Đế quốc đệ nhất dược sư
Chương 6
Diệp Văn Nhã đứng tại chỗ, hai mắt nhìn về hướng nơi xa, không vội tiến lên hỗ trợ.
Ngược lại còn nửa ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu nhỏ con mèo đen ở một bên, cười nhẹ ra tiếng, thanh âm giống như tiếng suối reo trong rừng, kiều mỹ mềm nhẹ, thật dụ người đến thính tai đỏ bừng.
Con mèo đen nhỏ vốn dĩ muốn phản kháng thoát đi, trong lúc nhất thời đều có chút trố mắt.
Khuôn mặt cô gái mang cười, mắt như chứa hồ nước xuân, đôi môi mỏng diễm lệ như cánh hoa đỏ lửa, kiều diễm ướt át, ngón tay trắng nõn xoa xoa lỗ tai nhòn ngọn của con mèo đen, "Ai da, không nghĩ tới vật nhỏ như ngươi mà sức lực lại rất lớn nha, còn thông minh đến vậy, nếu không phải trên người ngươi không có chút năng lượng nào dao động, ta cũng phải nghi ngờ ngươi có phải là dị thú hay không."
Tinh thần lực của Diệp Văn Nhã cường đại, hơn nữa đời trước lại hàng năm đều trà trộn trong rừng rậm ma thú, đối với việc làm thế nào để phân biệt dã thú bình thường và ma thú, cô vốn rành rẽ vô cùng, con mèo đen trước mặt cô đây trên người không có nửa điểm năng lượng dao động, tất nhiên là vậy thì chỉ có thể là dã thú bình thường.
Chỉ là, có thể một vuốt đẩy đầu của một thanh niên trưởng thành quay qua một bên, sức lực này có thể nói là lớn hơn những con mèo bình thường rất nhiều.
Diệp Văn Nhã vừa cảm thụ xúc cảm ấm áp của lông xù xù trong lòng bàn tay, vừa tính toán trong lòng khi nào quay về có nên bào chế chút thuốc khai linh trí và thuốc tiến hoá cho con mèo này hay không. Con mèo đen nào đó hoàn toàn không hay biết đang bị cô ôm trong lòng hai bàn tay, vừa nhéo nhéo lỗ tai, lại xoa xoa đầu, gãi gãi đuôi, giờ phút này đã đỏ lỗ tai muốn nhỏ máu, sắc mặt vừa đen lại đỏ.
Vừa bực, lại vừa xấu hổ!
Cái cô gái trước mắt này, quá, quá, thật quá đáng......
Hắn đường đường là nguyên soái của đế quốc, ngày thường ở quân doanh, mặc dù không cần thể hiện ra mặt, nhưng binh lính đứng trước mặt hắn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, không dám làm càn.
Nhưng bây giờ......
Cái cô gái này không chỉ hết sờ sờ ôm ôm hắn, còn giở trò với hắn nữa!
Thu lại móng sắc vào trong đệm thịt, con mèo nhỏ vươn chân trước lông xù xù lên chụp chụp, kiên định đẩy bàn tay đang vươn ra một lần nữa của Diệp Văn Nhã, đầy mặt nghiêm túc trừng đôi mắt xanh thẳm lên, trong mắt tràn ngập các loại cảnh cáo —— không được đụng vào, không được sờ, nó là con mèo nông cạn tuỳ tiện như vậy sao?!
"Ha ha...... Tiểu Hắc thật đáng yêu nha."
Diệp Văn Nhã cười khẽ hai tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, móng tay cái lại mang theo nhàn nhạt phấn Cốt Bách, tay trái nhẹ nhàng nhéo nhéo phần thịt lót bên dưới chân trước màu đen có chút thô ráp, tay phải trực tiếp sờ xuống xương cùng của con mèo, nhẹ nhàng xoa, nắn. Trước đây khi cô nuôi con báo đen của mình, cô liền phát hiện tất cả động vật họ mèo đều không thể kháng cự được khi con người vuốt ve đoạn xương cùng của nó.
Quả nhiên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vào vị trí xương cùng của con mèo đen, lông xù xù, cảm xúc mềm mụp thật tốt, mà con mèo đen nhỏ càng theo bản năng hơi hơi nâng mông lên, mắt mèo tròn vo cũng thoải mái híp lại, trong cổ họng còn phát ra một trần tiếng gừ gừ khe khẽ.
