Đế Quốc Thiên Phong

Chương 208 : Hẹn lại kiếp sau

Đêm dài âm u, tối đen như mực. Thiển Thủy Thanh đi trên đất của Đế quốc Kinh Hồng, gương mặt trắng nhợt của hắn bao phủ một làn sát khí dày đặc. Trường đao trong tay hắn vẫn còn nhỏ máu tươi, trên mặt đất nằm ngổn ngang một đống thi thể binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng. Số thủ vệ ở kho chứa vật tư này cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy chục người mà thôi, dưới sự tập kích đột ngột của bọn bốn trăm người Thiển Thủy Thanh, căn bản là không thể nào chống nổi, dễ dàng bị đánh hạ. Đám lính đánh thuê cùng hung cực ác hệt như đạo tặc đang phấn khởi phân chia chiến lợi phẩm với một tên binh sĩ thủ hạ của Thiển Thủy Thanh, cứ ngươi một món, ta hai món mà tính. Còn Thiển Thủy Thanh lúc này đang đứng giữa kho chứa vật tư, không thèm liếc nhìn đống vật tư lấy một lần. Chỗ mà hắn chú ý chính là nơi để tài liệu văn kiện. Trong mắt của Lạp Nhĩ và bọn lính đánh thuê, tất nhiên là Thiển Thủy Thanh hắn đang tìm tin tức về bảo tàng. Tuy nhiên cái mà Thiển Thủy Thanh đang tìm thật sự chính là tư liệu về hướng hành động của quân Đế quốc Kinh Hồng, hắn còn định tìm kiếm thử xem có kế hoạch nào được vạch ra để đối phó với Thiết Huyết Trấn hay không, để có thể đưa ra đối sách thích hợp. Sau khi Tô Nam Vũ chết, đợt bao vây tiêu diệt lần thứ ba của người Đế quốc Kinh Hồng trên cơ bản đã tan rã, bọn chúng phải nhanh chóng tổ chức đợt bao vây tiêu diệt thứ tư, nhanh chóng tiêu diệt Thiển Thủy Thanh để làm yên lòng dân chúng. Về phần Thiển Thủy Thanh, chuyện hắn phải làm là dùng hành động thực tế tiến thêm một bước làm rung chuyển quốc gia này, đồng thời ngấm ngầm cho tướng sĩ Thiết Huyết Trấn biết là mình còn sống. Cách thể hiện tốt nhất chính là điên cuồng tấn công các nơi trung chuyển vật tư Đế quốc Kinh Hồng như vầy. Các trạm trung chuyển vật tư dùng để đưa lương thảo vật tư cho đại quân ngoài tiền tuyến, tuy rằng quan trọng nhưng vì nằm rải rác ở nhiều nơi, cho nên không có khả năng có trọng binh canh giữ. Thiển Thủy Thanh chuyên tìm những nơi như vậy xuống tay, mục đích chính là tiến thêm một bước làm tê liệt năng lực vận chuyển vật tư của đối phương. Nếu như Thiết Huyết Trấn không tìm được lương thực, như vậy người Đế quốc Kinh Hồng cũng đừng mong sống được yên ổn. Dù đánh không lại ngươi cũng phải kéo ngươi xuống nước, đây là phong cách điển hình của một kẻ liều mạng, cũng là phương pháp nhất quán của Thiển Thủy Thanh từ trước tới nay. Ngoài ra nếu như nắm được tình hình vận chuyển tiếp tế tài nguyên từ các trạm trung chuyển đến các nơi, như vậy có thể gián tiếp nắm được hướng đi của quân chủ lực Đế quốc Kinh Hồng. Giờ phút này, chuyện mà Thiển Thủy Thanh đang làm chính là đọc bản ghi chép tiếp tế vật tư. Lạp Nhĩ kính cẩn đứng sau lưng Thiển Thủy Thanh, cất giọng nịnh nọt: - Xin hỏi Vân tiên sinh có phát hiện được gì không? - Ừ, có một chút, nhưng tạm thời còn chưa thể nói! Thiển Thủy Thanh mỉm cười thiêu hủy văn kiện đang cầm trong tay. Tâm trạng của Lạp Nhĩ hiển nhiên đã bị hắn nhìn thấu dễ dàng. - Vân tiên sinh, vậy những vật tư này phải làm sao bây giờ? - Cái nào có thể mang đi thì mang đi hết, cái nào không thể mang đi thì thiêu hủy. Đúng rồi, mỗi người thay một bộ quân phục Đế quốc Kinh Hồng, về sau chúng ta phải nhờ vào nó để bảo vệ chính mình. Thiển Thủy Thanh hạ lệnh. - Vậy không phải là đáng tiếc hay sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m - Cũng là vì không có cách nào khác, không thể để lại dấu vết khiến cho người Đế quốc Kinh Hồng biết đó là chuyện do chúng ta làm, phải làm cho bọn chúng nghĩ rằng là do dân chúng nổi loạn gây ra thì hay hơn. Lý do này rất gượng ép, nhưng đối với Lạp Nhĩ lại vô cùng thích hợp, bởi vì quả thật hắn không hy vọng để cho người Đế quốc Kinh Hồng biết rằng đám lính đánh thuê này bị người ta lợi dụng đi làm đạo tặc. Sau khi cho một mồi lửa đốt cháy kho chứa vật tư của địch, Thiển Thủy Thanh chậm rãi nói: - Nếu muốn phát động người khác đứng lên đấu tranh, như vậy trước tiên phải khơi lên thù oán, bất kể là người cùng phe hay là địch, chúng ta đều cần. - Đi, tới một nơi khác, tiếp tục tìm kiếm manh mối về bảo tàng! Thiển Thủy Thanh nói xong, lập tức giục ngựa chạy vội đi. Hắn không chú ý rằng ở phía sau hắn, trong đám lính đánh thuê của Tử Vong Điểu, có một gương mặt già nua đang quan sát chăm chú Thiển Thủy Thanh và Phi Tuyết. Gương mặt già nua ấy lộ ra vẻ hoài nghi, dường như đã gặp qua con ngựa ấy ở đâu rồi, trong lúc nhất thời lại không thể nhớ ra... O0o Lão Nha