Đế Quốc Thiên Phong
Chương 223 : Sư đồ
Chân trời lóe lên một đạo cầu vồng, ánh sáng của nó làm chói mắt mọi người, giống như một bóng trắng bay lượn vẽ ra cảnh tượng mê ly, tạo nên một tràng thanh âm khiến cho mọi người chấn động tâm thần, cùng với một luồng sáng làm cho người chói mắt.
Dường như tận cuối chân trời xuất hiện một thanh cương đao che chắn trước người Bát Xích. Hai đao chạm nhau tạo ra âm thanh leng keng khiến cho màng tai mọi người cảm thấy lùng bùng.
Mọi người ngạc nhiên quay đầu nhìn lại để xem đao này là do ai ném ra, lại nghe một giọng ôn hòa truyền tới:
- Hạ độc thủ với một đứa trẻ như vậy, người Đại Đế quốc Tây Xi quả thật không thẹn với danh hiệu sài lang!
Bát Xích thoát chết trong đường tơ kẻ tóc còn đang ngây người ra tại chỗ, nhìn hai thanh đao rớt xuống đất nằm trước mặt, chợt nghe thanh âm quen thuộc bật kêu to đầy hưng phấn:
- Là Tướng quân Thiển Thủy Thanh!
Thiển Thủy Thanh? Cái tên này làm cho mọi người phải chấn động tâm thần.
Trên sườn núi cách đó không xa, Thiển Thủy Thanh toàn thân một màu trắng, cỡi ngựa trắng rốt cục đã xuất hiện. Lúc này hắn đã cạo sạch râu trên mặt, một lần nữa trở lại với thần thái ung dung tiêu sái như lúc trước, thể hiện ra phong thái của một vị Tướng quân nho nhã. Mà lấy chiến trường làm trung tâm, chung quanh đã xuất hiện rất đông chiến sĩ Thiết Huyết Trấn và người của đoàn lính đánh thuê Tử Vong Điểu, đã hoàn toàn bao vây nơi này.
Sắc mặt Xích Phong Uyển lập tức đại biến, Hùng bá vội kêu to:
- Đi!
Hai người bất chấp tất cả, định mở một lỗ hổng tháo chạy.
Giọng Thiển Thủy Thanh vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước:
- Dưới tình thế này nếu còn để cho các ngươi chạy thoát, Thiển Thủy Thanh ta cũng thật không xứng với lần gặp mặt đầu tiên này! Các huynh đệ, ngoại trừ đầu lĩnh, những kẻ còn lại giết không tha, để ta lãnh giáo phong cách tác chiến của Đế quốc thảo nguyên xem sao. Cứ một đầu người là...mười kim tệ!
- Giết!
Lạp Nhĩ giơ cao đại phủ xông về phía địch như một trận cuồng phong, miệng rống to:
- Một đầu người mười kim tệ!
- Một đầu người mười kim tệ!
Tất cả chiến sĩ của đoàn lính đánh thuê đồng thanh hét to, phần thưởng hứa hẹn vô cùng hấp dẫn khiến cho người ta nghe thấy phải trợn mắt há mồm. Cùng lúc đó, tất cả các chiến sĩ thảo nguyên cũng tập trung lại, hộ vệ bên cạnh Xích Phong Uyển.
Một trận chiến giáp lá cà với quy mô nhỏ lập tức được triển khai. Bằng vào lực lượng chiến sĩ lính đánh thuê là chính, phe kia lấy đám kỵ binh của thảo nguyên là lực lượng chính, hai phe bắt đầu tiến hành một trận chiến lấy máu đổi máu, lấy thịt đổi thịt bằng đao thật thương thật, không hề giả tạo. Các chiến sĩ lính đánh thuê sở trường về phối hợp tác chiến với quy mô nhỏ, tình hình trước mắt chính là màn diễn rất tốt cho bọn họ. Nhưng các chiến sĩ thảo nguyên trung thành bảo vệ chủ nhân, hung hãn không sợ chết, cho nên cũng không phải dễ dàng đối phó.
Nhưng rất nhanh mọi người đã phát hiện ra, rốt cục trí tuệ tác chiến của đám lính đánh thuê vì tiền mà bán mạng này đáng sợ tới mức nào.
