Đế Quốc Thiên Phong

Chương 179 : Bao vây tiêu diệt

Thành Thương Thiên. Từ trong điện Cần Chính đi ra, Cơ Nhược Tử vô cùng mệt mỏi. Trao đổi với Thương Dã Vọng là một chuyện hết sức hao tổn tinh thần. Đối phó với một vị quân vương anh minh khó khăn hơn rất nhiều so với các vị quân vương ngu ngốc. Nếu không phải nàng đã vạch ra kế hoạch từ trước, lại từng hầu hạ Vũ Văn Liễu đã bao năm, hiểu được một ít tính khí thường có của các đấng quân vương, chỉ sợ ở trước mặt Hoàng đế uy nghiêm tràn đầy khí thế, muốn ngồi cũng ngồi không vững. Thương Dã Vọng là một người hết sức rõ ràng, muốn ông ta làm một chuyện gì đó, nhất định phải báo đáp lại, hơn nữa phải thể hiện rằng sự báo đáp ấy mang tính khả thi. nguồn Cũng may rốt cục nàng đã làm được. Lúc này nàng vừa ra khỏi điện, Vân Nghê, Thương Mẫn liền xúm lại hỏi han: - Thế nào, Cơ tỷ tỷ, bệ hạ đồng ý rồi sao? Cơ Nhược Tử nở một nụ cười khổ, nàng gật gật đầu nói: - Đúng vậy, bệ hạ đã đồng ý cho chúng ta đi sứ Công quốc Thánh Uy Nhĩ! - A! Cả hai nàng đều reo hò nhảy múa. Rất hiển nhiên, Thương Dã Vọng cũng rất hài lòng với cơ trí của Cơ Nhược Tử. Cho nên sau khi trải qua một hồi thử thách, rốt cục ông ta mới phá lệ đồng ý kế hoạch của nàng, cho phép Cơ Nhược Tử ra mặt thuyết phục người Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Cơ Nhược Tử chậm rãi nói: - Nhưng đừng vội cao hứng, tuy rằng bệ hạ đã đồng ý cho chúng ta đi sứ Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nhưng lại kiên quyết không đồng ý cho phép Mạn Đức giáo hoàn toàn tiến vào Đế quốc Thiên Phong. Bệ hạ chỉ cho phép Mạn Đức giáo thành lập một số lượng giáo đường có hạn ở phía Đông hành lang Thánh Khiết, vả lại phải chịu sự giám sát nghiêm ngặt của người Đế quốc Thiên Phong. Mặt khác...ba năm không công Đế quốc Kinh Hồng, đây là giới hạn cuối cùng! Vân Nghê và Thương Mẫn nhìn nhau, rốt cục hỏi: - Tỷ tỷ, điều kiện như vậy có được không? Cơ Nhược Tử đáp: - Trả giá như thế nào thì được như thế ấy, bệ hạ trả một cái giá có hạn, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ sẽ đáp lại có hạn. Chỉ xem chúng ta có thể lợi dụng điều kiện này phát huy tác dụng của nó tới mức tối đa được hay không mà thôi. Yên tâm đi, bệ hạ đã trở nên dễ dãi hơn khi trước, những chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, ta tự có biện pháp xử lý việc này. Ngày Tám tháng Mười Một, vì muốn sớm cứu Thiển Thủy Thanh, Cơ Nhược Tử lấy danh nghĩa đặc sứ sang Công quốc Thánh Uy Nhĩ, chính thức rời khỏi thành Thương Thiên, chuẩn bị sang Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Ngày nàng rời đi, trên đại đạo Thương Thiên vô số người tụ tập, ai ai cũng muốn tận mắt nhièn thấy nữ sứ thần đầu tiên đại diện cho Đế quốc Thiên Phong từ trước tới nay. Không thể không nói rằng Thương Dã Vọng quả thật vô cùng quyết đoán, dám cả gan vi phạm pháp luật tổ tiên để lại, phá lệ dùng nữ nhân đi sứ. Chuyện này cần rất nhiều can đảm và uy tín mới có thể đảm đương nổi. Đội hộ vệ có tám trăm tên võ sĩ mình mặc kim giáp, đội đầu khôi ngù bạc, trong tay cầm Loan Nguyệt Thứ Mâu, ngồi trên những con ngựa cao to, uy phong lẫm lẫm. Có tất cả mười hai chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy, ngoại trừ xe dành cho Cơ Nhược Tử, Vân Nghê và Nhạc Thanh Âm, những xe còn lại đều chất đầy bảo vật quý hiếm của Đế quốc Thiên Phong, Chỉ Thủy. Phàm là đi sứ ngoại giao tức là có việc phải cầu người, nhất định phải bỏ ra một khoản lớn, nó thay thế vũ khí trở thành một công cụ rất tốt có thể công thành hạ trại, làm động lòng các đại thần, được triều đình hài lòng yêu mến. Về điểm này, bất cứ quốc gia nào cũng như nhau, còn chuyện có hiệu quả hay không vậy phải tùy vào con người, tùy vào hoàn cảnh. Ngoại trừ số hộ vệ của Hoàng đế ban cho, Vân Lam còn đặc biệt điều thêm ba mươi tên tử sĩ võ nghệ cao siêu của Vân gia để cho muội muội của mình có thể tùy nghi sử dụng, tên Lục Tử Sơn trước kia cũng có mặt trong số này. Cơ Nhược Tử mang theo số người mà khi trước Thiển Thủy Thanh để lại cho nàng, ngoài ra còn có Hồng Nhạn, Phong Nương Tử, và một số thủ hạ tài ba của Liêm phủ. Ngoài ra thậm chí Nhạc Thanh Âm cũng điều động tới một số nhân vật giang hồ, tất cả những người ấy hợp lại tạo thành đội ngũ tổng cộng gần ngàn người lúc này đang chậm rãi xuất phát. Đây là một đội ngũ đi sứ có quy mô khổng lồ hiếm có trong lịch sử Đế quốc Thiên Phong, vì muốn cứu Thiết Huyết