Đế Quốc Thiên Phong

Chương 245 : Lương tâm giá bao nhiêu?

Trận quyết chiến Trung thu xảy ra bên bờ sông Lệ bị người đời sau gọi là trận chiến Vô Sỉ. Bởi vì sau trận chiến, cả hai bên cùng chỉ trích đối phương là kẻ đê tiện vô sỉ, không chịu giữ tín nghĩa. Tuy từ đầu nói rằng quyết chiến công bằng, nhưng lại âm thầm ẩn giấu phục binh, từ đầu nói rằng không đánh lén, nhưng lại tập kích bất ngờ. Mặc dù xét về phương diện đê tiện bỉ ổi thì Thiển Thủy Thanh cao hơn một mức, nhưng nếu nói về danh dự thì người Đế quốc Kinh Hồng tổn thất nặng hơn nhiều. Sau trận chiến, Quốc chủ các quốc gia khác, các Tướng quân, các nhà bình luận về quân sự đều chỉ trích người Đế quốc Kinh Hồng, nói rằng đó là hành vi vứt bỏ tín nghĩa, lật lọng, tiểu nhân, nhưng không được chuẩn bị kỹ càng. Còn điều tiếng phê bình về hành động của Thiển Thủy Thanh thì hầu như rất ít. Có lẽ nguyên nhân cũng là vì khi ấy, dù sao Thiển Thủy Thanh cũng lấy ít đánh nhiều, là phe bất lợi ngay từ đầu trận, tâm lý hay đứng về phe kẻ yếu hơn đã khiến cho mọi người thầm chấp nhận cách làm của Thiển Thủy Thanh. Cũng phải nói, năng lực nghiền ngẫm từng chữ một trên văn tự của Thiển Thủy Thanh cũng không phải tầm thường, đến nỗi đánh ban đêm và đánh lén cũng có thể giải thích xuôi tai. Rốt cục trận đánh vào đêm hôm ấy, Thiển Thủy Thanh đã đánh theo kiểu nào, người không đích thân trải qua thì không ai có thể nói rõ, mà cả hai bên từng trải qua thì có muôn vàn lý do để nói. Lương Khâu Húc cho rằng Thiển Thủy Thanh không lên tiếng báo trước đã phát động tấn công, chính là lén tập kích ban đêm, Thiển Thủy Thanh lại nói rằng, đại chiến ban ngày không có kết quả, tự nhiên buổi tối phải đánh tiếp, đây là chuyện rất bình thường, ngươi không chuẩn bị cho tốt sao có thể trách được? Còn về vấn đề xử lý hết tất cả các điểm cảnh báo, cùng với sau khi xông vào sâu hàng chục tầng quân doanh của đối phương rồi mới phát động tấn công, lão nhân gia hắn tự nhiên là quên mất. Còn chuyện lính đánh thuê đột kích, càng dễ giải thích hơn nhiều. Bản thân Thiển Thủy Thanh hắn đâu có nói trong thông cáo rằng sẽ không tìm viện binh, chỉ nói muốn dùng đạo lý đánh trận sa trường để so tài cùng đối thủ bên ngoài thành Thái Tang mà thôi. Nếu Lương Khâu Húc tự động rời đi khỏi bờ sông Lệ, như vậy chiến cuộc xảy ra bên ngoài chiến trường đã giao ước từ trước, Thiển Thủy Thanh hắn đương nhiên muốn đánh sao chẳng được? Như vậy coi như Thiển Thủy Thanh có thể giải thích được hết thảy, ngược lại Mịch Tử Âu cường công đánh lén sau lưng thì không còn gì để nói, cho nên mới dẫn đến vô số tai tiếng bên ngoài. Rất nhiều Quốc chủ các quốc gia, Tướng quân, nhà bình luận quân sự nhất trí khiển trách Lương Khâu Húc, cho rằng ông ta đê tiện vô sỉ, dẫn đại quân gấp mười lần quyết chiến với người ta lại còn giấu diếm phục binh, đúng là hành vi cực kỳ bỉ ổi. Trận đại bại mà Lương Khâu Húc ngự giá thân chinh này đã khiến cho dân chúng trong nước chửi