Đế Quốc Thiên Phong

Chương 89 : Phản kích

Thiển Thủy Thanh hiểu rõ, Nam Vô Thương càng ngày càng muốn đem hắn ra làm trò cười, càng ngày càng nôn nóng đẩy hắn vào chỗ chết. Chuyện tranh đoạt chiến lợi phẩm chỉ là khởi đầu, chuyện cung ứng lương thảo mới thực sự là bóp chặt cổ Thiển Thủy Thanh. Thiển Thủy Thanh quả thực có thể kiếm được lương thực thông qua binh đoàn Phú Quý của mình, không cần phải chịu cho Nam Vô Thương chèn ép. Nhưng vấn đề là, bọn thiếu gia của binh đoàn Phú Quý có thể cung cấp bất cứ cái gì, chỉ có quân lương là không thể cung cấp. Quân lương là nguồn vốn quan trọng để quốc gia khống chế một cánh quân. Nếu xuất hiện một cánh quân không cần tới quân lương do quốc gia cung cấp, vậy cánh quân này hoàn toàn thuộc về quyền sở hữu của người khác còn gì? Thương Dã Vọng có thể chấp nhận cho Thiển Thủy Thanh bóc lột bọn quan lại quý tộc trong thiên hạ, có thể dung túng cho hắn giết người phóng hỏa khắp nơi, có thể dung túng cho hắn thu thêm binh sĩ, nhưng tuyệt đối ông ta không chịu để cho Hữu Tự Doanh có một hệ thống hậu cần tự cấp tự túc được. Đám thiếu gia binh của Thiển Thủy Thanh vĩnh viễn chỉ có thể cung cấp xa xí phẩm cho Hữu Tự Doanh, mà không thể nào cung cấp được nhu yếu phẩm. Điểm này Nam Vô Thương hiểu được, Thiển Thủy Thanh cũng hiểu được. Nam Vô Thương bắt chẹt về vấn đề cung ứng quân lương cho hắn, nói trắng ra là muốn bắt chẹt Thiển Thủy Thanh. Giây phút ấy, mắt Thiển Thủy Thanh toát ra một chút thần quang. Hắn chậm rãi nói: - Nam Trấn Đốc, ngươi nóng lòng ra tay với Thiển Thủy Thanh ta gấp đến vậy sao? Mộc Huyết trầm giọng nói: - Chỉ còn ba ngày, nếu như vẫn không được phát quân lương, Hữu Tự Doanh sẽ cạn sạch lương thực. Hùng tộc còn may mắn, bọn họ là lính đánh thuê, dùng binh đoàn Phú Quý nuôi bọn họ cũng còn tạm được. Nhưng Hữu Tự Doanh thì khác, tuyệt đối không thể dùng lương thực do đám thiếu gia binh đưa tới. Nếu làm như vậy, không cần tới Hoàng đế hạ lệnh, Nam Trấn Đốc vẫn có thể ngang nhiên giết ngươi. Hiện tại xem ra, có lẽ hắn đang chờ cơ hội này! Lúc này Thiển Thủy Thanh ngửa mặt nhìn trời, chậm rãi hít sâu một hơi. Hắn từ từ nói: - Đại khái Nam Trấn Đốc nghĩ rằng, hiện tại ta phải để cho hắn mặc tình giày vò, không còn sức trả đòn chứ gì? Cuối chân trời, một đội thiết kỵ khí thế trào dâng, giẫm nát làn sương mù trong ánh bình minh, phá tan sự yên tĩnh của buổi sớm mai, cuồn cuộn xông về phía Nam thành. Đám binh sĩ thủ vệ kho lương đã nhìn thấy đội thiết kỵ kia từ xa, biết ngay mục tiêu của bọn họ chính là kho lương, người cầm đầu lại là Thiển Thủy Thanh danh vọng có một không hai trong quân hiện tại, nhất thời sợ đến mức hai chân run rẩy. Một tên thủ vệ hét to: - Nhanh đi báo cáo đại nhân, Hữu Tự Doanh tìm đến chúng ta gây sự! Dường như để chứng thật cho lời hắn, sau khi năm trăm thiết kỵ vào tới kho lương lập tức tản ra, bao vây chung quanh kho lương. Giọng Thiển Thủy Thanh lạnh đến mức có thể làm cho người sống chết ngay lập tức vì đông cứng: - Quan hộ lương của các ngươi đâu, gọi hắn ra đây gặp ta. Không bao lâu sau, tên quan hộ lương nhanh chóng chạy ra. Có lẽ vì đang giữ chức quan vô cùng béo bở, thân hình tên quan hộ lương vô cùng mập mạp, tới nỗi nếu như lóc hết mỡ trên người hắn ra, e rằng không chỉ có vài cân. Hắn vừa nhìn thấy Thiển Thủy Thanh đã vội kêu to: - Vì sao Thiển Tướng quân lại đích thân tới chỗ của hạ quan? Thiển Thủy Thanh nói: - Ngày hôm qua ta nghe các huynh đệ nói, kho lương không đủ nên tạm thời không cấp phát quân lương cho Hữu Tự Doanh ta. Hừ hừ, cũng là binh sĩ ra trận đánh giặc như nhau, ngươi dựa vào cái gì mà không cho Hữu Tự Doanh ta lãnh quân lương, lại cho các Doanh khác lãnh? Ngươi làm như vậy, không phải là không công bằng sao? Tên quan hộ lương cười lạnh: - Thiển Tướng quân, vậy thì ngươi sai rồi, lương thảo này phát cho ai không phát cho ai, không phải một chức quan hộ lương nho nhỏ như ta có quyền định đoạt. Ta chỉ là một chức quan nho nhỏ, tự nhiên không dám so sánh với một vị Tướng quân Hổ Uy, tuy nhiên ý của Nam Trấn Đốc, ta vẫn phải nghe theo. Hiện giờ ở thành Cô Tinh này, trên có Nam Trấn Đốc tọa trấn, dưới một chút còn có ba vị Chưởng Kỳ chia ra cai quản, nếu như Tướng quân có điều gì bất mãn, vậy nên chạy tới tìm Kinh Chưởng Kỳ hay Nam Trấn Đốc mà hỏi mới phải, lại chạy đến kho lương này làm khó một tên quan hộ lương nho nhỏ như ta, không phải là muốn bắt nạt kẻ yếu hay sao? Thiển Thủy Thanh hơi sững sờ, hắn nhìn sang Mộc Huyết: - Quan văn có xương cốt cứng rắn như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Mộc Huyết lập tức hạ giọng nói: - Trước kia ta cũng chưa từng gặp qua, có lẽ là mới được bổ nhiệm. Lôi Hoả lập tức tiếp lời: - Lần trước ta tới, nghe được hai chữ Tướng gia (cách gọi quan Thừa tướng), nghe nói là một môn khách của Tướng gia. Sát khí thoáng hiện trong mắt Thiển Thủy Thanh: - Khó trách, dám bắt chẹt quân lương của ta...