Đế Quốc Thiên Phong
Chương 149 : Nơi xa có cỏ cây
Trên thuyền hoa, Nhạc Thanh Âm một mình lẻ bóng dưới ánh đèn, trong lòng chua xót không bút nào tả xiết.
Từ sau khi Thiển Thủy Thanh tới thành Thương Thiên, chưa bao giờ tới thăm nàng lấy một lần, làm cho trong lòng nàng cũng khó tránh khỏi hoài nghi, không biết rằng trong lòng nam nhân kia có hình bóng của nàng hay không nữa...
Ngẫm nghĩ lại thấy cũng buồn cười, từ sau khi chia tay ở thành Thanh Dã, không biết vì sau nàng lại thấy thương nhớ hắn. Chuyện nhất kiến chung tình như thế này vốn nàng vẫn không tin, không ngờ nó lại thật sự đến với chính nàng.
Tuy nhiên hắn đã tiếp nhận một mảnh thâm tình của nàng, nhưng sao không thấy báo đáp gì?
Nếu như trong lòng hắn quả thật có nàng, ít nhất trong thời gian hắn ở thành Thương Thiên cũng phải tới liếc mắt qua nàng một chút, chỉ cần nói vài câu cũng đủ lắm rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhạc Thanh Âm càng cảm thấy bứt rứt không yên.
Chuyện hôn ước giữa Thiển Thủy Thanh và Vân Nghê hiện giờ đã truyền đi khắp thành Thương Thiên, bây giờ mọi người đều biết lời đồn về chuyện trên thảo nguyên Phong Nhiêu năm xưa nay đã trở thành sự thật, ai nấy đều vui mừng cho cả hai người, mấy ai biết tới, quan tâm tới đệ nhất danh kỹ sông Hoài này chứ?
Nếu nói đúng ra, chỉ sợ cũng mang tiếng là một nữ nhân không tốt, phá hư chuyện của người khác mà thôi.
Sắc trời đã tối, Nhạc Thanh Âm khẽ thở dài, đang muốn thổi tắt đèn quay về phòng ngủ.
Bên ngoài thuyền hoa chợt vang lên tiếng nhạc réo rắt êm tai.
Tuy tiếng nhạc thánh thót dễ nghe nhưng dường như người gảy đàn không giỏi lắm, tiếng đàn nổi lên hơi chệch choạc nhưng nghe rất vui tai. Âm luật độc đáo của khúc nhạc làm rung động lòng nàng, cả người nàng run lên từng chập, đây rõ ràng là khúc Tướng quân lệnh mà nàng đã từng đàn trên lầu Túy Hoa ở thành Thanh Dã ngày trước.
Một giọng nói sang sảng vang lên làm cho Nhạc Thanh Âm vô cùng kích động:
- Thiển Thủy Thanh cầu kiến Nhạc Thanh Âm Nhạc tiểu thư, xin tiểu thư xuất hiện cùng gặp gỡ!
Nhạc Thanh Âm lao ra ngoài khoang thuyền, trên sông Hoài, Thiển Thủy Thanh khoác áo trắng phất phơ trong gió, đang ngồi trên mũi một chiếc thuyền con, gác trên đùi hắn là chiếc đàn cổ khi xưa Nhạc Thanh Âm đã tặng, sau lưng hắn là Cơ Nhược Tử đang mỉm cười giơ tay vẫy vẫy.
Rốt cục, chàng đã tới!
Thuyền con tới gần, Thiển Thủy Thanh bước lên thuyền hoa của Nhạc Thanh Âm, dưới bóng trăng chiếu rọi, thân hình của hắn trông càng có vẻ hùng tráng khôi ngô.
Thiển Thủy Thanh khẽ ôm eo Nhạc Thanh Âm cười nói:
- Ta biết thời gian qua ta không tới, chỉ sợ làm cho nàng phải tủi thân, tiếc rằng công chuyện quá nhiều, không thể không lo lắng xong xuôi rồi mới có thể tới được!
Nhạc Thanh Âm thẹn thùng đỏ mặt, thỏ thẻ:
- Người ta không có nói rằng chàng phải tới đây mới được...
- Chỉ là ta muốn tới gặp nàng thôi!
Lời này làm cho Nhạc Thanh Âm cảm thấy trong lòng vui sướng.
- Lần này ta đến ở chỗ nàng một thời gian có được không?