khẩu. Đây là một yếu đạo quan trọng để đi tới Điệp Thúy lĩnh, từ nơi này đi về phía Điệp Thúy lĩnh, nếu dùng khoái mã chỉ cần một ngày là tới. Nếu không đi bằng ngã này, nhất định phải đi đường vòng qua Vạn Ải quan, vậy cần phải mất tới hai ngày đường mới có thể tới nơi. Lão Nha khẩu nằm trên núi Lão Ưng thuộc miền Nam Đế quốc Kinh Hồng, sau lưng núi này là sông Lưu Phong. Sông Lưu Phong là một chi nhánh của sông Mị Nhi, nếu men theo bờ sông Lưu Phong đi thẳng về phía trước thì có thể tới được sông Mị Nhi. Bản thân Lão Nha khẩu là một nơi hiểm trở dễ thủ khó công, hai bên đều là vách núi dựng đứng, giữa là một cửa núi rộng ba mươi thước, dài tám mươi thước. Sau cuộc thương nghị của các tướng Thiết Phong Kỳ, quyết định phải đớp lấy mồi câu vô cùng hấp dẫn của Thế Quân Dương, Vô Song và Dạ Oanh liền mang theo năm trăm binh sĩ chạy suốt đêm tới Lão Nha khẩu. Nhiệm vụ của bọn họ là thủ vững Lão Nha khẩu trong mười hai canh giờ, bảo đảm cho Thiết Phong Kỳ thuận lợi chiếm được Điệp Thúy lĩnh, cướp đi lương thảo. Bọn họ chạy tới đây sớm hơn địch một ngày, các tướng sĩ lập tức vội vàng chuẩn bị bố trí phòng ngự, thành lập khu vực giữ chân quân địch, khu vực sát thương và khu vực phòng ngự, cũng lợi dụng địa hình phức tạp của Lão Nha khẩu thiết lập ra trước sau ba tuyến phòng ngự. Bọn họ chiếm những cao điểm, tìm tài nguyên phục vụ cho việc phòng ngự, chặt cây cối ngăn đường. Bởi vì bản thân Lão Nha khẩu cũng không có được một quãng đường hẹp dài như hạp cốc Phong Minh ở Chỉ Thủy khi xưa, cho nên muốn đánh phục kích quân địch ở vùng này là không thực tế chút nào. Hơn nữa quân Sơn cẩu giỏi việc trinh sát, am hiểu chuyện trèo đèo vượt núi, năng lực thám báo tại vùng núi rất mạnh, cho nên Vô Song mới gạt bỏ ý nghĩ lợi dụng địa hình nơi này đánh phục kích, mà đổi lại dùng phương pháp ngăn chặn. Bọn họ giống như kẻ điên cuồng, liều mình gia cố công sự phòng ngự, thành lập một loạt lô cốt tạm thời. Phía trước số lô cốt này lại dựng nên một lớp tường vây, cũng như phủ một tầng áo giáp cho hệ thống lô cốt công sự liên hoàn kia. Họ cũng đào thêm một số chiến hào, giống như nịt thêm vài chiếc đai lưng bên ngoài chiếc áo giáp ấy. Chông sắt, cọc nhọn, sừng hươu mọc lên rậm rạp như cỏ dại dưới gió Xuân thổi phớt qua. Mỗi một công sự đều được làm chắc chắn như lô cốt, mỗi một bức tường chắn cũng kiên cố như tường thành, mỗi một tấc đất đều bị lính canh gác quan sát kỹ càng... Bản thân những thứ dùng làm bế tắc đường đi đều là cây gỗ, rất dễ đốt cháy, một khi phóng hỏa, căn bản là quân địch không thể thông qua, bởi vậy Vô Song cũng không sợ quân Sơn cẩu sẽ cường công thẳng vào chính diện Lão Nha khẩu. Nhưng nếu như quân Sơn cẩu phát động thế công, nhất định sẽ phát huy ưu thế giỏi leo trèo của bọn chúng, trực tiếp phát động tấn công từ hai bên cánh. Bởi vì cánh trái của Lão Nha khẩu là vách đá dựng đứng như dùng dao chém thẳng xuống, hết sức bằng phẳng, sức người khó leo. Cánh phải là núi Lão Ưng, tương đối dễ leo hơn, bởi vậy có thể dự kiến rằng lộ tuyến phòng ngự tấn công đều tập trung bên phía núi Lão Ưng. Hiện giờ Vô Song và Dạ Oanh phải thủ ở chỗ này, chỉ cần giữ vững được chỗ này, quân Sơn cẩu đừng mơ qua được Lão Nha khẩu. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, gió núi thổi mạnh làm mái tóc Dạ Oanh tung bay. Nàng nhìn về phía xa xa, trong lòng thầm nhủ: Thủy Thanh, giờ phút này chàng còn sống hay không? Chàng có biết ta đang nhớ đến chàng không... Vô Song đi tới bên cạnh: - Nàng nhớ hắn phải không? Tuy rằng không nói hắn là ai, nhưng Dạ Oanh cũng thừa biết, nàng khẽ cúi đầu nhìn thân trước của mình, áo gấm lụa là ngày xưa giờ đã thay bằng chiến giáp hào hùng. Chính nàng hiện giờ đã trở thành nữ kiệt, không ngờ cũng có những giây phút nhi nữ tình trường như vầy... - Phải! Nàng gật đầu thừa nhận. - Ta rất hâm mộ hắn! Dạ Oanh nở nụ cười, đôi mắt của nàng sáng ngời giữa đêm tối như đom đóm, nàng nhìn Vô Song: - Thủy Thanh từng nói qua, quân nhân không xứng đáng được có ái tình, bởi vì chuyện đó vô cùng xa xỉ. Lên chiến trường lại càng không thể để bị vướng bận, như vậy sẽ khiến cho ngươi phân tâm, khiến cho ngươi sợ hãi, khiến cho ngươi chùn bước. Cho nên Vô Song, ngươi không cần phải hâm mộ chàng, nếu chàng chết đi, vậy sẽ làm tổn thương đến rất nhiều người, cho nên chàng không dám chết. Vì những người khác, chàng phải sống, cho dù khó sống đến đâu, chàng cũng phải liều mạng giãy dụa. Chàng...thật ra chàng vô cùng vất vả! - Nếu con người ta có mục tiêu, cuộc sống sẽ có ý nghĩa, cho dù vất vả cũng là đáng