Đế Quốc Thiên Phong

Chương 94 : Lệnh đồ thành

Thiển Thủy Thanh nhìn qua Bích Không Tình, Bích Không Tình lạnh lùng trả lời: - Quân nhân chính là một thanh đao, đao là công cụ, công cụ thì không có ý nghĩa. Ngươi có thể dùng đao xắt dưa chặt chuối, cũng có thể dùng để uy hiếp đối thủ, lại có thể dùng để giết chết kẻ thù. Đao, ở trong tay đối phương là một vật nguy hiểm, ở trong tay mình là một vật có ích để tự vệ. Đao, không có tư tưởng, không có linh hồn, nếu có, chỉ là có đủ sắc bén hay không mà thôi! Thiển Thủy Thanh nhìn Bích Không Tình bằng ánh mắt khen ngợi: - Cho nên ngươi từng là đao của Đế quốc Chỉ Thủy, hiện giờ là đao của Đế quốc Thiên Phong. Bích Không Tình nói tiếp: - Vì thế cho nên đao chém về hướng nào không phải là do bản thân đao quyết định, mà là do người cầm đao quyết định. Thác Bạt Khai Sơn, ta biết ngươi khinh thường ta, mấy ngày nay ta gia nhập vào Hữu Tự Doanh, ngươi chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái, cũng không muốn nói chuyện với ta. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết rằng, nếu đã gia nhập vào quân Đế quốc Thiên Phong, cả ngươi lẫn ta đều là con dao đồ tể trong tay Đế quốc Thiên Phong. Người cầm đao múa chúng ta tới đâu, chúng ta nhất định phải chém tới đó. Còn về mục tiêu bị chém, có phải là người hay vật mà chúng ta đã từng bảo vệ hay không, đã không còn quan trọng nữa! Thác Bạt Khai Sơn hừ lạnh một tiếng nhưng không trả lời. Thiển Thủy Thanh lại thở dài: - Định Châu chỉ là thành thị đầu tiên mà chúng ta sắp sửa tấn công, sau đó rất có thể còn có nhiều thành khác mà chúng ta phải đánh. Nếu chúng ta muốn chiến tranh tiến hành thuận lợi, vậy đến lúc cần thiết, chúng ta phải giết rất nhiều người. Lúc cần hùng hổ thì chúng ta hùng hổ, lúc cần khoan dung thì chúng ta khoan dung, lúc địch nhân của chúng ta hiểu ra được rằng thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, chính là thời cơ chúng ta hoàn toàn thắng lợi đã tới, nhưng trước lúc đó, e rằng phải đổ máu rất nhiều. Thác Bạt Khai Sơn, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ ngươi có thể rời khỏi nơi đây ngay lập tức, không đối nghịch với ta, cũng không đối nghịch với quốc gia mà ngươi đã sinh ra ở đó. Nhưng nếu ngươi nhất định ở lại nơi đây, như vậy bất kể mệnh lệnh của ta là gì, ngươi phải cam đoan một mực nghe theo, tuyệt không do dự! Gương mặt Thác Bạt Khai Sơn khẽ hồng lên: - Ta hiểu ý của ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta là quân nhân, thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh! Thiển Thủy Thanh hài lòng gật gật đầu, sau đó quay về phía sau lớn tiếng hô: - Toàn quân tăng tốc độ, trước khi mặt trời lặn hôm nay, ta hy vọng có thể kịp ngồi trên ghế trong phủ thành Định Châu uống trà! - Rống! Tất cả binh sĩ Hữu Tự Doanh đồng thời phát ra một tiếng gầm hưởng ứng, làm cho trời rung đất chuyển. Phủ Định Châu là một thành lớn ở miền Bắc của Đế quốc Chỉ Thủy. Nơi đây có sản lượng lương thực khá lớn trong toàn Đế quốc Chỉ Thủy, có được hàng vạn mẫu ruộng tốt. Trước khi Tam Trùng Thiên mất đi, nó là căn cứ cung ứng hậu cần quan trọng nhất cho Tam Trùng Thiên. Sau khi mất Tam Trùng Thiên, Thương Hữu Long tập trung binh lực co cụm lại, hạ quyết tâm đánh theo chiến thuật phòng thủ phản kích, tiến hành rút binh lực của rất nhiều thành thị về, nhưng có một vài thành thị, hắn vẫn để lại một ít binh lực có hạn. Định Châu chính là một trong số đó. Ngoài việc là trọng địa có sản lượng cao, Định Châu còn là một lối đi quan trọng tới con đập trên sông Nguyệt Nha. Từ Định Châu thẳng về phía trước, men theo dọc bờ sông Nguyệt Nha ngược dòng mà lên, sau khi vượt qua nhiều thành trấn sẽ tiến vào vịnh Nguyệt Lượng. Phía trên vịnh Nguyệt Lượng chính là con đập trên sông Nguyệt Nha, tên là Lý Quan. Hiện giờ Định Châu có khoảng chừng năm ngàn người. Mặc dù năm ngàn binh sĩ này kém hơn mười vạn binh sĩ tinh anh của Tam Trùng Thiên, nhưng cũng là quân chính quy được huấn luyện nghiêm chỉnh. Cũng may là hệ thống phòng ngự của Định Châu kém xa thành Kinh Viễn. Mấy năm chiến tranh liên miên không dứt, Đế quốc Chỉ Thủy đã trở nên yếu ớt, tất cả lực lượng phòng ngự gần như đã dùng hết để củng cố cho hệ thống phòng thủ ở Tam Trùng Thiên. Hệ thống phòng thủ ở thành Định Châu thậm chí vẫn là những phương tiện của Đế quốc Đại Lương một trăm năm trước, chẳng những đã cũ kỹ yếu ớt, đối với kỹ thuật công thành thay đổi từng ngày như hiện nay, chúng