Trấn ra khỏi hiểm cảnh, mỗi người đều cố gắng hết sức mình. Thương Dã Vọng cũng mượn chuyện này để tuyên bố với quốc dân, phàm kẻ sĩ trung thành vì nước, quốc gia sẽ tuyệt đối không bỏ mặc, dẹp yên lòng dân. Trước khi đi, bọn Thân Kỳ tới tiễn đưa đầy lưu luyến, thậm chí Thừa tướng Lịch Minh Pháp, Tài tướng Công Tôn Thạch cũng đưa ra tới tận cửa thành. Còn chuyện ai thật lòng, ai là giả vờ, không cần suy nghĩ cũng có thể thấy được rõ ràng. Đoàn xe đi sứ này rốt cục đã trở thành đoàn xe chở theo biết bao hy vọng của dân chúng Đế quốc Thiên Phong. Trong xe ngựa, bốn nữ nhân Cơ Nhược Tử, Vân Nghê, Nhạc Thanh Âm và Phong Nương Tử ngồi chung. Trời đã bắt đầu Đông, thời tiết dần dần trở nên giá rét, trái tim cũng phập phồng lên xuống theo người ở cuối trời. Duy chỉ có chiếc lò sưởi nhỏ trong thùng xe tỏa ra hơi ấm, giống như một niềm hy vọng làm cho lòng người ấm lại. Cảnh vật bên ngoài đẹp như tranh vẽ, nhưng không đem lại được hơi ấm gia đình cho các nữ nhân, duy chỉ có những dũng sĩ đang chinh chiến bên ngoài mới là chỗ dựa cuối cùng của các nàng. Mà hiện giờ, vì nam nhân của mình, các nàng không thể nào không đích thân ra trận. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của ba nữ nhân còn lại, Cơ Nhược Tử cười nói: - Đường sang Công quốc Thánh Uy Nhĩ xa xôi diệu vợi, phải mất mười mấy, hai mươi ngày mới có thể tới nơi, ba người lộ vẻ lo buồn nôn nóng như vậy không phải là hơi sớm hay sao? Ba người đồng thời đỏ mặt, Cơ Nhược Tử lại nói: - Nhớ kỹ, phải cười, bất kể lúc nào cũng phải cười! Hãy đem tất cả phiền não u sầu, thiếu tự tin, chôn giấu tận đáy lòng mình, đối với bản thân mình, các muội cũng phải tin tưởng, cũng phải có tin tưởng đối với tỷ tỷ ta. Đàm phán ngoại giao cũng như ra trận, nếu các muội tỏ ra hèn yếu, đối thủ sẽ thừa dịp lấn tới. Các muội phải hiểu rằng, lần này chúng ta không phải là đi cầu xin bọn chúng, mà là đi bố thí cho bọn chúng, là chỉ cho đối thủ một con đường sáng để phát tài, nếu như bọn chúng không đồng ý, ấy là vì bọn chúng ngu xuẩn. Chẳng những chúng ta không thể sợ hãi, mà còn phải bắt đối thủ sợ hãi chúng ta. Chỉ có như vậy mới có thể mạnh mẽ tới cùng, mới có thể thừa thắng xông lên, cho dù lúc này chúng ta đang ở vào thế bị động, cũng phải thả lỏng tâm trạng của mình. Điểm này là mấu chốt liên quan tới thành bại của chúng ta, bất kể Thủy Thanh hay là ta, chúng ta đều là người như vậy, tuyệt đối không vì thân mình đang lâm vào nghịch cảnh mà buông bỏ quyền chủ động của chính mình! - Dạ! Ba nàng cùng đáp. - Nếu đã là như vậy, tại sao các ngươi còn không bảo thằng lỏi kia lăn ra đây cho ta? Coi thường ta không biết các ngươi âm thầm lén lút mang nó theo hay sao? Ba nàng nghe vậy ngẩn người, đúng lúc ấy rèm xe được vén lên, lộ ra gương mặt nghịch ngợm quỷ quái của Quỷ Bát Xích: - Cơ tỷ tỷ thật là lợi hại, đoán ra được ta cũng đến đây! Cơ Nhược Tử hừ lạnh: - Lúc ra khỏi thành không thấy đệ gây sự, ta đã biết rằng chắc chắn đệ sẽ có âm mưu. Nếu đệ không đi theo, chắc chắn đệ không phải là Quỷ Bát Xích, nhóc con này, ngồi xuống đó đàng hoàng cho ta, dám gây rắc rối, coi chừng ta lột da đệ! - Dạ! Quỷ Bát Xích nhảy phốc vào thùng xe, ngồi xuống với vẻ đàng hoàng nghiêm túc, chỉ có đôi mắt láo liên không ngừng. Trên vai nó còn có Tiểu Nạo mà lúc trước Vô Song cứu trong rừng, lúc này Tiểu Nạo chí chóe vài tiếng, sau đó chui vào lòng Bát Xích. Cả bốn nàng cùng bật cười, áp lực đè nặng trong lòng các nàng trong giờ phút này nhờ sự xuất hiện của tên nhóc kia và con khỉ nhỏ mà tan biến không thấy tăm hơi. O0o Ngày Bốn tháng Mười Một, Thiển Thủy Thanh quả quyết xuất binh, lần thứ hai phát động một trận phản công người Đế quốc Kinh Hồng, tranh trước đối thủ của mình, không đợi bọn chúng ra tay. Lần này, ngược lại với tác phong hung ác, thủ đoạn tanh máu ở Chỉ Thủy khi xưa, Thiển Thủy Thanh giương cao lá đại kỳ thay trời hành đạo, làm cho tất cả mọi người đều nghi hoặc không thôi. Thiển Thủy Thanh biến hóa vô cùng nhanh chóng, từ đồ tể trở thành hiệp khách, từ quân xâm lược đã biến thành bọn cướp nghĩa hiệp, dường như là buông dao đồ tể, lập địa thành Phật. Tuy nhiên không ai tin rằng Thiển Thủy Thanh thật sự có lòng tốt như vậy, đại đa số người đều cho rằng, Thiết Huyết Trấn là một cánh quân cô độc trên đất địch, sợ nhất là toàn dân trở thành binh lính, đứng lên bao vây tiêu diệt. Trên mảnh đất này, mỗi một người dân đều có thể