Đế Quốc Thiên Phong
Chương 129 : Sự điên cuồng sau cuối
Đều là quân nhân, bọn Mộc Huyết không thể nào không cảm khái, buồn bực trong lòng.
- Nếu Thạch Dung Hải còn sống, hắn cũng có thể coi như một nhân vật anh hùng, ta cũng không ngại kết giao bằng hữu với hắn...
Mộc Huyết chậm rãi nói.
Thác Bạt Khai Sơn trầm giọng nói:
- Ta đã ra lệnh cho binh sĩ hậu táng bọn Thạch Dung Hải, Hà Văn, đây là hành động tỏ lòng tôn trọng của chúng ta với bọn chúng!
Mộc Huyết gật đầu, xem như đồng ý với hành động của Thác Bạt Khai Sơn.
Một tên binh sĩ chạy tới bẩm báo:
- Mộc Tướng quân, Thác Bạt Tướng quân, Bích Tướng quân đã dẫn quân tới, lúc này đang đứng chờ ngoài cửa cốc.
Mộc Huyết và Thác Bạt Khai Sơn đồng thời liếc mắt nhìn nhau.
- Bây giờ mới tới hay sao?
Mộc Huyết hỏi lại.
- Dạ, hiện giờ các chiến sĩ đang dọn dẹp đá ngoài cửa cốc, phỏng chừng không bao lâu nữa có thể dọn thông đường, cho nên Bích Tướng quân quyết định không đi qua sơn đạo nữa, mà ở cửa cốc chờ đợi chúng ta.
Mộc Huyết ngây ra một chút, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận.
Bọn khốn này, bọn chúng có biết rằng vì bọn chúng tới trễ làm lỡ mất thời cơ chiến đấu mà trận chiến phục kích này hai cánh quân của mình và Thác Bạt Khai Sơn đánh vô cùng vất vả hay không?
Nửa canh giờ sau, rốt cục đường qua hạp cốc Phong Minh đã được đả thông. Đứng từ xa nhìn lại, đại kỳ của Thiết Phong Kỳ đang tung bay phấp phới, Bích Không Tình đang đứng đầu tiên, sau lưng hắn là bọn Sở Hâm Lâm và Mục Sa Nhĩ, chỉ không thấy Phương Hổ đâu. Trong toàn Thiết Phong Kỳ, không thấy bất cứ chiến sĩ Hổ Báo Doanh nào ở đó.
- Bích Không Tình, ngươi làm hỏng thời cơ chiến đấu, suýt nữa để cho Thạch Dung Hải phản kích lật ngược thế cờ, rốt cục ngươi có tư tâm gì đây?
Người còn chưa tới, Mộc Huyết đang giục ngựa chạy đã hét vang, thanh âm của hắn quanh quẩn trong hạp cốc Phong Minh rất lâu, câu Bích Không Tình làm hỏng thời cơ chiến đấu từ trong hạp cốc lan truyền ra, tiếng vang tỏa khắp bốn phương.
Gương mặt thanh tú của Bích Không Tình hơi biến sắc.
Hắn không tỏ thái độ gì, chỉ lạnh lùng nhìn Mộc Huyết đang chạy vội tới cạnh hắn, giương đôi mắt hổ nhìn hắn đầy căm tức, lúc này mới chậm rãi nói:
- Thiển Tướng quân gặp nguy, ra ngoài dự liệu của chúng ta, Dịch Tinh Hàn không quay về cứu viện thành Đại Lương, mà là chỉ huy đại quân điên cuồng đuổi theo muốn giết Tướng quân!
Mộc Huyết nghe vậy giật mình kinh hãi, ánh mắt Bích Không Tình đã toát ra vẻ lạnh lùng rồi nói tiếp:
- Trước mắt Tướng quân đang bị Dịch Tinh Hàn điên cuồng đuổi giết, uy thế vô cùng mạnh mẽ, vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta, Tướng quân có thể chống đỡ được thêm một ngày đã là kỳ tích!
Mọi người cùng bị tin tức này làm cho chấn động đến mức rụng rời tay chân.
O0o
Trên vùng bình nguyên Thiên Thủy.
- Xông lên, giết!
Tiếng hò hét của các chiến sĩ vang tận trời cao, cùng nhau hung hăng nhắm hướng một sườn núi nhỏ ở xa xa xông tới.
Đầy khắp núi đồi, đâu đâu cũng thấy bóng người, nhiều không đếm xuể, vùng bình nguyên bát ngát giờ đây như một chảo dầu sôi, vừa điên cuồng vừa mạnh mẽ. xem tại
Cả một vùng bình nguyên bao la một màu xanh cây cỏ như một bức tranh đẹp đẽ nên thơ giờ đây đã nhuộm một màu máu đỏ.
Một bóng người đang ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa, chính là Thiển Thủy Thanh.
Trên vùng bình nguyên trước mặt, nơi nơi đều là bóng chiến sĩ Hộ dân quân đang liều chết xung phong, đang đánh nhau chí tử với binh sĩ Thiết Phong Kỳ. Trên mặt đất vương vãi đầy những thi thể không còn nguyên vẹn, máu tươi nhuộm đỏ nơi nơi, toát ra hơi thở chết chóc rợn người.
- Giết chết Thiển Thủy Thanh!
Những tiếng hét hò như vậy đã vang lên rất nhiều lần.
Thiển Thủy Thanh vẫn còn sống như trước, cũng đang bình tĩnh chỉ huy chiến đấu.
Từ sau khi Dịch Tinh Hàn xuất binh, hắn lập tức truy đuổi gắt gao Thiển Thủy Thanh không lơi lỏng chút nào. Chiến trường phía Bắc có địa hình trống trải, không có chỗ nào hiểm trở có thể thủ được, không có chỗ nào kín đáo có thể lẩn trốn, Dịch Tinh Hàn bất chấp thương vong, không sợ quân mình bị tách rời đội ngũ, không ngừng phái quân bám sát Thiển Thủy Thanh, muốn quyết chiến với Thiển Thủy Thanh ngay lập tức.