giá. Dạ Oanh càng cười rạng rỡ hơn, nàng hạ giọng nói nhỏ: - Có những mục tiêu...không thích hợp! Lời nhắc nhở khéo léo này đã đánh thức Vô Song, hắn trầm giọng ra lệnh: - Đem số lương thực còn lại ra ăn hết, sau trận chiến này, bất kể còn sống hay là chết cũng không cần phải lo lắng vì lương thực nữa! Thời gian chậm rãi trôi qua, trong sự chờ đợi lặng lẽ hình thành một bầu không khí tịch liêu. Sau khi các chiến sĩ hoàn thành công tác của mình, bắt đầu chờ đợi trận chiến xảy ra. Chân trời ngoài xa, rất nhiều bóng người bắt đầu xuất hiện. Bọn họ từ trong rừng núi chạy ra, tốc độ cực nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã tràn ngập cả núi đồi. Ba vạn quân Sơn cẩu triển khai trận thế tiến tới trong địa hình núi rừng, trong nháy mắt dường như đã phủ kín sườn núi. Gió thổi cây ngả nghiêng, cành lá vang lên những tiếng rào rào, nên không thể nghe được tiếng bước chân của địch. Bọn chúng len lỏi giữa cây rừng, nhờ vào sự che chở của tàng cây to lớn và thân cây dày đặc, nhanh chóng di chuyển về phía này. Khi quân thám báo đi đầu phát hiện ra cây gỗ đã ngăn cản đường đi, lập tức bọn chúng phát ra tín hiệu cảnh báo với đại quân ở phía sau. Không bao lâu sau, rất nhiều quân Sơn cẩu bắt đầu tập trung lại, sau khi quan chỉ huy thám báo quyết định và ra lệnh, bọn chúng lại nhanh chóng phân tán ra, một lần nữa hòa nhập vào trong rừng núi, hòa hợp thành một thể cùng với cả đất trời. Không hổ là lão binh chuyên đánh trận nơi rừng núi, những hành động như hành quân, giết địch, chuẩn bị chiến đấu, tuần tra, chuẩn bị tấn công...đều được bọn chúng tiến hành trôi chảy một mạch, lưu loát tự nhiên, giàu tiết tấu. Đối mặt với cường địch như vậy nhưng dưới tay mình lại chỉ có năm trăm người, Vô Song hít sâu một hơi, gương mặt anh tuấn của hắn lúc này đã trở nên đỏ rực như màu máu. Chiến tranh làm cho người ta trưởng thành, chiến tranh làm cho người ta lão luyện, chiến tranh làm cho người ta đối diện với nhiệm vụ khó khăn ngay trước mắt, chỉ có ngẩng đầu đón nhận xông lên, chứ không phải là nao núng lùi về phía sau. Ngay sau đó, Vô Song xoay người hét lớn: - Chuẩn bị chiến đấu! - Ầm! Giống như một cơn sấm sét đột ngột sinh ra giữa đất bằng, bất chợt nổ vang giữa mặt đất đang yên tĩnh, mảnh đất vốn hết sức hiền hòa này trong nháy mắt đã dậy lên mùi máu tanh và chết chóc. Rất nhiều quân Sơn cẩu gào thét xông lên núi Lão Ưng, nghênh đón bọn chúng chính là mưa tên rào rào bay tới. Tốc độ chạy nhảy của quân Sơn cẩu có thể nói là hết sức kinh người, bọn chúng chia làm ba người một tổ, năm người một Ngũ, mười người một đội, giơ thuẫn lên che theo một góc nghiêng bảo vệ thân thể. Chân bọn chúng không hề dừng lại chút nào, mạo hiểm xung phong dưới làn mưa tên dày đặc. Sau khi tiến vào tới tầm sát thương quân địch, đội hình xung phong dài như hình chữ Nhất lập tức biến đổi thành đội hình phân tán như sóng cuộn, như từng cơn sóng dữ đánh về phía trận địa địch. Quân Sơn cẩu tấn công bằng hình thức phân tán sóng cuộn như vậy là để tránh tập trung, giảm bớt sát thương, nhờ vào tốc độ cao của mình mà nhanh chóng di chuyển tới tiếp cận quân địch, nhờ vào thân pháp linh hoạt né tránh sát thương tầm xa của địch. Đối với loại địch nhân di chuyển thay đổi vị trí nhanh chóng như vậy, các cung tiễn thủ không thể ngắm bắn, chỉ có thể tiến hành phương thức bắn bao trùm mà đối phó. Thế nhưng đội hình xung phong phân tán theo sóng cuộn như vậy vô cùng thưa thớt, hình thành rất nhiều chỗ trống, từ đó khiến cho uy lực của phương thức bắn bao trùm giảm sút rất nhiều. Lại thêm lợi dụng sự che chắn vô cùng hiệu quả của cây rừng, quân Sơn cẩu đã giảm được tổn thương trên quãng đường xung phong của chúng xuống tới mức thấp nhất. Từ xa nhìn lại, trên sườn núi dường như đang nở rộ những đám hoa dẻ màu đen, xen lẫn với sắc đỏ trong đó, phơi phới rực rỡ, lại toát ra khí tức chết tóc dạt dào. Vô Song lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt khẽ thì thào: - Quả nhiên không hổ là quân Sơn cẩu, đối với người khác mà nói, xung phong trong vùng rừng núi chính là chết chóc, đối với các ngươi chỉ giống như một trận tập luyện mà thôi. Tất cả khó khăn đối với quân Sơn cẩu các ngươi cũng như công cụ tốt nhất để lợi dụng... Dạ Oanh nhìn xuống chân núi lạnh lùng tiếp lời: - Cũng không phải bất cứ khó khăn nào bọn chúng cũng có thể đối mặt giải quyết. Ngay lúc đó, cờ xí lay động, rất nhiều khúc gỗ lăn mạnh từ trên sườn núi xuống, giống như những chiếc xe tăng hạng nặng lao xuống chân núi với khí thế đè bẹp tất cả. Ở tình huống thông thường, đối