bới vang trời, còn bị ngoài nước khiển trách như vậy, đã khiến cho Lương Khâu Húc trên đường quay về thành Bá Nghiệp liền ngã bệnh. Ngày Hai Mươi Bốn tháng Tám, quân đội chiến bại rốt cục về tới thành Bá Nghiệp, lúc này tin Lương Khâu Húc chiến bại đã chắp cánh bay xa, đến khắp các nơi trên đại lục. Vị Quốc chủ Đế quốc Kinh Hồng này lúc ra đi thì chậm rãi la cà, lúc chạy trối chết trở về lại chỉ mất không tới một phần ba thời gian lúc ra đi. Đường về chạy vắt giò lên cổ, vừa mệt vừa tức, còn bị người mắng chửi, sau khi trở lại thành Bá Nghiệp không lâu, bệnh tình càng nặng thêm, xem ra chỉ còn có thể chịu đựng chừng một năm rưỡi nữa là hết mức. Những mạch nước ngầm bên trong thành Bá Nghiệp bắt đầu rục rịch, Tướng quân các lộ, các vị quan viên trong triều bắt đầu quan tâm tới việc ai là người tiếp theo lên ngôi Quốc chủ Đế quốc Kinh Hồng. Nghe đồn rằng Lương Khâu Húc có ý muốn truyền ngôi báu cho Nhị Vương tử, chứ không phải là Thái tử hiện tại. Về phần Thiết Huyết Trấn sau khi trải qua đại chiến lần này cũng bắt buộc phải nghỉ ngơi dưỡng sức, trị liệu thương thế, cho nên tạm thời không chủ động xuất kích. Người Đế quốc Kinh Hồng hiện tại không thể trêu vào Thiết Huyết Trấn, Thiển Thủy Thanh cũng tạm thời không định tiếp tục phát động tấn công về quân sự đối với Đế quốc Kinh Hồng. Kết quả là sau lần bao vây tiêu diệt thứ tư, Đế quốc Kinh Hồng đột ngột xuất hiện một quãng thời gian hòa bình vô cùng hiếm có. Tuy nhiên nếu ai đó nghĩ rằng đây chỉ là quãng thời gian mà Thiển Thủy Thanh nghỉ ngơi hồi phục hết sức bình thường, vậy đã hoàn toàn sai lầm. Có lẽ đối với hắn mà nói, đây mới là lúc mà sự phản kích của hắn trở nên hung hăng ngang ngược nhất. Sau khi tặng lễ vật trọng hậu cho Mịch Tử Âu về chuyện phá hỏng đại kế về nước của mình, rốt cục Thiển Thủy Thanh cũng xuất ra đòn sát thủ thứ ba của hắn. Sau chuyện khởi nghĩa và dân nổi loạn, hắn lập tức tạo ra trận cuồng phong thứ ba, hoàn toàn đẩy Đế quốc Kinh Hồng vào trong vực sâu đen tối. Hắn muốn cho mọi người biết rằng, muốn giữ Thiển Thủy Thanh hắn lại, nhất định phải trả một cái giá rất đắt bằng vô số máu tươi và chết chóc! Trên đầu thành Thái Tang, Thiển Thủy Thanh chắp tay đứng thẳng, áo trắng phất phơ trong gió, phong thái tiêu sái ung dung. Sau lưng hắn là những thủ lĩnh của các đoàn lính đánh thuê do Lạp Nhĩ mang tới. Lao Khắc Lâm của đoàn lính đánh thuê Huyết Chiến, Ba La Mạn của đoàn lính đánh thuê Chiến Lang, Hắc Mỗ và Đức Lôi Khắc của đoàn lính đánh thuê Song Kiếm. Ba đoàn lính đánh thuê này đều là ba đoàn lính đánh thuê có quy mô rất lớn của Liên minh các thành thị tự do, mỗi một đoàn lính đánh thuê này đều có nhân số trên vạn người, trong đó đoàn lính đánh thuê Huyết Chiến có nhân số nhiều nhất, là một tổ chức chiến tranh có tới hai vạn năm ngàn người, đã nhiều năm làm công tác phòng ngự, cung cấp công tác bảo vệ cho một ít thành thị tự trị ở phía Tây của Công quốc Thánh Uy Nhĩ đã nhiều