Thiển Thủy Thanh thoát khỏi hết lần này tới lần khác, rồi lại bị hắn đuổi sát theo sau. Trận chiến vốn theo kế hoạch là chơi trò trốn tìm này, cuối cùng đã phát triển thành một trường đại chiến không phải ngươi chết thì ta chết.
Ngay cả Thiển Thủy Thanh cũng không thể ngờ rằng bọn họ sẽ bị Dịch Tinh Hàn đuổi thẳng tới Thiên Thủy, nếu còn chạy tiếp sẽ tới Lam Thành.
Ngàn dặm bôn ba, hai cánh quân đều phải trả giá bằng thương vong rất lớn, sau nhiều trận ác chiến khảo nghiệm lòng quân của cả hai bên.
Ở điểm này, Thiển Thủy Thanh không thể không thừa nhận một sự thật:
Khi chiến tranh phát triển tới một điểm cực hạn, cách suy nghĩ của mọi người sẽ trở nên cực đoan, thậm chí điên cuồng, cho nên có thể xuất hiện biết bao điều vô lý.
Đối với Hộ dân quân mà nói, chuyện mất đi thành Đại Lương đồng nghĩa với không còn gì trong tay để mặc cả với Đế quốc Thiên Phong. Cho dù tiêu diệt được Thiển Thủy Thanh, bọn chúng cũng mất đi tất cả hy vọng giữ nước.
Thiển Thủy Thanh coi nhiệm vụ của hắn là diệt vong Chỉ Thủy, cho nên tất cả những gì hắn lo nghĩ là vì mục đích đánh hạ Chỉ Thủy với tốc độ nhanh nhất, cho nên tất cả các kế hoạch mà hắn vạch ra đều coi chuyện này là quan trọng nhất. Còn mục đích của Dịch Tinh Hàn không phải là bảo vệ quốc gia, hắn chỉ muốn báo thù mà thôi.
Mặc dù ngay cả Dịch Tinh Hàn cũng không nói được hắn có thù hận như thế nào với Thiển Thủy Thanh.
Nếu nói Dịch Tinh Hàn trước cuộc nổi loạn ở trấn Xích Thủy vẫn là một thanh niên nhiệt huyết lấy chuyện bảo vệ dân chúng làm nhiệm vụ của mình, như vậy sau khi hắn có được lực lượng Hộ dân quân, mục tiêu của hắn thật ra đã chuyển sang hướng khác.
Một anh hùng từng vì dân chúng mà bảo vệ đập Lý Quan, trong trận chiến không có hy vọng này cuối cùng đã trở thành một thủ lĩnh lỗ mãng hành sự chỉ bằng nghĩa khí nhất thời.
Chỉ biết báo thù mà không có cái nhìn toàn đại cục.
Nghĩ đến đây, Thiển Thủy Thanh không nhịn được lại nhớ tới lời của phụ thân từng nói với mình:
"Lòng người như nước, nước sâu ắt đục, lòng rộng ắt nhơ!"
Cuộc đời lão nhân gia đã được mô tả hết sức rõ ràng bằng mười hai chữ ấy.
Thiển Thủy Thanh không khỏi cười khổ, Dịch Tinh Hàn, hiện tại ngươi còn là Dịch Tinh Hàn ngày trước hay sao?
Ngươi từng vì dân chúng mà bảo vệ đập Lý Quan, nhưng không bao lâu đã để cho thù hận che mờ tâm trí, không tiếc chết ngàn vạn lần chỉ để thỏa mãn trong lúc nhất thời.
Ngươi có biết rằng nếu như không có sự phản kháng của ngươi, trận chiến tiêu diệt Chỉ Thủy này vốn đã có thể trở thành một trận chiến diệt quốc có số người tử thương ít nhất trong thiên hạ. Ta vung đao đồ tể mà tế thế, dù tàn sát dân chúng nhưng không thẹn với lương tâm.
Ngươi lại lấy chiêu bài nhân nghĩa khởi binh phản kháng, vùi chôn hàng chục vạn nhân vật tinh anh của Chỉ Thủy.
Giữa ngươi và ta, rốt cục ai mới là đồ tể thật sự đây?
Nghĩ vậy, hắn khẽ mỉm cười.
Sau đó hắn nhẹ giọng nói:
- Ít nhất ta cũng chưa bao giờ quên rằng mình chiến đấu vì lý do gì...
Lúc này một tên tướng lĩnh toàn thân đẫm máu, khôi giáp rách nát vội chạy tới quát to:
- Tướng quân, địch nhân phát động cường công ở mé Tây, chúng ta sắp sửa chống chỏi không nổi nữa!
Đó là Lôi Hoả.
Thiển Thủy Thanh trầm giọng nói:
- Ta đã thấy, lệnh cho quân của ngươi rút lui về phía sau, hợp với quân của Phùng Tướng quân thành thế giáp công tiến hành phản kích, ta sẽ lệnh cho Tướng quân Chương Tú Dịch giúp đỡ ngươi, cần phải bảo vệ cho mé Tây chiến trường!
Thanh âm trầm ổn của Thiển Thủy Thanh đã hơi khàn, mấy ngày nay, hắn chỉ huy chiến đấu không ngừng, gần như thể lực đã cạn kiệt tới cực hạn.
- Dạ!
Lôi Hoả đáp to rồi lập tức chạy đi.
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh xuyên thấu không trung, nhìn một rừng đao thương trước mắt, lòng vẫn bình tĩnh ung dung.
Người đã nhạt mùi sinh tử, coi thường sinh tử của người khác, cũng coi thường sinh tử của chính mình.
Hiện giờ trên khắp bình nguyên, hai vạn quân Thiết Phong Kỳ bị binh lực tám vạn Hộ dân quân bao vây, đại chiến khí thế ngút trời, sự thảm thiết của nó vượt xa một trận chiến thông thường mà người ta biết tới.
Sở dĩ quân Đế quốc Thiên Phong có thể chống đỡ được cho tới bây giờ, không phải dựa vào sĩ khí dâng cao hay tố chất ưu tú của binh sĩ, mà là nhờ vào tài chỉ huy xuất thần nhập hóa của Thiển Thủy Thanh.