Mặc dù các chiến sĩ du mục thảo nguyên có được sức chiến đấu dũng mãnh, ý chí ngoan cường, nhưng đám lính đánh thuê khôn ngoan giảo hoạt cũng không muốn liều chết giao tranh cùng đối thủ. Trên thực tế, bọn họ gần như tập trung tất cả đao, kiếm, thương, phủ...đánh về phía người Xích Phong Uyển. Đám chiến sĩ du mục trung thành với chủ tuyệt đối không để cho chủ nhân bị chút thương tổn nào trước khi chính mình ngã xuống. Thậm chí rất nhiều người chỉ dùng thân thể của mình đón đỡ đao kiếm nhắm vào chủ nhân của họ, sau đó cứ như vậy mà chết dưới tay của bọn lính đánh thuê.
Từng tên chiến sĩ thảo nguyên cứ như vậy bị đoàn lính đánh thuê nham hiểm giết chết, Xích Phong Uyển tuyệt vọng phát hiện ra, những chiến sĩ bên cạnh nàng đang lần lượt ngã xuống từng người một, tất cả mọi người đều đang bị địch nhân giết lần mòn. Nàng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn những cận vệ mà nàng yêu mến lần lượt ngã xuống, thậm chí ngay cả người chăm sóc nàng từ khi nàng còn nhỏ, nhìn nàng lớn lên, quan tâm đến nàng nhiều nhất là Hùng bá cũng bị đối phương chém liên tục vài đao, máu tươi từ những vết thương phun ra như suối.
- Hùng bá!
Xích Phong Uyển kêu lên đầy thê thảm.
- Tiểu thư, chạy mau...
Hùng bá trừng mắt quát to.
- A!
Xích Phong Uyển phẫn nộ gần như muốn phát điên, nàng liều mạng múa may song đao, làm nở rộ vài đóa hoa máu giữa đám đông, liên tiếp chém vài tên lính đánh thuê ở gần mình, phát huy tối đa một thân công phu võ nghệ của mình.
- Chiến sĩ thảo nguyên chỉ có tử trận, không có chạy trốn và nhận thua!
Nàng gào thét điên cuồng giống như một con báo cái.
Mười mấy tên lính đánh thuê đang vây quanh nàng bị những đòn tấn cuông điên cuồng làm cho sợ hãi tới mức phải thối lui về phía sau liên tục. Trong lúc nhất thời, chung quanh vầng mây đỏ tung hoành hiện ra một khoảng trống rộng rãi. Nữ sát thần toàn thân màu đỏ lúc này dốc hết toàn lực của mình, lửa giận trong lòng cũng theo đó xuất ra, hiển hiện tính cách anh dũng kiên cường của người thảo nguyên, nhưng lại làm cho một người cảm thấy không được hài lòng...
Một tiếng hí dài của chiến mã chợt vang lên phía sau, Xích Phong Uyển ngạc nhiên quay đầu lại, là Thiển Thủy Thanh đang bay tới cùng một đạo đao quang sáng rực.
Ngay lập tức, song loan đao của Xích Phong Uyển đã phải rời tay, thân thể của nàng lãnh trọn một cước của Thiển Thủy Thanh bay ra xa, hôn mê lập tức.
- Bắt cho ta!
Giọng Thiển Thủy Thanh hùng hồn mang theo sức mạnh không cho phép bất cứ kẻ nào nghi ngờ.
Sau đó, hắn nhìn về phía Thế Quân Dương ở gần đó đang lạnh lùng quan chiến, rốt cục cũng mỉm cười hỏi:
- Quân Sơn cẩu Thế Quân Dương phải không?
Thế Quân Dương thu đao đứng thẳng, ngạo nghễ không đáp.
O0o
Trên một sườn núi nhỏ bên ngoài thành Khang Châu chừng bốn mươi dặm, mấy trăm người đang đóng tại đây.
Thiển Thủy Thanh chắp tay sau lưng, một mình đứng trên cao, nhìn ánh tà dương ở xa xa, mặc cho ngọn gió chiều thổi khắp toàn thân.