Nhạc Thanh Âm kinh hãi ngẩng đầu:
- Chàng muốn ở đây sao?
Thiển Thủy Thanh mỉm cười đáp:
- Ít thì năm ba ngày, nhiều thì bảy tám ngày, ta muốn làm một chuyện nhưng không ở chỗ thanh tĩnh thì không được. Trong thành Thương Thiên vô cùng náo nhiệt, trừ ra trên thuyền của nàng, chỉ sợ không còn chỗ nào thanh tĩnh.
Nhạc Thanh Âm nghe vậy mừng rỡ, ngã vào lòng Thiển Thủy Thanh, lòng nàng giờ đây không còn băn khoăn gì nữa.
O0o
Trên sông Hoài, thuyền hoa bập bềnh nhẹ trôi xuôi theo dòng nước.
Ở đầu thuyền, Thiển Thủy Thanh đang ngồi, trước mặt hắn có một chiếc bàn nhỏ, trên có giấy viết sẵn sàng. Hắn đang múa bút viết sách.
Bên trái hắn, Nhạc Thanh Âm đang gảy hồ cầm, chính là chiếc cổ cầm nàng đã tặng cho Thiển Thủy Thanh ngày trước. Lúc này mười ngón tay ngà ngọc của nàng tung tăng như múa trên hồ cầm, tấu vang những âm thanh tuyệt diệu như tiếng nhạc trời, khiến cho người ở hai bên bờ sông Hoài nghe thấy đều phải dừng chân lại lắng nghe, không nỡ rời đi.
Cơ Nhược Tử mang tới một mâm điểm tâm cho Thiển Thủy Thanh, bàn tay ngà ngọc của nàng nhón lấy một chiếc bánh bột trắng muốt, cho vào miệng Thiển Thủy Thanh.
Một bức tranh đẹp tuyệt cứ như vậy bày ra trên sông Hoài, một người là tuyệt sắc giai nhân trong ba ngàn mỹ nữ hậu cung, người kia là một hoa khôi nơi dân dã, từng làm cho biết bao tài tử phải uốn gối khom lưng. Nếu nói về danh vọng, chưa chắc ai đã kém hơn ai, nếu luận về tài sắc, ai cũng có sở trường riêng của mình. Cả hai đồng thời yêu mến một nam nhân, cùng nhau hầu hạ một nam nhân, trong số những người dùng ngòi bút kiếm sống trong thiên hạ, không ai có phúc như hắn.
Thiển Thủy Thanh đến thuyền hoa của Nhạc Thanh Âm đã được ba ngày, trong ba ngày này, Thiển Thủy Thanh không hỏi gì tới thế sự bên ngoài, dường như không quan tâm gì tới bên ngoài nữa.
Trong lòng yên ổn, mọi chuyện thuận theo tự nhiên, Thiển Thủy Thanh chỉ cầu mong có vậy.
Chỉ là mấy ngày nay, hắn vẫn đối xử với Nhạc Thanh Âm bằng lễ chứ không phải bằng tình, mỗi ngày sớm tối bên nhau, nhưng không tiến xa hơn chuyện tiếp xúc cơ thể.
Hắn đang toàn tâm toàn ý làm một chuyện mà hôm trước hắn chợt nghĩ ra trên lầu Bách Hoa: Sáng tác binh thư.
Nét bút như rồng bay phượng múa trên mặt giấy, từng lời văn nối tiếp nhau tuôn ra như suối, nét chữ vô cùng cứng cáp. Đến khi Thiển Thủy Thanh viết xong nét bút cuối cùng ung dung tiêu sái, hắn thở ra một hơi thật dài:
- Mất thời gian ba ngày, rốt cục đã viết xong.
Cơ Nhược Tử che miệng cười khẽ:
- Kẻ viết sách trong thiên hạ không có người nào viết nhanh được như Tướng quân.
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:
- Ba ngày viết xong một quyển binh thư, ta cũng đã thấy chậm lắm rồi. Ta ở trên thuyền này ba ngày trời, Thanh Âm đàn tấu cho ta đã ba ngày, người dân hai bên sông Hoài có phúc, cũng được hưởng thụ ba ngày. Vốn tính ta nhỏ mọn, ước gì mau mau viết xong, sau đó ôm lấy Thanh Âm trở về phủ, để cho chỉ mình ta được nghe tiếng nhạc vô song của nàng, không muốn chia sẻ cho người khác, nhưng muốn vậy mà làm không được!