đã mất đi phần lớn tác dụng. Trước tình hình như vậy, Thương Hữu Long cũng không rút binh lực ở đây đi, dù sao hắn cũng đinh ninh sẽ phải đối mặt với Quân đoàn Bạo Phong, mà không phải là Thiết Huyết Trấn. Phía trên đầu thành Định Châu, tướng thủ thành Tư Danh Hải lặng yên nhìn cảnh tượng đồ sộ làm kinh động lòng người đang diễn ra trước mắt hắn. Ở cuối chân trời xa xa, quân Đế quốc Thiên Phong xuất hiện hết đợt này tới đợt khác, với khí thế mạnh mẽ hào hùng xuất hiện trước mặt thành Định Châu. Xuất hiện trước tiên chính là các chiến sĩ Hùng tộc đã dương danh thiên hạ chỉ trong một trận tấn công thành Kinh Viễn. Một đám chiến sĩ ai nấy có khuôn mặt hung hăng, thân thể to cao lừng lững như ngọn núi, những mạch máu nổi vồng trên người thể hiện một sức mạnh kinh người. Cả ba ngàn chiến sĩ Hùng tộc bước rầm rập từng bước làm cho mặt đất phải rung động, như đàn gấu đang diễu hành rầm rộ, chuẩn bị tạo ra trên mảnh đất này một trường mưa máu gió tanh. Thân thể bọn họ cường tráng, ý chí chiến đấu trào dâng, kỹ thuật chiến đấu phong phú, đã từng biểu hiện hết sức nhuần nhuyễn trong trận chiến đấu kinh người ở thành Kinh Viễn. Sự kiên cường, dũng mãnh, hung hăng của bọn họ làm chấn động tâm hồn mỗi người dân Đế quốc Chỉ Thủy. Phía sau bọn họ là ba ngàn hai trăm binh sĩ của Hữu Tự Doanh, lập thành phương trận bộ binh chỉnh tề tiến về phía trước như cơn hồng thủy. So sánh với các chiến sĩ Hùng tộc, tuy thân thể bọn họ không cường tráng bằng, nhưng có được kỷ luật quân đội vô cùng nghiêm khắc, cùng với ý chí chiến đấu vững vàng đã được tẩy rửa trong máu lửa. Bọn họ nhờ vào sự phối hợp chặt chẽ, vận dụng chiến thuật cùng với việc sử dụng khí giới thuần thục mà phát huy ra chiến lực gấp đôi. Vô số tháp công thành, xe bắn đá cỡ lớn, Bát Tý Liên Hoàn Nỗ còn có Bách Nỗ Liên Cơ, lần lượt hiện ra trước mặt người Đế quốc Chỉ Thủy. Lúc này chẳng những Thiển Thủy Thanh không cất giấu vốn liếng của mình, mà còn phô bày ra tất cả, làm cho quân địch táng đởm kinh hồn. - Báo đại nhân, Thiển Thủy Thanh suất lĩnh Hữu Tự Doanh và liên quân đánh tới! Có tên binh sĩ vội báo. - Ta đã biết rồi! Tư Danh Hải buồn bã thở dài: - Đây chỉ là quân tiên phong mà thôi, phía sau không biết còn bao nhiêu nữa...Yên tâm đi, với binh lực không chênh lệch như hiện tại, bọn chúng sẽ tạm thời không tấn công, bảo mọi người yên tâm, đừng quá hoảng loạn. Hắn vừa dứt lời, ngoài ra đã vang lên tiếng tù và ra hiệu tấn công. Trong tiếng tù và trầm thấp, trận hình của Hữu Tự Doanh biến hóa, một chiếc xe bắn đá cỡ lớn đã được đẩy ra phía trước. Các chiến sĩ Hùng tộc vừa gào thét vừa tiến vào tháp công thành, chuẩn bị cho việc lên thành chiến đấu. Giữa tiếng tù và nghe ảm đạm thê lương, một chiếc lu lớn bằng đồng xanh được các binh sĩ Hữu Tự Doanh khiêng ra phía trước. Phía trên có ba cây huyết hương màu đỏ, trông vô cùng sặc sỡ. Tư Danh Hải kinh sợ đến nỗi hồn vía lên mây, không ngờ Thiển Thủy Thanh đã đốt huyết hương. Hương đốt, thành hàng, người được sống. Hương tắt, thành mất, người phải chết. Từ sau lần dâng hương quyết chiến tại thành Kinh Viễn, Thiển Thủy Thanh lại một lần nữa đốt huyết hương. Tư Danh Hải cảm thấy khiếp sợ trong lòng, không hiểu được Thiển Thủy Thanh đang nghĩ như thế nào. Chẳng lẽ hắn không chờ đại quân phía sau đuổi tới đã định lấy ba ngàn năm trăm binh sĩ Hữu Tự Doanh, lấy một chọi một, cường công đánh hạ thành Định Châu hay sao? Thân là phe công thành, trong cuộc chiến tấn công nước địch, trận đầu tiên đã tuyên bố không hàng thì giết, không lẽ hắn không sợ làn sóng phản kháng của toàn dân? Tư Danh Hải không tin Thiển Thủy Thanh dám làm như vậy. Trong giây phút ấy, hắn quyết định một chuyện sai lầm lớn nhất trong đời: Kiên quyết chống cự, thà chết không hàng! Thiển Thủy Thanh nhìn về phía xa cuối chân trời, trong ánh mắt không có lấy một tia thương hại. Hắn nhìn huyết hương đang cháy dần mà tưởng tượng đến cảnh diệt vong thảm khốc sắp sửa xảy ra, cho đến giây phút cuối cùng mới hét lên vài tiếng lạnh lùng: - Huyết hương đã tắt, thành vẫn không hàng, truyền lệnh tiến công, gà chó không tha, giết! Ngay sau đó, vô số binh sĩ hò hét hưởng ứng, sôi trào bầu máu nóng cuồng điên tận đáy lòng. Chiến tranh như đánh bạc, so với nhau về tâm lý, so kỹ thuật, so tố chất, nhưng chủ yếu là so với nhau về thực lực. Khi một người nắm được một lá bài mạnh trong tay, cho dù đối thủ có kỹ thuật cao siêu đến mức nào, cũng không thể thắng được lá