại, cũng chỉ ở trạng thái tạm thời mà thôi.
Nói cách khác, trạng thái này sẽ duy trì đến khi tướng lĩnh cầm binh tự động thay đổi, hoặc có một tướng lĩnh cao cấp khác tới xác nhận hoặc miễn trừ chuyện ấy.
- Nhưng không có ngài, Hữu Tự Doanh chúng ta làm sao chiến đấu? Cuộc sống của chúng ta trước nay đều là đi theo ngài, mỗi ngày cùng ăn cùng uống, cuộc sống còn thoải mái hơn cả các Tướng quân. Ngài chỉ huy chúng ta đánh giặc cho tới bây giờ chưa từng thất bại, trận chiến trên Hồng Thổ cương ngài chỉ huy chúng ta tiêu diệt bốn ngàn thổ phỉ, trận chiến ở cửa Cảnh Thâm là ngài cứu toàn bộ Thiết Phong Kỳ. Đại chiến thành Kinh Viễn, thậm chí huynh đệ Thiết Phong Kỳ không có cơ hội xuất chiến, nhưng danh dự chiếm thành Kinh Viễn là Kỳ ta độc hưởng, tất cả chiến lợi phẩm đều thuộc về Thiết Phong Kỳ, vinh quang cũng thuộc về chúng ta. Nhưng bây giờ thì sao? Kinh Phong Triển nắm Thiết Phong Kỳ trong tay, cũng gồm thâu luôn cả vinh quang của ngài, bây giờ lại còn bắt ngài giáng chức, chúng ta không phục! Trừ ngài ra, ai lãnh đạo chúng ta cũng không tiếp nhận!
- Đúng, trừ Thiển Tướng quân ra, ai lãnh đạo chúng ta cũng không tiếp nhận!
Mọi người cùng hét to.
Thiển Thủy Thanh từ từ ngước mặt nhìn trời, chậm rãi nói:
- Mộc thiếu, đừng trốn trong đám đông nữa, ngươi nghe xem, dường như ngươi không có duyên với Hữu Tự Doanh!
Mộc Huyết bất đắc dĩ hiện ra từ trong đám đông, nở nụ cười khổ.
Thiển Thủy Thanh vừa nói như vậy, binh sĩ Hữu Tự Doanh mới ý thức được, Hữu Tự Doanh đang chống lại người nhà, chính là Mộc Huyết.
Những lời phản đối của bọn họ ở một mức độ nào đó, chính là đang phủ nhận Mộc Huyết.
Chính là một sự hiểu lầm lớn.
Một tên binh sĩ xấu hổ kêu lên:
- Mộc Vệ Giáo lãnh đạo chúng ta, đương nhiên chúng ta nhận, chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Thiển Thủy Thanh trừng mắt nhìn tên binh sĩ kia:
- Chỉ là uy vọng của hắn không đủ, hay kinh nghiệm không đủ? Hay là hắn quá khách sáo với các ngươi, không giống như ta mỗi ngày đều phải đốc thúc huấn luyện nghiêm khắc các ngươi mới nghe theo? Đám lỗ tai trâu các ngươi ngày nào không bị đòn thì ăn cơm không thấy ngon phải không?
Đám binh sĩ lập tức im bặt không nói được lời nào.
Quả thật Mộc Huyết huấn luyện binh sĩ quá mức nhân từ.
Mộc Huyết cười nói:
- Được rồi, Thiển thiếu, chỉ là bọn họ nhất thời không chịu được chuyện ngươi bị bãi bỏ chức vụ mà thôi.
Thiển Thủy Thanh liếc nhìn Mộc Huyết một cái thật sâu, sau đó nói:
- Ta chưa bao giờ rời đi, có đúng không?
Mộc Huyết cười khẽ.
Thiển Thủy Thanh lại nói với mọi người:
- Thiển Thủy Thanh ta chỉ là không thể tiếp tục đảm nhiệm chức Doanh Chủ Hữu Tự Doanh mà thôi, nhưng vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Hữu Tự Doanh. Trước kia ta ở đây, sau này cũng sẽ ở đây, chúng ta sẽ kề vai chiến đấu với nhau cùng một chỗ, không dễ mà đi như vậy! Bất cứ ai làm cấp trên của các ngươi đều cố gắng mang lại điều tốt cho các ngươi, nếu như có ai cần đến ta, Thiển Thủy Thanh ta cũng sẽ làm hết sức chuyện nằm trong khả năng của ta để giúp cho huynh đệ đó. Tuy rằng hiện tại ta không còn quan chức, nhưng vẫn có thể đề nghị lên trên hoặc viết vài tờ báo cáo, nếu như có người cảm thấy ta nói đúng, nghe ta một chút cũng không sao. Trước kia chúng ta vẫn cùng nhau đồng cam cộng khổ, sau này vẫn cùng sống chết với nhau, ngoài một chút danh phận ra, Thiển Thủy Thanh ta cũng không cảm thấy mình bị mất đi gì cả. Ta đã không cần hư danh Doanh Chủ, vậy vì sao các ngươi không thể nén giận?
Đám binh sĩ nhìn Thiển Thủy Thanh chăm chú, lắng nghe từng lời của hắn, đồng thời trong lòng dâng lên hy vọng mới.
- Tướng quân!
Bọn họ kêu to.
Thiển Thủy Thanh chỉ mỉm cười.
Đối với quân địch, hắn là một tên đồ tể.
Nhưng đối với những người vừa là binh sĩ vừa là huynh đệ của mình, hắn chính là vị quan trên đáng tin tưởng nhất trên đời.
Kinh Phong Triển có thể tước đi chức quan của hắn, nhưng vĩnh viễn không thể lấy đi uy vọng của hắn trong lòng binh sĩ.
Chỉ có một Tướng quân có thể dẫn dắt binh sĩ của mình thắng trận, mới có thể thật sự được binh sĩ kính yêu mình.
Chuyện này trước kia cũng vậy, về sau cũng vậy, vĩnh viễn không thể nào thay đổi.
Sau đó hắn lại nói:
- Nhớ kỹ lời ta: Đời người như ngọn thủy triều, luôn luôn có lúc lên lúc xuống. Nếu không có lúc thủy triều xuống, vĩnh viễn không thể nào có lúc thủy triều lên!
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
32 chương
1059 chương
104 chương
23 chương
792 chương
33 chương