Nhạc Thanh Âm nghe Thiển Thủy Thanh cất tiếng bèn dừng tay, tiếng nhạc lập tức ngưng bặt, nàng trừng mắt liếc Thiển Thủy Thanh một cái, nhưng lời nói ra lại vô cùng quyến rũ đa tình:
- Miệng lưỡi chàng quá trơn tru, sớm biết như thế, ta không cần vất vả vì chàng như vậy!
Cơ Nhược Tử cười lớn đẩy Nhạc Thanh Âm vào lòng Thiển Thủy Thanh:
- Đừng nói nữa, tỷ phải trông mong chàng hoàn thành cho sớm, sau đó còn tranh thủ bên nhau cho vơi bớt nhớ nhung.
Nhạc Thanh Âm khẩn trương, vung tay muốn đánh Cơ Nhược Tử, Cơ Nhược Tử cười to tránh khỏi, tiện tay cầm lấy binh thư:
- Đừng náo loạn nữa, hai người cứ âu yếm bên nhau, ta muốn xem binh thư này trước đã.
Dứt lời, nàng bắt đầu cao giọng đọc:
- Đạo dùng binh là đại sự quốc gia, việc sinh tử cũng không thể không xét. Nghe theo kế sách của ta, đem ra sử dụng ắt thắng, vậy nên giữ lại. Không nghe theo kế sách của ta, có sử dụng cũng bại, vậy nên vứt đi. Kế sách hay ắt tạo ra thanh thế, thanh thế tạo ra quyền lực. Đạo dùng binh, chính là xảo quyệt.
- Ủa?
Đọc xong câu đầu tiên của cuốn binh thư, Cơ Nhược Tử lắp bắp kinh hoàng.
Từ khi Thiển Thủy Thanh nói muốn thay thế địa vị thần thánh của Triệu Cuồng Ngôn trong Đế quốc, Cơ Nhược Tử vẫn nửa tin nửa ngờ về chuyện này.
Nàng tin Thiển Thủy Thanh là một chiến tướng xuất sắc, nhưng nói về chuyện sáng tác binh thư, dù sao đó cũng là chuyện mà một vị đại sư giỏi về binh pháp mới có thể làm được. Tuy Thiển Thủy Thanh là nhân tài mới vừa xuất hiện của Đế quốc Thiên Phong, là danh tướng trẻ tuổi xuất sắc hiện tại, nhưng vẫn còn chưa đạt tới cảnh giới của một vị đại sư về binh pháp.
Tuy nhiên đoạn mở đầu của cuốn binh thư này đã nêu lên được ý thiết yếu nhất, nhất là câu dùng binh là xảo quyệt kia đã làm cho nàng chấn động vô cùng.
Lúc này nàng đã bị cuốn binh thư hấp dẫn, không nhịn được bèn tiếp tục mở ra đọc:
"Chuyện gì cũng có khả năng, dùng cũng như không dùng, gần cũng như xa, xa cũng như gần. Lợi thì nên dụ dỗ, loạn thì phải chọn ra mà dùng, đầy đủ thì nên chuẩn bị, mạnh thì nên tránh, giận mà không loạn, thấp mà không hèn, lấy khỏe đánh mệt, thân thì chia rẽ. Công kỳ bất bị, xuất kỳ bất ý, ấy là mấu chốt giành thắng lợi của đạo dùng binh, không thể không nói ra trước ở đây..."
Cơ Nhược Tử càng xem càng kinh hãi, vốn nàng không thừa nhận rằng Thiển Thủy Thanh có thể dùng thời gian ba ngày viết ra một tác phẩm quân sự có giá trị, nghĩ rằng có lẽ hắn chỉ nhất thời nổi hứng mà thôi. Mặc dù nàng bội phục Thiển Thủy Thanh là thiên tài quân sự, nhưng cũng không thừa nhận rằng hắn có thể phát triển những cái mà người trước chưa nghĩ tới, làm thay đổi bộ mặt của chiến tranh.
Tuy nhiên sau khi Thiển Thủy Thanh dùng thời gian ba ngày viết ra cuốn binh thư này, Cơ Nhược Tử mất hơn nửa canh giờ rốt cục đã đọc xong toàn bộ, ánh mắt của nàng đã từ kinh ngạc dần dần chuyển sang thành tâm bội phục.
"Quyển binh thư này chắc chắn sẽ trở thành kỳ thư thiên hạ lưu danh đời đời."