năm. Bản thân Lao Khắc Lâm được xưng là cao thủ ở Liên minh các thành thị tự do, có năng lực tổ chức rất tốt. Lần này Lạp Nhĩ mang theo trách nhiệm do Thiển Thủy Thanh giao phó trở về Liên minh các thành thị tự do, Lao Khắc Lâm là người đầu tiên tỏ ra coi trọng Thiển Thủy Thanh, chủ động tỏ vẻ bằng lòng cho người của hắn ra sức vì Thiển Thủy Thanh. Đương nhiên, hắn đưa ra một điều kiện, nếu có một ngày, đoàn lính đánh thuê của hắn trợ giúp Thiển Thủy Thanh chiếm được Đế quốc Kinh Hồng, Thiển Thủy Thanh phải dùng phương thức hiệp ước bằng văn bản để hứa với Liên minh các thành thị tự do rằng, Thiển Thủy Thanh hắn sẽ tuyệt không mang binh tấn công Liên minh các thành thị tự do, để bảo đảm độc lập cho họ. Thiển Thủy Thanh đồng ý điều kiện này, cũng cho biết rằng trong tương lai sẽ tiến thêm một bước thúc đẩy hợp tác về kinh doanh buôn bán giữa Đế quốc Thiên Phong và Liên minh các thành thị tự do. Ngoài ra còn có thể khuyên Thương Dã Vọng đồng ý thành lập quan hệ đồng minh vĩnh viễn giữa hai quốc gia, với điều kiện là Liên minh các thành thị tự do phải cung cấp ưu đãi về buôn bán cho Đế quốc Thiên Phong ở mức độ nhất định, nhất là về phương diện vận chuyển đường thủy, mở cửa biên giới tự do ở mức độ nhất định. Khi Lao Khắc Lâm tỏ ý rằng hắn có thể đưa ra yêu cầu này với Đại nghị hội, mặc dù Lao Khắc Lâm không phải là một phần tử trong số mười vạn lính đánh thuê có hiệp định phòng thủ với Đại nghị hội, nhưng hắn vẫn đứng hàng đầu trong danh sách dự bị lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do. Nói cách khác, nếu Liên minh các thành thị tự do muốn tiến hành cuộc chiến bảo vệ quốc gia, vậy đối tượng đầu tiên mời gọi tham gia cuộc chiến của họ chính là đoàn lính đánh thuê Huyết Chiến của Lao Khắc Lâm. Cho nên tiếng nói của Lao Khắc Lâm ở Liên minh các thành thị tự do vẫn hết sức có trọng lượng. Trên thực tế, đối với rất nhiều lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do mà nói, Thiển Thủy Thanh có thể sống được ở Đế quốc Kinh Hồng cho tới hôm nay đã là một kỳ tích. Rất nhiều người ý thức được rằng hiện giờ, Đế quốc Kinh Hồng dưới áp lực do Thiển Thủy Thanh gây ra, nhất định vận mệnh không còn bao lâu nữa. Cho dù ngày nào đó Thiển Thủy Thanh tử trận sa trường, Đế quốc Thiên Phong cũng nhất định sẽ tiến công Hàn Phong quan, thừa cơ tiêu diệt Đế quốc Kinh Hồng vốn đang suy sụp. Thiển Thủy Thanh tung hoành ngang dọc ở Đế quốc Kinh Hồng đã khiến cho thực lực của quốc gia này trở nên yếu ớt, không khác gì Chỉ Thủy năm xưa, yếu đến mức không chịu nổi một đòn. Cũng vì như vậy, rất nhiều lính đánh thuê không chỉ đi theo tiếng gọi của kim tiền, bọn họ còn giống như Thiển Thủy Thanh đã nói, phát hiện ra một bảo tàng trên người Thiển Thủy Thanh hắn: Đây là một mục tiêu đầu tư đầy hứa hẹn thu hoạch được nhiều lợi ích, hết sức đáng để đầu tư. Bởi vậy Lạp Nhĩ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Thiển Thủy Thanh giao cho hắn hết