chủ bài. Như vậy cách duy nhất chính là buông bài đúng lúc, chuyển sang đánh ván mới. Năng lực chiến đấu giáp lá cà dũng mãnh của các chiến sĩ Hùng tộc chính là lá chủ bài của Thiển Thủy Thanh. Giống như hiện giờ Thương Dã Vọng xem Hữu Tự Doanh chính là một lá chủ bài, Thiển Thủy Thanh cũng y như vậy. Trận chiến mà có thể phát huy được lực lượng hùng mạnh của chiến sĩ Hùng tộc đến mức tối đa, không gì bằng trận chiến công thành. Trong trận chiến công thành, năng lực tấn công dũng mãnh và năng lực phòng ngự chắc chắn nhờ vào tấm thân da dày thịt béo của bọn họ đều có thể phát huy đến mức tối đa. Trong không gian nhỏ hẹp, chiến sĩ có sức mạnh dễ dàng phát huy ưu thế hơn là chiến sĩ có kỹ xảo, giỏi phối hợp. Bọn họ mượn tháp công thành để leo lên đầu thành, sử dụng vũ khí cỡ lớn mạnh mẽ công thành, trường hợp công thành với cách thức như vậy, trước kia Tư Danh Hải chưa từng nghe qua. Mặc dù hắn biết chiến sĩ Hùng tộc mạnh mẽ đến mức nào trong trận chiến thành Kinh Viễn, gần như không tổn thất gì mà tiêu diệt tám ngàn quân thủ ở cửa Định Vũ, nhưng hắn vẫn không ngờ Thiển Thủy Thanh dùng chiến thuật bổn cũ soạn lại. Trong chiến tranh, không có khả năng mỗi trận chiến đều có một chiến thuật khác nhau. Trên đời này trận chiến có tới hàng ngàn hàng vạn, chiến thuật đếm tới đếm lui chỉ có vài cái, cho nên nếu muốn đánh thắng một trận chiến, không có chiến thuật nào là cũ, chỉ có chiến thuật thích hợp mà thôi. Lợi dụng sự chắc chắn của tháp công thành để yểm hộ và đưa chiến sĩ Hùng tộc lên đầu thành của địch chính là một chiến thuật công thành mà Thiển Thủy Thanh tạo ra dựa trên sở trường của chiến sĩ Hùng tộc. Chiến thuật này do Hữu Tự Doanh phối hợp, Hùng tộc làm chủ công, hai bên đã phối hợp diễn luyện không biết bao nhiêu lần, đến mức kín như áo trời. Đương nhiên Thiển Thủy Thanh không thể nào chỉ dùng chiến thuật này chỉ một lần rồi đổi sang chiến thuật khác. Trên thực tế, hắn vẫn muốn tiếp tục dùng nhiều lần nữa, cho đến một ngày nào đó, mọi người tìm ra phương pháp hóa giải nó, hắn mới thôi không sử dụng. Ánh mắt của Thiển Thủy Thanh không ngừng biến hóa theo tình hình chiến sự trên đầu thành, mỗi phút mỗi giây, hắn đều căn cứ vào sự thay đổi của chiến cuộc mà có sự điều chỉnh thích hợp, phát ra các mệnh lệnh, sau đó cho quân truyền lệnh chuyển tới từng toán quân. Theo địa vị lên cao, số lần chỉ huy chiến sự càng tăng, trái tim của Thiển Thủy Thanh cũng dần dần trở nên cứng rắn, cứng như sắt đá, lạnh như băng tuyết. Cảnh chém giết trên đầu thành dường như không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ là một kẻ bàng quan, ngẫu nhiên nhìn ra một vài biến hóa thần kỳ, sau đó thuận miệng chỉ điểm, làm tăng tiến độ của chiến cuộc. Vì thế trận công thành vô cùng thoải mái này cứ tiến hành suôn sẻ như vậy, sau khi trải qua trận chiến thảm thiết ở thành Kinh Viễn, sự chống cự của quân thủ thành Định Châu đối với binh sĩ Hữu Tự Doanh và các chiến sĩ Hùng tộc đều có vẻ quá yếu ớt, đến mức không đáng kể. - Báo! Phía sau có tên quân truyền lệnh đang vội vàng chạy tới: - Kinh Chưởng Kỳ dẫn theo Thiết Sư Doanh và Hổ Báo Doanh đang đuổi tới. Bọn họ cho người tới hỏi, vì sao phía trước lại xảy ra chiến sự nhanh như vậy? Thiển Thủy Thanh thờ ơ đáp: - Ngươi lập tức báo lại cho Kinh Tướng quân, Hữu Tự Doanh đã là quân tiên phong, cũng nên vì Thiết Phong Kỳ mà đánh hạ Định Châu. Nói quân phía sau không cần phải khẩn trương chạy tới, cứ chậm rãi chờ tiếp quản Định Châu là được! - Dạ! Tên quân truyền lệnh kia ngây người ra, nhưng vẫn lập tức chạy về bẩm báo với Kinh Phong Triển. Thiển Thủy Thanh nhìn theo bóng tên quân truyền lệnh kia rời đi, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: - Lệnh cho toàn Doanh gia tăng tốc độ tấn công, phải hạ thành trước khi Kinh Phong Triển chạy tới đây, sau đó... - Đồ thành! Hai chữ sặc mùi máu tanh từ miệng Thiển Thủy Thanh thốt ra làm cho ai nấy phải hồn xiêu phách lạc. Chiến sự ở phía trước vẫn đang diễn ra sôi nổi, trong ánh mắt Kinh Phong Triển ở phía sau cũng đã hiện ra sát khí đỏ rực như máu: - Ngươi nói cái gì? Thiển Thủy Thanh muốn đồ thành sao? Tên quân truyền lệnh thứ nhất trở về báo cho hắn biết Hữu Tự Doanh bắt đầu công thành. Đến lúc tên thứ hai trở về, báo rằng thành đã chiếm xong. Đến khi tên thứ ba trở về, báo tin rằng Thiển Thủy Thanh đang ra lệnh cho Hữu Tự Doanh triển khai đồ thành. Kinh Phong Triển vừa sợ vừa tức, lửa giận trong lòng lập