Đế Quốc Thiên Phong
Chương 227 : Hợp tác
Tất cả chân tướng đã được nhất nhất vạch trần trong giờ phút này, Thiển Thủy Thanh đột nhiên có một cảm giác sợ hãi vô cùng.
Hắn biết nỗi sợ hãi này từ đâu mà tới, cho nên chỉ có thể tự mình trấn tĩnh mà không thể chia sẻ với bất kỳ ai.
Hắn cứ đứng như vậy một mình nơi này rất lâu, tất cả mọi người chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại, không được phép tới gần.
Không ai biết hắn đang suy nghĩ những gì, bọn họ chỉ biết rằng nếu như có một chuyện gì đó khiến cho Thiển Thủy Thanh phải trầm tư suy nghĩ trong thời gian dài như vậy, tức là chuyện này gây ra phiền phức rất lớn.
Nhưng bất kể là ai cũng không hiểu được, chuyện có liên quan tới Tần Nghi, vì sao lại khiến cho Thiển Thủy Thanh khó lòng quyết định, đau đầu nhức óc tới mức như vậy.
Bọn họ không hiểu, nhưng Thiển Thủy Thanh hiểu rất rõ ràng, hắn là vì câu thỏ hết giết chó, chim hết bẻ cung của Xích Phong Uyển mà đau đầu.
Bởi vì trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có hắn và Bát Xích mới biết được một chuyện, mà chuyện này gần như có thể khiến cho Thiển Thủy Thanh lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn đau đầu là vì hắn phải quyết định một chuyện, để đến khi khả năng này xảy ra thì lúc ấy hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn đau đầu không phải là vì hắn không có quyền lựa chọn, mà vì lựa chọn này ắt sẽ làm xúc phạm tới một số người. Trong số những người này có Vân Nghê, có cả Mộc Huyết, bao gồm tất cả những quân nhân của Thiết Huyết Trấn trung thành với quốc gia mình.
Cho nên hắn không thể không đau đầu.
Khi đến nửa đêm, quân cảnh giới đã đổi phiên được hai lượt, người phụ trách cả cánh quân này là Thiển Thủy Thanh vẫn không thấy lộ ra chút gì là mệt mỏi. Cùng đứng yên với hắn như vậy có Thế Quân Dương, có Xích Phong Uyển, có Bát Xích, có Dạ Oanh, còn có tám binh sĩ Thiết Huyết Trấn canh giữ tù binh vẫn một mực yên lặng không nói lời nào.
Thiển Thủy Thanh rốt cục cũng quay đầu lại, nói với tám tên binh sĩ:
- Các ngươi cứ đi ngủ trước đi!
Tám tên binh sĩ khẽ giật mình:
- Tướng quân, hai tên tù binh này cần phải có người trông coi...
Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:
- Không cần trông coi nữa, từ bây giờ, bọn họ đã được tự do!
Tự do? Xích Phong Uyển kinh ngạc nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Ngươi muốn thả ta sao?
- Không thả thì làm gì đây? Giữ nàng lại để hao tổn lương thực của chúng ta sao? Hay là giết nàng đi, sau đó đợi quý quốc xuất binh báo thù một cách danh chính ngôn thuận?
Thiển Thủy Thanh hỏi lại.
Xích Phong Uyển che miệng bật cười:
- Nếu sớm biết tên khốn ngươi nâng lên được thì cũng buông xuống được như vậy, vừa rồi ta đã không nói cho ngươi nghe chuyện ấy!
- Điều này không cần nàng quan tâm lo lắng...
Thiển Thủy Thanh cười nói, sau đó hắn quay đầu nói với tám tên binh sĩ kia:
- Tất cả đi ngủ đi, tuy nhiên nhớ kỹ, tất cả những chuyện các người nghe thấy hôm nay, nhất là chuyện về Tần Nghi và Kế Hiển Tông, phải quên hết cho ta! Ta không muốn sáng mai tỉnh dậy, khắp cả đội ngũ lan truyền chuyện này! Tóm lại là hôm nay các ngươi không hề nghe thấy gì cả, có hiểu không?
- Tuân lệnh Tướng quân!