Trên vùng bình nguyên mênh mông bát ngát, quân Đế quốc Thiên Phong kết thành một viên trận thật lớn, bọn họ sánh vai nhau mà đứng, tay cầm trường mâu trọng thuẫn, trông như một tảng đá vừa to vừa dày.
Hộ dân quân giống như những cây đậu phủ khắp vùng bình nguyên bát ngát, nhìn qua đồ sộ mênh mông nhưng tán loạn.
Hai bên đều lợi dụng sở trường của mình mà chiến đấu.
Hộ dân quân người đông thế mạnh, giỏi về loạn chiến chứ không giỏi về bày trận.
Tuy quân Đế quốc Thiên Phong nhân số ít hơn, nhưng là quân chính quy có tố chất, am hiểu chuyện bày trận chiến đấu, chứ không giỏi đánh loạn chiến.
Những đợt tấn công của Hộ dân quân giống như một cơn sóng biển trào dâng, tiến hành tấn công địch nhân mạnh mẽ hết đợt này tới đợt khác. Quân Đế quốc Thiên Phong phòng thủ giống như một con đê vững vàng ngăn đón cơn sóng mạnh mẽ kia, mặc cho ngươi tấn công mạnh đến mức nào, ta đây vẫn an nhiên bất động, sừng sững như núi.
Cơn sóng lớn kia mỗi đợt tấn công mang theo sức mạnh vô cùng hung hãn, mỗi một đợt tấn công như vậy làm cho lực lượng phòng ngự của con đê giảm đi khá nhiều, máu tươi chảy khắp nơi, làm cả một vùng đất nhuộm đỏ. Nhưng con đê kia cũng không phải dễ bị hiếp đáp như vậy, mỗi một lần bị cơn sóng kia đột kích, cũng đã giữ lại một phần nước của sóng kia vĩnh viễn, khiến cho nó không thể chảy ngược trở về.
Thiết Sư Doanh, lực lượng trung kiên nhất trong cánh quân này, lúc này phụ trách nhiệm vụ chữa cháy khắp nơi.
Dưới sự suất lĩnh của Lôi Hoả, bọn họ đã thật sự phát huy ra tài năng kiệt xuất của quân Đế quốc Thiên Phong.
Mé Tây là đội cảm tử do Thiệu Hoa Phi đích thân suất lĩnh phát động hình thức xung phong cảm tử.
Binh sĩ đội cảm tử này như từng đạo sấm sét chết chóc liên tiếp tấn công vào trận địa của quân Đế quốc Thiên Phong, dùng phương thức tấn công dã man điên cuồng nhất tạo nên một trường mưa máu gió tanh. Sinh mạng trong giờ phút này trở thành một con số không có nghĩa, tất cả sự dũng cảm, hy sinh, dâng hiến đã trở thành phẩm chất để hai vị thủ lĩnh hai bên tranh chấp với nhau trong trận chiến này.
Đối mặt với hình thức tấn công tự sát đáng sợ này, chiến sĩ Thiết Sư Doanh dùng chiến thuật phòng ngự mai rùa truyền thống của bọn họ thiết lập nên một tuyến phòng ngự kiên cố như một bức tường bằng sắt thép.
Các chiến sĩ ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, bộ binh ở hàng đầu và mặt bên dựng đứng trọng thuẫn lên, bộ binh ở hàng thứ hai cầm nghiên trọng thuẫn che trên đỉnh đầu, tạo thành hình như mái hiên, che toàn bộ phương trận bằng trọng thuẫn vô cùng kín đáo.
Vô số trường mâu từ sau trọng thuẫn vươn ra theo những khe hở, tạo thành một mảnh rừng mâu, mũi mâu sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời ra những luồng sáng lạnh lẽo.
Đây không chỉ là một con rùa lớn, đồng thời cũng là một con nhím lớn.
Một con quái vật có chiếc mai rùa chắc chắn và bộ lông nhọn hoắt đáng sợ.
Nhưng đối mặt với phương thức cường công không muốn sống của quân địch, cho dù có kiên cường phòng thủ đến đâu cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Binh sĩ của đội cảm tử múa may binh khí cỡ lớn dùng sinh mạng của mình bịt kín rừng mâu của đối phương, dùng búa sắt đập lên chiếc mai rùa của đối phương, định đập cho vỡ nát bức tường phòng ngự, lúc ấy chiến sĩ phòng thủ sau bức tường kia sẽ bị tiêu diệt chỉ trong khoảnh khắc.
Mệnh lệnh của Thiển Thủy Thanh đưa ra vô cùng chính xác mà đúng lúc.
Đối mặt với phương thức công kích tự sát do Thiệu Hoa Phi đích thân chỉ huy, Thiết Sư Doanh bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.
Toàn bộ quân Đế quốc Thiên Phong kết thành một viên trận lớn, giờ phút này rút lui có trật tự về phía sau, chậm rãi thụt lại một khoảng, tạo thành một bề mặt lõm nửa vòng tròn.
Đội cảm tử ép sát từng bước, muốn mở ra một lỗ hổng trên bức tường phòng ngự, dần dần không để ý đến hai bên.
Một toán bộ binh từ bên cánh phát động tấn công đối thủ, như một thanh kiếm sắc cắt ngang đội hình của đội cảm tử, chia đội cảm tử làm hai, đó là toán quân của Phùng Nhiên. Cùng lúc đó, quân của Chương Tú Dịch từ cánh bên kia bắt đầu lấp vào chỗ trống, thay thế Thiết Sư Doanh triển khai phòng ngự ở tuyến đầu.
Chỉ trong chớp mắt, đội cảm tử dũng mãnh gan dạ đã bị Thiển Thủy Thanh biến trận nhốt lại, hai toán quân tiến hành tiêu diệt, chỉ trong chốc lát đội cảm tử đã không còn một mống.
Rút lui dẫn dụ quân địch vào trận mình rồi tiêu diệt, sau đợt tấn công này, Hộ dân quân lại mất đi mấy ngàn chiến sĩ ưu tú.