tức bốc cao. Hắn quay đầu hét lớn: - Lệnh cho toàn Kỳ gia tăng tốc độ, cần phải mau chóng chạy tới Định Châu! Đông Quang Chiếu, Hồng Thiên Khải, các ngươi theo ta, phải lập tức ngăn cản hành động của Thiển Thủy Thanh! Một tên Chưởng Kỳ, hai tên Doanh Chủ sau khi biết tin Thiển Thủy Thanh hạ lệnh đồ thành, chỉ dẫn theo vài tên cận vệ ít ỏi, lập tức giục khoái mã chạy tới Định Châu. Chiến mã chạy như điên, gió lạnh thấu xương quất từng hồi như roi quất vào mặt Hồng Thiên Khải. Vó sắt điên cuồng làm bụi bốc đầy trời, trong lòng Hồng Thiên Khải lúc này nóng như lửa đốt, không hề tiếc thương chiến mã, điên cuồng múa roi quất đen đét liên tục, tạo ra những vết roi rướm máu trên mông chiến mã. Tên khốn Thiển Thủy Thanh này, rốt cục hắn muốn làm gì đây? Không đợi đại quân chạy tới đã khai chiến một mình, nếu như đánh thắng thì thôi, vì sao hắn còn muốn đốt huyết hương đồ thành như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết chuyện này sẽ dẫn tới hậu quả gì sao? Sự hùng mạnh của quân Đế quốc Thiên Phong là nhờ vào quân kỷ nghiêm minh, chưa có lệnh trên mà dám giết chóc bừa bãi là điều tối kỵ trong quân. Chuyện đồ thành càng là chuyện lớn, không thể khinh thường mà tiến hành. Nếu nói lần trước muốn nhuộm máu thành Kinh Viễn là vì muốn cúng tế vong hồn liệt sĩ, làm tăng cao sĩ khí toàn quân, vậy lần này đồ thành Định Châu lại có ý nghĩa gì chứ? Hắn nghĩ không ra. Nhưng hắn biết rằng, bất kể là Kinh Phong Triển, hay Nam Vô Thương, hoặc Hoàng đế Thương Dã Vọng ở thành Thương Thiên xa xôi đều không thể nào chấp nhận chuyện một tên Doanh Chủ tàn sát dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy như vậy. Người Đế quốc Thiên Phong muốn dùng hết sức giữ gìn một Đế quốc Chỉ Thủy hoàn chỉnh, chứ không phải là một vùng đất hoang vu khô cằn trải dài vạn dặm, thây phơi la liệt. Hắn đã từng chứng kiến Thiển Thủy Thanh đi từng bước gian khổ mới có được địa vị ngày nay, hắn đã từng chứng kiến Thiển Thủy Thanh đau khổ bước trên con đường công thành danh toại này. Hắn quan tâm Thiển Thủy Thanh như đứa con trai của mình. Nếu Thiển Thủy Thanh càng chạy càng xa khỏi con đường ấy, không thể quay đầu, hắn nhất định phải ngăn cản Thiển Thủy Thanh. Nhưng hiện tại có Kinh Phong Triển ở đây, có lẽ hắn không đủ sức ngăn cản. Mười mấy con tuấn mã chạy như điên trên đất khách quê người, trong thời gian này, tâm trạng của từng người đều khác hẳn nhau. Trong mắt Kinh Phong Triển đã toát ra ánh sáng lạnh lẽo từng hồi, lạnh như băng tuyết vùng địa cực. Trong đầu hắn đang nhớ lại những lời dặn dò của Nam Vô Thương trước lúc lên đường: "Tên Thiển Thủy Thanh này ỷ tài khinh người, đứng riêng một mình, làm theo ý mình. Mặc dù hắn có vài phần bản lãnh thật sự, nhưng không thể bao dung tất cả mọi người. Hắn còn tồn tại một ngày, tài năng của Kinh Phong Triển ngươi sẽ bị hắn lấn át một ngày. Nếu như không tiến hành biện pháp thích hợp để ngăn cản hắn, ắt sẽ có một ngày Thiết Phong Kỳ chỉ còn biết đến Thiển Thủy Thanh hắn, mà không biết Kinh Phong Triển ngươi! Lần này sang Đế quốc Chỉ Thủy đường đi phía trước hết sức gian nan, Kinh Chưởng Kỳ cần cẩn thận nhiều hơn. Đến khi cần, cứ việc ra tay tiêu diệt hắn, ta sẽ đứng sau che chở cho ngươi!" Quả nhiên Nam Vô Thương nói rất đúng, quả thật Thiển Thủy Thanh trong ngày đầu tiên đã làm ra chuyện mà người khác có nằm mơ cũng không dám làm. Ngựa thét điên cuồng trong gió lạnh thấu xương, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc. Thành Định Châu đã trở thành một đóa hoa héo rũ giữa máu lửa ngập trời. Khi mấy vị đầu lĩnh của Thiết Phong Kỳ chạy tới nơi, bọn họ chỉ nhìn thấy trong thành lửa nổi lên nhiều chỗ, các binh sĩ của Hữu Tự Doanh xếp thành từng đội hình vuông, đang tiến hành đuổi giết dân chúng trong thành. Bầu trời truyền khắp tiếng la thê thảm của người sắp chết, tạo thành một mảng oán khí bốc tận trời cao. Trong thành nơi nơi khói lửa bốc lên, không khí tràn ngập mùi chết chóc. Kinh Phong Triển rống to: xem tại - Khốn kiếp! Tên khốn Thiển Thủy Thanh đâu, bắt hắn tới đây cho ta! Hắn cũng dám tự tiện hạ lệnh đồ thành, quả thật là muốn chết! Lão tử phài làm thịt hắn! Trong đội dự bị ở phía sau, Vô Song lạnh lùng lên tiếng: - Kinh Chưởng Kỳ không cần kêu nữa, Thiển thiếu đã vào trong thành Định Châu, đang chỉ huy việc đồ thành. Chúng ta phụng mệnh ở lại đây chờ ngài, xin ngài yên tâm, đừng nóng nảy, chờ sau khi mọi việc xong xuôi hãy dẫn quân vào Định Châu! Kinh