Tám tên binh sĩ này cũng biết những chuyện mà họ nghe thấy đêm nay, chuyện nào chuyện nấy đều kinh tâm động phách, nếu để lan truyền ra ngoài, chỉ sợ thiên hạ đại loạn, tự nhiên là không dám mở miệng bừa bãi. Nhưng bọn họ không biết rằng Thiển Thủy Thanh bảo bọn họ đi ngủ trước, là vì còn có chuyện càng kinh tâm động phách hơn nữa, bất kể thế nào cũng không thể để cho bọn họ biết.
O0o
Thế Quân Dương đã ra đi không hề do dự.
Hắn biết vì sao Thiển Thủy Thanh lại thả cho hắn ra đi...
Chuyện tấn công đoàn xe của Công chúa Đại Đế quốc Tây Xi, sẽ làm cho Lương Khâu Húc nổi trận lôi đình, nếu như hắn dám trở về, chắc chắn là chỉ có con đường chết.
Hiện giờ lựa chọn tốt nhất của Thế Quân Dương là tìm một nơi bí mật nào đó để ẩn cư, từ đây về sau không hỏi tới chuyện đời, không còn khả năng sinh ra uy hiếp gì với Thiết Huyết Trấn nữa. Nếu một ngày nào đó, Thế Quân Dương hắn muốn tái tạo lại thành tích huy hoàng của quân Sơn cẩu, như vậy hắn sẽ không còn thuộc quyền khống chế của Lương Khâu Húc, mà sẽ thuộc quyền của Thiển Thủy Thanh.
Lúc hắn ra đi có vẻ hoang mang, ánh mắt nhìn Bát Xích có vài phần không nỡ, ngay cả Bát Xích cũng đột nhiên cảm thấy không nỡ rời nhau. Cảm tình giữa người với người đôi khi kỳ diệu như vậy, từng ở chung với nhau, ngươi lừa ta gạt, cố hết sức đấu đá với nhau, cũng tràn đầy giết chóc máu tanh. Nhưng lúc này cả hai người, một lớn một nhỏ, lại thật lòng cảm thấy rằng mình yêu mến đối phương.
- Ta sẽ nhớ ngươi! Nếu có một ngày ngươi còn muốn cầm quân, ngươi không nhất định phải chọn sư phụ của ta. Ba năm thôi, Thế Đại Tướng quân! Nếu trong vòng ba năm, ta có thể cầm quân trên một vạn người, ngươi hãy tới tìm ta!
Bát Xích nhìn về phía xa hô to.
Thân thể Thế Quân Dương khẽ run lên một chút, rốt cục cũng không nói gì, cứ như vậy cô độc rời đi...
O0o
Quay đầu sang nhìn Thiển Thủy Thanh, Bát Xích hỏi:
- Sư phụ, con làm như vậy là đúng hay sai?
- Chọc gậy bánh xe đương nhiên là không đúng, nhưng có thể chọc một cách hợp tình hợp lý, còn có thể làm ra vẻ rằng mình vô tội như vậy, vậy thì đúng rồi! Làm rất tốt, Bát Xích!
Thiển Thủy Thanh đáp.
Bát Xích bật cười hăng hắc.
Tiễn bước Thế Quân Dương xong, Thiển Thủy Thanh quay sang nhìn Xích Phong Uyển:
- Vì sao nàng còn chưa đi?
Xích Phong Uyển cười to:
- Ta đã được tự do, tự nhiên là muốn đi thì đi, muốn ở thì cứ ở, trời đất bao la, người thảo nguyên chúng ta lại quen với chuyện lấy bốn bể làm nhà, đi đâu mà không được, ở đâu mà không được? Hiện tại bản Công chúa...muốn ở lại đây ngủ một giấc thật ngon, thẳng cho tới hừng Đông mới xuất phát. Đến lúc đó đi thành Bá Nghiệp hay là đi nơi khác, ắt là tùy ý bản Công chúa. À đúng rồi, nói đến việc đi, ngươi còn phải trả lại văn điệp thông quan cho ta, nếu không có nó, ta sẽ không vào được thành Bá Nghiệp, cũng không vào được Hoàng cung.