Cơ Nhược Tử thầm nhủ trong lòng.
Thiển Thủy Thanh mỉm cười tay ôm eo Nhạc Thanh Âm khẽ siết chặt một chút.
Đó là lẽ tự nhiên, chẳng có gì là kỳ lạ.
Tôn Tử binh pháp vốn là quyển kỳ thư binh pháp đệ nhất trên thế giới trước kia của hắn, truyền ra đã hai ngàn năm, không biết bao nhiêu người sùng bái, không biết bao nhiêu lời hay ý đẹp lưu truyền mãi tận đời sau.
Từ lúc hắn tới thế giới này cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa từng lợi dụng ưu thế của thế giới trước kia, hôm nay lợi dụng một lần. Nếu đã lợi dụng thì phải làm sao cho kinh thiên động địa, bèn sao chép nguyên cả cuốn Tôn Tử binh pháp ra.
Dù là như vậy, hắn vẫn còn ngại rằng chưa đủ.
Tôn Tử binh pháp chân chính thật ra tổng cộng chỉ có hơn một vạn chữ mà thôi.
Vào thời của Tôn Võ, sách viết trên thẻ tre, việc viết lách vô cùng bất lợi, vì vậy lúc ấy văn tự dùng để ghi chép vốn là lời ít ý nhiều, hận không thể dùng một chữ mà tả được ý của một câu. Một quyển Tôn Tử binh pháp vạn chữ viết xong lúc ban đầu, phải dùng tới một chiếc xe ngựa lớn chở thẻ tre mới hết.
Cái gọi là tài học năm xe chính là bắt nguồn từ đó.
Bởi vậy tuy rằng Tôn Tử binh pháp chỉ có hơn vạn chữ, nhưng nội dung trong đó đã bao quát toàn diện, gần như hàm chứa tất cả hiểu biết về chiến tranh của cả đời Tôn Võ.
Nếu ở hiện tại, viết nội dung một vạn chữ trên Internet, các tay viết chỉ cần mất ba giờ đã có thể hoàn thành, cần gì phải làm phiền đại giá của Tôn Võ mất tới ba năm sáng tác cùng với tâm huyết cả một đời ông.
Có thể thấy chất lượng và số lượng cảu văn tự liên quan trực tiếp với nhau như thế nào.
Nếu hiện tại viết trên Internet với tốc độ như vậy, ngay cả cửa ải viết miễn phí cũng không qua được, cho dù là kỳ thư thiên hạ, tác giả cũng chỉ có chết đói mà thôi.
Thời đại khác nhau, nhu cầu cũng khác nhau.
Thời đại của Đế quốc Thiên Phong lúc này là thời kỳ phong kiến đã hoàn thành kỹ thuật in ấn và chế tạo ra giấy, các phát minh quan trọng trong thời kỳ phong kiến cũng đã xuất hiện, chiến tranh cũng chỉ còn kém hỏa khí một chút mà thôi, trong tình hình như vậy, một quyển sách có hơn mười vạn chữ là chuyện rất bình thường. Bởi vậy Thiển Thủy Thanh không chỉ sao chép ra một quyển Tôn Tử binh pháp theo trí nhớ, thậm chí ngay cả Tam Thập lục kế, Cổ Kim Chiến Thuật bách khoa toàn thư, cùng với lý giải về chiến tranh của các thời đại, hắn cũng hăng hái viết hết ra.
Nếu nói Tôn Tử binh pháp là một tác phẩm trứ danh nổi tiếng hàng đầu, viết ra một tư tưởng binh pháp mà không có chi tiết cụ thể, vì vậy mà thích hợp sử dụng trong bất cứ thời đại nào. Như vậy Thiển Thủy Thanh dựa trên cơ sở ấy mà bổ sung những trận pháp điển hình của cả hai thế giới, dùng chiến trận thực tế để giải thích minh họa và hoàn thiện tư tưởng ấy. Không chỉ hắn kết tinh được trí tuệ phi phàm của người xưa, mà còn kết hợp hoàn thiện cả những chi tiết hoàn mỹ và tầm nhìn của người đời sau qua nhiều thời đại.
Không phải trên đại lục Quan Lan không có binh thư, chỉ là theo như Thiển Thủy Thanh thấy, trình độ lý luận của thế giới này vẫn còn thấp hơn trình độ thông thường. Chuyện này có lẽ có liên quan đến chuyện thế giới này thiếu thốn một nền văn hóa phồn vinh.