mặt với sự tấn công bằng đá lăn cây lăn nhu vậy, quân của phe tấn công không có năng lực tránh né và phòng ngự ắt sẽ gặp phải thương vong rất lớn. Nhưng không ai có thể ngờ rằng phản ứng của quân Sơn cẩu quả thật là thần kỳ nhanh nhẹn. Các chiến sĩ ở hai bên sườn thì đương nhiên là né tránh sang hai bên, nhưng còn số chiến sĩ ở giữa không kịp thoát đi, đối mặt với từng khúc gỗ lớn lăn xuống liên tiếp như vậy, rõ ràng là không thể nào tránh kịp. Một số chiến sĩ tay cầm trường mâu lập tức tiến lên, trường mâu trong tay họ đâm mạnh xuống đất, tạo thành một trận thương có hình dáng như cự mã. Sau đó một số chiến sĩ khác tay cầm trọng thuẫn lại tiến lên, trọng thuẫn trong tay chắn trước trận thương với một góc nghiêng bốn mươi lăm độ. Khi những khúc gỗ tròn rất lớn lăn xuống chạm vào trận thương cắm trên mặt đất, gặp phải những tấm thuẫn bố trí với góc nghiêng như vậy, xung lực rất lớn của nó khiến cho nó bay xéo qua khỏi đầu quân Sơn cẩu. Một ít khúc gỗ mà tốc độ lăn quá chậm còn bị ngăn lại trước trận thương. Sau khi chấm dứt một đợt tấn công bằng cây lăn như vậy, số lượng quân Sơn cẩu bị tổn thương thật sự là ít ỏi tới mức đáng thương. Không thể không nói, phương pháp ngăn cản cây đá lăn hết sức nổi bật này quả thật đã làm cho tướng sĩ Thiết Phong Kỳ vô cùng chấn động. Muốn sử dụng phương pháp này để ngăn trở cây lăn của địch tấn công, ngoài chuyện cần phải có lòng can đảm lớn lao và sự phối hợp tuyệt hảo, quan trọng hơn nữa là phải có năng lực phản ứng tức thời vô cùng mau chóng. Quan chỉ huy tuyệt đối không thể nào ra mệnh lệnh để đối phó kịp thời khi quân địch bắt đầu cho cây lăn xuống, chỉ có thể nhờ vào các chiến sĩ tự giác làm ra phản ứng chính xác ngay lúc ấy. Quân Sơn cẩu quả không hổ danh là quân sở trường chiến đấu vùng rừng núi, cũng chỉ có bọn chúng mới có thể thường xuyên gặp phải tình huống như vậy, cho nên mới có thể đưa ra cách đối phó chính xác trong thời khắc như chỉ mành treo chuông, nhờ đó mới giảm con số thương vong xuống tới mức thấp nhất. Giây phút ấy, sắc mặt của Vô Song trầm xuống, hắn biết rằng cánh quân này quả thật khó đối phó đúng như lời đồn. Quân Sơn cẩu sau khi tránh thoát được đợt tấn công của cây đá lăn, lại tiếp tục xung phong lên trên núi. Cờ xí trên núi lại lay động liên tục, vô số hỏa tiễn được phóng lên cao, toát ra ánh lửa chói chang rực rỡ, vẽ một đường lửa tuyệt đẹp giữa không trung rồi rơi xuống đầu quân địch hết sức hung ác. Khi chiến thuật cây đá lăn tỏ ra không có nhiều hiệu quả đối với quân địch, Vô Song lập tức thay đổi chiến thuật khác, dùng chiến thuật hỏa công phòng ngự. Chỉ mới ở thời khắc giao thủ đầu tiên, Vô Song đã bị buộc phải xuất ra thủ đoạn phòng ngự cuối cùng. Đối mặt với tình huống này, quả thật hắn cũng không còn cách nào khác. O0o Trên chiến trường, tiếng kêu, tiếng chỉ huy, tiếng bật dây cung, tiếng rên rỉ, còn có tiếng nổ lép bép của những khúc gỗ đang cháy, pha lẫn với tiếng gỗ lăn ầm ầm thành một tràng tiếng gầm thật lớn. Màu sắc vô cùng hỗn tạp, có màu đỏ của máu, màu trắng của óc, màu xanh của cây cối, màu xám của đất đá. Quanh cảnh nơi này vô cùng hỗn độn, trước trận chiến rất lớn, mọi người dường như đồng thời mất đi thị giác và thính giác, nhìn không thấy, nghe cũng không thấy, chỉ có những tiếng ong ong vang lên trong đầu không dứt, làm cho thần kinh ai nấy chấn động từng hồi. Gió mang tới không khí khô nóng, thậm chí còn mang tới mùi thịt nướng. Đó là quân Sơn cẩu đang tấn công thì bị kế hỏa công của địch đốt cháy bừng bừng. Để đối phó với quân Sơn cẩu, Vô Song đã đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc lớn: Thành lập một vòng phòng ngự bằng lửa vây quanh sườn núi, nhờ vào thế lửa tiến hành ngăn chặn bước tiến của quân địch. Kế hỏa công chẳng những có thể làm cho địch nhân chết cháy, bị thương rất nhiều, quan trọng hơn nữa, nó còn có thể kéo dài thời gian ngăn cản cho phe mình. Đây là một thủ đoạn phòng ngự gần như điên cuồng, bởi vì chiến thuật hỏa công từ trước tới nay đều là con dao hai lưỡi, nếu dùng không cẩn thận chưa chắc đã có thể lui địch, ngược lại sẽ làm bị thương bản thân mình. Xa xa, ánh mắt Thế Quân Dương đang quan sát chiến trường dần dần trở nên mơ màng. Đối với thủ đoạn phòng ngự như vậy, hắn hơi giật mình một chút nhưng không hề nôn nóng. Không có người nào có thể hiểu rõ tình huống miền Nam Đế quốc Kinh Hồng hơn hắn, Thế Quân Dương vốn là tổng chỉ huy của quân chiến đấu vùng rừng núi, hiểu biết về chiến thuật hỏa công của hắn hết sức rõ ràng. Rất nhiều lúc, hai bên đánh nhau vì muốn giành