Dịch Tinh Hàn ở xa xa quan sát, sắc mặt của hắn âm trầm lạnh lẽo, lại thêm một phần lo lắng.
Rất lâu sau, hắn mới nói:
- Nếu nói về năng lực chỉ huy chiến thuật, e rằng trong thiên hạ không có ai có thể so sánh được với Thiển Thủy Thanh. Nhưng đại cục đã định, chỉ là một chút thắng lợi cục bộ nho nhỏ sao thể xoay chuyển được cả trận chiến? Hộ dân quân ta đương nhiên không còn lực có thể xoay chuyển đất trời, nhưng Thiển Thủy Thanh hắn cũng không thể nào đánh thắng được trận chiến này. Trận chiến này, cuối cùng Thiển Thủy Thanh nhất định thất bại!
O0o
"Dưới ánh dương quang không chỉ có những bông hoa đẹp đẽ, còn có những vũng bùn dơ bẩn, những con rắn độc âm hiểm, cùng những mãnh thú tham lam." Nhà thơ Ái Đắc Lan Tư Tạp của Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Trong một quốc gia có hàng trăm loại người khác nhau, trong quá trình Đế quốc Thiên Phong tấn công Chỉ Thủy, người ta đã thấy rất nhiều dạng anh hùng được sản sinh ra, như các nghĩa sĩ Bão Phi Tuyết, Thương Hữu Long, Trâu Bạch Vĩnh và Dịch Tinh Hàn. Nhưng cũng không thiếu các gian thần bán nước vì ích lợi của bản thân như Sở Hâm Lâm, Bích Không Tình, Phùng Nhiên.
Là dân chúng của một quốc gia nghèo nàn, lại có một Quốc chủ kém cỏi bất tài, sự thất vọng của bọn họ đã lên tới đỉnh điểm, ý chí lòng dân tan rã, số người thật sự có thể đứng ra giúp nước đã ít lại càng ít.
Mặc dù Dịch Tinh Hàn tụ tập hàng chục vạn đại quân, nhưng dọc theo đường đi từ Bắc tới Nam của hắn thu thập được một chút binh lực ấy, nếu đem so với phạm vi cả nước vẫn là ít ỏi tới mức đáng thương.
Dưới tình huống như vậy, có bao nhiêu người thật sự phản kháng, có bao nhiêu người đầu hàng?
Có một nhà hiền triết đã nói: Trong một trận chiến tranh xâm lược, thông thường sẽ có mười phần trăm người phản kháng, có mười phần trăm đầu hàng, còn lại rất nhiền người ngoảnh mặt làm ngơ, tự giữ thân mình.
Mặc dù chúng ta nghe thấy, nhìn thấy, nhưng đều là truyền thuyết về anh hùng, còn sự thật thì vô cùng lạnh lùng đẫm máu, có cả sự phản bội, tàn nhẫn.
Một tên đạo tặc cầm một con dao cắt hoa quả trong tay có thể uy hiếp làm cho hơn mười đại hán bó tay chịu trói, cũng có thể giết chết từng người bọn họ. Ba quân nhân cầm thương trong tay, có thể giết chết dân chúng của một thôn, không ai sống sót. Trước khi một quốc gia bị diệt vong, cho tới bây giờ không thiếu hàng binh trở thành lực lượng chiến đấu chủ yếu trong một cuộc chiến tranh xâm lược.
Đương nhiên, nếu như phe xâm lược thắng lợi, như vậy hàng binh trở thành nghĩa quân, quan phản chiến.
Nếu như phe xâm lược thất bại, như vậy hàng binh trở thành quân phản bội, chó săn, là gian tặc bán nước điển hình.
Người Đế quốc Thiên Phong tấn công Chỉ Thủy, ít nhất cũng có một phần ý nghĩa: Đây là cuộc chiến thống nhất.
Bởi vì ít nhất hai quốc gia này khi xưa là cùng một dân tộc, từng thành lập từ cùng một quốc gia, không có sự đối xử như là một quốc gia chinh phạt một quốc gia ngoại tộc khác, bởi vậy chỉ cần xử sự bình hòa, vậy rất có thể dễ dàng được dân bản xứ thông cảm và ủng hộ. Bởi vậy cuộc chiến tranh người Đế quốc Thiên Phong đánh Chỉ Thủy, có thể ví như cuộc chiến của Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, mặc dù cũng tràn ngập bạo lực và máu tanh, nhưng không có mâu thuẫn nào quá lớn đến nỗi không thể điều đình.
Nếu so ra, cuộc chiến tranh Nhật Bản xâm lược Trung Hoa, vì là ngoại tộc cho nên sẽ dẫn tới độ phản kháng lớn hơn. Nhưng dù là như vậy, cũng vẫn không thể che giấu được sự thật hai trăm vạn quân Nhật áp chế bốn trăm triệu dân ta và hàng trăm vạn hàng binh.
Tìm hiểu nguyên nhân, cho dù là phe có nhân số đông hơn, nhưng phần lớn vẫn giữ thái độ nhắm mắt làm ngơ, chỉ biết giữ lấy thân mình. Mặc dù chúng ta nhìn thấy vô số anh hùng liệt sĩ khẳng khái hy sinh, chỉ là giống như lời Hemingway đã nói: Núi băng đồ sộ, nhưng thật ra chỉ có một phần tám của nó là nổi trên mặt nước mà thôi.
Cho nên dưới tình huống như vậy, Thiển Thủy Thanh sử dụng hàng binh Chỉ Thủy cũng không có gì là kỳ lạ.
(Lời tác giả:
Từ khi Thiển Thủy Thanh sử dụng hàng binh Lam Thành chiến đấu, có vài độc giả cảm thấy bất mãn với chuyện Thiển Thủy Thanh thu phục hàng binh một cách vương giả, mặc dù tôi đã giải thích nhiều lần, nhưng cho đến bây giờ mới giải thích một cách đầy đủ.)
Cho nên mặc dù nghe qua có vẻ khó tin, nhưng trong lịch sử không ít trường hợp sử dụng hàng binh và lính đánh thuê làm chủ lực mà đạt được đại thắng.