trở thành thám báo cho địch, dưới tình huống có tổ chức thậm chí có thể trở thành chiến sĩ nghĩa quân đứng lên chống lại mình. Thiển Thủy Thanh tiến hành cướp bóc kho phủ của phú thương, phân phát của cải cho dân chúng, mục đích chính là lấy lòng dân chúng, tránh gây thù kết oán với dân chúng địa phương, khống chế chiến tranh trong phạm vi triều đình Đế quốc Kinh Hồng mà thôi. Rất hiển nhiên, hắn đã rút kinh nghiệm từ bài học ở thành Đại Lương, nếu như cần thiết, hắn còn có thể sách động dân chúng địa phương đi theo hắn. Đối với chuyện này, Cô Chính Phàm chỉ cười nhạo: - Thiển Thủy Thanh vì muốn giao hảo với dân chúng cho nên ban bố ân huệ, tiến hành hoạt động cướp của người giàu chia cho người nghèo. Chỉ đáng tiếc hắn không phải là người Đế quốc Kinh Hồng, không thay đổi được hình ảnh của một kẻ xâm lăng. Dân chúng địa phương sẽ không vì một chút ích lợi của hắn mà ủng hộ hắn, ý định mượn sức dân chúng Đế quốc Kinh Hồng chỉ là phí công vô ích mà thôi. Ta cũng không ngại hắn làm chuyện như vậy thêm vài lần nữa, trong nước có một ít phú thương đại hào ngồi trên đống bạc mà rút rỉa dân chúng, có Thiển Thủy Thanh, hắn có thể giúp cho chúng ta quét sạch cửa ngõ. Còn nếu Thiển Thủy Thanh hắn muốn dùng một chút lợi cỏn con khiến cho dân chúng quên đi quốc thù gia hận, như vậy vừa đáng buồn cười lại quá ngây thơ. Cũng được, trước hết hãy để cho hắn gây sức ép vài ngày, hắn làm như vậy, ngược lại ta có thể yên tâm hơn nhiều. Sau khi một cánh quân tiến vào lãnh thổ của một nước khác, rất dễ dàng vì đấu đá lung tung, chém giết bừa bãi mà sinh ra hậu quả phá hỏng cuộc sống của dân chúng địa phương. Thế nhưng lần này, thái độ của Thiết Huyết Trấn hết sức khác thường, tự khống chế chính mình không để gây ra bất cứ hành động gì mang tính phá hoại, rốt cục làm cho quan viên dân chúng bên trong Đế quốc Kinh Hồng cảm thấy yên lòng. Tổn thất do chiến tranh mang đến rất nặng nề, thế nên có rất nhiều người từng vì vậy mà lo lắng, sợ rằng Thiển Thủy Thanh sẽ lập lại hành động huyết hương tế đại kỳ, giết người nào hay người ấy, muốn thu hồi vốn trước khi chết. Nhưng có ai ngờ Thiển Thủy Thanh đột nhiên trở nên thiện lương như vậy? Bởi vậy cũng có người cho rằng, cử chỉ này của Thiển Thủy Thanh là muốn trấn an các quan viên cao cấp của Đế quốc Kinh Hồng, xem ra đang chuẩn bị cho ngày đầu hàng của hắn. Thái độ của Lương Khâu Húc đối với chuyện này là như vầy: "Nếu như Thiển Thủy Thanh lập tức chịu buông vũ khí đầu hàng, trẫm sẽ quên hết thù xưa, phong cho hắn làm Đại Tướng quân Chinh Đông, địa vị chỉ dưới Cô ái khanh mà thôi!" Câu trả lời của Thiển Thủy Thanh là: Trong ngày hôm đó hắn đánh hạ liên tiếp năm thành của Đế quốc Kinh Hồng, giết sạch quan viên địa phương, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Xem ra hắn chỉ có ý định giao hảo với dân chúng, không muốn có bất cứ hành động thân mật gì với triều đình. Người Đế quốc Kinh Hồng lãnh một cái tát quá mạnh, công tác bao vây tiêu diệt Thiển Thủy Thanh lần thứ hai cũng được tiến hành với khí thế hừng hực hơn trước. Lúc này, lộ trình tấn công của Thiển Thủy Thanh đã trở nên vô cùng phức tạp, càng làm cho người ta hoa mắt. Gạt bỏ mục đích chính trị ẩn giấu phía sau không nói, nếu chỉ xét đơn thuần trên góc độ quân sự, hành động tác chiến lần này của Thiển Thủy Thanh cũng rất thành công. Bởi vì Đế quốc Kinh Hồng bị tổn thất tám vạn quân thủ thành trong trận đại chiến thành Bình Dương, khiến cho quân thủ thành ở các thành lớn khắp Đế quốc Kinh Hồng chỉ đủ để bảo vệ tạm thời, nhưng ở các huyện trấn nhỏ thì không đủ năng lực bảo vệ. Bởi vậy hoặc là Thiển Thủy Thanh không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, hắn chia hai vạn hai ngàn chiến sĩ Thiết Huyết Trấn ra làm tám đội, trong đó bảy đội, mỗi đội có ba ngàn người phụ trách một đường, đích thân Thiển Thủy Thanh dẫn theo một ngàn người còn lại phụ trách một đường, xuất phát theo tám hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc. Dọc đường bọn họ không hề tấn công thành lớn, chuyên môn tấn công thôn trấn nhỏ, bất cứ nơi nào có nông trang, hương trấn lập tức ghé qua một lượt. Mỗi một cánh quân như vậy lại chia làm mười tiểu đội, căn cứ theo binh lực các nơi mà tiến hành phân chia bố trí. Mười tiểu đội, mỗi tiểu đội khoảng ba trăm người, có khi mỗi tiểu đội phụ trách một nơi, có khi hai, ba tiểu đội phụ trách một nơi, không buông tha cho bất