Cũng vì như vậy, Thiển Thủy Thanh mới hạ quyết tâm viết ra một quyển Thiển thị binh pháp.
Hiện giờ hắn được coi là một Đại danh tướng của Đế quốc Thiên Phong, một nhân tài mới vừa xuất hiện. Tuy nhiên nếu không sáng tác ra một quyển lý thuyết về binh pháp, rốt cục cũng không thể xem như một đại sư về binh pháp.
Duy chỉ có đem những điều tâm đắc lãnh hội được về chiến tranh viết ra thành sách, sau khi xuất bản, sẽ đặt mình vào địa vị một đại sư binh pháp thành công.
Chuyện này nhìn qua thì đơn giản, thật ra ảnh hưởng rất sâu xa.
Triệu Cuồng Ngôn mượn danh nghĩa thần linh làm Quốc sư của Đế quốc Thiên Phong, tuy nhiên thần linh quá mờ ảo, ông trời quá xa xôi, rốt cục cũng không thể trở thành kim chỉ nam thích hợp cho hành vi hàng ngày của dân chúng.
Binh thư thì lại khác, một khi thành công, ắt thiên hạ sẽ vĩnh viễn nhớ tới tác giả binh thư, đương nhiên cũng sẽ đem lòng bái phục.
Đồng thời, nó cũng sẽ trở thành một thanh bảo kiếm hộ thân có lợi nhất cho Thiển Thủy Thanh ở trong triều.
Mặc dù quyển binh thư này làm hao tổn tâm huyết của Thiển Thủy Thanh trong thời gian ba ngày, số lượng chữ của nó lên tới trên dưới tám vạn, nhưng một khi nó ra đời, nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người chấn động.
Quyển binh thư này vốn lấy từ căn bản của Tôn Tử binh pháp, lại được Thiển Thủy Thanh sáng tạo thêm, cho nên thậm chí nó đã gần như vượt qua Tôn Tử binh pháp.
Bởi vậy dù Cơ Nhược Tử là một nữ nhân không hiểu biết lắm về quân sự, nhưng sau khi đọc xong quyển binh thư này cũng cảm thấy mê ly hấp dẫn, khoái chí vô cùng, đọc đến nỗi tóc gáy phải dựng đứng lên. Cũng nhờ vậy mà sau khi Cơ Nhược Tử xem xong, hiểu biết về chiến tranh của nàng lập tức cũng tăng lên đáng kể.
Ngay cả Nhạc Thanh Âm là một nữ nhân hoàn toàn không biết gì về quân sự, nhưng sau khi xem xong binh thư cũng cảm thấy mới mẻ hấp dẫn, rốt cục cũng hiểu ra nghệ thuật chiến tranh lại có học vấn dồi dào trong đó, cũng không chỉ đơn giản là chuyện hai bên so sánh võ lực với nhau, bên nào liều mạng không sợ chết là có thể giải quyết vấn đề.
Vì vậy, ánh mắt hai nữ nhân nhìn Thiển Thủy Thanh càng trở nên ngưỡng mộ nhiều hơn, tình yêu dành cho hắn lại càng sâu đậm hơn.
Được một đấng lang quân như vậy, còn cầu gì hơn nữa? Thiển Thủy Thanh là danh tướng tài ba, giờ phút này không ai có thể phủ nhận được nữa!
Lúc này Cơ Nhược Tử đọc xong quyển binh thư, không còn đè nén nổi tình yêu sâu đậm trong lòng, lập tức ngã vào người Thiển Thủy Thanh, giọng trìu mến:
- Thiển Thủy Thanh ôi Thiển Thủy Thanh, cho tới bây giờ quả thật ta đã bội phục chàng. Cơ Nhược Tử ta tự nhận kém cỏi không bằng, từ đây về sau, không bao giờ dám tự nhận là mình thông minh trước mặt chàng nữa!
Nhạc Thanh Âm lại từ từ nói:
- Quyển binh thư này được viết ra trên thuyền hoa của Nhạc Thanh Âm, từ nay về sau, thuyền hoa của Thanh Âm cũng nhờ đó mà nổi danh, cùng hưởng nhờ vinh quang của quyển binh thư ấy. Thiển lang đối xử như vậy, trong lòng ta sao lại không hiểu, xin tạ ơn Thiển lang trước đã!