Đây quả thật là cách làm của bọn quan văn. Tên quan hộ lương trước mặt vẫn nở nụ cười lạnh lẽo, sát khí trong lòng Thiển Thủy Thanh lại càng nồng. Nam Sơn Nhạc, vị Thừa tướng trong triều, trụ cột của quốc gia, rốt cục cũng đã ra tay giúp đỡ con trai mình rồi sao? Ông ta phái tới một tên quan hộ lương, không biết còn phái tới người nào khác nữa không... Quan văn làm việc không thể so sánh với quan võ, xưa nay chúng đều âm hiểm giả dối. Bọn chúng không giỏi về chuyện ra sa trường liều mạng với địch, lại thích nhất là cầm dao đâm sau lưng người khác. Một khi bọn chúng ra tay, sẽ ép buộc bạn rơi vào bẫy của chúng. Hành Trường Thuận đã thất bại, Vân Phong Hàn cũng đã thất bại, hai lần ra tay muốn giết chết Thiển Thủy Thanh, hắn vẫn vui vẻ sống như cũ, cuộc sống hàng ngày vẫn yên ổn như thường. Có lẽ ngay cả vị Thừa tướng tại kinh thành cũng cảm thấy rằng, nếu cứ để cho Thiển Thủy Thanh tiếp tục ung dung tự tại như vậy, sẽ là một sự uy hiếp lớn lao đối với Nam gia? Quân lương chỉ là khúc nhạc dạo đầu mà thôi, sau đó bất cứ lúc nào cũng có thể còn những sát chiêu vô cùng tận. Tên quan hộ lương này có lẽ cũng là người chấp hành kế hoạch. Trong quân chế của Đế quốc Thiên Phong, ngoài đảm nhiệm chức phụ tá cho võ tướng ra, chức quan quan trọng nhất mà một tên quan văn có thể đảm nhiệm chính là quan hộ lương. - Quan hộ lương, vì sao Nam Trấn Đốc lại ra lệnh không cấp lương thảo cho Hữu Tự Doanh ta? Tên quan hộ lương kia hừ lạnh: - Chuyện này tốt hơn là Tướng quân nên đến hỏi Nam Trấn Đốc, nếu như Tướng quân không còn chuyện gì nữa, xin hãy mang theo binh sĩ của mình nhanh chóng rút lui cho. Đừng trách ta không nhắc nhở Tướng quân, trách nhiệm xông vào kho lương là nơi trọng địa, với chức vụ và quân hàm của Tướng quân hiện tại, e rằng không gánh vác nổi đâu! Thiển Thủy Thanh gật gật đầu: - Được, ta sẽ cho người đến hỏi hắn. Các huynh đệ chúng ta rút lui trước đã, hôm nay coi như ta nể mặt tên heo mập này một chút, tạm thời không lấy lương, chúng ta sẽ có ngày gặp lại. Không ngờ sau đó hắn còn than thở một câu: - Xem bề ngoài ngươi như heo vậy, ôi, thật sự là làm ô uế uy danh quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta. Bằng vào cái bụng phệ của ngươi, lẽ ra phải trị tội tác phong không nghiêm chỉnh mới đúng! Thiển Thủy Thanh nói câu này, tên quan hộ lương kia nghe xong sắc mặt tái xanh vì tức giận. Hắn đã từng bị nhiều người lên án vì bề ngoài mập mạp của mình rất nhiều lần, con đường thăng quan tiến chức cũng vì vậy mà vô cùng vất vả. Người đời nhìn thấy bề ngoài hắn mập mạp như vậy, ấn tượng đầu tiên nhất định nghĩ hắn là một kẻ tham lam, nhưng không biết thật ra là do bẩm sinh như vậy. Vì bề ngoài mập mạp mà cả đời hắn không có vận làm quan, nên vô cùng vất vả xoay sở linh hoạt, tới xin làm khách của Thừa tướng, cũng chỉ là một tên môn khách nho nhỏ mà thôi. Vì muốn leo lên địa vị cao, hắn cũng chỉ có thể tận tâm tận lực, cố gắng hết lòng. Khi hắn còn ở Nam phủ có nghe loáng thoáng về Thiển Thủy Thanh, lập tức cảm thấy vận mệnh cả đời của mình dường như được quyết định trên người của Thiển Thủy Thanh. Kế bắt chẹt lương thảo kia chính là do hắn đề xuất với Nam Sơn Nhạc, sau đó được Nam Sơn Nhạc đồng ý. Bất kể Thiển Thủy Thanh dùng binh cướp lương, hay là bảo đám thiếu gia binh cung cấp lương cho hắn, Nam Vô Thương đều có thể căn cứ vào đó mà trị tội Thiển Thủy Thanh. Vì vậy Nam Sơn Nhạc cho hắn cơ hội này, đưa hắn tới thành Cô Tinh, cho hắn nhận chức quan hộ lương, phụ trách công tác này. Trước khi đi, tên quan hộ lương còn năn nỉ Quốc sư của Đế quốc là Triệu Cuồng Ngôn gieo một quẻ cho hắn. Triệu Cuồng Ngôn là vị đại sư xem quẻ tử vi xuất sắc nhất ở Đế quốc Thiên Phong, nể mặt của Nam Sơn Nhạc nên mới coi một lần cho một nhân vật nho nhỏ như hắn. Trong quẻ nói rằng: Vận mệnh cả đời hắn sẽ chuyển biến tại phương Đông, sau chuyến đi này, cả đời hắn sẽ không còn phải lo cơm ăn áo mặc. Hắn nghe vậy mừng rỡ trong lòng, biết rằng chuyến đi này của mình sẽ thành công. Không ngờ mới vừa gặp mặt Thiển Thủy Thanh lần đầu tiên đã bị hắn gọi là heo mập, tên quan hộ lương tức giận đến nỗi cả thịt lẫn mỡ trên người đều run lên bần bật. Mặt thấy Thiển Thủy Thanh dẫn theo binh sĩ của mình ung dung rời đi, tên quan hộ lương nhìn theo cho đến khi Thiển Thủy Thanh khuất bóng, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng tàn nhẫn hung ác. Thiển Thủy Thanh, ngươi đừng nên đắc ý như vậy, chờ xem ta sẽ làm cho ngươi tâm phục, cả đời này phải hối hận vì những lời nói hôm nay... Tất cả mọi chuyện tiến hành theo tình huống xấu nhất, đúng như Thiển Thủy Thanh dự liệu. Nam Vô Thương dùng lý do đơn giản nhất để trả lời sự chất vấn của Thiển Thủy