Hắn giống như một pho tượng lẳng lặng đứng nơi đó, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn lại ngập tràn tôn kính cùng sợ hãi.
Dạ Oanh nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, khoác lên vai hắn một chiếc áo choàng, vuốt ve mặt hắn:
- Lâu ngày không gặp, chàng gầy đi nhiều quá...
Thiển Thủy Thanh mỉm cười ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói:
- Đúng vậy, gầy đi rất nhiều. Tuy nhiên quan trọng là...chúng ta đều còn sống!
Tuy đã trải qua nhiều lần nguy hiểm, nhưng rốt cục cũng vẫn còn sống...Dạ Oanh nghĩ đến một chuyện, cuối cùng không nhịn được nói:
- Nếu như không có Vô Song, ta đã chết rất nhiều lần...
- Ta biết!
Thiển Thủy Thanh gật đầu, đưa ngón tay lên chặn trên môi Dạ Oanh:
- Có một số việc, nàng không cần phải nói cho ta biết, ta cũng không muốn biết. Ta chỉ biết rằng hiện giờ nàng vẫn còn ở bên cạnh ta, bao nhiêu đó là quá đủ...Giống như trước đây, ta vẫn không thể hứa hẹn gì với nàng, nói về ái tình, ta đã thiếu nợ người khác quá nhiều...
Trong mắt Dạ Oanh thoáng vương chút lệ, nàng nhào vào lòng hắn, bật khóc rưng rức.
Bát Xích xuất hiện phía sau hai người, thân hình nó khẽ run rẩy.
- Thiển...Thiển Tướng quân...
Bát Xích cất tiếng do dự.
Thiển Thủy Thanh không quay đầu lại:
- Tới đây, tiểu tử!
Bát Xích đi nhanh tới cạnh hắn, hắn kéo Bát Xích ngồi xuống, Bát Xích lắc đầu cười khổ:
- Bên cạnh Thiển Tướng quân, nào có chỗ cho tiểu tử...
Thiển Thủy Thanh khẽ nói:
- Ngồi đi, ngươi đã lập công lớn, có tư cách ngồi ở chỗ này!
Lúc này Thiển Thủy Thanh đã biết rõ đầu đuôi về trận chiến ở bến Thu Thủy.
Ánh mắt Bát Xích thoáng chốc sáng ngời:
- Vậy Thiển Tướng quân, ta có thể đưa ra một yêu cầu với ngài hay không? Coi như là ban thưởng vậy!
- Ngươi muốn thưởng cái gì?
- Thu ta làm đồ đệ, dạy ta cầm quân đánh giặc!
Bát Xích hưng phấn kêu to.
Thiển Thủy Thanh ung dung nhìn tên tiểu tử này, phì cười một tiếng, sau đó gật gật đầu:
- Được, khá lắm! Dạ Oanh, mang rượu tới đây, lễ bái sư không có rượu sao được?
Bát Xích hết sức mừng rỡ.
Rượu đã được mang tới, Bát Xích bưng chén rượu cung kính quỳ trước mặt Thiển Thủy Thanh, dập đầu ba cái:
- Đệ tử ra mắt sư phụ!
Thiển Thủy Thanh tiếp lấy chén rượu ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó mới lạnh lùng nói:
- Làm đồ đệ của ta sẽ phải trả một cái giá mà người thường không thể nào chịu nổi! Tuy rằng nghi thức này đơn giản, nhưng có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Bát Xích, ta sẽ không nói cái gì mà lời dạy của sư môn, cũng sẽ không nói những câu chán ngấy như yêu cầu ngươi phải tôn sư trọng đạo, không thể khi sư diệt tổ..., càng không nói là sư phụ lúc nào cũng đúng! Hừ, nếu như đồ đệ không hơn được sư phụ, đó chính là sỉ nhục và thất bại! Nhưng ta muốn từ nay về sau ngươi nhớ kỹ một chuyện: Nếu muốn cầm quân đánh giặc, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm về binh sĩ của mình. Nhiệm vụ của ngươi là phải dùng hết sức mình bảo vệ bọn họ, sau đó mới là dẫn dắt bọn họ đánh thắng trận. Một Tướng quân không biết yêu thương binh sĩ của mình, vĩnh viễn không phải là một Tướng quân giỏi, điểm này ngươi phải nhớ kỹ trong lòng, có hiểu không?