- Rốt cục cũng phải có gì báo đáp mới được!
Thiển Thủy Thanh mỉm cười đáp.
Cơ Nhược Tử che miệng cười duyên dáng:
- Nếu là như vậy, vì sao không dùng phương pháp trực tiếp cho xong?
Ý của Cơ Nhược Tử quá rõ ràng, Nhạc Thanh Âm xấu hổ đến mức đỏ mặt tía tai, cúi đầu không nói nên lời, Thiển Thủy Thanh cất tiếng cười như điên cuồng:
- Vốn ta định viết xong phải mất hết bảy ngày, không thể ngờ chỉ mất có ba ngày mà thôi. Đã còn lại bốn ngày, vì sao không ở lại trên thuyền hoa này, để bù đắp nỗi khổ tương tư của Thanh Âm bấy lâu nay?
Nhạc Thanh Âm nghe vậy kinh hãi, Thiển Thủy Thanh đã giơ tay ra bế nàng lên, đi vào phía trong khoang thuyền.
Giờ phút này hoàn thành xong tác phẩm của mình, tâm trạng của Thiển Thủy Thanh vô cùng hưng phấn thoải mái, hắn không còn băn khoăn gì nữa. Hắn nhất định phải âu yếm nữ nhân đã chờ đợi hắn một thời gian dài này, để bù đắp lại những ngày trông ngóng chờ mong của nàng, lấp đầy trái tim trống rỗng của nàng, thỏa mãn nhu cầu sâu trong đáy lòng nàng.
Tình yêu bừng bừng như lửa cháy trong nháy mắt đã tràn khập cả khoang trong nho nhỏ, thuyền hoa bập bềnh theo sóng, làm dậy lên lửa dục cuồng nhiệt trong lòng cả hai người.
Hai tay của Nhạc Thanh Âm ôm chặt lấy cổ Thiển Thủy Thanh, ánh mắt nàng ngập tràn mê đắm, ánh lên hạnh phúc sáng ngời.
Môi Thiển Thủy Thanh chạm vào môi nàng trong khoảnh khắc, dường như đã chạm tới đáy lòng nàng, tay hắn lướt trên người nàng, từng món trang phục trên thân nàng dần dần rơi xuống. Trong nháy mắt Thiển Thủy Thanh đã cởi bỏ hết trang phục trên người nàng, cả một tòa thiên nhiên như ngọc lộ ra hoàn troàn, nhưng nàng vẫn không cảm thấy xấu hổ thẹn thùng, duy chỉ có lửa dục nóng bừng đang lan ra khắp toàn thân.
Chưa bao giờ Nhạc Thanh Âm có cảm giác khao khát được một nam nhân chiếm hữu như lúc này.
Nếu như nói tài hoa của nam nhân là thứ dễ làm cho nữ nhân động lòng nhất trên đời, như vậy tài hoa của Thiển Thủy Thanh đã phá tan hàng rào kiêu ngạo nhất mà nữ nhân có được, nữ nhân ấy, hắn cũng đã chiếm được vào tay.
Thiển Thủy Thanh ôm siết nàng vào lòng, thân thể của hai người tiếp xúc với nhau, trao đổi cảm xúc, sự ấm áp cho nhau, cảm nhận được lửa dục bừng bừng trên người đối phương, cũng cảm nhận được sự biến hóa của cả hai người.
Không cần bất cứ lời nói gì, cũng không cần giải thích, Thiển Thủy Thanh bắt đầu hành động một cách trực tiếp mà thẳng thắn.
Khi một cảm giác nóng rực tiến vào cơ thể Nhạc Thanh Âm, đi thẳng vào nơi sâu nhất, nàng cảm thấy thân thể của mình dường như đang bồng bềnh trên chín tầng mây, lại như đang lặn sâu nơi đáy biển. Tâm trạng của nàng quay cuồng theo từng động tác của Thiển Thủy Thanh, lên lên xuống xuống, tới tới lui lui. Nàng lớn tiếng rên rỉ, giải phóng hoàn toàn tình cảm ôm ấp trong lòng từ bấy lâu nay, không còn e ngại bất cứ điều gì nữa. Thậm chí ngay cả khoảnh khắc đau đớn đầu tiên cũng vì hạnh phúc và sung sướng ập đến ngập tràn làm cho biến mất không thấy tăm hơi.