Thanh: Hiện tại Trấn bộ không đủ lương thảo, kho lúa chỉ còn có trên dưới năm ngàn thạch lương thảo, không đủ cho đại quân sử dụng trong vòng mười ngày, lương thảo của các Doanh đều phải cắt giảm định mức. Trước đó vài ngày Hữu Tự Doanh tấn công thành Kinh Viễn, đoạt được khá nhiều, nếu như đã có của ăn của để, vậy cũng không cần phải so đo chuyện lương thảo làm chi. Dù sao sau này lương thảo được vận chuyển đến đầy đủ, tự nhiên sẽ trả lại toàn bộ cho Hữu Tự Doanh, hiện giờ đành phải dùng kế nhất thời như vậy mà thôi. Kế nhất thời...dựa theo kế hoạch của Nam Vô Thương, cái gọi là kế nhất thời này, trên cơ bản là Hữu Tự Doanh của Thiển Thủy Thanh hắn phải chết đói nhất thời... Khi Cẩu Tử dùng bộ mặt như đưa đám đem câu trả lời của Nam Vô Thương báo lại cho Thiển Thủy Thanh, thậm chí ngay cả tức giận hắn cũng không thèm tức giận. Ở thành Cô Tinh này, hiện tại chung quanh hắn đều là địch. Muốn tiếp tục sống trong hoàn cảnh gian khổ tại đây, hắn cần phải bớt tức giận đi một chút, động não nhiều hơn một chút mới là đúng đắn. Hiện tại hắn có huân chương Tử Tâm bảo vệ, Nam Vô Thương không thể giết hắn công khai. Hào quang của vô số chiến công vẫn còn bao phủ trên người hắn, ngay cả chuyện đốt cháy thành Kinh Viễn, Hoàng đế cũng chỉ cười xòa cho qua, chưa thấy xử lý gì cả, có thể thấy ơn vua sâu nặng đến mức nào. Nếu Nam Vô Thương muốn giết hắn, chuyện đầu tiên chính là phải làm sao cho Hoàng đế không hài lòng về hắn. Như vậy tội danh nuôi dưỡng quân riêng có thể đạt được hiệu quả này. Chỉ cần làm sao để Thương Dã Vọng cho rằng Thiển Thủy Thanh mang dã tâm, cho dù hắn có bản lãnh lớn bằng trời đi chăng nữa cũng bằng vô dụng. Bản lãnh của địch nhân càng lớn, lại càng phải mau chóng diệt trừ. Hiển nhiên Thiển Thủy Thanh cũng không thể nào để cho Hữu Tự Doanh đói chết. Có lẽ Nam Vô Thương hy vọng binh sĩ Hữu Tự Doanh vì chuyện này mà sinh lòng bất mãn đối với hắn, trực tiếp nổi loạn giết chết hắn, vậy càng đỡ phiền phức về sau. Một tên Tướng quân ngay cả chính binh sĩ của mình còn chăm lo không tốt, quản lý không tốt, hiển nhiên Hoàng đế sẽ không hài lòng về hắn. Đương nhiên, Thiển Thủy Thanh cũng có thể dung túng cho binh sĩ của mình đi cướp lương thảo, nếu là như vậy, Nam Vô Thương giết hắn càng thuận tiện hơn. Bất kể hắn có bao nhiêu lý do, bao nhiêu nỗi oan ức, chuyện dung túng cho binh sĩ cướp lương cũng đủ để cho hắn rơi đầu. Tóm lại, chỉ cần một kế bắt chẹt quân lương nho nhỏ, cho Thiển Thủy Thanh ba sự lựa chọn, cái nào cũng là tìm chết. Bất kể hắn lựa chọn như thế nào, hắn cũng khó mà yên ổn. Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nếu như lần này mình tránh được kế hoạch hãm hại của Nam Vô Thương, như vậy lần sau, không biết Nam Vô Thương lại dùng phương pháp nào để tiếp tục đối phó với mình đây? Mỗi ngày đều phải nghiên cứu tin tức tình báo của địch, lại còn không ngừng xảy ra lục đục trong nội bộ, thật sự là làm cho Thiển Thủy Thanh cảm thấy chán ghét. Có lẽ sau khi giải quyết xong chuyện này, cũng nên có chút gì đáp lễ Nam Vô Thương. Ít nhất cũng không thể để cho hắn nhàn rỗi không có chuyện gì làm bèn ra tay đối phó mình. - Làm người sao thể để cho người khác đánh mình hết ngày này sang ngày khác mà không chịu trả đòn? Thiển Thủy Thanh lấy tay chống nạnh thì thào. Đêm xuống. Dưới ánh sao chi chít, phía Nam thành Cô Tinh vang lên một tiếng kêu hoảng hốt xé toang màn đêm yên tĩnh. - Có hỏa hoạn, kho lương phát hoả! Tiếng thanh la cảnh báo leng keng vang lên không ngớt, một đốm đỏ ẩn hiện liên tục bên trong kho lương, hiển nhiên quả thực có lửa bốc lên. Vô số binh sĩ đang ngủ say choàng tỉnh, có người cất tiếng hỏi: - Vì sao kho lương lại bốc lửa như vậy? Là binh sĩ thủ vệ kho lương bất cẩn, hay là do người khác phóng hoả? Lập tức có binh sĩ khác cất tiếng phản đối: - Không thể nào là người khác phóng hỏa, người Đế quốc Chỉ Thủy e rằng hiện tại đang lo sợ chúng ta sẽ tấn công, bọn chúng sao có gan tới đây phóng hoả đốt kho lương được chứ? Không lẽ quân tuần tra cảnh giới bên ngoài đều đui mù cả hay sao? - Bớt nói nhảm chút đi, còn không mau đi cứu hỏa? Lập tức có tiếng quát tháo của bọn quan quân vang lên. Binh sĩ các Doanh các Kỳ bên trong thành Cô Tinh lập tức hành động, bọn họ vội vàng mặc quần áo, sau đó nhanh chóng chạy về hướng kho lương. Trong lúc nhất thời thành Cô Tinh bừng sáng, ngay cả dân chúng địa phương cũng bị chuyện này làm cho kinh động thức giấc, rất nhiều người mang theo xô chậu từ nhà chạy tới, định trợ giúp quan quân dập tắt đám cháy ở kho lương. Thế nhưng khi các binh sĩ và đám dân chúng chạy tới kho lương, ai nấy đều ngạc nhiên phát hiện ra lửa ở kho lương đã được dập tắt như vừa xảy ra kỳ tích. Duy chỉ có một nơi trong kho lương còn nghi ngút khói, chứng tỏ nơi đây từng có một đám cháy xảy ra. Mà chung