Thiển Thủy Thanh lấy văn điệp ra trả lại cho Xích Phong Uyển. Đã có lúc đột nhiên hắn có cảm giác kích động trong lòng, muốn lợi dụng văn điệp này để trà trộn vào trong thành Bá Nghiệp, giết chết Lương Khâu Húc, nhưng sau khi cân nhắc lại rốt cục vẫn từ bỏ.
Ý tưởng này quá mức phiêu lưu, quá mức không thực tế.
Nhìn Xích Phong Uyển nhận lại văn điệp, Thiển Thủy Thanh đột nhiên hỏi:
- Chuyện về Lai Sinh luận, có phải là do các người làm hay không?
Xích Phong Uyển tao nhã gật đầu:
- Đúng vậy, lúc ấy, chúng ta không định để cho ngươi còn sống ra khỏi Đế quốc Kinh Hồng. Ngươi là người vô cùng nguy hiểm, có ảnh hưởng rất lớn tới đại nghiệp của Đại Đế quốc Tây Xi ta.
Rốt cục Thiển Thủy Thanh thở hắt ra, hiện tại, chỉ còn vấn đề cuối cùng làm cho người ta đau đầu nhất...
Hắn hỏi Xích Phong Uyển:
- Đối với Thiển Thủy Thanh ta, người Đại Đế quốc Tây Xi các ngươi chỉ muốn giết càng sớm càng tốt hay sao?
Xích Phong Uyển sảng khoái trả lời:
- Tướng tài trong thiên hạ nếu chúng ta không dùng được, vậy phải giết mà thôi, đây cũng là đạo lý mà tất cả các quốc gia đều làm theo. Bởi vì chuyện của ngươi và tiểu thư của Vân gia thiên hạ đều biết, cho nên bất kể là Thừa tướng hay Đại Nguyên soái cũng không cho rằng ngươi là nhân vật có thể lôi kéo mua chuộc. Nếu là như vậy, chỉ còn nước lập kế diệt trừ...
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh đột nhiên trả lời một câu mang hàm nghĩa sâu xa:
- Cũng chưa chắc...
Thiển Thủy Thanh vừa nói ra những lời này, bốn người bên cạnh Thiển Thủy Thanh gồm có Xích Phong Uyển, Dạ Oanh, Vô Song và Bát Xích đồng thời giật mình chấn động.
- Ngươi...Thiển Thủy Thanh ngươi vừa nói gì?
Xích Phong Uyển đưa tay chỉ mặt Thiển Thủy Thanh hỏi:
- Trời ơi, ta có nghe lầm không, ngươi muốn đầu nhập Đại Đế quốc Tây Xi ta sao?
Lúc này hai mắt nàng sáng rực, vội hạ thấp giọng nói tiếp:
- Thiển Thủy Thanh, rốt cục ngươi là thật lòng hay giả dối? Nếu như ngươi muốn trá hàng...
Thiển Thủy Thanh đã lập tức ngắt lời nàng:
- Ai nói rằng ta muốn đầu hàng các người?
- Vậy rốt cục là ngươi có ý gì?
Thiển Thủy Thanh chậm rãi thở dài:
- Giữa các quốc gia với nhau, có đôi khi cũng chưa chắc ở vào thế ngươi sống ta chết, thỉnh thoảng cũng có thể tồn tại song song, cùng nhau phát triển. Ý của ta là...Nếu như Đại Đế quốc Tây Xi coi trọng Thiển Thủy Thanh ta như vậy, chúng ta hãy cân nhắc về chuyện thay đổi quan hệ xem sao, không cần phải đấu với nhau một mất một còn!
Hắn nhìn thẳng vào mắt Xích Phong Uyển, nói từng chữ một:
- Hợp tác! Thiển Thủy Thanh ta, còn có mấy vạn tướng sĩ Thiết Huyết Trấn sẽ hợp tác với Đại Đế quốc Tây Xi các người. Chỉ cần nàng gật đầu, ta có thể cho các người...thứ mà các người muốn!