sức nhẹ nhàng. Mà theo thời gian Thiển Thủy Thanh ở Đế quốc Kinh Hồng càng kéo dài, cộng thêm thắng lợi trong trận quyết chiến Trung thu vừa qua, sẽ ngày càng có thêm nhiều lính đánh thuê tiến vào vùng này, phục vụ cho Thiển Thủy Thanh, cũng sẽ dần hình thành nên một luồng sức mạnh khổng lồ, cho đến khi nào nền thống trị của Lương gia ở Đế quốc Kinh Hồng hoàn toàn sụp đổ. Phía sau thủ lĩnh của ba đoàn lính đánh thuê lớn nhất này chính là mười mấy thủ lĩnh của các đoàn lính đánh thuê nhỏ hơn. Sau đại chiến Trung thu năm ngày, bọn họ cùng với bọn Lao Khắc Lâm được Thiển Thủy Thanh gọi tới đây. Ngoại trừ bọn họ ra, không còn thành phần nào khác của Thiết Huyết Trấn hiện diện nơi đây. Đám lính đánh thuê vốn lão luyện sành sỏi lập tức hiểu ra, Thiển Thủy Thanh đang có một mối làm ăn lớn muốn bàn bạc cùng bọn họ. Mắt nhìn những cụm mây trắng bồng bềnh nơi chân trời xa thẳm, giọng Thiển Thủy Thanh réo rắt như tiếng nhạc trên trời: - Trên đường Lương Khâu Húc quay về thành Bá Nghiệp, phát biểu đầu tiên là đưa ra thông cáo, trong đó nghiêm khắc khiển trách lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do tự tiện tham gia vào chiến sự của hai nước Thiên Kinh, là muốn khơi mào chiến tranh, mưu toan đánh chiếm Đế quốc Kinh Hồng. Hiện giờ bọn họ yêu cầu Liên minh các thành thị tự do đưa ra giải thích chính thức về hành động quân sự vừa rồi, các ngươi thấy thế nào? Ba La Mạn của đoàn lính đánh thuê Chiến Lang lập tức nói: - Lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do trước nay đều tự do. Lính đánh thuê bán mạng vì tiền, không có chủ nhân cố định, ai trả tiền cho chúng ta, chúng ta sẽ ra sức cho người đó, điểm này tất cả mọi người trên đại lục đều biết. Đại nghị hội của Liên minh các thành thị tự do không có quyền can thiệp vào chuyện này, cơn giận của Lương Khâu Húc không có hiệu quả gì, Đại nghị hội không chỉ huy được chúng ta. Bạn đang xem tại - www. Lao Khắc Lâm lập tức lắc đầu: - Không thể nói như vậy được, nếu như có thể bắt được Lương Khâu Húc, lúc ấy uy danh của Thiển Tướng quân khắp thiên hạ đều biết, Đại nghị hội của Liên minh các thành thị tự do tuyệt đối không dám đắc tội với Tướng quân ngài cùng với Đế quốc Thiên Phong ở sau lưng. Nhưng hiện tại Lương Khâu Húc đã chạy thoát, sự tình đã trở nên phiền phức. Tôn chỉ của Liên minh các thành thị tự do trước nay là không khinh suất can thiệp vào chuyện chính trị của các quốc gia khác, sự tồn tại của lính đánh thuê chủ yếu là để bảo vệ, chứ không phải là xâm lược. Toàn bộ cơ sở quân sự ở Liên minh các thành thị tự do đều được thành lập dưới hình thức phòng vệ của tổ chức riêng lẻ, không mang tính chủ động tiến công, nhưng lần này hành động của chúng ta đã vượt qua biên giới, chắc chắn là Đại nghị hội sẽ không cao hứng, có lẽ bọn họ sẽ có hành động can thiệp. Đức Lôi Khắc của đoàn lính đánh thuê Song Kiếm cũng nói: - Đúng vậy, ít nhất cho tới bây giờ, chúng ta giáp giới với Đế quốc Kinh