Chờ đến khi Tiêu Thần phát hiện mình theo bản năng làm ra động tác xấu hổ như vậy với cô gái đối diện, toàn bộ con mèo đều phảng phất như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ, trong đầu trống rỗng, đôi đồng tử trong mắt mèo trừng lên càng lớn!
Hắn, hắn, đây là hắn xảy ra chuyện gì? Thân thể này sao lại không chịu khống chế?!
Một cơn tê tê dại dại ngứa ngứa, không ngừng theo xương cùng nhắm thẳng lên da đầu, ngón tay cô gái mềm mại giống như rắn, đỉnh đầu mèo đen bốc khói, toàn bộ con mèo phảng phất như bị kinh hách, toàn thân rùng mình một cái, con mèo hét thảm ngao một tiếng, nhanh chân bỏ chạy như điên.
"Hả?" Diệp Văn Nhã mê mang nghiêng nghiêng đầu, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ thế giới này động vật họ mèo của thế giới này không giống như thế giới mình ở đời trước sao? Không được a......
"Thôi được rồi, chuyện này chờ sau khi quay về lại nghiên cứu...... Bên kia chắc thời gian cũng đúng lúc rồi, thuận đường đi giúp một chút vậy...... Làm phế sài thể chất D Cấp Thể Chất, mình cũng không thể biểu hiện quá ưu tú."
Thân thể con mèo đen nhỏ giấu ở sau đống đá vụn, vươn nửa cái đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm cô gái đối diện, run run chòm râu:.........
Ta thấy ngươi rõ ràng muốn giáo huấn cái đám nhãi ranh lúc ăn nói lỗ mãng với ngươi thì, mới cố ý ngồi đây kéo dài thời gian.
......
Trong lùm cây cách Diệp Văn Nhã không xa, một con sói xám và một con gấu ngựa đang quần thảo chiến đấu với một con Thanh Ngưu Hổ Vĩ thành một đoàn, tình hình chiến đấu kịch liệt.
Hai người Tống Giai Nhạc cùng Mai Na đứng ở một bên, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, trong tay cầm súng ngắn cấp thấp, nhưng loại đó hoàn toàn không có chút đất dụng võ nào, ngay cả lớp da của con Thanh Ngưu Hổ Vĩ cũng không thể xuyên qua được.
Ở đế quốc, súng ngắn thượng đẳng vì quá lợi hại, uy lực kinh người, hơn nữa thao tác cần độ chính xác cực cao, dễ dàng ngộ thương, bởi vậy ngoại trừ quân đội chính quy của đế quốc, những người khác chỉ cho phép trang bị súng ngắn cấp thấp.
Cho nên mỗi năm khi học viện khảo hạch cuối kỳ, cũng chỉ phân cho thí sinh súng ngắn cấp thấp.
Súng ngắn cấp thấp —— có thể đánh chết dị thú cấp 1~3 cấp.
Súng ngắn cao cấp —— có thể đánh chết dị thú cấp 4~6 cấp.
Dị thú có cấp bậc càng cao, liền cần vũ khí cao cấp có uy lực càng cường đại.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!"
Mai Na đứng một bên, gấp đến độ dậm chân, đặc biệt khi cô nàng thấy con Thanh Ngưu Hổ Vĩ phía trước quẫy đuôi đánh trúng sói xám bên hông, trực tiếp đập sói xám một cái lảo đảo, lưu lại một vết thương sâu đến mức có thể thấy xương, càng hoảng loạn đến hốc mắt đỏ lên.
Là học sinh hệ Dược phụ trợ, thể chất cô nàng cũng chỉ có cấp C, cũng không phải là thú nhân thức tỉnh. Càng không có hình thú cường đại, mặc dù năng lực bào chế dược của cô nàng xuất chúng, đứng một trong mười thứ hạng đầu tiên của cả trường, cũng không có biện pháp nào hỗ trợ săn giết được con dị thú nào trong rừng này cả.
Thể chất cấp C và cấp B nhìn như chỉ kém một bậc, khoảng cách thực ngắn, nhưng thực tế thì chênh lệch giữa hai bên lại giống như lạch với trời.
Súng ngắn trong tay lại lần nữa bắn ra, nhưng chỉ trượt qua lớp da dày của con Thanh Ngưu Hổ Vĩ tạo nên chút tia lửa, đốt trụi được mấy cọng lông trâu.
"Tức quá!......" Mai Na nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự sẽ bị con Thanh Ngưu Hổ Vĩ trước mặt này đánh bại từng người một, cuối cùng tử vong? Tưởng tượng đến cách đó không xa, trong rừng vẫn còn hai con Thanh Ngưu Hổ Vĩ khác như hổ rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra tấn công bọn họ, đáy lòng Mai Na liền nổi lên cơn tuyệt vọng.