Phong Triển lập tức nổi giận: - Giỏi cho thằng nhãi này, khi nào thì Hữu Tự Doanh tùy tiện mọc ra một tên khốn dám nói chuyện với lão tử như vậy? Vô Song chỉ cười lạnh lẽo, không thèm để ý. Hồng Thiên Khải kêu to: - Các ngươi điên rồi sao? Các ngươi có biết làm như vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì không? Còn không mau ra lệnh cho mọi người dừng tay, sau đó lập tức ra bố cáo trấn an dân chúng, dẹp yên hỗn loạn rắc rối! Vô Song vẫn tôn kính Hồng Thiên Khải hơn, hắn ôm quyền đáp: - Hồng Tướng quân, thật là có lỗi, e rằng ta không thể tuân lệnh của ngài! Vô Song chỉ là binh sĩ của Hữu Tự Doanh, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Thiển Tướng quân mà thôi. Thiển Tướng quân bảo chúng ta ở lại đây chờ các vị, sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ mời các vị vào thành, nên Vô Song chỉ biết chờ ở nơi này mà thôi. Còn những chuyện khác, thứ cho Vô Song không có cách nào tuân mệnh! Kinh Phong Triển giận quá hóa cười: - Xem ra Thiển Thủy Thanh đã tính toán từ trước rồi phải không? Vô Song lạnh nhạt đáp: - Từ trước tới nay Tướng quân của ta làm việc đều có thói quen đi một bước tính ba bước. Nếu như ngay cả phản ứng của Kinh Chưởng Kỳ mà Tướng quân còn đoán không ra, vậy làm sau đoán trước được hướng đi của địch? Hướng đi của địch? Các tướng của Thiết Phong Kỳ đều ngẩn người ra. Vô Song lại ôm quyền nói tiếp: - Xin các vị Tướng quân chớ nên nóng nảy, Định Châu này Thiển Tướng quân đã quyết định đồ thành, bao nhiêu tội lỗi sát nghiệt sẽ do bản thân Thiển Tướng quân gánh vác, không có quan hệ gì với các vị Tướng quân. Về chuyện rốt cục vì sao Thiển Tướng quân lại làm như vậy, xin các vị chờ sau khi mọi chuyện kết thúc hãy hỏi Thiển Tướng quân thì hơn! Kinh Phong Triển hít sâu một hơi: - Chấm dứt? Một trận đồ thành nhanh thì năm ba ngày, chậm thì bảy tám ngày, không lẽ Tướng quân của ngươi muốn giết sạch dân trong thành trong vòng một canh giờ hay sao? Vô Song ngạo nghễ cười nói: - Hữu Tự Doanh đồ thành đương nhiên phải khác với mọi người! Hữu Tự Doanh đồ thành quả thật khác xa so với tất cả mọi người. Từ xưa tới nay, cái gọi là đồ thành, ý nghĩa thật sự của nó chỉ là một cuộc cướp bóc kéo dài. Vì muốn cổ vũ binh sĩ chiến đấu anh dũng, các Tướng quân rất thích sử dụng chiêu bánh vẽ. Bọn họ vẽ một bức tranh cho đám binh sĩ dưới quyền xem, trên đó chẳng những có bánh mà còn có vô vố tiền bạc của cải, trâu ngựa ăn hoài không hết, còn có nữ nhân nhiều vô tận. Bọn họ hy sinh mục tiêu bị chiếm lĩnh để đổi lấy sự dũng cảm và trung thành của các binh sĩ dưới quyền. Các binh sĩ dùng sinh mạng của mình trả một cái giá thương vong thật lớn để chiếm lấy thành thị, chính là một cuộc trao đổi tốt nhất. Cho nên ý nghĩa ban đầu của việc đồ thành chính là cướp thành, nói rõ hơn là cướp sạch toàn thành. Nhưng đối với dân chúng mà nói, lương thực của cải, thậm chí phụ nữ và trẻ con gần như là toàn bộ ý nghĩa trong đời bọn họ, mất đi những cái này rồi, thậm chí bọn họ không còn thiết tha với sinh mạng của mình nữa. Khi một ít dân chúng địa phương vì muốn bảo vệ của cải của mình mà hăng hái phản kháng, xung đột vì vậy mà gia tăng kịch liệt. Dân chúng càng phản kháng, bọn binh sĩ sẽ giết người để cảnh cáo, từ đó dần dần tiến tới tàn sát. Khi quá trình tàn sát tiến hành đến một mức độ nào đó, tâm trạng xấu này cũng sẽ dần dần lan tràn ra khắp cả trong quân, ảnh hưởng của nó sẽ làm cho các binh sĩ lâm vào tình trạng tàn sát như điên như cuồng. Một vị Tướng quân thông minh sẽ không ngăn cản bọn chúng, chỉ biết thuận thế dẫn đường, một số Tướng quân thậm chí còn mượn cơ hội này làm tăng thêm tính khát máu của quân mình, tiến thêm một bước tăng cường dục vọng công kích của quân mình. Vì thế, chuyện đồ thành cứ như vậy mà hình thành. Nhưng Hữu Tự Doanh đồ thành lại khác xa. Đối với những người khác, đồ thành là một hành vi do tập thể cùng thực hiện, vì muốn thỏa mãn dục vọng giết người cướp của mà đồ thành. Hữu Tự Doanh không giống như vậy. Bọn họ không phải vì muốn đồ thành cho hả giận, quân thủ Định Châu bị chiến sĩ Hùng tộc tấn công mạnh mẽ nghiền nát như đậu hũ, căn bản là không tạo thành thương vong gì đáng kể với Hữu Tự Doanh. Bọn họ cũng không phải đồ thành vì của cải tài sản hay nữ nhân trong thành, bởi vì trong khi bọn họ đồ thành, cũng vẫn duy trì đội hình nghiêm chỉnh. Lệnh của Thiển Thủy Thanh đưa ra rất rõ ràng: Sau khi vào trong thành, tất cả những ai không phải