Giờ phút này, Thiển Thủy Thanh cũng hoàn toàn mê đắm, thanh âm rên rỉ của Nhạc Thanh Âm có một sự hấp dẫn làm rung động lòng người. Dù sao nàng cũng là nữ nhân lớn lên trong chốn thanh lâu, tuy rằng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng ở lần đầu ân ái cũng đã tràn ngập phong tình. Nàng yêu Thiển Thủy Thanh thật lòng, bởi vậy trong giờ phút này cũng là toàn tâm toàn ý hiến dâng, hoàn toàn không có chống cự giả dối, cũng không có băn khoăn lo lắng không yên, chỉ cảm thấy tràn ngập sung sướng khi hai thân thể hòa quyện vào nhau.
Lúc này Nhạc Thanh Âm vô cùng chân thật, trong cả tình yêu và dục vọng không có gì là giả dối, tiếng rên rỉ của nàng phảng phất từ trên trời vọng xuống, hát lên khúc hoan ca êm dịu nhất trên thế gian này, hợp cùng những cử động quay cuồng như sóng biển nhấp nhô, hình thành một điệu ca múa vô cùng độc đáo.
Khúc ca múa tuyệt vời này chỉ có Thiển Thủy Thanh độc hưởng.
Thuyền hoa không còn lắc lư như trước, cửa khoang nhẹ mở ra, Cơ Nhược Tử nhìn trộm đôi nam nữ đang bộc lộ tình yêu vô cùng mạnh mẽ, trong mắt nàng cũng rực cháy lên ngọn lửa tình yêu và dục vọng.
Nàng vốn là người bất chấp đánh giá của người đời, cho nên lúc này cũng muốn vào cùng vui vầy với tình lang.
Ngay lập tức, Cơ Nhược Tử nhẹ nhàng bước vào, theo từng bước nàng đi tới, trang phục trên người cũng rơi dần xuống...
Chân trần đạp trên ván thuyền bằng gỗ không phát ra bất cứ tiếng động nào, cho đến khi nàng ôm chầm lấy tấm lưng rộng rãi của Thiển Thủy Thanh.
Nhạc Thanh Âm phát ra tiếng thét chói tai đầy xấu hổ, nhắm nghiền hai mắt, không dám nhìn cảnh tượng xấu hổ trước mặt mình. Cơ Nhược Tử khẽ cười:
- Có một số việc sớm muộn gì cũng phải xảy ra, bất kể là tốt hay xấu, tới sớm một chút còn hơn là muộn, Thủy Thanh chàng nói có phải không?
Thiển Thủy Thanh cười lớn vươn tay ôm chầm lấy Cơ Nhược Tử, siết chặt cả hai nàng vào lòng:
- Nếu là như vậy, hôm nay ta sẽ nhất tiễn xạ song điêu.
Cơ Nhược Tử cười duyên:
- Nếu như lang quân đã muốn, không dám trái ý chàng!
Đôi tay của Nhạc Thanh Âm lại đấm liên tục vào ngực Thiển Thủy Thanh, nhưng lúc này nàng không nói lời nào, chỉ có yên lặng chịu đựng.
Trong khoang thuyền tràn ngập ý Xuân, đây là hành vi hoang dâm đầu tiên của Thiển Thủy Thanh kể từ lúc hắn chào đời, không ngờ lại phát hiện ra cảm giác vô cùng khoái trá trong đời người...
O0o
Khoảng thời gian này có thể nói là thời gian an nhàn hiếm có trong kiếp sống trên lưng ngựa cả đời của Thiển Thủy Thanh.
Có được hai tuyệt sắc giai nhân bầu bạn, ngày ngày nghe đàn tán gẫu, âu yếm với nhau, cuộc sống như vậy quả thật vô cùng tiêu dao khoái lạc. Thiển Thủy Thanh trái ôm phải ấp, hưởng hết lạc thú của đời người, không khỏi cảm thấy những tháng ngày vui sướng như vậy vô cùng ngắn ngủi. Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã hết bốn ngày.
Sóng gió trong thành Thương Thiên rốt cục cũng đã tới thời điểm quan trọng nhất.
Hôm nay là ngày Nam Sơn Nhạc chính thức chấm dứt việc để tang, quay về triều chấp chính.
Từ sau khi binh sĩ của Thiết Phong Kỳ rút khỏi hẻm Hồ Đồng, đại kế phản công được chuẩn bị tỉ mỉ của Nam Sơn Nhạc cũng đã ngang nhiên triển khai.