Nhìn trong nước, xa thì có Vũ Vương phạt Trụ, gần thì có khởi nghĩa Thái Bình, đều lấy hàng binh làm chủ, cuối cùng trở thành lực lượng chủ chiến thật sự.
Nhìn ra ngoài nước, Hannibal Barca* thảo phạt Đế quốc La Mã, ông ta đều dùng đa số là lính đánh thuê, lại sáng tạo vô số chiến công gần như là kỳ tích.
(*Hannibal Barca: Con trai của Hamilcar Barca (sinh năm 247 trước Công nguyên - mất 183 trước Công nguyên), là một tướng lĩnh và nhà chiến thuật quân sự người Carthage. Chữ "Hannibal" nghĩa là "niềm vui của thần Baal" (vị thần chủ của người Carthage), còn dòng họ "Barca" của ông có nghĩa là "tia chớp". Chữ Barca có thể được viết là "Barak" hay "Barcas". Cha ông là Hamilcar Barca chỉ huy quân Carthage trong chiến tranh Punic lần I, hai em trai của ông là Mago và Hasdrubal và anh rể của ông là Hasdrubal the Fair đều là danh tướng lúc ấy.)
Bởi vậy chúng ta không thể không thừa nhận một chuyện, tính phức tạp của con người vượt xa tất cả mọi sự tưởng tượng, có rất nhiều anh hùng hào kiệt, cũng có không ít gian hùng phản tặc.
Nhưng nếu ai nghĩ rằng, anh hùng hào kiệt nhất định có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, vậy người đó đã hoàn toàn sai lầm.
Sở dĩ ta thấy một bài ca hào hùng tráng lệ, nguyên nhân đầu tiên bởi vì nó là một khúc bi ca.
Cho nên bất kể chuyện sử dụng hàng binh nhìn qua thì rất khó tin, nhưng trong thời kỳ hoang sơ khốn khổ này, thật ra không có gì đáng ngạc nhiên.
Mọi người đều xem dân tộc, gia tộc quan trọng hơn quốc gia, bởi vì quốc gia thường xuyên thay đổi, ngược lại, dân tộc, gia tộc tồn tại lâu hơn. Văn hóa tôn giáo và huyết thống dân tộc cùng một nguồn gốc, lại thêm vụ án Lương Sử khiến cho dân chúng trong nước bất hòa với nội bộ Vương thất, cũng khiến cho sự phản kháng của dân chúng trong cuộc chiến tranh diệt quốc này giảm đi rất nhiều, sử dụng hàng binh nhanh chóng thuận lợi hơn là người ta tưởng tượng.
Nếu Thiển Thủy Thanh muốn cho thủ hạ của hắn là đám hàng binh chiến đấu anh dũng như binh sĩ Thiết Phong Kỳ, dĩ nhiên làm không được, nhưng muốn khống chế bọn họ cũng không quá khó khăn.
Đương nhiên, chuyện này cần một ít thay đổi nhỏ về hình tượng của hắn.
O0o
Đêm đã khuya, lại một hồi đại chiến đã trôi qua, hai bên vẫn chưa phân thắng bại.
Những chiến sĩ đã hy sinh đương nhiên đã nhắm mắt vĩnh viễn, những chiến sĩ còn sống vẫn phải thủ vững trận địa.
Sau một ngày chiến đấu vất vả, Thiển Thủy Thanh bắt đầu ân cần thăm hỏi binh sĩ, thương binh như thường lệ.
Cơ Nhược Tử, nữ nhân thay thế Dạ Oanh trong quân trong giờ phút này không ngờ có biểu hiện hoàn toàn khác với tính tình của nàng từ trước tới nay.
Nàng từng là một phi tử được Quốc chủ sủng ái, ngay cả uống nước cũng có người dâng lên tới miệng, lúc này đã thay đổi hoàn toàn.
Nàng thay áo vải bình thường, bắt đầu bôi thuốc trị thương, chăm sóc vết thương cho các binh sĩ, hết lòng thăm hỏi ân cần.
Một nữ nhân từng là quý phi trong Hoàng cung, giờ đây tự hạ thấp mình phục vụ cho binh sĩ, chuyện này phải nói là một sự động viên rất lớn đối với sĩ khí lòng quân.
Bản thân Thiển Thủy Thanh thì cùng bọn Phùng Nhiên, Hàn Vĩ, Chương Tú Dịch đi tới lui trong quân, cùng binh sĩ tâm tình bên đống lửa trại.
Thái độ của bọn họ rất ôn hòa, ung dung tự tại, không đánh mất phong độ của Tướng quân, trong lời nói cũng ngập tràn tin tưởng về thắng lợi trong tương lai. Mặc dù hiện tại xem ra tình thế vô cùng khó khăn, bọn họ vẫn nói chuyện vô cùng đắc ý, hoàn toàn không có vẻ gì là sắp sửa gặp đại nạn tới nơi.
Có vài người tỏ vẻ sợ hãi, như vài tên hàng tướng, nhưng Thiển Thủy Thanh không cho phép lộ ra ngoài mặt.
Hắn cười nói ung dung đi quanh một vòng, ân cần hỏi han binh sĩ:
- Hôm nay các ngươi ăn no hay không?
Binh sĩ trả lời:
- Không được no lắm.
Thiển Thủy Thanh cười:
- Đánh cả ngày trời, thể lực tiêu hao quá nhiều, đương nhiên sức ăn sẽ tăng lên.
Binh sĩ cười ha hả, Thiển Thủy Thanh lại nói:
- Trước mắt vấn đề lương thực có hơi thiếu một chút, chờ đánh xong trận này, ta mời mọi người ăn thịt.
Có tên binh sĩ hỏi:
- Nghe nói lúc Thiển Tướng quân làm Doanh Chủ Hữu Tự Doanh, binh sĩ của ngài mỗi ngày đều có rượu thịt phải không?
Thiển Thủy Thanh gật đầu:
- Là binh sĩ của ta, so với người khác vất vả hơn một chút, tự nhiên hưởng thụ cũng được nhiều hơn một chút.