thắng lợi, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, mà chiến thuật thường dùng nhất khi chiến đấu ở vùng rừng núi chính là hỏa công. Đối phó với hỏa công, quân Sơn cẩu có kinh nghiệm hết sức dồi dào. Cho nên giờ phút này, trên gương mặt gầy gò dài ngoẵng của Thế Quân Dương nở một nụ cười âm lãnh, thậm chí hắn vẫn ung dung quét mắt quan sát cảnh tượng trước mắt, ngọn lửa bốc cao kia giống như một cột lửa khổng lồ mang lại cảm giác ung dung thoải mái, vô cùng đắc ý cho hắn. Thậm chí hắn không cần đích thân ra lệnh, chỉ lặng lẽ gật gật đầu, Lê Xương Kiệt đã ra lệnh, tất cả quân Sơn cẩu bắt đầu chậm rãi lui về phía sau. - Xem ra tên độc nhãn sát thần Phương Hổ này cẩn thận hơn ta tưởng tượng rất nhiều, không ngờ biết cho người cố thủ trước ở Lão Nha khẩu. Tuy nhiên đáng tiếc rằng chỉ bằng vào một toán quân ít ỏi như vậy, chút kỹ xảo nho nhỏ như vậy, muốn bảo vệ cho Lão Nha khẩu còn xa không đủ! Lúc này Thế Quân Dương mỉm cười nói. Lê Xương Kiệt cũng nở một nụ cười: - Nếu như bọn chúng đã chặn đường chúng ta ở nơi đây, cũng có nghĩa là bọn chúng nhất định sẽ đớp mồi câu trên Điệp Thúy lĩnh. Chúc mừng Thế Tướng quân, Thiết Phong Kỳ sắp bị tiêu diệt tới nơi, quân Sơn cẩu ta sắp sửa đại công cáo thành! Bên cạnh hai người bỗng nhiên vang lên một giọng nói không đúng lúc: - Cũng phải xem có qua được cửa này không rồi hãy nói! Chính là Bát Xích đang tỏ vẻ không phục. Thế Quân Dương liếc nhìn Bát Xích: - Sao hả, ngươi cho là chút kỹ xảo nho nhỏ này có thể làm cho quân Sơn cẩu ta chùn chân không dám tiến tới hay sao? - Chẳng lẽ ngươi có cách phá giải? Bát Xích tò mò hỏi. - Hừ, đạo chiến tranh có công có thủ, chưa từng có đấu pháp nào là không thể phá. Tường lửa vây quanh núi cố nhiên là có được nguồn tài nguyên vô tận sử dụng, nhưng đáng tiếc ngươi quên rằng bọn chúng đang ở trên cao. Nói tới đây, Thế Quân Dương đưa tay chỉ lên đỉnh núi: - Bây giờ là mùa Xuân, cũng là mùa mưa, cây cối ẩm thấp, không dễ cháy chút nào, cho dù cố gắng đốt lên cũng là khói nhiều hơn lửa. Mặc dù quân địch đã chặt sạch cây cối trên đỉnh núi, tạo nên một khoảng trống, nhưng làm như vậy bọn chúng chỉ có thể ngăn được thế lửa cháy ngược lại, mà không ngăn được khói! - Ngoài ra còn một vấn đề nữa chính là hướng gió. Lê Xương Kiệt bổ sung: - Nếu như ta đoán không sai, hiện giờ quan chỉ huy của toán quân thủ tại Lão Nha khẩu này chính là tên tiểu tử Vô Song. Nghe nói hắn là đệ nhất hảo thủ về chiến đấu trong rừng núi của Thiết Huyết Trấn, tuy nhiên đáng tiếc, dù sao đây cũng không phải là nơi hắn sinh ra, cho nên tất cả cũng không giống như những gì hắn đã từng biết. Miền Nam của Đế quốc Kinh Hồng ta xưa nay khí hậu rất hay thay đổi, có thể nói là mưa gió thất thường, đặc biệt hướng gió hay thay đổi đột ngột. Thường là buổi sáng nổi gió Nam, khi đến tối sẽ đổi thành gió Bắc, khi đến tháng Ba, hiện tượng này càng trở nên rõ ràng hơn. Hiện giờ gió đang thổi hướng Đông Nam, bất lợi cho chúng ta, cho nên tiểu tử Vô Song kia mới dám phóng trận lửa này, nhưng chắc chắn là hắn không thể nào ngờ được, chỉ không bao lâu nữa, gió sẽ chuyển hướng, đến lúc đó quân thủ trên núi sẽ phải nếm mùi đau khổ! Bát Xích nghe vậy trợn mắt há mồm: - Nói như vậy, thật ra trận lửa này kết quả vẫn là đem lại tai hại cho bọn họ sao? - Đó là chắc chắn! Thế Quân Dương lạnh lùng đáp, ngẫm nghĩ một chút hắn lại bổ sung thêm: - Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn trước mắt, hướng gió sẽ không xuất hiện thay đổi gì quá lớn. Vấn đề hiện tại của chúng ta là không biết nhiệm vụ của đối phương là phải thủ trong bao lâu, nếu như chờ tới lúc hướng gió thay đổi mới tổ chức tiến công, chỉ sợ sẽ để lỡ mất thời cơ! Hắn nhìn Bát Xích, gằn từng tiếng một: - Ta biết binh sĩ của Thiết Huyết Trấn mỗi người đều là chiến sĩ dũng cảm không sợ chết, bản tướng quân không dám khẳng định rằng bọn chúng có biết trước tình huống này hay không. Nhưng bọn chúng tình nguyện lấy cái chết của chính mình sẽ đổi lấy sự trì trệ của bước tiến quân ta, cho nên ta sẽ không đặt hy vọng vào hướng gió, mà là phải chiếm núi Lão Ưng trước! - Không đợi hướng gió thay đổi sao? - Đúng vậy! Thế Quân Dương ngạo nghễ đáp: - Nếu quân Sơn cẩu ta đánh giặc trên mảnh đất của mình còn phải dựa vào thiên thời, như vậy cũng không tránh khỏi quá mức vô dụng. Tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy chúng ta làm thế nào để phá được thế phòng ngự bằng hỏa công của bọn chúng. Hừ, làm như vậy sẽ tránh cho sau này mọi người khi dễ Đế quốc Kinh Hồng ta không người, tưởng rằng chỉ bằng