Sắc mặt Tống Giai Nhạc cũng khó coi, nhưng cô thân là học sinh hệ chỉ huy, quan trọng nhất là phải hoàn thành chức trách của mình.
"Cao Phong, tay phải hướng về phía trước 32 độ, sử dụng đòn cường công thiên phú của tộc gấu khổng lồ, đánh vào nhược điểm phía bên phải đầu con Thanh Ngưu Hổ Vĩ này!"
"Ngay lập tức! Giang Hạo, quay người về hướng bên trái, trực tiếp cắn vào gáy nó!"
Học sinh hệ chỉ huy mỗi người đều có tinh thần lực ưu tú, ngày thường ở trường học, bọn họ mỗi ngày đều học tập bằng cách quan sát dị thú, phân biệt nhược điểm của Trùng tộc, phân tích các loại chiến cuộc quân sự khác nhau, học được làm thế nào sử dụng binh lực nhỏ nhất nhưng đạt hiệu quả cao nhất.
Trước mắt cô tuy rằng không thể lấy yếu thắng mạnh, bày mưu lập kế, nhưng có thể lợi dụng sức quan sát của mình giúp hai đồng bạn trong khoảng thời gian ngắn không bị thua cuộc trước con dị thú này.
Nhưng mà kế hoạch tốt cũng không bằng biến hoá của tình huống......
Sức lực của con Thanh Ngưu Hổ Vĩ trước mắt này thật sự vượt xa sự dự tính của Tống Giai Nhạc. Sau khi bị Giang Hạo biến thành sói xám cắn vào sau cổ, Thanh Ngưu Hổ Vĩ nổi giận gầm lên một tiếng, cả người phát lực, cơ bắp cuộn lên, điên cuồng quẫy động. Sói xám cắn một cái không xong, hung hăng bị Thanh Ngưu Hổ Vĩ quăng từ trên lưng xuống dưới!
Một cú quăng ngã này trực tiếp làm đầu sói xám muốn hôn mê bất tỉnh hôn, vài lần cố gắng chống người không gượng dậy nổi, tứ chi bủn rủn.
phanh! —— một tiếng.
Giang Hạo rốt cuộc không duy trì được hình thú nữa, ôm đầu, trực tiếp biến trở về hình người. Dưới trạng thái hình người, tình huống Giang Hạo càng thêm không xong, trên làn da tái nhợt bên hông là máu tươi đầm đìa, trên người càng có nhiều chỗ bị bầm xanh xanh tím tím, tất cả đều là vết thương lúc nãy bị con Thanh Ngưu Hổ Vĩ hung hăng đâm vào gây ra.
"Grào Grào Grào! ——"
Thanh Ngưu Hổ Vĩ sớm bị hai thú nhân đeo bám đến không còn chút kiên nhẫn, nhìn thấy con người trước mắt sơ hở, gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy cơ hội, cúi sừng nhắm ngay Giang Hạo thẳng tắp đánh tới!
"Giang Hạo! Chạy mau!!"
"Giang Hạo, chạy nhanh lên!"
Mai Na thấy thế, hai mắt trợn tròn, hoảng sợ thét chói tai!
Tống Giai Nhạc cũng sợ hãi kêu lên tiếng, biểu tình hoảng sợ.
Mắt thấy đồng bạn của mình giây tiếp theo liền bị máu bắn ba thước, con gấu khổng lồ màu nâu gấp đến độ nổi giận gầm lên một tiếng, cũng mặc kệ mình có thể bị thương hay không, bỗng nhiên phát lực, hai tay gấu gắt gao nắm hai cái sừng của con Thanh Ngưu Hổ Vĩ, không cho phép dị thú tấn công đồng bạn mình.
Tống Giai Nhạc thấy thế, lập tức tiến lên đỡ Giang Hạo đang không còn chút sức lực nào, muốn nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Nhưng một con dị thú cấp bốn vốn dĩ cần bốn thú nhân thể chất cấp B mới có thể đối phó 4 được, làm sao có thể để một mình Cao Phong khống chế được chứ?
"Grào! ——"
Thanh Ngưu Hổ Vĩ gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên phát lực trực tiếp ném Cao Phong đi, sừng trâu bén nhọn nhắm ngay bụng gấu ngựa liền hung hăng đâm vào!
Truyện khác cùng thể loại
548 chương
29 chương
49 chương
35 chương
103 chương
35 chương
18 chương