quanh kho lương, rõ ràng là có một số đông binh sĩ thân mặc khôi giáp, tay cầm vũ khí đang bảo vệ kho lương. Đúng là binh sĩ của Hữu Tự Doanh. Đầu lĩnh, rõ ràng là Thiển Thủy Thanh. Hắn khoác chiến bào màu trắng cỡi trên lưng Phi Tuyết, dưới ánh trăng trông vẻ ngoài vô cùng bắt mắt. Nhìn thấy mọi người chạy tới, hắn uể oải ngáp dài một cái, sau đó mới quay đầu chăm chú nhìn về đám binh sĩ đang chạy tới chữa cháy. Trông vẻ mặt của hắn đầy sự khinh thường và chế giễu. Đột nhiên sắc mặt Thiển Thủy Thanh trầm xuống, nổi giận rống to, làm dấy lên một cơn lốc xoáy giữa đất bằng: - Nhìn lại các ngươi mà xem, cả bọn khôi giáp xốc xếch không chỉnh tề, còn ra thể thống gì nữa? Kho lương vốn là nơi trọng địa lại bị bốc cháy, cho tới bây giờ các ngươi mới chạy tới, các ngươi có biết các ngươi tới chậm thế nào không? Cả bọn giống như rùa bò, nếu chờ các ngươi đuổi tới, e rằng kho lương đã cháy sạch còn đâu? Kho lương vốn là trọng địa của quân ta, một khi để bọn đạo chích lẻn vào phóng hỏa, ắt đại quân sẽ không còn lương thực mà dùng! May mắn là Hữu Tự Doanh ta phát hiện sớm, dập tắt lửa đúng lúc, nếu không một khi thế lửa bốc cao, ắt bao nhiêu lương thảo trong đó cháy sạch không còn! Lúc đó tất cả mọi người đều nhịn đói, ta xem các ngươi giao phó công đạo như thế nào cho Nam Trấn Đốc! Hắn lớn tiếng mắng chửi một hơi dài, ai nấy nghe đều trợn mắt há mồm. Có tên quan quân can đảm lập tức chắp tay cung kính hỏi: - Hạ quan thất lễ, xin hỏi Tướng quân, lửa cháy trong kho là do Tướng quân dập tắt hay sao? Thiển Thủy Thanh hừ lạnh một tiếng: - Binh sĩ Hữu Tự Doanh ta trước giờ luôn có phản ứng nhanh nhạy, tiếng thanh la cảnh báo vừa vang lên, bọn họ đã lập tức tới đây cứu hỏa. Nếu như không có Hữu Tự Doanh, chỉ sợ thời gian sắp tới, mọi người đừng mơ còn có lương thực để ăn. Sao hả, ngươi có nghi vấn gì đối với chuyện này ư? Bọn binh sĩ nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, Thiển Thủy Thanh, ngươi có muốn nói dối sao không che đậy cho khéo léo một chút? Đám binh sĩ Hữu Tự Doanh của ngươi, cả bọn đều ăn mặc chỉnh tề, trên người không có chút dấu vết gì như là vừa cứu hỏa. Chẳng lẽ bọn họ là thần tiên, tốc độ mặc quần áo rồi chạy tới đây nhanh hơn gấp mười lần so với người thường hay sao? Hồng Thiên Khải chạy tới đây cũng khá nhanh, hắn liếc mắt nhìn Thiển Thủy Thanh đầy thâm ý, không biết rốt cục Thiển Thủy Thanh muốn giở trò quỷ gì đây, chỉ có thể nói: - Thiển Tướng quân luyện binh quả nhiên lợi hại, nếu là như vậy, mọi người trở về đi thôi. Dù sao lửa cũng đã được dập tắt, bảo bọn binh sĩ thủ vệ trong kho về sau chú ý cẩn thận hơn là được! Sắc mặt Thiển Thủy Thanh vô cùng nghiêm nghị: - Hồng Tướng quân nói như vậy là sai, ngài không thấy rằng đám cháy này có vẻ kỳ quái hay sao? Hồng Thiên Khải còn đang ngạc nhiên, Thiển Thủy Thanh lại nói tiếp: - Ta hoài nghi là có người cố ý phóng hoả. Người Đế quốc Chỉ Thủy hiện tại đang sợ chúng ta tấn công bọn chúng, rất có thể cho mật thám vào trong thành ẩn nấp, phóng hỏa đốt kho lương để cắt đứt việc cung ứng hậu cần của chúng ta, cho nên ta đã sai người đến đây ngày đêm canh giữ nghiêm ngặt. Vì để tránh hiềm nghi, binh sĩ các Kỳ các Doanh khác tạm thời tránh ra một chút, chờ sau khi binh sĩ Hữu Tự Doanh điều tra khắp trong kho lương một lượt, sau đó sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho tất cả mọi người. Trong lúc đó, kẻ nào có ý đồ tiến vào kho lương, coi như là đồng lõa với ngưòi Đế quốc Chỉ Thủy, Thiển Thủy Thanh ta sẽ giết chết không tha! Hồng Thiên Khải lấy làm kinh ngạc nhìn Thiển Thủy Thanh, thấy trong ánh mắt Thiển Thủy Thanh nhìn lại mang theo vẻ cười cợt. Hắn lập tức hiểu ra. Không bao lâu sau, Kinh Phong Triển đã chạy tới. Nam Vô Thương cũng tới. Tiếng thanh la cảnh báo ở kho lương làm cho ai nấy giật mình chấn động, lúc nhìn thấy kho lương không có chuyện gì, mọi người mới cảm thấy yên lòng. Nhưng vừa thấy Thiển Thủy Thanh đứng trước cửa kho lương, mắt Nam Vô Thương đột nhiên giật giật không ngừng. Hắn mơ hồ cảm thấy, chỉ sợ lần này Thiển Thủy Thanh đã thoát được một nguy cơ. Nhìn thấy Nam Vô Thương thân khoác chiến bào màu mây đỏ xuất hiện, không biết vì sao, trong lòng Thiển Thủy Thanh nổi lên một cảm giác vô cùng chua xót. Nam nhân này nếu sống trong thời đại của mình, ắt cũng sẽ là một nhân vật rất cao minh... Hắn rất biết cách ẩn nhẫn, đối mặt với người cướp đi vị hôn thê của mình, trước sau vẫn giữ được hòa khí ngoài mặt. Hắn cũng vô cùng giả dối, có thể lợi dụng người khác đối phó với mình hết lần này tới lần khác, mà không đích thân ra tay. Hắn cũng vô cùng ác độc, có thể lợi dụng đủ mọi thủ đoạn để đối phó với địch nhân, cũng có thể đối phó với người phe mình. Hắn xuất thân từ thế gia quý tộc, nhưng không nhiễm thói quần là áo lượt của bọn thiếu gia, mỗi