vào một trận lửa nho nhỏ đã có thể ngăn cản bước tiến của quân Đế quốc Kinh Hồng ta, thật là làm trò cười! Tiếng còi báo hiệu một đợt tiến công mới diễn ra vang lên, bước chân tiến công của quân Sơn cẩu lại một lần nữa rền vang khắp cả núi đồi. Lần này Thế Quân Dương đã phái ra đội dự bị của quân Sơn cẩu, gồm có ba ngàn người. So với tuyến tấn công phía trước tuy mau lẹ mà rời rạc, đội dự bị triển khai đợt tiến công mới lại vững vàng hơn rất nhiều. Chuyện làm cho các chiến sĩ thủ trên đỉnh núi cảm thấy giật mình chính là quân Sơn cẩu tiến công lần này đã biến hóa vô cùng nhanh chóng chỉ trong nháy mắt, từ chiến sĩ biến thành nông phu, trên tay bọn chúng không còn cầm trường mâu, thay vào đó là cầm xẻng. Bọn chúng cầm xẻng để làm gì? Đáp án xuất hiện rất nhanh. Trong núi rừng ngoài cây cối có thể dùng đốt lửa, cái không thiếu khác nữa chính là bùn đất. Nếu như cây cối dùng để phóng hỏa, như vậy bùn đất là công cụ tốt nhất dùng để dập lửa. Chỉ thấy hàng ngàn chiếc xẻng trên sườn núi vung cao, bụi đất bay tứ tung, chiến trường lập tức biến thành đồng ruộng và sa mạc, trận chiến biến thành trận diễn tập phòng cháy. Ba ngàn quân Sơn cẩu cùng một lúc xông lên, cố gắng hết sức tiến tới sát khu vực lửa cháy, dùng xẻng xúc đất hất vào trong đám lửa, thông thường chỉ cần vài xẻng đất như vậy, một mảng lửa nhỏ đã nhanh chóng bị dập tắt. Chỉ có phân nửa số người đang ra sức dập lửa, còn lại phân nửa đang giơ cao lá thuẫn che chắn vũ khí tấn công từ trên đỉnh núi cho chiến hữu của mình, phân công hợp tác, phối hợp với nhau hết sức chặt chẽ. Ma pháp hỏa công gặp phải đối thủ một mất một còn là ma pháp thổ hộ (Thổ khắc Hỏa), cả một vòng phòng ngự bằng lửa chung quanh núi cứ như vậy dưới một ngàn năm trăm đôi tay mạnh mẽ múa may, rất nhanh đã bị dập tắt hoàn toàn. Đến khi thế lửa vừa tắt, quân Sơn cẩu thu xẻng lại, các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn trên đỉnh núi lúc này mới phát hiện ra, loại xẻng xúc đất này có thể thu ngắn lại mang theo bên người, đúng là vô cùng thuận tiện. Rất hiển nhiên đối với chiến thuật hỏa công, quân Sơn cẩu đã gặp không chỉ một hai lần, cho nên đã xây dựng một phương pháp đối phó độc đáo mà vô cùng hữu hiệu. Đội dự bị chính là để dự phòng chuyên môn đối phó cho những tình huống như thế này. Vô Song và Dạ Oanh cực khổ xây dựng nên vòng phòng ngự hỏa công, cứ như vậy đã bị Thế Quân Dương phá giải hết sức dễ dàng. Mất đi vòng phòng ngự quan trọng này, các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ trên đỉnh núi như một thiếu nữ khỏa thân, hoàn toàn lộ ra trước mặt quân Sơn cẩu. Ngay sau đó, Thế Quân Dương nở một nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng ra lệnh: - Tiến công! Trận đại chiến công phòng giờ phút này mới chính thức bùng nổ toàn diện. O0o Giết! Giết! Giết! Vô Song đã giết đến nỗi mắt đỏ ngầu, tên trong tay gần như bắn sạch. Tốc độ tấn công của quân Sơn cẩu nhanh chóng như loài khỉ vượn trong rừng. Bọn chúng linh hoạt, nhanh nhẹn, phản ứng mau lẹ, giỏi tránh né và phối hợp chiến đấu trong phạm vi nhỏ hẹp. Con đường núi hiểm trở gập ghềnh dưới chân bọn chúng trở nên thoải mái như sân sau nhà mình, tuyến phòng ngự trên đỉnh núi bắt đầu phải chống đỡ từng đợt tấn công liên tiếp của quân Sơn cẩu. Ánh đao thương lóe lên sáng loáng liên hồi trên núi, đây là cuộc chiến giáp lá cà đẫm máu, cũng là hình thức chiến đấu chủ đạo trong thời kỳ chiến tranh dùng hàng nguội. Từ khi vòng phòng ngự hỏa công quanh núi bị Thế Quân Dương phá giải, Vô Song đã biết là lần này đến tám phần là bên mình sẽ thất bại. Kinh nghiệm đối địch của quân Sơn cẩu phong phú vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Chiến lực của bọn chúng cũng không quá hùng mạnh, nhưng nhờ đây là địa hình mà bọn chúng sở trường, cho nên bọn chúng trở thành gần như là vô địch. Bất kể là lợi dụng ưu thế ở trên cao phát động tấn công bằng cây đá lăn, hay dùng vòng phòng ngự hỏa công, bọn chúng đều có cách ứng phó riêng biệt, phe phòng ngự đã không thể phát huy ưu thế của mình cũng chỉ còn cách đánh giáp lá cà mà thôi. Nhưng năm trăm quân Thiết Huyết Trấn muốn đứng vũng trước sự tấn công của ba vạn quân Sơn cẩu, căn bản là không có khả năng. - A! Một tên binh sĩ Thiết Phong Kỳ kêu thảm, ít nhất hơn mười thanh trường đao chém lên người hắn. Quân Sơn cẩu quen chiến đấu với tác phong nhẹ nhàng linh hoạt, bọn chúng không thích dùng đao thương đâm sâu vào thân thể địch nhân, mà là thích dùng phương thức chém chặt để giải quyết trận chiến. Đám hán tử núi rừng này sức lực mạnh