là quân ta đều đối xử như kẻ địch, giữ nguyên đội hình phương trận bộ binh như vậy mà tiến về phía trước, không được rời khỏi hàng ngũ, đi đến nơi nào, nơi đó không còn con gà con chó. Nói cách khác, không phải bọn họ đang đồ thành như những người khác, mà là bọn họ tiếp tục chiến đấu. Bọn họ không cướp đoạt tài sản, không bắt nữ nhân, tiếp tục xem bên trong thành Định Châu như là chiến trường. Tốc độ của bọn họ tiến tới cũng không nhanh, nhưng chỉnh tề, có thứ tự, hiệu suất cao, giống như nông dân cày ruộng, biến thành Định Châu thành nhiều mảnh ruộng, mỗi mảnh cày qua một lần. Trong cùng lúc ấy, Thiển Thủy Thanh cho phép mở ra ba cửa thành, cho phép dân chúng bỏ chạy theo ba cửa ấy, binh sĩ Hữu Tự Doanh sẽ không ngăn cản. Chỉ có những ai ở lại trong thành, không cần biết là người hay vật, lập tức giết chết không tha. Đây là trận đồ thành kỳ quái nhất từ trước tới nay, biến mỗi tấc đất trong thành trở thành chiến trường, tiếp tục chiến đấu, cho đến khi thành này trở thành một miền đất chết, không còn một sinh mạng nào của nước địch. Đối với Thiển Thủy Thanh, loại hình đồ thành kỳ quái như vậy, chỉ là mới bắt đầu. Khi Hồng Thiên Khải theo Vô Song tiến vào thành Định Châu, tòa thành này yên tĩnh tới mức dường như đã chết cả trăm năm. Máu loãng dưới chân chảy như suối, vô số thi thể còn đang nằm trong vũng máu. Đại đa số thi thể đều là của địch, trong số đó có một ít là binh sĩ, phần lớn còn lại là dân chúng. Lúc Hữu Tự Doanh mới vừa vào thành, rất nhiều người dân không biết bỏ chạy, theo bọn họ nghĩ, huyết hương kia cũng chỉ là một hình thức cảnh cáo mà không có hiệu lực thật sự, có vài người thậm chí không biết huyết hương có ý nghĩa gì. Bọn họ chỉ nghĩ rằng bọn họ là thường dân an phận, có thể được an toàn, vì vậy bọn họ đã trở thành đối tượng giết hại đầu tiên của binh sĩ Hữu Tự Doanh, cũng trở thành bằng chứng rõ ràng nhất về việc tuyên bố đồ thành của Hữu Tự Doanh. Thiển Thủy Thanh đã dùng phương thức tuyên bố đặc biệt của riêng hắn: Huyết hương tế đại kỳ, chỉ dùng mạng người để tế, ba cây huyết hương kia không phải chỉ để đốt cho vui. Theo đường tiến tới của binh sĩ Hữu Tự Doanh, thi thể dưới chân bọn họ dần dần thưa thớt, rất nhiều dân chúng sau khi chống cự và tránh né đã tìm thấy con đường chạy thoát, vội vàng rời đi. Bọn họ từ bỏ nhà cửa của mình, cũng từ bỏ ảo tưởng về cái nhìn tốt đẹp đối với quân Đế quốc Thiên Phong, từ bỏ hết thảy gia nghiệp chỉ vì muốn chạy trốn giữ mạng. Hồng Thiên Khải nhìn tòa thành tĩnh mịch trước mặt, trong lúc nhất thời cảm thấy mê hoặc. Thiển Thủy Thanh, rốt cục ngươi muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ chuyện đi đến đâu máu chảy thành sông đến đó, tàn sát sinh linh trong thiên hạ đã trở thành mục tiêu theo đuổi hiện tại của ngươi sao? Hay là trong lòng ngươi...còn có tính toán gì khác? Trước khi gặp mặt Thiển Thủy Thanh, hắn không thể nào biết được câu trả lời. Kinh Phong Triển đang nổi giận, không phải vì những người dân đã chết, mà là những khó khăn có thể gặp phải trong các trận chiến sau này. Chuyện xâm nhập tấn công vào lãnh thổ nước địch, mới nghe qua là một chuyện vô cùng vinh dự vẻ vang, nhưng khó khăn gặp phải khi tiến hành trên thực tế, thật ra vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Bất kỳ một cánh quân nào dù hùng mạnh đến đâu, sau khi tiến vào lãnh thổ của nước địch sẽ có một ưu thế tuyệt đối không thể nào tồn tại, đó là ưu thế về nhân số. Trừ phi là một quốc gia đã hoàn toàn đánh mất lòng dân, nếu không, một dân tộc quyết tâm thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành sẽ có một năng lực cực kỳ đáng sợ. Vì thế, khi kẻ xâm lược tiến vào một quốc gia, bất kể hắn có hai mươi vạn người hay hai vạn người, hay là hai trăm vạn người, nói về nhân số vẫn luôn luôn nằm ở thế kém. Cũng chính vì vậy, cho tới bây giờ kẻ xâm lược đều dựa vào chiến thuật cao siêu, dựa vào sức chiến đấu có hiệu quả cao để khống chế thành thị, từ một điểm mà khống chế toàn cục, lấy ít địch nhiều. Còn việc mượn sức dân chúng, phủ dụ toàn dân, cùng với việc đồ thành cũng là những thủ đoạn quá quen thuộc không cần phải nói. So với một tòa thành có lũy cao hào sâu trấn thủ ở nơi hiểm yếu, một cuộc chiến tranh toàn dân đứng lên bảo vệ đất nước sẽ làm cho đối thủ sợ hãi hơn, làm cho đối thủ gặp phải nguy cơ thất bại lớn hơn. Nếu tấn công một tòa thành như trên đã nói, nếu như công không có kết quả ít nhất còn có thể lui lại bảo