- Đã hiểu!
Bát Xích lớn tiếng đáp.
- Tốt lắm, nếu đã là như vậy, Bát Xích, ngươi tới đây ngồi cạnh ta, kể cho ta nghe những chuyện gần đây ngươi đã trải qua, nhìn thấy và nghe thấy. Chuyện đầu tiên, hãy nói cho ta biết rốt cục chân tướng cái chết của Liệt Tổng Suất là như thế nào. Sau đó ngươi phân chia những chuyện khác theo mức độ quan trọng của nó, chuyện nào quan trọng hơn thì ngươi nói trước. Nhớ kỹ, suy nghĩ cặn kẽ rồi hãy nói, nếu như tầm quan trọng của sự tình mà ngươi còn không biết rõ, vậy cũng không đủ tư cách làm đệ tử của ta!
- Dạ!
O0o
Trên sườn núi, Thiển Thủy Thanh đang nghe Bát Xích kể về hành động của Cơ Nhược Tử sau khi Liệt Cuồng Diễm chết, cùng với tất cả những gì mà nàng tra xét được.
Thiển Thủy Thanh nghe rất kỹ, nhưng không hề mở miệng hỏi một lời.
Bát Xích nói đến chỗ kích động, bật kêu lên thật to:
- Sư phụ, Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo chính là hung thủ làm hại Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng! Nếu không phải bọn chúng giả truyền di ngôn của Liệt Tổng Suất, Thiết Huyết Trấn ta căn bản đã không phải chịu vất vả như vầy! Hiện tại Hồng Quân Suất cũng đã bị bọn chúng hại chết, Cơ tỷ tỷ nói, Quân đoàn Bạo Phong đã bị bọn chúng khống chế, ngay cả Hoàng đế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ đối với bọn chúng, còn nói rằng chỉ có người trở lại, sự tình mới có thể chuyển biến!
Sắc mặt Thiển Thủy Thanh vẫn bình tĩnh trước sau như một, không hề có chút dao động nào. Trên thực tế, làm chấn động hắn không phải là chuyện bọn Vũ Tàn Dương bán đứng, không phải cái chết của Hồng Bắc Minh, mà là tên Cách Long Đặc của Đại Đế quốc Tây Xi ở xa cuối chân trời. Đột nhiên trong lòng hắn có cảm giác phập phồng lo sợ, đứng ngồi không yên.
Hắn cảm thấy người này quả thật vô cùng đáng sợ, có thể nói là kẻ địch hùng mạnh nhất mà hắn đã được gặp từ khi chào đời cho tới nay. truyện được lấy tại
Trong khi những người khác còn đang tức giận chuyện bọn Vũ Tàn Dương bán đứng, hắn đã nhạy bén ý thức được rằng, gia tộc Sa Khố Nhi Luân của Đại Đế quốc Tây Xi mới là nhân vật thật sự mà Đế quốc Thiên Phong cần cẩn thận lo lắng tới. Cho nên lúc này, hắn không hề phê phán câu nào về hành vi của bọn Vũ Tàn Dương, mà chỉ lạnh lùng nói:
- Bát Xích, từ bây giờ trở đi, nhớ kỹ, không được nghi ngờ hành vi của Vũ Quân Suất và Kiếp Quân Suất. Chuyện không có bằng cứ không thể đem nói lung tung, phải cẩn thận họa là do miệng mà ra! Hồng Quân Suất chỉ là vì quá đau lòng trước cái chết của nghĩa phụ ta mà tạ thế, trong đó không có âm mưu, không có bán đứng gì cả! Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng là vì vận rủi mà thôi, kẻ thù hiện tại của chúng ta chỉ có một, chính là người Đế quốc Kinh Hồng, tương lai cũng chỉ có một, đó là người Đại Đế quốc Tây Xi. Những chuyện khác không cần lo nghĩ nhiều, không được hỏi nhiều!
- Vì sao vậy?
Bát Xích nghi hoặc hỏi to.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
32 chương
1059 chương
104 chương
23 chương
792 chương
33 chương