Xích Phong Uyển hoàn toàn chết lặng, ngay cả Dạ Oanh, Vô Song cũng không hiểu Thiển Thủy Thanh suy nghĩ những gì, vì sao phải làm như vậy. Dạ Oanh không nói gì, Bát Xích cũng không nói gì, mà Vô Song từ nãy giờ vẫn trầm mặc rốt cục tức giận khẽ nói:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi phản quốc! Cái mà người Đại Đế quốc Tây Xi muốn...Bọn họ muốn một cái cớ để xuất binh, muốn giảm thiểu tối đa trở ngại cho chuyện xuất binh, muốn người Đế quốc Thiên Phong gánh vác tất cả những khiển trách về chính trị cho chuyện xuất binh của họ!
- Đây đúng là cái mà ta muốn cho bọn họ!
Thiển Thủy Thanh ngạo nghễ ngẩng cao đầu:
- Còn nữa, ta không có phản quốc, ta có lý do của ta, ta chỉ muốn bảo vệ tính mạng của tất cả mọi người trong Thiết Huyết Trấn.
- Lý do gì vậy?
Mọi người đồng thanh hỏi.
Bất kể là Xích Phong Uyển hay là bọn Vô Song, ai cũng cần một lời giải thích hợp lý.
Giây phút ấy, Thiển Thủy Thanh bỗng nở một nụ cười khổ:
- Chiều nay, Bát Xích nói cho ta biết nguyên nhân thất bại của hành động mượn đường hành lang Thánh Khiết của Nhược Tử. Bát Xích, ngươi hãy nói cho mọi người nghe là chuyện gì khiến cho đại kế mượn đường của Nhược Tử thất bại!
Bát Xích cúi đầu đáp khẽ:
- Là do Thái tử ăn cây táo, rào cây sung...
Sau khi Bát Xích nhỏ giọng thuật lại chuyện này cho tất cả mọi người, ai ai cũng cất tiếng thở dài. Vô Song lại hỏi:
- Đây là nguyên nhân mà ngươi hợp tác với người Đại Đế quốc Tây Xi sao? Ngươi muốn trả thù Thái tử hay sao?
Thiển Thủy Thanh không trả lời hắn, lại quay sang hỏi Xích Phong Uyển:
- Công chúa Phong Uyển, nàng trả lời ta thử, nếu như nàng ở vào vị trí của Dã Vương, nàng có biết sự việc này về sau sẽ như thế nào không?
Xích Phong Uyển không do dự đáp:
- Nghĩ cách xử lý ngươi, thay Thái tử hoàn thành chuyện mà hắn không thể hoàn thành. Nếu không, tương lai ngươi biết được việc này, khó tránh khỏi sinh tâm phản loạn. Đối với đấng quân vương mà nói, bất cứ chuyện tình gì cũng không phân biệt đúng sai, chỉ có hiệu quả hay không mà thôi. Nếu như con mình đã không làm tốt, vậy thì kẻ làm Phụ hoàng phải đích thân ra tay thôi!
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu, giọng hắn trầm thấp rót vào tai mọi người như những âm thanh xuất phát từ cuối chân trời:
- Nếu như ta đoán không sai, thật ra bệ hạ đã sớm biết nguyên nhân thật sự khiến cho hành động của Nhược Tử thất bại...
Đêm nay quả thật là một đêm có những chuyện làm cho người ta phải sợ hãi chết người.
Từng âm mưu một bị vạch trần, từng chuyện bí mật được công bố, một số chuyện xưa tích cũ được moi ra, từng phỏng đoán rốt cục cũng đã được chứng thực chỉ trong buổi tối hôm nay.
Tình cảm vua tôi là tình cảm mang tính khảo nghiệm khó khăn nhất trên thế gian này. Một khi tình cảm vua tôi đã bị rạn nứt, nếu xuất hiện thêm vấn đề quan trọng, thường là rất khó mà cứu chữa.
Sự ngu xuẩn của Thái tử Thương Lan đã khiến cho quan hệ giữa Thiển Thủy Thanh và Thương Dã Vọng xuất hiện một vết nứt không thể nào vá nổi. Bất kể Thương Dã Vọng lựa chọn thủ đoạn như thế nào cũng không thể tu sửa hoàn thiện như trước, biện pháp duy nhất cũng là tốt nhất, chính là sử dụng thủ đoạn bí mật lặng lẽ diệt trừ Thiển Thủy Thanh.