Hồng trên lục địa, nhưng không giáp giới với Đế quốc Thiên Phong. Thực lực quân sự của Đế quốc Kinh Hồng so ra vẫn mạnh hơn Liên minh các thành thị tự do rất nhiều. Chúng ta sống trong thế yếu như vậy, đạo lý cơ bản để sinh tồn chính là không nên khinh suất tham gia vào chiến tranh của bất cứ quốc gia nào. Lần này, chúng ta giúp Thiển Tướng quân đánh trận này là vì chúng ta tin rằng Thiển Tướng quân có thể thắng lợi. Nhưng dù sao chuyện tương lai vẫn còn rất mơ hồ, nhiều khi phải quan tâm tới hiện tại hơn...Vấn đề lúc này chính là Lương Khâu Húc còn sống, Tướng quân vẫn còn ở Đế quốc Kinh Hồng, vấn đề vẫn chưa được giải quyết, Liên minh các thành thị tự do sẽ không chấp nhận tình trạng như vậy. Thiển Thủy Thanh gật gật đầu: - Nói cách khác, dưới tình huống như vậy, bất kể thế nào, Liên minh các thành thị tự do cũng sẽ không công khai đứng về phía Đế quốc Thiên Phong ta, có phải không? - Đúng vậy! Mấy vị đoàn trưởng lính đánh thuê đồng thời gật đầu: - Chắc chắn sẽ không, bọn họ sẽ tiếp tục giữ thế trung lập cho đến khi nào có kết quả! Thiển Thủy Thanh thở ra một hơi thật dài. Vốn theo cách nghĩ của mọi người, chỉ cần có thể bắt được Lương Khâu Húc, ắt Liên minh các thành thị tự do nhất định sẽ công khai đứng về phía Thiết Huyết Trấn, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết rất dễ dàng. Nhưng sau khi để Lương Khâu Húc chạy thoát, chuyện lính đánh thuê tham chiến đã khiến cho vấn đề trở nên phức tạp. Nếu Đại nghị hội Liên minh các thành thị tự do không đứng về phe Thiển Thủy Thanh, vậy có nghĩa là Đế quốc Thiên Phong vẫn không thể nào vận chuyển binh lực tới Đế quốc Kinh Hồng thông qua eo biển. Tất nhiên là Thiển Thủy Thanh đã kéo lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do vào chiến cuộc quốc gia, nhưng không có cách nào mượn cơ hội này mở ra con đường trên đại lục, vì chính mình mở ra tuyến vận chuyển mới từ hậu phương, tình cảnh kém thế rốt cục cũng không thay đổi được. Mà bản thân đám lính đánh thuê này còn có thể tiếp tục phục vụ cho Thiển Thủy Thanh nữa hay không, lúc này cũng khó mà biết được. Lúc này Lao Khắc Lâm nói: - Tuy nhiên Thiển Tướng quân có thể yên tâm, cách xử sự của Đại nghị hội từ trước tới nay luôn là sấm to mưa nhỏ, chuyện này chúng ta hiểu rất rõ ràng. Chỉ cần chúng ta cho bọn họ nhiều một chút, lại không làm gì quá đáng, rất nhiều lúc bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Cho nên chỉ cần Thiển Tướng quân tỏ thái độ rõ ràng, tương lai sau này, bất kể thế nào Thiển Tướng quân ngài cũng không làm khó Liên minh các thành thị tự do ta, chúng ta tin rằng Đại nghị hội tự nhiên sẽ biết nên lựa chọn như thế nào. Thiển Thủy Thanh nhướng mày: - Ta thấy hiện tại lời ta nói ra, hẳn là không có ai chịu tin. Lao Khắc Lâm bật cười ha hả: - Thiển Tướng quân quá tự khiêm rồi, đối phó với địch nhân, có lẽ danh dự của Thiển Tướng quân không được tốt lắm, nhưng đối với người phe mình, chúng ta vẫn chưa