cứ nông trang địa phương nào, tiến hành phân chia tài nguyên của cải, cũng cướp lấy rất nhiều vật tư cho chính mình. Tác phong rải quân ra đầy trời như vậy lớn gan mà hung hãn, gần như là không có nơi nào là không chui lọt, xâm nhập tận những ngóc ngách của miền Đông Đế quốc Kinh Hồng. Nhưng nó cũng có một mối họa ngầm, chính là binh lực phân tán. Có một số ít thành lớn thấy Thiết Huyết Trấn chia quân ra như vậy, quyết định thừa dịp suy yếu mà công kích, lập tức triệu tập quân đội tiến hành bao vây tiêu diệt. Không ngờ Thiết Huyết Trấn phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, nếu đối phương xuất binh định bao vây tiêu diệt, các tiểu đội kỵ binh lập tức lợi dụng ưu thế về tốc độ nhanh chóng bỏ chạy, dụ dỗ quân địch đuổi theo, rời xa thành thị. Khi quân thủ của các thành thị nghĩ rằng đã tìm được cơ hội chiến thắng, cắm đầu đuổi theo hết sức, cuối cùng lại đưa đầu vào ổ phục kích mà Thiển Thủy Thanh đã bày ra tỉ mỉ. Thiết Huyết Trấn lúc này giống như một con rắn khổng lồ, lúc phân tán ra lại như nhiều con rắn nhỏ vô cùng linh hoạt, nếu kết hợp lại, có thể hình thành một thân thể hoàn chỉnh liên lạc chặt chẽ với nhau. Cho nên bọn họ cứ ung dung phân tán ra các nơi, nếu như bị địch nhân đuổi theo lập tức chạy trở về địa điểm định sẵn. Quân Đế quốc Kinh Hồng đuổi theo còn đang cao hứng chưa phát hiện ra vấn đề, đột ngột nghênh đón bọn chúng không phải là vài trăm người ít ỏi như khi trước, mà là từng cánh quân kỵ binh hung hăng đến mấy ngàn, thậm chí cả vạn người. Lúc này Thiết Huyết Trấn mới bắt đầu tiến hành bọc vòng chặn đường rút lui, bao vây, tấn công hung hãn rồi tiêu diệt. Quân Đế quốc Kinh Hồng tự cho là có thể thừa dịp đối phương phân tán binh lực, há to mồm định nuốt chửng đối phương rốt cục bị đối phương dùng chiến thuật ly hợp đánh cho tan tác. Mặc dù bản thân Thiết Huyết Trấn nằm trong chiến lược bao vây quy mô lớn của người Đế quốc Kinh Hồng, nhưng Thiển Thủy Thanh đã lợi dụng sau trận đại chiến thành Bình Dương xuất hiện một thời gian ngắn ngủi mà binh lực của địch chưa kịp tập trung, tạo ra một chiến thuật chống bao vây ở miền Đông Đế quốc Kinh Hồng. Chiến thuật này không cần chỉ huy cao minh gì cả, chỉ cần thuộc hạ chấp hành theo đúng kế hoạch, có năng lực ứng biến tùy theo tình hình là đủ. Lúc này binh sĩ Thiết Huyết Trấn phát huy ra đầy đủ năng lực của những chiến sĩ tinh anh, biểu hiện của bọn họ làm cho người ta phải thở dài thán phục. Ngày Sáu tháng Mười Một, ba thành: Thành Cao Lũng, trấn Kê Tây, thành Hải Châu đồng thời xuất binh, mỗi thành năm ngàn, tổng cộng một vạn năm ngàn quân, có ý định tiêu diệt số binh sĩ Thiết Huyết Trấn đang phân tán rải rác ngay trước mắt bọn chúng. Kết quả bị quan chỉ huy của hai cánh quân phía Tây và Tây Nam là Thủy Trung Đường triệu tập binh lực, mai phục liên tục, chỉ chớp mắt đã tạo ra một tấm lưới lớn, sau đó dần dần khép lại bao vây ba đường đại quân này. Trước sau vào ngày Bảy, Tám và Mười tháng Mười Một đánh ba trận phục kích vô cùng ngoạn mục, tiêu diệt được hơn hai ngàn quân địch, số còn lại trốn chui trốn nhủi, bản thân quân của Thủy Trung Đường thương vong gần như không đáng kể. Thủy Trung Đường thừa cơ xông tới, đánh chiếm luôn ba thành Cao Lũng, trấn Kê Tây, thành Hải Châu. Ngày Tám tháng Mười Một, các thành như Ngân Dương, Phong Lâm...cũng xuất binh định tiêu diệt hai cánh quân hướng Bắc, bị Bích Không Tình đánh bại, chiếm luôn bốn thành. Cùng lúc đó ở phía Nam, Phương Hổ cũng diệt hơn một ngàn quân địch, chiếm hết toàn bộ các thành lớn. Duy chỉ có cánh quân hướng Đông vì đã đến gần sát sơn mạch núi Tiếp Thiên, bởi vậy không có thành lớn để đánh. Vả lại Thiển Thủy Thanh mang theo người ít nhất, nhiệm vụ thật sự của hắn là thiết lập vùng căn cứ hậu cần đáng tin cậy cho mình trong sơn mạch núi Tiếp Thiên, dùng chứa vật tư, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến trường kỳ. Cánh quân hắn mang theo phần nhiều là thương binh của Thiết Huyết Trấn chưa bình phục, tạm thời không thể chiến đấu. Ngày Mười Một tháng Mười Một, chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, Thiết Huyết Trấn phát huy tối đa chiến thuật ly hợp, trừ ra một số ít thành thủ vững không ra, Thiết Huyết Trấn không thể thừa cơ, bọn họ đã thâu tóm hơn phân nửa miền Đông Đế quốc Kinh Hồng vào trong phạm vi thế lực của mình, thay người Đế quốc Kinh Hồng tổ chức một cuộc cải cách mới. Đây là cơ hội mà Thiển Thủy Thanh nắm bắt được sau đại chiến thành Bình Dương, dùng hết khả năng cướp lấy tài nguyên chiến tranh cho mình, kéo dài thời gian để chuẩn bị. Đối với chuyện này, người Đế quốc Kinh Hồng không thể nào chịu nổi. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, Thiết Huyết Trấn dần dần co cụm binh lực lại, bởi vì lực lượng bao vây tiêu diệt Thiết Huyết Trấn mà thành Bá Nghiệp điều động tổ chức đã cất bước lên đường. Lúc này đây người đảm nhận nhiệm vụ bao vây tiêu diệt Thiết Huyết Trấn là Lương Trung Lưu, thuộc hoàng thân quốc thích. Lão ta là thúc thúc của Lương Khâu Húc, cũng là người có tài năng quân sự nhất sau Cô Chính Phàm trong Hoàng thất, tác phong lão luyện thành thục. Rút kinh nghiệm của trận đại bại thành Bình Dương, khi Lương Khâu Húc tiễn thúc phụ ra đi đã dặn dò năm lần bảy lượt: "Con người của Thiển Thủy Thanh âm hiểm tàn độc, vì đạt được thắng lợi mà có thể làm bất cứ chuyện gì. Giao thủ với hắn nhất định phải để ý cẩn thận, coi chừng ngược lại rơi vào bẫy của hắn. Tuy rằng hiện tại Thiết Huyết Trấn đang ở trong lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng ta, lên trời không được, xuống đất không xong, nhưng lại vô cùng hung hãn, nếu để bọn chúng gần chết phản kích lại, vậy cũng sẽ làm cho chúng ta tổn thất không nhỏ. Vì vậy không cần nóng lòng lập công nhất thời, chỉ cần dùng chính binh* từ từ ép tới, đẩy Thiết Huyết Trấn vào hoàn cảnh không còn đường lui, lúc ấy ắt sẽ nắm chắc phần thắng. Hành động cướp của người giàu chia cho người nghèo của Thiển Thủy Thanh là một hành động thất bại, vốn trẫm sợ rằng hắn sẽ đại khai sát giới trong nước, biến miền Đông Đế quốc Kinh Hồng thành một mảnh đất hoang. Nhưng không ngờ hắn lại làm theo cách này, đúng là đã khiến cho tổn thất của quốc gia giảm đi đáng kể. Trời giúp Đế quốc Kinh Hồng, ắt chúng ta sẽ lấy được đầu của Thiển Thủy Thanh để an ủi vong hồn của các tướng sĩ tử trận." (*Chính binh: Là quân đường đường chính chính, ngược lại với kỳ binh là quân xuất hiện bất ngờ, mai phục, đánh lén...) Ngày Mười Hai tháng Mười Một, quân thủ thành vừa được điều động tới đều đã tập trung ở miền Trung Đế quốc Kinh Hồng. Sau khi thu nạp đám tàn binh ban đầu, Lương Trung Lưu lại điều thêm ba vạn quân biên giới tới để hợp đồng tác chiến. Cùng lúc đó lão ta cách chức tất cả những quan chỉ huy chạy trốn mà không trợ giúp trong trận đại bại thành Bình Dương, coi như cảnh cáo, thủ đoạn của lão có vẻ vô cùng linh hoạt, sắc bén. Đối mặt với hai mươi ba vạn đại quân vừa tập trung của địch, Thiết Huyết Trấn cảm nhận được áp lực lớn lao, bọn họ bắt đầu chủ động buông bỏ những thành thị đã chiếm, từ từ rút lui về phía sau. Lúc này binh lực phân tán của Thiết Huyết Trấn đã tập trung trở lại ở địa điểm chỉ định, mà lần này Lương Trung Lưu chỉ huy quân bao vây tiêu diệt lại không dùng phương pháp bao vây tứ phía mà Khương Trác đã sử dụng lần trước. Lão ta cho đại quân ở một chỗ, từ từ triển khai ra thành một hình rẽ quạt thật lớn, dùng thế bao vây từ Tây sang Đông chậm rãi ép tới. Lão ta tính toán ép Thiết Huyết Trấn phải thối lui hoàn toàn tới tận sơn mạch núi Tiếp Thiên, sau đó sẽ triển khai quyết chiến với Thiết Huyết Trấn trên vùng hoang dã không người ở đó. Lúc ấy Thiết Huyết Trấn sẽ chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là chờ chết trong rừng, thứ hai là xông ra quyết chiến, giết được tên nào hay tên nấy. Ngày Mười Lăm tháng Mười Một, đại quân của Lương Trung Lưu đã triển khai toàn diện, bắt đầu ép về phía Đông Đế quốc Kinh Hồng. Hai mươi ba vạn đại quân chia thành năm cánh quân, trong đó bốn cánh quân ở hai bên trái phải, mỗi cánh quân có bốn vạn, cánh quân trung lộ có bảy vạn. Khoảng cách giữa mỗi cánh quân không tới năm mươi dặm, mỗi cánh quân lại chia thành ba đội, khoảng cách giữa mỗi đội không tới năm dặm, dùng một ít kỵ binh trong quân để phối hợp tác chiến, bảo đảm quân của các đội đi tới đồng đều, tạo thành một hình rẽ quạt trải dài trên ba trăm dặm, giống như một bàn tay khổng lồ, chậm rãi vươn về phía Thiết Huyết Trấn. Cùng lúc đó, Lương Trung Lưu hạ lệnh cho dân quân ở các địa phương cùng một ít quân thủ thành còn sót lại chia ra trấn thủ ở những nẻo đường quan trọng sau khi đại quân rời đi, canh giữ chặt chẽ những nơi hiểm yếu, không để cho Thiết Huyết Trấn thừa cơ chạy thoát. Những tin tức liên quan tới vị trí của Thiết Huyết Trấn mỗi ngày đều