Đương nhiên, đến lúc cần thiết, Thương Dã Vọng nhất định sẽ diệt trừ Thiển Thủy Thanh, chỉ là cho tới trước mắt, Thương Dã Vọng cũng không cho rằng Thiển Thủy Thanh đã biết được chân tướng chuyện này, Thái tử vẫn nghĩ rằng hắn giấu diếm được tất cả mọi người.
Sở dĩ Thiển Thủy Thanh khẳng định chắc chắn Thương Dã Vọng đã biết chuyện này, chính là vì Công Tôn Thạch.
Lão hồ ly này khổ tâm vạch kế hoạch, chờ đợi cơ hội tốt như vậy đã từ lâu, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được? Cơ Nhược Tử và Thiển Thủy Thanh có thể nhìn ra vấn đề, làm sao lão không nhìn ra được? Cho dù thành viên của đoàn đi sứ có thể giả vờ không biết, lão hồ ly cũng có thể khéo léo tìm một cách nào đó để nói hết đầu đuôi cho Thương Dã Vọng, từ đó làm tăng thêm sát cơ của Thương Dã Vọng đối với Thiển Thủy Thanh.
Vốn sâu tận đáy lòng Thiển Thủy Thanh không muốn tin rằng khả năng này có thể xảy ra, nhưng chuyện của Tần Nghi đã nhắc nhở cho hắn, rốt cục hắn đã ý thức được, chính mình suýt nữa phạm phải sai lầm giống như Cơ Nhược Tử: Chỉ nghĩ sự tình sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp mà thôi.
Sự thật chính là, Đế quốc Thiên Phong đã không còn đáng tin cậy nữa!
Nếu như nói những nỗ lực cứu Thiết Huyết Trấn của Đế quốc Thiên Phong lúc trước chính là thật lòng, như vậy nỗ lực hiện tại chỉ là giả vờ mà thôi.
Thiển Thủy Thanh một ngày chưa chết, Quân đoàn Bạo Phong không thể chiếm Hàn Phong quan, nguyên nhân chỉ có một: Hiện giờ Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong chính là Thái tử.
Thương Dã Vọng phái con mình tới chủ trì việc tấn công Hàn Phong quan, dụng ý bên trong lộ ra quá rõ ràng.
Thậm chí Cơ Nhược Tử ở phương Tây xa xôi, Vân Nghê ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ đều bị vô số mũi tên bắn lén sau lưng.
Từng phân tích nhẹ nhàng nhưng nghe như sét đánh ngang tai, khiến cho tất cả mọi người đi từ kinh ngạc tới chết lặng toàn thân.
Dạ Oanh cười chua xót:
- Nói như vậy, Thiết Huyết Trấn đã trở thành cánh quân đơn độc đúng nghĩa rồi sao? Không còn nhận được bất cứ sự trợ giúp gì từ trong nước?
- Không!
Thiển Thủy Thanh lắc đầu:
- Dã Vương tuyệt sẽ không giết ta một cách công khai, hơn nữa ông ta cũng không biết việc này đã bại lộ ngay từ đầu. Cho nên ông ta mới có thể tiếp tục vờ như cố gắng nghĩ cách cứu viện, khi cần, thậm chí ông ta có thể đáp ứng yêu cầu của bọn Nhược Tử. Thậm chí ông ta còn có thể bằng lòng tạm thời cứu ta ra trước, chỉ vì ông ta không thể xác định đến khi nào ta sẽ biết được chân tướng. Cho nên với điều kiện rằng ta vẫn chưa biết được chân tướng chuyện này, thậm chí ông ta vẫn dốc hết toàn lực cứu ta, nhưng sau lưng bất cứ hành động cứu viện nào cũng nhất định che giấu một thanh đao có thể giết ta bất cứ lúc nào, sau đó ông ta sẽ xuống tay ở thời điểm nào mà ông ta cho là thích hợp. Đây mới là lựa chọn của Dã Vương. Ta nghĩ...sau khi biết chuyện Kế Hiển Tông là hậu nhân của Tần Nghi, ông ta càng quyết tâm hơn!