- Quân lương cũng được cao hơn hay sao?
Lại một tên binh sĩ khác tò mò hỏi.
Thiển Thủy Thanh nói:
- Đánh thắng một trận, ta phát quân lương cao gấp mười lần!
Mọi người cất tiếng hoan hô.
Có người lấy can đảm nói:
- Thiển Tướng quân, nhìn qua ngài không có vẻ hung ác như trong lời đồn...
Thiển Thủy Thanh cười tươi như hoa nở:
- Người ta đồn đãi ra sao? Ta có ba đầu sáu tay chín con mắt à?
Có người đáp:
- Đồn rằng Tướng quân khỏe đến mức có thể dời non, cặp mắt lớn như chuông đồng, chỉ cần quát tháo vài lời có thể khiến cho trẻ con ban đêm không dám khóc!
Thiển Thủy Thanh nói với vẻ nghiêm nghị:
- Bọn họ đã lầm, đó là Thác Bạt Khai Sơn, không phải ta.
Mọi người cùng cười ha hả.
Có thể là do nguyên nhân biểu hiện của Thiển Thủy Thanh trong mấy ngày gần đây hết sức ôn hòa, rốt cục có người bạo gan đưa ra một câu hỏi quan trọng.
- Sau khi Thiển Tướng quân đánh hạ được thành Đại Lương, ngài có đồ thành nữa hay không?
Câu hỏi này vừa đặt ra, tất cả mọi người đều im lặng nhìn hắn.
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài thật sâu.
Hắn biết nói gì đây, giải thích vì sao mình phải lấy huyết hương tế đại kỳ sao? Nói rằng hành động đồ thành của mình không phải mục đích vì giết hại mà chỉ là thủ đoạn ư? Hay giải thích cho mọi người hiểu rằng, thật ra mỗi lần đồ thành như vậy, tuy mang tiếng là đồ thành, nhưng thật sự chỉ là đuổi đi mà thôi, số dân chúng vô tội chết đi thật ra rất ít? Hay nói rằng hành động của mình thật ra là để giảm số người chết trong cuộc chiến tranh tiêu diệt Chỉ Thủy xuống mức thấp nhất?
Không, tất cả những lý do này đều là dối trá, nói ra hoàn toàn không có nghĩa.
Tạo nên hình tượng một ác nhân dễ dàng hơn diệt trừ nó nhiều. Tay đã dính máu tươi, không dễ gì rửa cho sạch sẽ.
Thế nhưng...cũng chưa hẳn là không có cách.
Giây phút ấy, Thiển Thủy Thanh đứng lên, hắn vái tất cả hàng binh của Chu Chi Cẩm một vái thật sâu, sau đó nói bằng một giọng chậm rãi mà chân thành:
- Sai lầm ta đã từng phạm phải, ta không phủ nhận, cũng không cần cãi lại. Ta từng chém giết qua vô số trận chiến, cho nên cũng giống như rất nhiều Tướng quân trên đời này, vì giết chóc quá nhiều làm cho mê muội, mất đi bản tính, không thể tự kềm chế bản thân mình.
-...Trong khoảng thời gian ấy, mỗi một lần nằm mộng trong đêm, ta đều bị trận giết chóc kia làm cho bừng tỉnh, vô cùng hối hận về chuyện đã làm...
-...Mẫu người như ta, nhất định là không có kết quả tốt, nhưng trước khi tới ngày đó, ít nhất ta cũng có thể làm một cái gì đó để bù đắp lại...
-...Trận chiến này đánh đã lâu rồi, số người chết đi cũng đã rất nhiều, cũng nên chấm dứt. Ít nhất không thể để cho mỗi một người dân Chỉ Thủy chết đi trong một hy vọng hão huyền...
-...Cho nên, ta sẽ không huyết tẩy thành Đại Lương, cũng không dùng thủ đoạn tàn nhẫn để đối xử với bất cứ địch nhân nào. Ngược lại, khi chiến tranh chấm dứt, Thiển Thủy Thanh ta sẽ đem tất cả của cải đoạt được phân phát cho dân chúng, giúp họ xây dựng lại quê nhà. Có lẽ chuyện ta làm là quá ít so với những tổn thất mà ta đã gây ra, nhưng ít nhất lúc Thiển Thủy Thanh ta còn sống, ta cũng đã cố gắng làm cho người dân Chỉ Thủy có được cuộc sống an khang hạnh phúc...
-...Ta có thể đánh hạ Chỉ Thủy, cũng có thể xây dựng và bảo vệ Chỉ Thủy!
Giọng Thiển Thủy Thanh không lớn nhưng nghiêm nghị, vẻ mặt đau khổ phức tạp pha lẫn sự áy náy khôn cùng.
Xin lỗi là một môn học, bản thân ý nghĩa của việc xin lỗi không nằm trong nội dung lời nói, mà là nằm ở thái độ hối lỗi mà kẻ xin lỗi thể hiện ra có chân thành hay không, có làm cho đối phương tiếp thu và tha thứ hay không.
Ở điểm này, phương thức biểu lộ ra ngoài của kẻ xin lỗi quan trọng hơn là nội dung.
Thái độ của Thiển Thủy Thanh chân thành tha thiết, đây cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy. Vốn bọn họ vẫn tưởng đối mặt với vấn đề như vậy, Thiển Thủy Thanh sẽ tìm lời nói dối, thậm chí thẹn quá hóa giận giết đi người hỏi, lại không ngờ nhận được câu trả lời ra ngoài dự đoán của mọi người.
Đương nhiên những lời xin lỗi kia cũng đáng giá để châm chước.
Đó là một đoạn xin lỗi cũng không dài, nhưng ý tứ trong đó đã được biểu lộ rất rõ ràng không chút mơ hồ.
Thiển Thủy Thanh đem hành động đồ thành của mình đặt cùng một chỗ với hành động đồ thành của các Tướng quân đã làm trong lịch sử, không tách riêng hành động của mình, đây là một việc rất hay. Hắn nhờ vào chuyện đánh thắng chiến tranh để chấm dứt chiến tranh để hấp dẫn mọi người, nhờ vào tương lai an khang hạnh phúc hấp dẫn mọi người, cũng ám chỉ rằng sau này mình sẽ bị ông trời thu thập để dẹp yên lòng mọi người.