được đưa tới chỗ Lương Trung Lưu, sau khi lão xem qua sẽ ra chỉ thị cụ thể cho từng cánh quân. Trong năm cánh quân, đặc biệt cánh quân trung lộ bảy vạn người do Lương Trung Lưu đích thân chỉ huy nhô cao lên phía trước, giống như ngón giữa của một bàn tay, ngày nào cũng thẳng tiến về phía trước hiên ngang oai vệ, khí phách hùng dũng. Xem ra lần này Lương Trung Lưu hy vọng có thể đích thân dùng đại quân trung lộ của mình đánh tan Thiết Huyết Trấn. Đối mặt với sự bao vây tấn công của đại quân Đế quốc Kinh Hồng, Thiết Huyết Trấn giống như một thiếu nữ chân yếu tay mềm không có khả năng tự vệ, bị ép lui từng bước một về phía vùng rừng núi Tiếp Thiên. Xem ra bàn tay to lớn khổng lồ của tên đại hán dã man kia muốn tóm lấy thiếu nữ nuốt chửng, lúc ấy mới có thể cảm thấy hài lòng. Tuy nhiên đối mặt với phương thức chiến đấu như Bá Vương giương cung, ỷ vào sức mạnh để đè ép của đại hán kia, thiếu nữ Thiết Huyết Trấn cũng không phải là hoàn toàn không có sức phản kích. Trên thực tế, vị thiếu nữ có vẻ mặt đáng thương này đang mặc một bộ trang phục toàn là gai góc, trong tay sau lưng giấu một chiếc kéo to. Nếu như đại hán kia tiến tới quá nhanh, nàng sẽ xuất ra một kéo, trước hết trừ đi mầm móng gây họa cho nàng, sau đó mới ung dung rời đi trong khi đại hán kia đang quằn quại vì đau đớn. Hiện giờ, thiếu nữ đã bị dồn vào trong góc, lưng tựa vào núi Tiếp Thiên, có dấu hiệu không còn đường lui nữa. Hiện tại nên hoàn toàn lui vào trong rừng ẩn nấp, hay là đợi thời cơ xuất ra một kéo trúng vào chỗ hiểm của đối phương, đó đang là vấn đề nan giải đối với thiếu nữ Thiết Huyết Trấn. Ngày Mười Bảy tháng Mười Một, sau khi Thiết Huyết Trấn trải qua mấy ngày hành quân rút lui về phía sau, đến một vùng hoang dã còn cách vùng rừng núi Tiếp Thiên chừng hai mươi dặm, Thiển Thủy Thanh bèn triệu tập các tướng lĩnh dưới quyền dự hội nghị tác chiến. - Nhiều nhất hai ngày nữa, đại quân của Lương Trung Lưu sẽ ép tới sát bên cạnh chúng ta. Lần này là lần nghiên cứu và thảo luận cuối cùng trước khi quyết chiến, mọi người có ý kiến gì cứ việc nói ra! Mộc Huyết lập tức nói: - Ta không tán thành đánh trận này, quân địch binh lực hùng hậu, lần này còn mang theo rất nhiều tài nguyên vật tư, so với lần trước vội vàng thì lần này đã chuẩn bị kỹ hơn rất nhiều. Hơn nữa, chúng ta cũng không có cánh kỳ binh thứ hai để có thể tạo thế phục kích. Cho nên ta đề nghị thừa dịp hành động của địch còn thong thả, lập tức nép sang một bên, trước khi năm cánh quân của bọn chúng khép chặt vòng vây, chúng ta sẽ đột phá vòng vây chạy tới miền Trung Đế quốc Kinh Hồng. Nếu như tới được nơi đó, chúng ta sẽ có không gian rộng rãi để hành động. Phương Hổ nói: - Vấn đề là trước khi đại chiến, chúng ta chỉ tạo tổn thất rất nhỏ ở miền Trung Đế quốc Kinh Hồng, cho nên thực lực của quân thủ thành ở đó vẫn còn rất mạnh. Tuy rằng hiện giờ người Đế quốc Kinh Hồng đã điều động rất nhiều binh lực đi về miền Đông, nhưng các thành trấn ở đó muốn tự bảo vệ cũng không thành vấn đề. Chúng ta chỉ có tư cách vừa đánh vừa chạy, không có tư cách công thành, nếu chạy tới đó, chỉ e nửa bước cũng khó đi. Vô Song cũng nói: - Nhất là đi trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, đường sá xa xôi, chúng ta căn bản là không thể thoát khỏi tai mắt của người Đế quốc Kinh Hồng, rất có thể chưa chạy tới miền Trung đã bị Lương Trung Lưu chỉ huy đại quân vây đánh. Hơn nữa phía Tây và phía Bắc của Đế quốc Kinh Hồng đều có rất đông quân trấn thủ biên giới, một khi thành Bá Nghiệp lại điều động binh lực quay ngược về miền Trung, chúng ta muốn chạy cũng không có đường chạy. Bích Không Tình thì nói: - Cho tới bây giờ, thành Bá Nghiệp vẫn phái ra đại quân bao vây chúng ta lấy quân thủ thành làm quân chủ lực, chuyện này có nghĩa là, một mặt bọn chúng vẫn muốn tiêu diệt chúng ta, nhưng mặt khác cũng cho thấy áp lực đang đè nặng lên các vùng biên giới của bọn chúng, không phải dễ dàng rút quân biên giới đi. Nếu như chúng ta có thể tiêu diệt được cánh quân của Lương Trung Lưu này, như vậy những ngày sau đó sẽ yên ổn hơn rất nhiều. Mộc Huyết lạnh lùng nói: - Hai mươi ba vạn đại quân, trong đó còn có ba vạn quân biên giới làm chủ lực, ngươi muốn làm chuyện bắt chim trên trời, đâu dễ dàng như vậy được! Thác Bạt Khai Sơn cũng cau mày nói: - Có bài học của lần trước, đừng nói chúng ta không có kỳ binh, cho dù có kỳ binh, cũng khó mà đánh cho bọn