- Vậy đến khi nào mới gọi là thích hợp!
Thiển Thủy Thanh nhìn Xích Phong Uyển trả lời:
- Đến khi Thiết Huyết Trấn chảy đến giọt máu cuối cùng, phá hoại Đế quốc Kinh Hồng tới mức lớn nhất, có lẽ chính là thời cơ thích hợp nhất để đưa Thiển Thủy Thanh ta xuống Hoàng tuyền!
Xích Phong Uyển che miệng cười ha hả:
- Thiển Thủy Thanh, hiện tại quả nhiên ngươi đã cùng đường, ta khuyên ngươi lập tức đầu hàng Đại Đế quốc Tây Xi ta. Ta có thể bảo đảm với ngươi, chỉ cần ngươi chịu quy thuận quốc gia ta, tương lai ngươi nhất định là trọng thần trên vạn người mà dưới một người!
Thiển Thủy Thanh cười lạnh:
- Tay ta đã dính đầy máu tươi của người vô tội, quá khứ của ta cũng đã gánh lấy tội danh phản nghịch giết cấp trên. Tính cách của ta là nếu có người hại ta, ta sẽ trả lại gấp đôi! Ta là người như vậy, nếu sử dụng tốt thì là một thanh bảo đao, dùng không tốt thì làm cho người sử dụng phải chịu thương tổn. Ta không có lòng trung quân ái quốc, cho dù có bản lĩnh tới đâu cũng không đáng để trọng dụng, nếu phản bội Đế quốc Thiên Phong, cũng chỉ còn con đường chết mà thôi. Cho nên ta cho nàng cơ hội hợp tác, giúp người Đại Đế quốc Tây Xi các người hoàn thành chuyện mà các người muốn làm, mà các người phải cho ta cái ta muốn. Còn chuyện sau này làm thế nào để sinh tồn, đó là chuyện của ta, không cần các người quan tâm!
- Xem ra ta không thuyết phục được ngươi, nếu là như vậy, ngươi cứ nói thử xem, ngươi muốn hợp tác như thế nào?
Thiển Thủy Thanh mỉm cười bước tới sát Xích Phong Uyển, ghé tai nàng khẽ nói vài câu.
Sắc mặt Xích Phong Uyển thay đổi mấy lần, cuối cùng bật thốt:
- Trời ơi, Thiển Thủy Thanh, ngươi là một tên điên!
Thiển Thủy Thanh mỉm cười đáp:
- Từ trước tới nay ta vẫn là người điên!
Xích Phong Uyển lắc đầu tỏ vẻ không thể tin được:
- Ngươi có biết hậu quả của chuyện này chính là lấy sức của một minh ngươi mà chống lại cả thiên hạ hay không? Từ trước tới nay đều là các quốc gia đại lục liên kết lại với nhau chống lại các dân tộc thảo nguyên ta, ngươi lại dùng phương pháp trái ngược hay sao?
Thiển Thủy Thanh ngạo nghễ đáp:
- Đại đế Sa Tư Hãn từng lập nên chiến tích huy hoàng, chưa chắc nhất định phải là chiến sĩ thảo nguyên mới làm được! Thiển Thủy Thanh ta tuy bất tài nhưng cũng muốn học theo Đại đế, theo bước chân người, dù cho có tử trận sa trường, tuyệt đối không oán không hối!
Những lời này của Thiển Thủy Thanh làm cho mọi người run rẩy trong lòng, rốt cục là Thiển Thủy Thanh đã đưa ra điều kiện gì mà khiến cho Xích Phong Uyển phải biến sắc, lại làm cho hắn thốt ra những lời hùng hồn như vậy?
- Nhưng cửa ải khó khăn nhất trước mắt của ngươi còn chưa qua được!
- Nếu nàng đồng ý, vậy cửa ải khó khăn ấy sẽ không còn khó khăn nữa.
- Ha ha!
Xích Phong Uyển cười rộ:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi quả nhiên rất có khí phách, nhưng nếu tương lai ngươi nuốt lời thì sao?