từng nghe có chuyện Thiển Tướng quân nuốt lời bội ước. Lần này chúng ta xuất quân không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Tướng quân vẫn chia phần cho chúng ta không thiếu một đồng, tất cả mọi người rất là cảm kích. Có thể làm ăn với một người sảng khoái như Thiển Tướng quân đây, chính là may mắn của lính đánh thuê chúng ta. - Cũng là may mắn của Thiển Thủy Thanh ta. - Người ở địa vị cao, một lời nói ra rất có giá trị, cho dù từng có chuyện không giữ lời, nhưng cũng không tới nỗi có ảnh hưởng tới đại cục, trừ phi lần nào cũng không giữ lời thì lại khác. Mọi người đều bằng lòng tin tưởng vào người có địa vị, danh vọng cao, đây là căn bệnh chung của con người, cho nên lời hứa của Thiển Tướng quân cho tới bây giờ vẫn rất có hiệu lực. - Cảm tạ, nếu là như vậy, cuộc sống sau này còn phải nhờ vào các vị. - Vậy phải xem Thiền Tướng quân định làm chuyện gì. Bởi vì nếu không bắt được Lương Khâu Húc, Đại nghị hội bề ngoài ít nhất sẽ không cho phép chúng ta đứng về phía Tướng quân. Cho nên chúng ta không thể nào trờ thành quân đội tấn công chính thức Đế quốc Kinh Hồng của ngài, cũng không thể nào quyết chiến trực diện trên chốn sa trường với quân đội Đế quốc Kinh Hồng. Chỉ có thể ngầm phục vụ cho ngài như một bộ phận đặc thù mà thôi. Lần tập kích Lương Khâu Húc vừa qua chỉ có thể là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng, hy vọng ngài có thể hiểu được điểm này. - Ta hiểu được, lúc này ta cũng có một nhiệm vụ đặc biệt muốn giao cho các vị. Nhiệm vụ này không cần các vị phải công khai đứng về phía ta làm quân tiên phong tấn công Đế quốc Kinh Hồng, cho nên sẽ không khiến cho Đại nghị hội của Liên minh các thành thị tự do khó xử. Đối với các ngươi mà nói, muốn hoàn thành nhiệm vụ này cũng không khó khăn gì, chỉ cần các ngươi phải trả một cái giá nho nhỏ. Mấy tên thủ lĩnh lính đánh thuê nhìn nhau, cùng bật hỏi: - Trả giá gì vậy? Thiển Thủy Thanh lạnh lùng thốt ra hai chũ: - Lương tâm! O0o - Đại nhân, có tin về cuộc chiến thành Thái Tang! Truy Nhật bên ngoài thư phòng bẩm báo. - Đưa vào đây! Nghiêm Chân Bình bình thản nói. Tin được đưa vào, Dạ Oanh nhận lấy rồi giao cho Nghiêm Chân Bình, sau khi Nghiêm Chân Bình lướt nhìn qua bèn thở dài một hơi: - Quả nhiên là vậy, bệ hạ chiến bại! - Sao, cho ta xem với! Bát Xích hưng phấn lấy tin xem qua vài dòng, nhưng gương mặt hưng phấn của nó đột nhiên sa sầm xuống: - Sư phụ đánh đại doanh Đế quốc Kinh Hồng vào ban đêm, Mịch Tử Âu lại tập kích sau lưng sư phụ? Trời ơi, Dạ Oanh tỷ, sư phụ bị Mịch Tử Âu đánh lén sau lưng, Ưng Dương Kỳ đánh tới nỗi chỉ còn lại hơn một ngàn người, chỉ suýt chút nữa là Mịch Tử Âu đã đảo lộn chiến cuộc hoàn toàn rồi! Dạ Oanh khẽ biến sắc: - Mịch Tử Âu, vì sao hắn lại ở thành Thái Tang? Dạ Oanh vội vàng đón lấy thư tín nhanh chóng xem qua, cuối cùng biết rằng Thiết Huyết Trấn vẫn đại thắng Đế quốc Kinh Hồng, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm: - May