chúng phải lung lay. Nghe nói Lương Trung Lưu đã hạ tử lệnh, không cần biết phe tấn công sử dụng thủ đoạn như thế nào, tất cả quân Đế quốc Kinh Hồng nếu gặp sự phản kháng của Thiết Huyết Trấn, đều phải đánh cho đến chết! Kẻ nào lâm trận bỏ chạy, giết chết không tha, tử lệnh này bao gồm những Đại tướng cầm quân trong đó, bất kể thân phận, phàm kẻ không nỗ lực chiến đấu, giết ngay lập tức! Nghe nói mấy tên quan quân lần trước cho quân rút lui về phía sau trong trận đại chiến thành Bình Dương đều đã bị bắt, sau đó đưa về thành Bá Nghiệp xử lý. Mà căn cứ theo giọng điệu của Lương Trung Lưu, e rằng một tên cũng không thoát, kết cục chỉ có chết mà thôi. Chính vì như vậy, cho dù quân thủ thành yếu ớt, nhưng chúng ta cũng rất khó làm cho bọn chúng trở nên rối loạn! Tây Lĩnh Dã cười hăng hắc: - Đánh giặc đương nhiên không thể hy vọng rằng địch nhân bất tài, tuy nhiên, chiến tranh cũng không phải cứ hạ một đạo tử lệnh, bọn binh sĩ nhất định sẽ dũng cảm chiến đấu. Thiết Phong Kỳ dũng mãnh như vậy, nhưng trong lúc thủ ở thành Bình Dương, không phải lúc đó cũng không dám nói ra rằng mình đã đi sai đường, viện quân sẽ không tới kịp hay sao? Cho dù quân lệnh của Lương Trung Lưu có hung hăng đi nữa, chẳng qua chỉ để dọa người, nếu thật sự quân của lão ta đại bại, binh sĩ vẫn phải bỏ chạy giữ mạng mà thôi. Lần trước mười mấy vạn đại quân bỏ chạy tán loạn, không phải là Lương Trung Lưu chỉ có thể nắm đầu bọn quan quân đầu lĩnh mà xử tội, bất lực đối với binh sĩ hay sao? Quân đoàn Ưng Dương ta khi trước sĩ khí cũng không yếu, nhưng năm trước bị hai vạn kỳ binh của địch bất ngờ bọc hậu, làm rối loạn hoàn toàn trận hình của chúng ta. Đối mặt với tình cảnh như vậy, cho dù là quân nhân dũng cảm, gặp phải tập kích bất thình lình cũng vẫn sợ hãi như thường. Nhất là bên ta càng thắng càng hung hãn, càng thắng thường xuyên, đối phương càng tỏ ra sợ hãi! - Vấn đề là phải làm như thế nào mới có thể đánh bại địch nhân? Mộc Huyết hỏi lại. Bích Không Tình lập tức trả lời: - Trong quân sự có một câu châm ngôn: Không cần biết ngươi tới mấy đường, ta chỉ đi một đường. Đối phó với chiến thuật bao vây tấn công, biện pháp tốt nhất luôn luôn là tập trung binh lực tấn công một đường, hợp lại mà giết! Thác Bạt Khai Sơn lại nói: - Mặc dù địch nhân có tới năm cánh quân, nhưng lại bị lệ thuộc chỉ huy, không phải mạnh ai nấy đánh. Khoảng cách giữa hai cánh quân của chúng có hạn, binh lực mỗi một cánh quân như vậy vẫn nhiều hơn binh lực của Thiết Huyết Trấn ta. Lương Trung Lưu lão luyện thành thục, tuy là bao vây tấn công, nhưng phân chia ra mà không yếu. Hợp lại mà giết, cũng không nhất định có thể giết được, nếu không cẩn thận có thể sa chân vào vũng bùn, không rút lên được! Tây Lĩnh Dã nói: - Cho nên chúng ta cần phải sử dụng một chiêu đặc biệt với bọn chúng! Mọi người cùng hỏi: - Là chiêu gì vậy? Tây Lĩnh Dã thốt ra mấy tiếng lạnh như băng: - Xuyên ra sau lưng đánh ngược lại, tiền hậu giáp công! Mọi người lập tức trầm ngâm không nói gì. O0o Xuyên ra sau lưng đánh ngược lại là một chiến thuật linh động và hiệu quả để đối phó với quân địch sử dụng chiến thuật bao vây tiêu diệt, nếu như thực hiện thành công, uy lực của nó hết sức kinh người. Phàm kẻ sử dụng chiến thuật bao vây tấn công, trừ phi thực lực hùng hậu đến nỗi binh lực có thể bao phủ toàn bộ diện tích chiến trường, nếu không, giữa các cánh quân với nhau đương nhiên sẽ tồn tại những khoảng trống. Chính vì như vậy, coi như đã để cho đối thủ có cơ hội lợi dụng. Một tình huống xuyên ra sau lưng đánh ngược lại thông thường chính là, cho quân chủ lực thu hút quân địch ở mặt trước, phái một cánh quân yểm trợ xuyên ra sau lưng đánh ngược lại, giống như trận chiến đại bại của Quân đoàn Ưng Dương chính là như vậy. Trong chiến tranh, tình huống dùng cánh quân yểm trợ để xuyên ra sau lưng đánh ngược lại rất thường thấy, mục đích của nó là để chia cắt quân địch, hình thành thế uy hiếp ở mặt sau, phối hợp với quân chủ lực hoàn thành nhiệm vụ bao vây tiêu diệt và truy kích quân địch. Chiến thuật này hợp với nguyên lý chiến tranh kinh điển: "Dùng chính binh tập trung, dùng kỳ binh mà thủ thắng". Nhưng tình huống cả cánh quân chủ lực xuyên ra sau lưng đánh ngược lại là rất ít thấy trong chiến tranh, thông thường chỉ sử dụng khi phát hiện ra thế cục bất lợi, lấy một số ít quân ở lại dụ địch, còn quân chủ lực rời đi chiến trường trước khi quân địch kịp