mẽ, thông thường chém ra một đao có thể khiến cho thân người đứt làm hai đoạn. Bước chân của bọn chúng hết sức nhanh nhẹn, vừa chém xong một đao bên này, thoáng cái đã lướt tới sau lưng một tên chiến sĩ khác, tiếp tục múa may chém giết. Máu tươi điên cuồng phun ra trên đỉnh núi, đại đa số là của binh sĩ Thiết Phong Kỳ. Quân Sơn cẩu giống như hổ lạc đàn dê đang xông lên đỉnh núi tàn sát. Bên cạnh Dạ Oanh bị bao vây bởi ít nhất là mười mấy tên quân Sơn cẩu, đại khái thấy nàng là một nữ nhân, bọn chúng cũng không nóng lòng xuống tay, ngược lại muốn bắt sống. Bởi vậy cả bọn dùng chiêu thức hạ lưu, ngôn từ cợt nhả, vừa đánh vừa thốt ra những lời tục tĩu khó nghe, đại khái bảo nàng buông vũ khí đi theo bọn chúng, bọn chúng sẽ bảo đảm cho nàng khỏi chết. Chiếc áo giáp màu bạc trên người Dạ Oanh gần như đã trở thành màu máu, mỗi một kiếm xuất ra đều làm bắn tung ra một dòng suối máu. Cho dù là chết cũng phải chết trong danh dự, tuyệt không nhẫn nhục sống trộm qua ngày, vốn Dạ Oanh đã bị giặc bắt một lần, đã thề rằng không để xảy ra lần sau nữa. Trường kiếm của nàng liều mạng múa may, số quân Sơn cẩu bị nàng giết chết đã vượt hơn một tá, nhưng vì tiêu hao sức lực quá lớn, trường kiếm trong tay nàng đã dần dần chậm lại... Một tên quân Sơn cẩu giảo hoạt hung tàn ngay lúc này bất chợt vòng ra sau lưng nàng, giơ thanh trường mâu hung ác lên, dùng cán mâu nện vào đầu Dạ Oanh một cái rất mạnh. Trước mắt Dạ Oanh thoáng chốc tối sầm, nàng phun ra một ngụm máu tươi, rốt cục không còn đứng vững được nữa, toàn thân lảo đảo. Rốt cục...cũng phải chết sao? Nàng nở một nụ cười thê thảm...Thủy Thanh, ta đi trước chàng một bước đây... Một tiếng rống to như sét đánh ngang tai vang lên, thân ảnh Vô Song đột nhiên vọt tới cạnh Dạ Oanh nhanh như điện chớp, bàn tay mạnh mẽ của hắn đoạt lấy thanh kiếm của nàng, tay kia nhấc nàng lên. Trường kiếm trong tay Vô Song lóe ra vạn đạo hào quang, liên tục chém chết vài tên quân Sơn cẩu đang bao vây. Sau đó nàng được Vô Song ôm chạy như điên cuồng thẳng lên đỉnh núi Lão Ưng. - Dạ Oanh tỷ, không được chết! Vô Song điên cuồng hét to bên tai nàng. Dạ Oanh ngơ ngác nhìn hắn, từ lúc nàng quen biết tên thiếu niên này, chưa từng thấy hắn tỏ ra khẩn trương sợ hãi như vậy. Nàng mỉm cười nói với hắn: - Đáng tiếc, chúng ta vẫn phải chết, có đúng không? Vô Song chém ngược về phía sau một kiếm, một tên quân Sơn cẩu đang đuổi theo trúng kiếm ngã xuống, hắn lại tiếp tục vọt tới, giọng hắn vô cùng chua xót: - Dạ Oanh tỷ... Dạ Oanh nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt hắn, dịu dàng nói: - Tâm ý của ngươi, ta hiểu được, đáng tiếc rằng đời này ta không còn trái tim nào khác cho ngươi. Đợi kiếp sau đi, nếu như có kiếp sau, ta nhất định làm nữ nhân của ngươi, có được không? Kiếp sau? Vô Song thoáng sững sờ. Quay đầu nhìn về phía sau, vô số quân Sơn cẩu đang điên cuồng đuổi giết hắn, các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ phụ trách việc ngăn chặn đã bị chia cắt rời rạc thành từng nhúm nhỏ, không còn có khả năng ngăn trở sự tiến công của đối thủ. Tất cả, sắp sửa chấm dứt... Lòng Vô Song đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, không hề có chút gợn sóng nào. Dường như tất cả sự việc đang xảy ra trước mắt ở cách hắn rất xa xôi... Hắn quay đầu nhìn Dạ Oanh đang trong lòng mình, lòng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, dường như chợt nhớ lại vùng rừng núi biên giới Chỉ Thủy, nhớ lại quãng thời gian trước... Hình như là hắn yêu thích Dạ Oanh bắt đầu từ lúc ấy...Chỉ đang tiếc, hắn đã yêu phải một người không nên yêu. Nếu như có thể, Vô Song hy vọng Thiển Thủy Thanh có thể đối xử với mình như với Nam Vô Thương, như vậy ít nhất cũng còn có lòng can đảm và lý do để tranh đấu. Đáng tiếc là Thiển Thủy Thanh không làm như vậy, nhất định hắn biết rõ, nhưng hắn không nói gì cả, hắn cũng không làm gì cả. Rốt cục mình cũng không phải là Thiển Thủy Thanh, không có cách nào chiếm được con tim của Dạ Oanh, một khi đã như vậy, không bằng đợi đến kiếp sau. Hắn nhìn Dạ Oanh, ánh mắt toát ra thâm tình vô hạn: - Được, Dạ Oanh tỷ, nếu là như vậy, kiếp sau chúng ta sẽ sống chung... Dạ Oanh mỉm cười nhìn hắn: - Ta nghĩ, kiếp sau...