quá, bọn Thủy Thanh vô sự! Bát Xích bắt chéo tay gối đầu, nằm trên giường rung đùi nói: - Trên thông cáo sư phụ còn nói, từ nay về sau, phàm Mịch Tướng quân tới nơi nào, Thiển Thủy Thanh sẽ cung kính tránh xa, không dám coi là địch để tỏ lòng tôn kính! Người có thể khiến cho sư phụ nói như vậy, nhất định là người có bản lĩnh thật sự. Thế Quân Dương ta đã biết qua, không biết Mịch Tử Âu là nhân vật thế nào. Kinh Hồng Tứ Kiệt quả nhiên ai nấy đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng khí độ của sư phụ cũng rất rộng rãi đường hoàng, không ngờ dưới tình huống như vậy mà còn có thể nói những lời này. Xem ra Dạ Oanh tỷ nói đúng, muốn thành công lớn thì phải có lòng dạ rộng rãi bao la, để có thể dung nạp tất cả những người và việc có thể dung nạp được! Không ngờ một tiếng hừ lạnh đầy vẻ khinh thường vang lên, hóa ta là Nghiêm Chân Bình: - Tiểu hài tử thì biết gì, Tử Âu lần này gặp phiền phức lớn rồi. Tên khốn Cô Chính Phàm này bảo Mịch Tử Âu đi tập kích Thiển Thủy Thanh, chính là muốn giết sống Mịch Tử Âu! Còn Thiển Thủy Thanh...ngươi nghĩ rằng hắn nói ra những lời này là có ý tốt hay sao? Hắn làm vậy vì muốn hại chết Tử Âu mà thôi! Bát Xích nghe vậy ngẩn ra: - Nghiêm lão đầu, ông đang nói gì vậy? Vì sao ta không hiểu? Mịch Tử Âu lập công lớn như vậy, vì sao theo như lời ông, ngược lại giống như đã gặp phải chuyện không may vậy? - Không chỉ là không may, mà là vô cùng xui xẻo, Thiển Thủy Thanh lại còn ở một bên đổ dầu vào lửa. Sao ngươi không nghĩ kỹ lại, vì sao Thiển Thủy Thanh hắn trước kia không đánh giá như vậy về bọn Tô Nam Vũ, Thế Quân Dương? Ôi, vậy là ngươi không hiểu ra đạo lý bên trong... Nghiêm Chân Bình thở dài thật dài: - Tuy rằng Tử Âu có bản lĩnh cầm quân đánh giặc, nhưng đáng tiếc rằng hắn không hiểu được chuyện lợi hại bên trong, tuy nhiên có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ phát hiện ra vấn đề. Cũng không phải mỗi mỗi công thần đều có kết quả tốt, có những loại công thần có thể làm, có những loại công thần...muốn làm phải ngàn vạn lần cẩn thận! Bát Xích lập tức nổi hứng lên tới mây xanh: - Lại đây, lại đây gấp, đánh cờ thôi! Ta rất muốn biết rốt cục là vì sao? Nghiêm Chân Bình cười khổ nói: - Thôi khỏi, thôi khỏi, để ta trực tiếp trả lời cho ngươi, không cần đánh cờ cũng được! O0o Khi Mịch Tử Âu vượt qua sông Lệ tập kích Thiển Thủy Thanh, lập nên một chiến công huy hoàng đáng được ghi vào sử sách, không ai có thể ngờ rằng, bất kể là những người như Cô Chính Phàm ở Hàn Phong quan, Thiển Thủy Thanh ở thành Thái Tang, hay là Nghiêm Chân Bình ở thành Hỏa Vân, thậm chí Sa Khố Nhi Luân Cách Long Đặc ở thảo nguyên xa xôi, bọn họ đều đã nhìn ra được một chuyện: Mịch Tử Âu tuyệt đối không thể được ban thưởng cho công lao cứu giá lần này, hoàn toàn ngược lại, trong lúc vô tình, hắn đã đắc tội với rất nhiều người mà hắn không nên đắc tội. Trước hết, khi người đời nói rằng Lương Khâu Húc nói mà không giữ lời, Lương