ngày đều lo lắng chuyện quân, cũng làm theo lẽ công bằng nghiêm chính. Uy vọng của hắn trong Thiết Huyết Trấn cực cao, có thể bằng vào binh lực của một Trấn mà ngăn chặn quân Đế quốc Chỉ Thủy trong Tam Trùng Thiên nhiều năm không thể bước ra ngoài nửa bước, cũng đích thật là có bản lãnh. Nhưng người như hắn, tiếc là không phải bằng hữu của mình. Hắn một lòng muốn đẩy mình vào chỗ chết, làm cho mình cũng chỉ có thể phản kích tự vệ mà thôi. Hôm nay chỉ là một trong vô số lần như vậy. Nam Vô Thương lạnh lùng nhìn Thiển Thủy Thanh, trong lòng hắn có lẽ cũng đang thấy cảm khái y như vậy. Nếu không có Vân Nghê, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không phát triển theo chiều hướng như vậy... Sau đó, hắn lạnh lùng hỏi: - Thiển Thủy Thanh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có biết rằng ngươi đã làm cho hơn hai vạn binh sĩ trong Trấn và toàn bộ dân chúng mất giấc ngủ hay không? Thiển Thủy Thanh ôm quyền đáp: - Hồi bẩm Nam Trấn Đốc, kho lương ở phía Nam thành phát hỏa, là do Hữu Tự Doanh ta đuổi tới dập tắt hỏa hoạn. Ta hoài nghi có người cố tình phóng hỏa, hiện giờ đang cho binh sĩ lục tìm bên trong, nhân tiện bảo vệ kho lương không bị tập kích hay quấy rối nữa. Sắc mặt Nam Vô Thương trở nên rất khó coi: - Binh sĩ của ngươi đến cũng rất nhanh! - Đều nhờ vào Nam Trấn Đốc huấn luyện đúng cách! Kinh Phong Triển hừ lạnh: - Nếu là như vậy, có tìm được gì không? Thiển Thủy Thanh mỉm cười: - Đã tìm được, tuy nhiên đáng tiếc tên này đã chết, sau khi hắn phóng hỏa, bởi vì quân ta chạy tới quá nhanh, hắn trốn không kịp đành tự sát. Chúng ta đã phát hiện được thi thể của hắn bên trong kho lương, thì ra tên này vốn là một tên binh sĩ bảo vệ kho lương, không hiểu vì sao lại bị người của Đế quốc Chỉ Thủy mua chuộc. Hiện hắn đã tự sát vì sợ tội, chúng ta cũng không có cách nào thẩm vấn xem có còn tên gian tế nào nữa hay không, thật là đáng tiếc! Nam Vô Thương hít sâu một hơi khí lạnh: - Thiển Thủy Thanh, nếu là như vậy, vì sao ngươi vẫn còn ở đây chưa chịu rời đi? truyện được lấy tại Thiển Thủy Thanh cười hăng hắc, trong mắt toát ra vẻ hung ác, đột nhiên quay đầu lại quát to: - Người đâu, dẫn tên quan hộ lương ra đây cho ta! Ngay sau đó, tên quan hộ lương mập mạp đã bị vài binh sĩ Hữu Tự Doanh áp giải ra tới, đao kề cổ, mâu dí vào lưng, trong miệng còn bị nhét giẻ thật chặt, hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi van xin tha thứ. Sắc mặt của tên quan hộ lương trắng nhợt như tờ giấy. Nam Vô Thương rống lên đầy giận dữ: - Thiển Thủy Thanh, ngươi muốn làm gì? Thiển Thủy Thanh cười như điên cuồng: - Lúc ban ngày, ta bảo binh sĩ đi hỏi Nam Trấn Đốc về chuyện lương thảo, Nam Trấn Đốc đáp rằng trong kho lương của chúng ta chỉ còn lương thực đủ dùng cho đại quân trong vòng mười ngày, không biết có việc này không? - Vậy thì sao? - Vậy thì dễ quá, ta tin tưởng Nam Trấn Đốc không đặt điều để hại ta, nhưng buổi tối hôm nay, lúc ta phái người lục soát chung quanh kho lương, binh sĩ của ta báo lại rằng, số lương thực trong kho còn rất nhiều, có thể cung cấp cho hai vạn đại quân ta dùng trong vòng một tháng. Nếu là như vậy, số lương thực dư ra kia là từ đâu mà có? Nam Vô Thương lập tức biến sắc, rốt cục bọn chúng đã hiểu Thiển Thủy Thanh đang muốn làm gì. Quả nhiên Thiển Thủy Thanh ngửa mặt lên trời cười như điên dại: - Hiện tại xem ra, nếu như không phải tên quan hộ lương này có tính tham ô, muốn lén lút kiếm lợi riêng, thì Nam Trấn Đốc dùng lời nói dối để hại người, có ý định gia hại Hữu Tự Doanh ta! - Cẩn thận lời nói của ngươi, ngươi đang phạm thượng, Thiển Thủy Thanh! Kinh Phong Triển hét to. - Ta cũng tin rằng chuyện này không phải là do Nam Trấn Đốc làm ra, đã là như vậy, cũng chỉ còn khả năng tên quan hộ lương làm hại lợi ích quốc gia mà vỗ béo thân mình. Ta bắt hắn, xin hỏi Nam Trấn Đốc làm như vậy là sai ư? Nam Vô Thương á khẩu không đáp được. Vẻ hung ác đột nhiên toát ra mạnh mẽ trong mắt Thiển Thủy Thanh: - Nam Trấn Đốc! Quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta từ trước tới nay vốn quân kỷ nghiêm minh. Hôm nay Thiển Thủy Thanh ta điều tra kho lương, lục tìm thủ phạm phóng hỏa đốt kho lương, trong lúc vô tình phát hiện ra tên quan hộ lương này tham ô quân lương, giấu diếm không báo, chính là tham quan gây họa cho Đế quốc Thiên Phong. Ngài nói ta có quyền xử trí hắn hay không? Nam Vô Thương thừa nhận với vẻ không cam lòng: - Đúng vậy, ngươi có quyền xử trí hắn! - Tốt lắm, nếu là như vậy, theo quân pháp của Đế quốc Thiên Phong ta, thân là quan quân nhu, nếu như có kẻ tham ô kiếm lợi bỏ vào túi riêng, phải bị tước bỏ quan chức, vĩnh viễn không dùng, kẻ tham ô với số lượng lớn, chém chết không tha! Tên quan hộ lương này tâm địa tham lam, muốn một mình nuốt trọn số quân lương trong hai mươi ngày của