siết chặt vòng vây, chiến thuật này thích hợp trong hình huống lấy yếu chống mạnh, lấy ít chống nhiều. Bởi vì chiến thuật xuyên ra sau lưng đánh ngược lại yêu cầu phải bí mật, phải nhanh nhẹn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chiếm lĩnh địa điểm dự định. Mục đích của hành động xuyên ra sau lưng đánh ngược lại là uy hiếp mặt sau của địch, nhưng khi tiến hành chiến thuật này, bên sườn của cánh quân mình cũng sẽ lộ ra trước mặt quân địch. Một khi hành động xuyên ra sau lưng bị địch phát hiện, phương hướng xuyên qua bị địch biết rõ, lúc ấy hành động xuyên ra sau lưng sẽ bị địch lập tức ngăn chặn, hậu quả là bị quân địch chia cắt ngược lại, bao vây tiêu diệt. Bởi vậy tính phiêu lưu của chiến thuật này cũng rất lớn, có thể nói là sự phiêu lưu mạo hiểm ngang với thắng lợi đạt được. Trong lịch sử phàm là kẻ nào dám sử dụng chiến thuật này, nếu không phải là hạng người to gan lớn mật thì chính là kẻ cùng đường. Nếu cánh quân yểm trợ xuyên qua thất bại, nhờ vào quân chủ lực còn đầy đủ, vẫn còn có thể đánh một trận nữa, coi như cũng còn thuốc chữa. Nhưng nếu cánh quân chủ lực xuyên qua thất bại, coi như đại nạn giáng xuống đầu, cho dù quan chỉ huy có tài giỏi đến đâu, gặp phải tình huống này cũng không thể nào xoay chuyển tình thế. Dựa theo đề nghị của Tây Lĩnh Dã, Thiết Huyết Trấn đưa quân chủ lực theo khoảng trống giữa các cánh quân của đối phương thoát ra ngoài, nhờ vào lộ trình hành quân chính xác và ưu thế về tốc độ, tranh trước địch nhân một bước khống chế địa hình có lợi. Cánh quân chịu trách nhiệm hấp dẫn quân địch chẳng những phải thoát khỏi vòng vây của địch đúng lúc, còn phải dẫn dụ địch nhân chạy tới địa điểm phục kích đã định trước, hoàn thành phần quan trọng nhất trong chiến thuật xuyên ra sau lưng đánh ngược lại: Bao vây tiêu diệt từng phần. Thiết Huyết Trấn phải thông qua một loạt thủ đoạn như xuyên qua vòng vây, chạy tới địa điểm, ẩn nấp phục kích, bốn phía vây đánh...để hoàn thành nhiệm vụ đánh tan một cánh quân của địch. Giống như trước năm ngón tay của địch như núi đang đè ép tới, trước hết phải tập trung toàn lực bẻ gãy một ngón, sau đó lại tiếp tục bẻ dần những ngón còn lại. Bởi vì tình huống mà Thiết Huyết Trấn đang gặp phải hiện tại có điểm đặc thù, sau khi trải qua một loạt hành động với yêu cầu cao như vậy, Thiết Huyết Trấn không thể được một trận thắng huy hoàng, mà chỉ là bao vây tiêu diệt được một cánh quân trong số năm cánh quân khổng lồ của địch mà thôi, nhờ vậy sẽ xé rách được một lỗ hổng giữa vòng vây. Chưa kể lúc chạy ra sau lưng địch còn phải đối mặt với địch nhân có binh lực gấp mấy lần mình, rồi phải tiến hành một loạt mấy trận chiến mới có thể hoàn thành nhiện vụ phá địch. So sánh với chiến thuật bao vây tiêu diệt, Thiết Huyết Trấn không chỉ cần một trận thắng mang tính chiến thuật, mà là cần một chuỗi trận thắng liên tiếp mang tính chiến thuật. Mà bọn họ cũng không phải chỉ tiến hành một thủ đoạn chiến thuật, mà là nhiều loại thủ đoạn chiến thuật phối hợp vận dụng. Chỉ có như vậy mới có thể triệt tiêu được thế kém về chiến lược có thể đưa bản thân mình tới kết cục bị diệt vong. Cho nên nếu như Thiển Thủy Thanh quyết định sử dụng chiến thuật này, như vậy Thiết Huyết Trấn sẽ gặp phải hậu quả là không thắng thì vong! Đề nghị của Tây Lĩnh Dã có thể nói là một cái bẫy sinh mạng đầy hấp dẫn. Trong chuyện này, thách thức của Thiết Huyết Trấn không phải là tài năng của quan chỉ huy, mà là năng lực chấp hành nhiệm vụ của thuộc hạ...cộng thêm một chút may mắn. Trong chiến thuật này, năng lực chấp hành của các tướng sĩ quyết định sự sống chết của cả cánh quân. Bởi vậy, Tây Lĩnh Dã vừa đưa ra chiến thuật này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Thiển Thủy Thanh. Chiến thuật mà Tây Lĩnh Dã đề nghị không có vấn đề gì, chuyện đáng lưu ý duy nhất chính là tính phiêu lưu mạo hiểm tồn tại song song với thời cơ tốt, khả năng thắng lợi cũng tương đương với khả năng diệt vong. Thành, chỉ có nghĩa là Thiết Huyết Trấn đại thắng thêm một trận. Bại, ắt vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên. Thời điểm này hoàn toàn giống như thời điểm xông ra thành Đại Lương khi trước, quyền quyết định lại đè nặng trên hai vai Thiển Thủy Thanh. Giờ phút này, bất kể hắn quyết định như thế nào đều có nghĩa rằng, hoặc là Thiết Huyết Trấn sẽ đi trên con đường thành công rực rỡ, hoặc bước vào con đường tai họa ngập đầu.