Khâu Húc ngẫm nghĩ cho đến cùng, đây cũng là hành động do Mịch Tử Âu tự tiện chủ trương, hoàn toàn không có liên quan gì tới ông ta. Vì như vậy, Mịch Tử Âu lập tức trở thành thần tử đầu tiên khiến cho vị Quốc chủ này phải chịu tiếng xấu một cách oan uổng. Cô Chính Phàm cáo già xảo quyệt, cố tình không ra mặt, chính vì không muốn gánh lấy tội danh này. Bởi vì ông ta thừa biết, chỉ cần xảy ra tình huống như vậy, cho dù là ông ta cũng không gánh nổi. Đạo đối xử giữa quân thần với nhau, bất kể quyết sách chính trị quân sự như thế nào, cho tới bây giờ đều là nếu vinh quang thì quân vương hưởng thụ, còn có tội danh thì đương nhiên thần tử phải gánh chịu. Muốn quân vương gánh chịu tiếng xấu thay cho thần tử, đó là chuyện trăm ngàn năm cũng chưa thấy một lần. Trận quyết chiến Trung thu bên ngoài thành Thái Tang, Lương Khâu Húc đem tất cả trách nhiệm trút lên đầu Lỗ Thanh, công bố với bên ngoài là do chỉ huy kém cỏi bất tài. Nhưng ông ta chỉ có thể trút tội danh sai lầm dẫn tới bại trận sang cho thần tử của mình, còn tội danh thất tín lại không làm được. Mịch Tử Âu phá vỡ quyết chiến công bằng, cứu được Lương Khâu Húc, bản thân được tiếng tốt, Lương Khâu Húc lại bị bêu danh, làm sao trong lòng ông ta không cảm thấy khó chịu cho được? Cố nhiên Mịch Tử Âu có công cứu giá, nhưng cũng chỉ làm được trên cơ sở cãi lại quân mệnh. Nếu như không có những lời mắng nhiếc của thiên hạ, Lương Khâu Húc có thể vờ như không thấy, nhưng việc này mang lại hậu quả ác liệt, ông ta muốn mắt nhắm mắt mở cho qua cũng khó, trong lòng lại càng không thấy thoải mái chút nào. Mịch Tử Âu tự dưng lập được kỳ công, chưa chắc đã được Lương Khâu Húc cảm kích bao nhiêu, nhưng Cô Chính Phàm nhờ vậy mà triệt tiêu được ảnh hưởng bất lợi của chuyện ám sát Cơ Nhược Tử thất bại ở Phong quốc. Cũng cùng một chuyện có cả hai mặt lợi hại, ích lợi thì Cô Chính Phàm nhận lấy, thiệt thòi oan ức lại nhường hết cho Mịch Tử Âu. Cô Chính Phàm rất hiểu tính tình của Quốc chủ của mình, từ trước khi ông ta phái Mịch Tử Âu đi thành Thái Tang, ông ta đã thừa biết nếu như Mịch Tử Âu thành công, phiền phức mang tới cho hắn sẽ hơn xa công lao lập được. Ngoài ra khi Mịch Tử Âu cứu Lương Khâu Húc, chỉ dẫn theo một vạn Quỷ kỵ binh, tuy là tập kích bất ngờ nhưng vẫn không nắm chắc có thể đánh bại tám vạn lính đánh thuê dũng mãnh hung hãn. Vì Mịch Tử Âu lo cho sự an toàn của Lương Khâu Húc, cho nên chỉ có thể cứu một mình Lương Khâu Húc rồi vội vàng bỏ chạy. Vì tranh thủ thời gian, Mịch Tử Âu đã chộp lấy Lương Khâu Húc từ trong Long xa, rồi đặt ông ta lên cùng chiến mã của mình mà chạy. Số quan viên văn võ trong triều căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của Mịch Tử Âu, nên hắn để bọn họ lại cho đám lính đánh thuê chăm sóc. Trong số quan viên ấy, vẫn có một phần nhờ vào sự chiếu cố của Ngự Lâm quân, chạy thoát giữ mạng, số người này cảm thấy hận Mịch Tử Âu thấu xương về hành vi không quan tâm đến họ.