hai vạn tướng sĩ quân Đế quốc Thiên Phong ta, tội này quá lớn, không thể nào xử nhẹ được! Người đâu, chém hắn cho ta! Kinh Phong Triển kêu to: - Chờ một chút, Thiển Thủy Thanh, ngươi dựa vào cái gì mà nói hắn tham lam bỏ túi riêng, vì sao ngươi không cho hắn tự biện bạch cho mình? Thiển Thủy Thanh cười rộ như điên: - Kho lương trong thành vẫn còn số lương thực đủ cung cấp cho hai vạn đại quân trong vòng một tháng, chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Vật chứng đã rành rành, còn biện bạch gì nữa? Quân nhân Đế quốc Thiên Phong chúng ta làm việc không bao giờ lề mề dây dưa, nếu như đáng chết, vậy lập tức giết để làm gương! Tay phải hắn vươn ra như hình thanh đao, chém mạnh xuống, không để cho Nam Vô Thương và Kinh Phong Triển có cơ hội nói thêm gì nữa. Mệnh lệnh của Thiển Thủy Thanh vừa ra, một tên đao phủ thủ vung đao chém xuống thật mạnh. Một dòng máu phun ra như suối, giữa bóng đêm vẽ ra một bức tranh màu máu. Tim Nam Vô Thương cũng theo đó giật thót lên một cái. Cho đến trước khi chết, vị quan hộ lương mập mạp một lòng muốn thăng tiến cũng không nói được lời nào. Cả đời hắn giỏi về tâm kế, miệng lưỡi lanh lợi, nhưng ra đến tiền tuyến như ở đây không hề có cơ hội phát huy. Cho đến chết hắn cũng không hiểu được, rốt cục chốn quan trường và chốn sa trường khác nhau chỗ nào? Nhưng rốt cục hắn cũng hiểu được quẻ bói mà Triệu Cuồng Ngôn đã đoán cho hắn có ý nghĩa thật sự là như thế nào... (Xin nhắc lại nội dung quẻ bói của Triệu Cuồng Ngôn cho tên quan hộ lương: "Vận mệnh của hắn sẽ chuyển biến tại phương Đông, sau chuyến đi này, cả đời hắn sẽ không còn phải lo cơm ăn áo mặc. Tên quan hộ lương đã chết, chết một cách gọn gàng nhanh chóng. Nam Vô Thương chấn động, kinh ngạc, đồng thời cũng nghi hoặc không hiểu vì sao thủ đoạn của Thiển Thủy Thanh lần này kịch liệt, sặc mùi máu tanh đến mức như vậy. Thiển Thủy Thanh lấy cớ hỏa hoạn để điều tra kho lương, chuyện này còn có thể hiểu được, nhưng vấn đề là vì sao hắn phải giết tên quan hộ lương kia? Tuy nhiên chỉ cần nghĩ ngợi một lúc, rốt cục Nam Vô Thương cũng đã hiểu ra. Hắn muốn dùng cái chết của tên quan hộ lương xui xẻo kia để cảnh cáo Nam Vô Thương và những người cùng phe muốn đối phó hắn. Thiển Thủy Thanh ta có lẽ tạm thời còn chưa đối phó được Nam Vô Thương, nhưng ít ra cũng có thể trừng trị được đám thuộc hạ dưới tay Nam Vô Thương. Còn có người nào dám tìm tới gây sự với ta, cứ việc tới thử xem! Tới tên nào, ta giết tên ấy! Trong lòng Nam Vô Thương cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Lúc này Thiển Thủy Thanh đã dẫn binh sĩ của Hữu Tự Doanh hắn rời đi. Hắn cũng mang theo phần lương thảo của Hữu Tự Doanh, Nam Vô Thương không còn lý do gì ngăn cản. Đồng thời, hắn bảo binh sĩ của mình thỉnh công với Nam Vô Thương. Hữu Tự Doanh ngăn cản người Đế quốc Chỉ Thủy đốt quân lương đúng lúc, coi như công lao rất lớn. Đúng lý ra phải ghi một chiến công cho Thiển Thủy Thanh, đồng thời khao thưởng tất cả binh sĩ Hữu Tự Doanh. Nam Vô Thương tức đến nỗi mặt méo xệch đi. Vì vậy, Hữu Tự Doanh quấy rầy khiến cho cả thành thị không thể nào ngủ được, đêm đó họ tổ chức ăn uống linh đình, vui cười khoái chí, hát vang ca khúc mừng thắng lợi. Nam Vô Thương hoàn toàn không ngủ được. Thiển Thủy Thanh, rốt cục ta phải làm thế nào mới có thể giết được ngươi? Trong cái đêm náo nhiệt ấy, Thiển Thủy Thanh nhìn binh sĩ Hữu Tự Doanh ăn mừng thắng lợi, lòng hắn cũng cảm thấy bàng hoàng. Cuộc sống xông pha giữa chông gai hiểm trở như thế này, rốt cục bản thân hắn còn phải chịu đựng trong bao lâu nữa? Nam Vô Thương vẫn bất lực, không thể nào thu phục được Thiển Thủy Thanh. Chỉ cần một lần thất bại, mãi mãi cũng sẽ không ngóc đầu lên nổi. Có lẽ đến lúc nên thay đổi tình huống giống như vầy. - Dạ Oanh, chuẩn bị giấy bút cho ta, ta muốn viết mấy phong thư! Hắn thản nhiên nói. Theo nét bút của Thiển Thủy Thanh chuyển động, một kế hoạch lớn lao bao trùm trong khắp cả Đế quốc bắt đầu từ từ mở màn. Trên thảo nguyên Phong Nhiêu, Tô Vân và Phong Nương Tử giục ngựa chạy như điên, phía sau bọn họ là gần một ngàn tên thổ phỉ đang kêu gào vang động cả đất trời. Mới ngày nào còn là vô danh tiểu tốt, hiện giờ đã trở thành vua trên thảo nguyên. Phong Vân Song Sát, danh hiệu này là minh chứng lớn nhất cho sự thay đổi của Tô Vân và Phong Nương Tử. Một người kế thừa tính cách bày mưu nghĩ kế rồi sau đó hành động của Tướng quân mình. Một kẻ kiên trì với truyền thống thổ phỉ, tới lui như gió, tàn nhẫn xảo trá. Bọn họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, gom đám thổ phỉ thưa thớt trên thảo nguyên lại thành một cánh quân hùng mạnh, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi đã có được một cánh quân thổ phỉ hùng mạnh. Bọn họ hoàn toàn khác xa với bọn thổ phỉ trước kia, có quân quy quân