tồn thực lực, còn nếu gặp cuộc chiến tranh toàn dân đứng lên, nhẹ thì hao binh tổn tướng, nặng thì thậm chí sẽ bị địch nhân phản kích ngược lại, hủy nhà diệt nước. Mà trên phương diện này, điều quyết định tất cả chính là lòng dân. Lòng dân có trọng lượng quyết định cán cân thắng bại ngã về bên nào. Đối với hai phe công thủ mà nói, tranh đoạt lòng dân là nước cờ quan trọng nhất trong cuộc chiến tranh giữa các quốc gia. Phe tấn công thường là tranh thủ lấy lòng dân chúng, cố gắng chiếm lấy sự ủng hộ của dân chúng địa phương, từ đó giảm đi áp lực trong quá trình chiếm đóng hiện tại và thống trị sau này. Nhưng dân chúng vốn trời sinh lúc nào cũng có phản cảm với kẻ xâm lược quốc gia mình, đó chính là yếu tố làm cho phe phòng thủ có thêm ưu thế. Bởi vậy đối với phe tấn công mà nói, chuyện tranh thủ lòng dân thất bại là chuyện thường tình. Nhưng dù là như vậy, chỉ cần phe tấn công không làm ra sự uy hiếp gì quá đáng, đừng để cho dân chúng địa phương cảm thấy được mùi vị chết chóc đáng sợ, sẽ có rất nhiều dân chúng địa phương bằng lòng cam chịu với hiện tại. Thái độ cam chịu như vậy chính là yếu tố vô cùng có lợi cho phe tấn công, là cơ sở vô cùng quan trọng để phe tấn công có thể xây dựng nền móng lâu dài về sau ở quốc gia của địch. Nhất là dưới tình huống Thiết Huyết Trấn chỉ có hai vạn người, tầm quan trọng của sự ủng hộ kia càng thêm rõ ràng hơn. Không só sự ủng hộ của dân chúng địa phương, bất kể như thế nào, quân Đế quốc Thiên Phong cũng không có khả năng đánh bại Đế quốc Chỉ Thủy. Nhưng Thiển Thủy Thanh lại phá hỏng đi tất cả. Hắn giết người mà không kiêng nể gì, chọc giận dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy mà không kiêng nể gì. Đừng nói làm như vậy hắn không thắng được cuộc chiến tranh này, cho dù là hắn thắng, cái mà hắn được chỉ là ngàn dặm đất đai hoang vu, đâu đâu cũng thấy thê lương. Làm sao Kinh Phong Triển không nổi giận? Hắn không cần biết dân Đế quốc Chỉ Thủy chết bao nhiêu người, nhưng hắn nổi giận vì kế hoạch tấn công của mình bởi vậy mà hoàn toàn mắc cạn. Có lẽ chuyện này là do Thiển Thủy Thanh cố ý làm. Bởi vì ngay từ đầu, trong hội nghị quân sự, đối với kế hoạch tấn công của Nam Vô Thương, Thiển Thủy Thanh đã có thái độ khinh thường. Nghĩ vậy, trong lòng Kinh Phong Triển đột nhiên kinh hãi. Tự nhiên hắn biết được mâu thuẫn giữa Nam Vô Thương và Thiển Thủy Thanh, cho nên trong cuộc hội nghị quân sự ấy, Nam Vô Thương cũng không hỏi qua ý kiến của Thiển Thủy Thanh. Mà Thiển Thủy Thanh khinh thường không ủng hộ Nam Vô Thương có vẻ cũng chỉ là muốn chống đối mà thôi. Nhưng hiện tại xem ra, dường như Thiển Thủy Thanh sớm đã có kế hoạch của riêng mình, mà không phải chỉ đơn giản phản đối chỉ vì phản đối. Nghĩ vậy, trong lòng Kinh Phong Triển mơ hồ cảm thấy không yên. Hắn hiểu ra rằng, có lẽ kế hoạch tấn công kế tiếp, hết thảy sẽ không xảy ra như trong tưởng tượng của Nam Vô Thương. Thiển Thủy Thanh là quan chỉ huy của quân tiên phong, hắn đang dẫn dắt tất cả theo con đường của hắn...một con đường chỉ có hắn mới hiểu được mà thôi. Trong phủ thành Định Châu. Thiển Thủy Thanh nhìn bản đồ, bên cạnh là Bích Không Tình cung kính đứng thẳng. Nửa ngày công chiếm Định Châu, nhuộm máu toàn thành, tin tưởng rằng không bao lâu nữa, tên của Thiển Thủy Thanh sẽ truyền đi khắp đại lục. Tuy nhiên nếu so với những chiến công mà hắn đã từng lập, lần này lời đồn đãi của mọi người sẽ nói rằng hắn độc ác và tàn nhẫn. Thành Định Châu cũng không khó đánh, nhưng Thiển Thủy Thanh lại lấy chuyện đồ thành làm nhiệm vụ của mình, đi đến đâu cũng đốt huyết hương tế đại kỳ, phàm kẻ nào không hàng cũng đều giết chết. Chuyện như vậy cho dù không nói là tuyệt hậu, ít ra cũng chưa từng có. Trong lịch sử, chưa bao giờ có một Tướng quân nào mà mỗi lần công thành xong lại đồ thành. Trên mặt Thiển Thủy Thanh vẫn bình thản trước sau như một, cầm trong tay một ít lá cờ nhỏ, mỗi lần nói đến một địa danh, Bích Không Tình sẽ theo đó mà kể rõ tình huống và dân tình ở nơi đó, lực lượng phòng thủ đại khái cùng với thành chủ ở đó là người nào, có tác phong ra sao, sau đó Thiển Thủy Thanh sẽ cắm một lá cờ nhỏ trên bản đồ vào vị trí tương ứng của nơi đó. Khi Bích Không Tình nói: "Nơi đây dân chúng dũng cảm, thành chủ thề chết trung thành với Đế quốc", Thiển Thủy Thanh sẽ cắm một lá cờ màu đỏ lên bản đồ. Khi Bích Không Tình nói: "Nơi đây thành chủ kém cỏi bất tài, tham lam sợ chết", Thiển Thủy Thanh sẽ cắm một