Còn câu nói cuối cùng của hắn lại tạo ra một cảm giác chung cho tất cả mọi người: Khi hai quốc gia hợp lại thành một, tên Thiển Thủy Thanh mang ác danh này đồng thời cũng thuộc sở hữu của người Chỉ Thủy.
Chuyện này làm cho đám hàng binh của Chu Chi Cẩm có một cảm giác hết sức đặc biệt.
Cảm giác này không phải là quốc gia mình bị người khác gồm thâu, mà là hai quốc gia sát nhập lại với nhau. Vị Tướng quân từng vô địch kia sẽ cùng ở chung với mình, đó là một cảm nhận hoàn toàn khác.
Quả thật những lời xin lỗi này của Thiển Thủy Thanh chưa chắc có thể làm cho mỗi một hàng binh tin tưởng hài lòng, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, nó có tác dụng vô cùng quan trọng.
Chúng ta phải thừa nhận một sự thật rằng: Lòng người rất mềm yếu, rất dễ dàng bị người khác lợi dụng hay lừa gạt.
Khi Thiển Thủy Thanh triển khai huyết hương tế đại kỳ, hắn là đồ tể, nhưng khi hắn buông dao xuống, hắn cũng vứt đi chiếc áo khoác ngoài đẫm máu, dùng thái độ bình thản khiêm nhường để qua mắt lê dân bá tánh. Mọi người có thể không muốn thừa nhận, nhưng có một sự thật rất rõ ràng chính là, kẻ buông dao đồ tể, có thể lập tức thành Phật, nhưng kẻ chưa từng cầm qua dao mổ bao giờ, chắc chắn là vô duyên cùng Phật!
Giây phút ấy, tất cả hàng binh của Chu Chi Cẩm lặng lẽ nhìn hắn, không nói lời nào, mà trong mắt Cơ Nhược Tử lại toát ra ngọn lửa yêu thương trìu mến.
Nàng biết, từ lúc này trở đi, Thiển Thủy Thanh đã lĩnh hội được cách làm một Tướng quân chân chính ở một cảnh giới cao hơn.
Còn Lôi Hoả thì nhìn Thiển Thủy Thanh với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Lúc này hắn rất muốn biết một chuyện.
Những lời của Thiển Thủy Thanh trong lúc này rốt cục là có bao nhiêu phần giả dối, có bao nhiêu là thật lòng?
Những lời hứa hẹn của hắn có trở thành sự thật hay không? Tất cả những cam đoan của hắn sau này có bớt đi phần nào không?
Nhưng không thể phủ nhận rằng, từ hôm nay trở đi, Thiển Thủy Thanh đã định thoát khỏi hình tượng xấu xa khi trước của mình, gầy dựng lại thanh danh của mình một cách đường đường chính chính.
Giây phút này, hắn không cần mang trên vai gánh nặng là một tên đồ tể làm cho thiên hạ kinh sợ nữa, sau khi đánh bại Hộ dân quân, hắn đã đủ sức làm người ta kinh sợ rồi.
O0o
Cùng lúc ấy, sâu trong rừng, một nữ nhân lưng cõng một thiếu niên trọng thương hôn mê đang vất vả băng rừng lội suối.
Bước chân nàng khập khiễng, gần như đi một bước cần phải dùng sức lực toàn thân, tuy lảo đảo nhưng thủy chung không ngã.
Vô Song!
Ngươi phải cố gắng chịu đựng!
Chúng ta nhất định sẽ đi ra khỏi rừng, tìm được bọn Bích Tướng quân!
Thiếu nữ từng chịu biết bao đòn tra tấn trong doanh địch lúc này đang ưỡn ngực ngẩng đầu, không để ý đến thân thể mình đang vô cùng đau đớn, kiên cường bất khuất bước đi...
Trong rừng, còn lại mình Ly Sở đang nằm lẳng lặng, hai mắt nhìn lên trời, không ai biết được hắn còn sống hay đã chết...
O0o
Trong vùng rừng núi biên hoang, một trận tranh chấp đang diễn ra quyết liệt.
- Bích Không Tình, có phải ngươi muốn đẩy Tướng quân vào chỗ chết nên không thèm quan tâm hay không?
Mộc Huyết cao giọng quát.
Sắc mặt Bích Không Tình hết sức âm trầm:
- Mộc Tướng quân, nếu như ta không quan tâm, muốn đẩy Tướng quân vào chỗ chết, vậy sẽ không cần phải phái Hổ Báo Doanh chạy cả ngày lẫn đêm tới cứu viện Tướng quân, cũng sẽ không vì vậy mà chậm trễ trận chiến hạp cốc Phong Minh. Ta chỉ muốn ngươi hiểu rằng, gần như tất cả kỵ binh của chúng ta đều đã phái lên phía Bắc, còn chúng ta vẫn còn đang ở phía Nam. Quân ta bôn ba từ Nam lên Bắc như vậy, chiến sĩ mỏi mệt không nói, là bộ binh, có thể chạy tới chiến trường trong thời gian bao lâu cũng không thể nào biết được. Thiển Tướng quân vừa đánh vừa lui, hôm nay chúng ta nhận được tin tức, ngày mai chưa chắc Tướng quân đã còn ở nơi đó. Cho dù chúng ta chạy tới được nơi đó, bọn Thiển Tướng quân còn ở đó hay đã bị ép phải chạy đi nơi khác, rất khó mà đoán được. Tình thế của chiến trường phía Bắc khác với hai nơi phía Tây và phía Nam, đã sớm có kế hoạch. Chiến trường phía Bắc vốn dùng để dẫn dụ đại quân chủ lực của địch, nên chưa có kế hoạch cụ thể để đánh tan đại quân của địch, bởi vậy cũng không có địa điểm tử thủ cụ thể nào cả. Quân ta ngàn dặm bôn ba tới đó, chưa chắc đã cứu viện kịp lúc, khó có thể tìm được vị trí chính xác của Thiển Tướng quân, rất ít phát huy được tác dụng. Bởi vậy chuyện trước mắt phải làm là chiếm lấy thành Đại Lương, sau đó chờ xem biến cố!