đã không còn xa nữa... - Đúng vậy, có lẽ rất nhanh sẽ tới. Vô Song cũng mỉm cười vui vẻ. Giờ phút này, đột nhiên hắn hết sức mong chờ cái chết. Nhìn vực sâu đen ngòm cách đó không xa, Vô Song cố sức chạy thật nhanh. Trong mắt của hắn lúc này không còn chiến tranh, không còn vùng vẫy cố gắng chiến đấu nữa, chỉ có nỗi chờ mong vô tận đối với kiếp sau... Mong rằng, kiếp sau có thể có được tình yêu mà mình mong đợi đã từ lâu... Mong rằng tất cả khổ sở đều chấm dứt... Mong rằng, không còn chiến tranh nữa, không còn những hồi ức đau khổ, cũng không có sự bồi hồi đau đớn khi chém giết và cắn rứt lương tâm... Sau đó, cứ như vậy, hắn ôm Dạ Oanh không chút do dự nhảy xuống vực sâu thăm thẳm... O0o Hai người rơi thật nhanh xuống dòng sông Lưu Phong phía dưới như hai vì sao băng, chạm rất mạnh vào mặt nước. Lực va chạm mạnh gần như rơi xuống mặt đá, khiến cho Vô Song hộc ra một búng máu to, nước sông trong suốt lập tức nở ra một đóa hoa bằng máu. Nhưng thân thể hai người nhờ sự va chạm này mà giảm đi lực rơi xuống rất nhiều, chỉ là vẫn tiếp tục theo quán tính chìm xuống đáy sông. Vài con cá trong lòng sông bị dọa sợ hãi quẫy đuôi bơi sang nơi khác, lúc Vô Song vừa chìm tới đáy, hai chân hắn nhún mạnh một cái, mang theo Dạ Oanh từ dưới nước vọt lên trên. Đến khi vừa lên khỏi mặt sông, hắn hít sâu một hơi thật dài, hô lớn: - Dạ Oanh tỷ, nàng không sao chứ? Dạ Oanh mở to mắt nhìn hắn, vừa rồi chạm mạnh vào dòng nước xiết, ngược lại đã làm cho lòng nàng trở nên yên tĩnh: - Chúng ta còn...chưa chết hay sao? Vô Song cười khổ: - Diêm Vương không nhận. Dạ Oanh phì cười, lúc này nàng vẫn còn được Vô Song ôm chặt giữa sông, ngưng thần nhìn tên thiếu niên này, ngẫm nghĩ một chút, nàng nhẹ nhàng nói: - Đừng buông ra, ta không biết bơi. - Yên tâm đi, hết thảy đã có ta. - Ngươi chưa từng nói với ta rằng ngươi biết bơi, không phải ngươi lớn lên từ trong rừng núi hay sao? Sắc mặt Vô Song hơi đổi một chút, có vẻ bất an: - Mới vừa học được gần đây thôi, Dạ Oanh tỷ, chúng ta lên bờ trước đã, phải lập tức báo cho bọn Phương Hổ rằng Lão Nha khẩu đã thất thủ! Dứt lời, hắn đưa tay về phía Dạ Oanh, Dạ Oanh thấy vậy ngẩn ra, hắn nói: - Khôi giáp quá nặng, ta chịu không nổi, phải cởi khôi giáp ra ta mới có thể đưa nàng lên bờ. Dạ Oanh nghe vậy gương mặt ửng hồng, nhưng vẫn để mặc Vô Song cởi hết khôi giáp cho nàng. Thân thể Dạ Oanh mềm mại dưới làn nước bạc lả lướt yêu kiều, khiến cho Vô Song cảm thấy trong lòng nóng rực. Trước khi nhảy khỏi vách núi, hắn và Dạ Oanh đương nhiên một lòng muốn chết, nhưng sau khi nhảy xuống sông lại không chết. Sự sống trước mặt, không ai ngốc đến nỗi lại tự sát lần nữa, nên lúc này hắn vừa ra sức bơi vừa dìu theo Dạ Oanh, cố gắng đưa cả hai vào bờ. Không ngờ Vô Song vừa bơi được vài nhịp, đột nhiên một cơn sóng rất lớn ập xuống rất nhanh, khiến cho hai người chìm xuống sông một lần nữa. Đến khi Vô Song ngoi lên mặt nước trở lại, chỉ thấy nước sông trên đầu nguồn không hiểu vì sao cuồn cuộn đổ xuống từng cơn sóng lớn. Vô Song sợ hãi kêu to: - Kỳ quái, có lũ trên sông Lưu Phong! - Vì sao sông Lưu Phong lại có lũ? Dạ Oanh cũng kêu lên: - Nó chỉ là sông nhánh của sông Mị Nhi kia mà? - Ta cũng không biết, nhưng hiện tại hết sức phiền phức, chúng ta không lên bờ được! Vô Song điên cuồng kêu lên. Không ai ngờ tới tràng tuyết lở mà Lão Tát đã tạo ra trên Ma Vân phong đã làm cho nước sông Mị Nhi tăng lên rất nhiều, những nhánh sông có liên quan với nó cũng vì vậy mà tăng lên mãnh liệt. Dòng sông Lưu Phong vốn bình hòa êm ái xưa nay, bởi vì tuyết tan quá nhiều làm tăng lượng nước đột ngột, lập tức tăng vọt thành một cơn lũ thật lớn, trút thẳng xuống cuối nguồn. Tuy Vô Song và Dạ Oanh may mắn không chết vì nhảy khỏi vách núi, nhưng đã bất hạnh gặp phải cơn lũ trên sông trăm năm khó gặp. Vô Song vốn đã không còn bao nhiêu sức lực đang cố gắng bơi vào bờ, lúc này nhìn thấy trên đầu nguồn, cơn lũ dâng cao tận trời đang đổ xuống phía này, giống như đang trên biển cả, lập tức giật mình kinh hãi. Cơn lũ lớn như một bàn tay khổng lồ đẩy mạnh hai người về phía trước. Lúc này chuyện duy nhất mà Vô Song có thể làm chính là không ngừng lặn sâu xuống dưới để tránh những cơn sóng dữ tấn công, sau đó cơn sóng vừa qua lại ngoi lên mặt nước để lấy hơi. Dạ Oanh hoàn hoàn kinh hãi phát hiện ra rằng kỹ năng bơi lội của Vô Song hoàn toàn không phải chỉ dùng một chữ giỏi mà miêu tả được. Hắn giống như một người lớn lên từ nhỏ trong lòng biển cả, nếu không phải bị nàng làm vướng bận, có thể nói hoàn toàn thoải mái chơi đùa giữa con sông ngập sóng này! Tuy nhiên lúc này Vô Song cũng đang có nỗi khổ chỉ riêng mình biết được. Lúc rơi xuống sông, vì bảo vệ Dạ Oanh, hắn đã dùng thân thể của mình va chạm với mặt sông, lực va chạm quá lớn đã làm cho hắn bị nội thương. Hiện tại mang theo Dạ Oanh, muốn tránh khỏi cơn lũ điên cuồng trên sông lúc này quả thật có lòng mà không đủ sức...