Hiện giờ bên trong thành Thương Thiên, nơi nào cũng nghe được lời đồn về câu "Long khốn thiển than", ai nấy đều nói rằng chữ Thiển trong câu đó là chỉ Thiển Thủy Thanh, nghiệp lớn trăm năm của Đế quốc Thiên Phong chỉ sợ cuối cùng sẽ bị hủy trong tay Thiển Thủy Thanh.
Lời đồn lan tràn rộng rãi như vậy, nếu nói không lọt vào tai Hoàng đế là chuyện không có khả năng.
Nghe nói trong triều mỗi ngày vì tranh chấp chuyện này mà trở nên náo nhiệt như trời long đất lở, còn cách nhìn của Thương Dã Vọng về vấn đề này như thế nào, hiện giờ không ai biết được. Triệu Cuồng Ngôn đã chết, không ai có thể cho ông ta biết giải thích của lời tiên đoán ấy như vậy là chính xác hay không, tuy nhiên thái độ ung dung của Thiển Thủy Thanh có phần nào ra ngoài dự liệu của mọi người.
Suốt bảy ngày, hắn ở trên thuyền hoa của Nhạc Thanh Âm không rời đi nửa bước. Cho đến hết bảy ngày, Thiển Thủy Thanh mới chịu rời khỏi Hệ thống cấm nói bậyg ngực êm ái của mỹ nhân, mang theo vô số mùi vị ngọt ngào.
Khi trở lại phủ của mình, người chờ đợi hắn đã gấp như hoa nở hoa tàn, chỉ mới bảy ngày mà dường như thấy đã ba thu.
- Thiển thiếu, Nam Sơn Nhạc dụng tâm vô cùng ác độc, tạo ra lời đồn đãi, phỉ báng tư cách của ngươi, nếu không phản kích, sau này chúng ta sẽ rất khó khăn!
Người nói là Mộc Huyết.
- Không phải chuyện này chúng ta đã biết từ trước khi hắn phát động rồi sao?
Thiển Thủy Thanh làm như không có chuyện gì nghiêm trọng.
- Thế nhưng ngươi lại không làm ra phương pháp ứng đối gì cả!
- Chỉ là chưa tới lúc mà thôi.
Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Đúng rồi, hôm nay là ngày Nam Sơn Nhạc vào triều có phải không?
- Phải.
- Xem ra trong triều lại có một phen long tranh hổ đấu.
- Nhân vật chính đã trở lại, uất ức mà lão phải chịu trong thời gian vừa qua tự nhiên cũng muốn phát tác ra một phen, sợ rằng đám Công Tôn Thạch không chịu nổi.
- Chuyện này không quan trọng, không phải ta đã nói qua rồi sao, trên quan trường lúc nào cũng có chuyển đổi giữa tấn công và phòng thủ. Miệng lưỡi bọn chúng lợi hại thì cứ việc để cho bọn chúng ra oai, oai phong ở mặt này, chúng ta cũng không cần. Chỉ cần Công Tôn Thạch có thể đứng vững, Nam Sơn Nhạc càng oai phong, bệ hạ sẽ càng cảm thấy không hài lòng. Ngươi đừng tưởng rằng bệ hạ không biết gì cả, hiện giờ vì sao tin đồn kia lan rộng ra như vậy, e rằng bệ hạ thừa biết trong lòng.
Mộc Huyết ngập ngừng một chút:
- Ý ngươi muốn nói rằng, bệ hạ thừa biết đây là quỷ kế của Nam Sơn Nhạc hay sao?
- Cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, cái chết của Triệu Cuồng Ngôn làm cho bệ hạ vô cùng căm tức, nhưng không tìm ra nguyên nhân thật sự, e rằng trong lòng cũng không khỏi hoài nghi ta. Cho nên chúng ta phải làm một chuyện để chứng minh cho mình.
- Làm như thế nào?
Thiển Thủy Thanh trầm ngâm một chút, đang muốn trả lời, chợt có tên binh sĩ chạy từ ngoài vào bẩm báo:
- Thiển Tướng quân, bên ngoài có người cầu kiến.
- Ai vậy?
- Hắn nói tên là Long Thanh.
Công chúa Thương Mẫn ư? Vì sao nàng lại đến tìm mình?
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
32 chương
1059 chương
104 chương
23 chương
792 chương
33 chương