kỷ nghiêm khắc. Đồng thời bọn họ cũng cướp bóc của bọn cường hào, tung hoành lui tới, biến thảo nguyên trở thành sân sau nhà mình, chợt đến chợt đi, ung dung tự tại. Lúc quân của Thiển Thủy Thanh còn đang chiến đấu vất vả ở thành Kinh Viễn, bọn họ lại đang sống những tháng ngày tự do như chim bay trên trời, cá về biển lớn. Dùng những khái niệm tiên tiến nhất trong hệ thống quân sự để dạy dỗ chiến sĩ, dùng những loại vũ khí tối tân nhất để trang bị cho quân mình, có vô số tiền tài để tiêu xài, có nhiều nguồn cung cấp những thứ cần thiết, cánh quân thổ phỉ đặc biệt này chỉ trong một thời gian ngắn đã tung hoành trên thảo nguyên, gặt hái được nhiều tiến bộ đáng kể. Hiện tại, bọn họ đã là cánh quân thổ phỉ tiếng tăm lừng lẫy nhất trên thảo nguyên. Có lẽ không cần bao lâu nữa, nhiệm vụ thống nhất bọn thổ phỉ trên thảo nguyên, thành lập một trật tự mới trong đám thổ phỉ trên thảo nguyên mà Thiển Thủy Thanh giao cho, bọn họ sẽ hoàn thành. Trên mặt trận đặc biệt này, thành tựu của bọn họ càng nhanh hơn Thiển Thủy Thanh dự liệu rất nhiều. Phong Hỏa là tên mà bọn họ đặt cho tổ chức này. Hôm nay, sau khi tiêu diệt một đám thổ phỉ với quy mô nhỏ không chịu quy phục, bọn họ đang thu dọn chiến trường. Cuối chân trời đột ngột hiện ra một con tuấn mã, dáng vẻ oai phong đang phi nhanh về phía Tô Vân. Khi kỵ sĩ cỡi tuấn mã kia đến trao một phong thư khẩn cấp cho Tô Vân, trên gương mặt từng là tân binh ngây ngô của hắn, giờ đây đã mơ hồ có phong độ của một Đại tướng. Thản nhiên xem qua một lượt, Tô Vân xé nát phong thư rồi vứt đi. Hắn nhìn về phương xa, chậm rãi nói: - Thiển Tướng quân gởi thư tới, mọi người có chuyện quan trọng phải làm. Ánh mắt Phong Nương Tử dần dần trở nên cháy bỏng. Thành Thương Thiên, trong phủ Vân gia. Tuy chỉ còn một cánh tay nhưng vẫn rất khéo léo, Phương Báo đang cẩn thận chăm sóc hoa cỏ ở vườn sau. Đám hoa cúc được tỉa tót xong xuôi trông rất đẹp, mơ hồ tạo thành một chữ Thủy (水). Lúc Vân Đại tiểu thư vào vườn ngắm hoa, Phương Báo lập tức cung kính lui ra, chỉ để lại một mình Đại tiểu thư trong vườn. Vân Nghê dịu dàng nhìn những đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ, trước mắt nàng thoáng hiện ra hình bóng của Thiển Thủy Thanh. Nàng nhẹ nhàng rút lấy một phong thư trong đám hoa cúc. Sau khi xem xong, nàng xé nát thư đi, miệng nở nụ cười. - Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn vào cung gặp Công chúa Thanh Mẫn! Trong phường Hồng Bài ở thành Thương Thiên, Nhạc Thanh Âm đang đọc thư. "Gởi Nhạc Thanh Âm Nhạc tiểu thư, lần trước chia tay ở thành Thanh Dã, ngón đàn tuyệt vời của tiểu thư vẫn còn vang vọng không dứt bên tai, Thủy Thanh chưa lúc nào dám quên. Cử chỉ tặng cầm của Nhạc tiểu thư lúc chia tay, càng làm cho Thủy Thanh sợ hãi không thôi, đêm đêm trằn trọc mất ngủ..." Rốt cục quân nhân không quen nói lời sáo rỗng, những lời khách sáo lấy lòng chưa được vài câu, nháy mắt đã đi vào chuyện chính. "...Ta biết tiểu thư có ý với ta, mặc dù Thủy Thanh đã có người đính ước trọn đời, nhưng cũng không dám phụ lòng tiểu thư gởi gắm. Nếu tiểu thư không ngại phận làm thiếp, ắt ngày ta công thành trở về, chính là lúc cưới tiểu thư. Trong đời Thiển Thủy Thanh này nếu đã thề hẹn, chưa khi nào sai phạm bao giờ, mong tiểu thư bình tâm chờ đợi, ta sẽ không dám phụ tình ý của tiểu thư. Còn có một chuyện này muốn nhờ..." Những lời lẽ trong thư như một giòng suối mát trong chảy vào lòng Nhạc Thanh Âm, làm cho nàng cảm thấy hết sức ngọt ngào. Tất cả những chờ mong đau khổ, rốt cục cũng đã được đền đáp. Nam nhân đáng để chờ đợi nhất trên thế gian này trong lòng nàng, rốt cục cũng đã cho nàng một câu trả lời khẳng định và thuyết phục, lúc này lòng nàng cảm thấy vui mừng khôn xiết, không hề tiếc nuối. Tự nhiên nàng cũng hiểu rằng, nếu không phải Thiển Thủy Thanh có chuyện muốn nhờ, chưa chắc lúc này hắn chịu hứa hẹn với mình như vậy. Nam nhân trong thiên hạ ai mà không hiếu sắc, duy có người này có chí khí trong lòng, hắn đã hứa sẽ cưới mình, tự nhiên là không ghét bỏ mình. Dù hắn đã có ý trung nhân, nhưng vẫn chịu thừa nhận với mình, không lừa gạt mình, coi như là người trung thực. Mặc dù danh tiếng của mình vang dội, nhưng vì xuất thân không cao quý, bất kể gả cho ai cũng không tránh khỏi vận mệnh làm thiếp mà thôi. Nếu đã là như vậy, ít nhất cũng phải làm thiếp của người mình yêu thích. Thiển Thủy Thanh đã thành tâm đối xử với mình như vậy, mình cũng không nên nghiêm khắc quá mức... Nhạc Thanh Âm vô cùng thỏa mãn nói với người đưa tin: - Xin chuyển lời giùm Thiển Tướng quân, Nhạc Thanh Âm cảm thấy như vậy là quá đủ, chuyện chàng nhờ vả, ắt sẽ sớm hoàn thành chu đáo. Xin Thiển Tướng quân sớm trở về, Thanh Âm chờ chàng... Nói đến câu cuối cùng, mặt Nhạc Thanh Âm đỏ bừng lên. Trong thành Cô Tinh. Đội dự bị số Ba vốn