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
- Nàng có thể dùng nhược điểm của ta mà uy hiếp, làm sao phải sợ ta nuốt lời? Huống chi xuất phát từ nhu cầu tự bảo vệ mình, ta cũng vẫn phải làm như vậy.
- Nhưng nếu như ngươi chết ở Đế quốc Kinh Hồng...
- Vậy coi như sự trả giá của nàng bây giờ là thù lao của việc ta thả nàng ra. Đã không còn ta, không phải quý quốc càng cảm thấy yên tâm hơn sao?
- Được!
Xích Phong Uyển nghiến răng, gật đầu ưng thuận:
- Ta sẽ tặng toàn bộ của hồi môn của ta là năm vạn thớt chiến mã, hơn trăm vạn vàng bạc châu báu tặng cho ngươi, giúp ngươi tiếp tục sinh tồn ở Đế quốc Kinh Hồng. Còn chuyện này nữa, trước khi ta triệu hồi Kế Hiển Tông, ngươi không được có hành động khác thường, nếu không ta sẽ lập tức thông báo cho Quốc chủ quý quốc biết, rằng ngươi đã biết hành vi của Thái tử Thương Lan, cho nên sinh lòng bất mãn với Đế quốc, âm mưu tạo phản!
- Không thành vấn đề!
- Những chuyện còn lại...
-...Chính là một ngày không xa trong tương lai, Đế quốc Thiên Phong ta sẽ so tài công bằng một lần với Đế quốc thảo nguyên, để xem rốt cục hươu chết về tay ai, cuối cùng ai có thể trở thành bá chủ thiên hạ!
Trong giọng nói bình thản đến lạnh lùng của Thiển Thủy Thanh toát ra hào tình vạn trượng, khiến cho Xích Phong Uyển sững sờ nhìn hắn, không hiểu nổi rốt cục nam nhân này được làm ra từ chất liệu gì. Nàng kinh ngạc thắc mắc hồi lâu, đột nhiên phát hiện ra rằng, không phải nam nhân trước mặt này chính là mẫu nam nhân mà mình ước mơ tha thiết đã từ lâu sao?
Dũng cảm, trí tuệ, bình tĩnh, kiên cường, mạnh mẽ, tuyệt không nhận thua, vĩnh viễn không bao giờ chịu xuôi tay bỏ cuộc. Gần như tất cả những phẩm chất có liên quan tới hai chữ thành công, hắn đều có được. Đồng thời hắn cũng có thể nhẫn nhịn, vì sinh tồn thậm chí có thể tạm gác ân oán với cừu nhân giết nghĩa phụ của mình sang một bên để hợp tác tạm thời, sau đó mưu đồ phản kích...Nàng không thể không cảm thấy động lòng, nhưng đáng tiếc người như vậy lại không phải là người dân tộc thảo nguyên.
Lúc này, Xích Phong Uyển chậm rãi nói:
- Thiển Thủy Thanh, nếu chàng là người thảo nguyên ta, như vậy ta sẽ tuyệt không chấp nhận vận mệnh gả sang Đế quốc Kinh Hồng! Hào kiệt trên thảo nguyên có hàng ngàn hàng vạn, chưa từng có ai lọt vào trong mắt ta, khiến cho ta nghĩ rằng quyền lực còn tốt hơn ái tình...Phụ hãn đã đáp ứng với ta, chỉ cần ta có thể tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, mảnh đất này trong tương lai sẽ thuộc quyền cai quản của Xích Phong Uyển ta...Nhưng hôm nay gặp được chàng, bây giờ ta lại cảm thấy có chút hối hận, rồi lại cảm thấy có vài phần may mắn. Bởi vì nếu không tới đây, vậy ta cũng sẽ không gặp được chàng...
- Công chúa quá khen...
Thiển Thủy Thanh hờ hững đáp:
- Trời không còn sớm nữa, xin Công chúa hãy lên đường cho sớm. Từ đây tới thành Bá Nghiệp, đường sá xa xôi, trên đường lại không được yên ổn. Công chúa đi lẻ loi một mình, xin hãy bảo trọng lấy thân!