lá cờ màu xanh lên bản đồ. Khi Bích Không Tình nói rằng thành chủ nơi nào đó có thái độ trung lập, tài nghệ tầm thường, Thiển Thủy Thanh sẽ cắm một lá cờ vàng lên bản đồ. Rất nhanh, trên tấm bản đồ của Đế quốc Chỉ Thủy đã cắm đầy những lá cờ nhỏ đủ các màu xanh đỏ vàng. Nhìn tấm bản đồ màu sắc sặc sỡ, Thiển Thủy Thanh hài lòng gật gật đầu: - Xem ra, người thật sự có thể hy sinh quên mình vì Đế quốc Chỉ Thủy cũng không có nhiều. - Quốc chủ bất tài, gian thần lấn át, tuy có trung thần nhưng cũng không chịu trọng dụng. Cột chính đã không chống đỡ được, cho dù mái ngói có vững chắc tới đâu, cũng chỉ có thể đổ sụp xuống đất vỡ tan mà thôi! Bích Không Tình lạnh lùng đáp. - Đối với kẻ xâm lược mà nói, trung thần cũng không tốt hơn gian thần. Trung thần thường sẽ gây thêm phiền phức cho chúng ta, còn gian thần ngược lại có thể trợ giúp chúng ta. Kẻ trung thành đến chết như Bão Phi Tuyết như vậy, ít một chút vẫn tốt hơn cho chúng ta! Thiển Thủy Thanh chậm rãi nói, ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn vào bản đồ. Lúc này trong lòng Bích Không Tình đột nhiên nảy sinh ra một câu hỏi, biết rõ là không thích hợp, nhưng hắn vẫn không nhịn được, bật thốt ra ngoài miệng: - Như vậy Tướng quân ngài thì sao? Ngài cho rằng ngài là trung thần hay nịnh thần? Thiển Thủy Thanh ngẩn người, hỏi lại Bích Không Tình: - Nhìn ta giống nịnh thần hay sao? Bích Không Tình lập tức trả lời: - Kẻ nịnh thần lấy việc tổn hại đến lợi ích của quốc gia để làm lợi cho riêng mình, không quan hệ gì tới năng lực và bề ngoài. Thiển Thủy Thanh tỏ ra đăm chiêu một hồi, nhưng cuối cùng vẫn thở dài nói: - Nếu nói như vậy, ta nghĩ rằng ta giống nịnh thần hơn! Ít nhất, tất cả Những chuyện mà ta làm, đều là vì lợi ích của riêng mình! Bích Không Tình cười nói: - May là Thiển Tướng quân làm tổn hại lợi ích của quốc gia địch, chứ không phải quốc gia của mình! Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nếu một ngày nào đó, hắn phải lựa chọn giữa ích lợi của chính hắn và ích lợi của quốc gia mình, hắn sẽ lựa chọn cái nào đây? Chỉ trong một sát na, hắn đã biết câu trả lời. Sau đó hắn nở nụ cười, nói với Bích Không Tình bằng vẻ nghiêm túc: - Người như ta vậy, nếu nói tội đáng chết vạn lần, một chút cũng không sai! Khi Hồng Thiên Khải và Đông Quang Chiếu đuổi tới, Thiển Thủy Thanh đang nhàn nhã uống trà. Thấy hai người bọn chúng ai nấy thở hổn hển, dáng vẻ vội vàng, Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười khoái chí: - Nhìn sắc mặt của các người kìa, vì sao giống như vừa mới thua một trận vậy? Đông Quang Chiếu vốn trời sinh tính tình thô lỗ, vừa nghe Thiển Thủy Thanh nói như vậy đã nổi giận trợn mắt: - Lão tử vẫn chưa đánh trận nào, để ngươi đi tiên phong, gặp núi thì mở đường, gặp sông thì bắc cầu, ngươi làm giỏi lắm, tự tay đánh chiếm Định Châu, ngươi còn muốn chúng ta đánh đấm gì nữa chứ? Thiển Thủy Thanh nhìn sang Hồng Thiên Khải, Hồng Thiên Khải than dài: - Dọc đường chúng ta chạy tới đây, người chết quả thật là không ít! Thiển Thủy Thanh thản nhiên hớp một ngụm trà: - Nhìn qua thì thấy nhiều như vậy, nhưng đại đa số dân chúng đều đã chạy thoát! Hồng Thiên Khải có vẻ hơi giận: - Vậy càng khó cho ngươi! Số dân chúng chạy trốn ấy sẽ lan truyền tin tức chúng ta đồ thành đi khắp nơi, ngươi cũng biết rằng quan điểm của Nam Trấn Đốc trong lần tấn công này chính là muốn sang Đế quốc Chỉ Thủy quan tâm tới dân chúng, vỗ về trấn an lòng dân, để có thể lấy lòng dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy là việc chính. Thiển Thủy Thanh cười ha hả hỏi: - Vì sao Kinh Chưởng Kỳ vẫn chưa kéo quân tới hỏi tội ta vậy? Đông Quang Chiếu lập tức đáp: - Vốn hắn đã tới, nhưng đi được nửa đường lại trở về. Hắn nói rằng ngươi có huân chương Tử Tâm hộ thân, hắn không giết ngươi được, không bằng không thèm để ý tới ngươi để không phải tức giận khi nhìn thấy ngươi! Tuy nhiên hắn đã viết một phong thư gởi về thành Thương Thiên, bẩm báo tất cả chuyện này với Hoàng đế, tin rằng sẽ không bao lâu, thư trách phạt của Hoàng đế sẽ bay tới đây! - Nếu là như vậy, chúng ta còn sống được đến bây giờ mới có ý nghĩa! Thiển Thủy Thanh thờ ơ nói: - Nếu làm theo kế hoạch của Nam Trấn Đốc, ta tin rằng tất cả mọi người chúng ta đều chết không có chỗ chôn! Thay vì đến lúc ấy nằm dưới đất nghe bệ hạ đọc điếu văn, thà rằng bây giờ ta nghe chiếu thư trách phạt của bệ hạ còn hơn! Hồng Thiên Khải và Đông Quang Chiếu nghe vậy đồng thời biến sắc.