đạt tới một ngàn tên thiếu gia binh, chỉ trong một đêm đã bị Thiển Thủy Thanh giải tán. Trước khi bọn họ rời đi, Thiển Thủy Thanh tặng cho bọn chúng mấy lời: - Các ngươi từng là những đứa con cưng được gia đình thương yêu nhất, Thiển Thủy Thanh ta đưa các ngươi tới đây, để cho các ngươi nếm trải sự gian khổ trên chiến trường. Hiện tại rốt cục các ngươi cũng đã trưởng thành, cũng bắt đầu học được cách làm một nam nhân chân chính, đây cũng là lúc các ngươi nên trở về. -...Muốn làm một nam nhân chân chính cũng không nhất định phải ở trên chiến trường. Ở nhà, trong Đế quốc cũng có rất nhiều thách thức đang chờ đợi các ngươi. -...Năm sau tới khoa thi văn võ vào mùa Xuân, ta hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng các ngươi. Lúc ấy, ta tin tưởng rằng các ngươi sẽ không hề dựa vào quan hệ và tiền tài của gia đình để đạt được chức quan của mình. Mà là dựa vào chính thực lực của bản thân mình để thật sự trở thành một người có ích. -...Ta tin tưởng các ngươi, tin tưởng các ngươi sẽ trở thành người mà ta hy vọng muốn nhìn thấy. Ta tin tưởng các ngươi, tin tưởng các ngươi nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng! Một ngàn con khoái mã đã đi, mang theo một ngàn tên con cháu thiếu gia đã từng mang lại biết bao tài sản của cải cho Thiển Thủy Thanh, nhưng cũng mang lại cho hắn niềm hy vọng vô tận. Hắn không thể trông cậy mỗi một tên thiếu gia đều thành tài, nhưng chỉ cần một phần nhỏ trong bọn chúng thành tài, bọn chúng đã có thể tập trung lại thành một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Một ít người trong số bọn chúng sau này còn có thể quay về dưới trướng Thiển Thủy Thanh, cống hiến cho Thiển Thủy Thanh với một thân phận mới, một tư cách mới. Một số người trong bọn chúng sau này không hề trở lại dưới trướng Thiển Thủy Thanh, nhưng nhờ vào địa vị và quyền thế trong tay bọn chúng, giúp đỡ Thiển Thủy Thanh dưới nhiều hình thức khác. Còn có một số người trong bọn chúng, quên đi rất nhanh thời gian đã từng trải qua ở Hữu Tự Doanh, sau khi trở về bèn tiếp tục sống cuộc sống thiếu gia ngày trước. Vì vậy những người này cũng chìm đắm rất nhanh trong dòng sông lịch sử. Đương nhiên bọn chúng cũng có chung những thay đổi như nhau: Cuộc sống mấy tháng trong quân ngũ, trải qua huấn luyện quân sự gian khổ, trải qua giết chóc tàn khốc trên chiến trường, trải qua những trận chiến điên cuồng đã khiến cho bọn chúng trưởng thành, trở nên những nam nhân chân chính. Cho dù là đám thiếu gia binh không có tiền đồ của Hữu Tự Doanh, hiện tại cũng đã có thể đứng vững trên chính đôi chân của mình. Cha mẹ của bọn chúng từng vì quá thương yêu mà nuông chiều bọn chúng thái quá, do đó mỗi người đều lo lắng cho tương lai của con mình. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy con mình thay da đổi thịt, tất cả nỗi oán hờn đối với Thiển Thủy Thanh cũng theo đó mà tiêu tan thành mây khói. Thậm chí ngay cả Thân Sở Tài, sau khi nhìn thấy con trai mình đã trưởng thành, cũng vì sự tiến bộ trong hành động cử chỉ của con mình mà gạt bỏ ý định trả thù Thiển Thủy Thanh. Thiển Thủy Thanh đưa bọn chúng trở về, đồng thời cũng đưa tới tin tức hòa bình. Đương nhiên nếu có người không hài lòng, hắn không ngại dùng tội danh đào binh bắt tên thiếu gia ấy trở lại lần nữa. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình, Thiển Thủy Thanh chỉ đào tạo bọn chúng, sau khi thả bọn chúng trở về, con đường còn lại bọn chúng phải tự đi. Đối với đại đa số, tất cả những gì mà bọn chúng học hỏi được ở Hữu Tự Doanh sẽ giúp đỡ cho bọn chúng rất nhiều trong cuộc sống sau này, mà Thiển Thủy Thanh đã đem lại cho bọn chúng một cơ hội. Một cơ hội có thể giúp cho bọn chúng thành tựu công danh. Sau khi Thiển Thủy Thanh viết xong những bức thư kia vài ngày, Lâm Dược dẫn đầu một số thiếu gia binh được Thiển Thủy Thanh lựa chọn cẩn thận, trang nghiêm lập lời thề với Thiển Thủy Thanh. Bọn chúng lấy làm vinh dự vì đã từng là một thành viên trong Hữu Tự Doanh, sau khi bọn chúng trở lại quê nhà, sẽ tiếp tục làm tròn trách nhiệm mà mỗi nam nhân phải làm. Nếu như Thiển Thủy Thanh có lệnh, bọn chúng có muôn thác cũng không từ chối, khó khăn đến đâu cũng không từ chối. Lâm Dược, Thân Kỳ, và một số tên thiếu gia binh được Thiển Thủy Thanh coi trọng, bọn chúng tuyệt đối tin tưởng và khâm phục Thiển Thủy Thanh, mỗi người trong số ấy đều nhận được một nhiệm vụ bí mật đặc biệt. Không ai biết nhiệm vụ của người khác là gì, thậm chí có rất nhiều người không biết mục đích, ý nghĩa của nhiệm vụ mình làm là gì. Nhưng bọn chúng hiểu rõ nếu Thiển Thủy Thanh đã giao cho bọn chúng phải làm nhiệm vụ ấy, cho dù là liều mạng cũng phải làm tròn. Từ lúc đó trở đi, bọn chúng không còn là thiếu gia binh, cũng không còn là chiến sĩ, mà có thêm sứ mạng và trách nhiệm của một nam nhân.