- Những hạng người bình thường, không làm gì được ta!
Xích Phong Uyển ngạo nghễ đáp.
O0o
Cho tới bây giờ, không ngờ tình thế lại phát triển tới mức này.
Trong chuyện này có rất nhiều câu chuyện cũ dần dần phơi bày ra ánh sáng, có nhiều nghi vấn dần dần được giải khai, những mối quan hệ của nhân vật không ngừng thay đổi, tổng hợp tất cả lại đã ảnh hưởng tới vận mệnh của toàn đại lục. Mặc dù vẫn còn bị vây ở Đế quốc Kinh Hồng nhưng tầm nhìn của Thiển Thủy Thanh không hề bị hạn chế, mà hắn bắt buộc phải nhìn xa hơn, tính toán kế hoạch sâu hơn, lâu dài hơn.
Chỗ dựa kiên cố trước kia của mình, giờ đây biến thành một sợi dây thòng lọng trên cổ. Vốn kẻ thù trước kia từng đâm sau lưng mình, giờ đây lại trở thành đồng minh tạm thời. Địch nhân thoạt nhìn như hùng mạnh, giờ đây trở thành chú cừu non yếu ớt trong mắt kẻ đào vong. Vốn người ngoài cuộc vì như vậy lại bị lôi kéo vào trong cuộc, cuốn vào trong vòng xoáy khổng lồ của chiến tranh. Chính trị cho tới bây giờ vẫn là vô tình như thế, cho dù là cứu nhân giết nghĩa phụ của mình, chỉ cần có thể hợp tác, vậy cũng có thể cùng nhau bắt tay hành sự...Người không thể phân biệt rạch ròi giữa tình cảm và lý trí, tuyệt đối không thể trở thành người cười cho đến lúc sau cùng! Trong giờ phút này, Thiển Thủy Thanh càng hiểu thêm về đạo lý này sâu sắc hơn nữa...
Nhưng tất cả những thay đổi biến hóa tới quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho Thiển Thủy Thanh cảm thấy trở tay không kịp. Thậm chí hắn còn không có thời gian để mà suy nghĩ, tất cả những sự kiện không ngừng nhảy múa trong đầu, chúng quấn lấy nhau chằng chịt rối bời, cho nên hắn hoàn toàn không phát hiện ra Vô Song đi đến bên cạnh hắn.
- Ta phải đi rồi...
Vô Song nói.
Thiển Thủy Thanh hỏi:
- Ngươi muốn quay về Nhai quốc hay sao?
Dạ Oanh đã nói thân phận thật sự của Vô Song cho Thiển Thủy Thanh, cho nên đối với quyết định này của Vô Song hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
- Nơi đó mới là cố hương của ta!
Cố hương...Thiển Thủy Thanh ủ rũ, chính hắn vĩnh viễn không có cách nào trở lại cố hương...
Khi ai ai cũng không hiểu vì sao Thiển Thủy Thanh có thể thản nhiên đối mặt với những giết chóc, đổ máu, xung đột, âm mưu, bán đứng...Duy chỉ có bản thân hắn biết rõ, lòng thương nhớ cố hương tha thiết đã trở thành một nút thắt trong lòng mình, khiến cho hắn vĩnh viễn không thể thật sự hòa hợp về cảm tình, trở thành một thể với mảnh đất mà hắn đang đứng này...
Tình cảm của con người có rất nhiều khi bị ảnh hưởng về mặt chủ quan. Khi bạn nhìn thấy một tên sát nhân cầm dao giết chết một đứa trẻ, có lẽ bạn sẽ cảm thấy giận dữ, muốn đứng ra can thiệp, biểu hiện như là một hiệp khách chân chính. Nhưng khi bạn ngồi trên một địa vị rất cao, xem tất cả sinh mệnh chỉ là những con số vô hồn, như vậy dù chỉ ra một quyết định nho nhỏ nhưng có thể khiến cho hàng vạn người chết đi, bạn cũng sẽ cảm thấy thờ ơ, không chút động lòng.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
32 chương
1059 chương
104 chương
23 chương
792 chương
33 chương