- Cái gọi là chờ xem biến cố, chính là bỏ mặc không để ý tới sống chết của Tướng quân sao?
- Nói đúng hơn là tin tưởng Tướng quân có năng lực gặp dữ hóa lành!
- Ngươi chỉ đánh rắm!
Mộc Huyết kêu to.
Bích Không Tình hít sâu một hơi:
- Mộc Tướng quân, hiện giờ nếu nói về chức quan hay địa vị, ta đều không thấp hơn ngươi. Trước khi đi Thiển thiếu đã có dặn dò, nếu như hai quân sát nhập, quân sự do ta cầm đầu, nội vụ do Sở đại nhân cầm đầu, hiện giờ lời nói của ngươi có thể xem là đang phạm thượng. Tuy nhiên ta không muốn so đo với ngươi, ta tin tưởng Thiển Tướng quân sẽ cát nhân thiên tướng, bình an trở về, tuy Mộc thiếu ngươi là hảo huynh đệ của Tướng quân, nhưng chưa chắc đã tin tưởng Tướng quân bằng ta!
Mộc Huyết còn đang ngạc nhiên, Bích Không Tình đã chậm rãi nói:
- Chuyện mà hiện tại ngươi nên quan tâm là số phận của Dạ Oanh và Vô Song ra sao, ngươi nên nhanh chóng phái ra huynh đệ dưới tay tìm kiếm bọn họ là hơn. Ta tin rằng khi Tướng quân trở về, hắn sẽ không muốn nhìn thấy hai người thân rời bỏ hắn mà đi...Bây giờ lập tức nghe theo mệnh lệnh của ta, toàn quân chuẩn bị, lập tức tấn công thành Đại Lương!
Lúc ấy, Mộc Huyết thở dài, hiểu ra mình không phải là một nhân vật có thể chỉ huy thiên quân vạn mã.
Nếu như có thể, hắn thà rằng làm một tên Vệ Giáo nho nhỏ, vậy sẽ không cần phiền phức suy nghĩ về việc của đại quân.
O0o
Trên vùng bình nguyên Thiên Thủy, đại chiến vẫn đang tiếp tục.
Trên mảnh đất đầy máu lửa này, nơi nơi đều có sát khí bốc lên tận trời cao.
Đương nhiên là chiến sĩ Hộ dân quân dũng mãnh tuyệt luân, nhưng biểu hiện của chiến sĩ Đế quốc Thiên Phong cũng không hề tầm thường.
Trong đó, nổi bật nhất phải nói là chiến sĩ Thiết Sư Doanh đã trải qua khảo nghiệm của vô số lần đại chiến.
Bọn họ là trọng trang bộ binh giỏi nhất, có được trọng giáp tốt nhất, trong tay bọn họ là trọng thuẫn lớn mà dài cùng với trường mâu cương đao sắc bén.
Bọn họ có kỷ luật nghiêm minh, bất kể tìm tòi dò đường hay lập đội hành quân, yểm hộ phía sau, đều rất có nề nếp quy củ, trật tự đâu ra đó. Từ chuyện lớn như chiến lược chiến thuật cho đến chuyện nhỏ như cờ hiệu khẩu lệnh, chiến đấu giáp lá cà, bọn họ đều vô cùng thống nhất, chấp hành răm rắp chính xác như đồng hồ báo thức, đâu vào đó rất đàng hoàng.
Bọn họ dựa vào lý trí, kỷ luật cùng quy định để phát động một bộ máy chiến trận vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa, quy mô chiến trận càng lớn, ưu thế bọn họ lại càng rõ ràng.
Trong trận chiến hai vạn người đánh với tám vạn người này, trận địa phòng ngự của Thiết Sư Doanh cao hơn đối thủ của bọn họ không chỉ một mức. Bọn họ tiến thoái có mức độ, các tướng sĩ phối hợp chặt chẽ, bản thân Thiển Thủy Thanh lại có tầm nhìn không kém, hắn có thể nhìn ra sơ hở của địch, từ đó ra lệnh cho bộ hạ mình xuất ra những đòn chí mạng.
Bọn họ không tham lam, không cầu công, đứng vững đánh chắc, trên chiến trường ngập tràn mưa máu gió tanh này, bọn họ kiên cường bất khuất như một khối băng đã có từ vạn năm.
Dưới sự dẫn dắt và ảnh hưởng của bọn họ, đám hàng binh của Chu Chi Cẩm vốn xuất thân từ quân chính quy cũng đã thể hiện ra tiêu chuẩn chiến đấu độc đáo của mình.
Nhưng khổ chiến hết ngày này sang ngày khác khiến cho cả hai bên đều lâm vào trạng thái mỏi mệt cực độ, tất cả mọi người đều đã gần như tới cực hạn của chịu đựng, chỉ còn vùng vẫy trong đau khổ.
Phe tấn công còn có thể hô to hét lớn, dùng ưu thế dễ dàng ủng hộ kích thích cho sĩ khí bên mình tăng cao, tạm thời quên đi sức lực yếu ớt, nhưng phe phòng ngự luôn luôn trải qua khảo nghiệm về sĩ khí nặng nề hơn, do đó càng dễ cảm thấy mỏi mệt kiệt sức, càng rất dễ suy sụp trước phe tiến công một bước.
Ai có thể duy trì lâu hơn trong giờ phút này, người đó là người chiến thắng cuối cùng.
Ở điểm này, quân của Thiển Thủy Thanh dù sao đi nữa cũng không có khả năng so được với đối thủ, cho dù hắn có khả năng lớn bằng trời cũng không thể thay đổi sự thật này.
Huống chi trong tay Dịch Tinh Hàn còn có một cánh quân dự bị lên tới hai vạn người, từ đầu đến cuối được hắn giữ lại, gần như không cho ra chiến trường.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
32 chương
1059 chương
104 chương
23 chương
792 chương
33 chương