Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 31 : Nhược Điểm Của Danh Tướng

Một người lính khác nói: "Đại nhân, chúng ta đi chuyển đá về là được." Tiền Bất Ly lắc đầu: "Không cần." Trong lần bắn thử thứ nhất, Tiền Bất Ly đã nhận thấy đạn đá đã trải qua quá trình đánh bóng thành đá tròn, từ góc độ vật lý mà nói, đá tròn có xác suất trúng cao, sau khi rơi xuống đất còn có thể bắn lên xông tới tạo thành thương vong lớn. Thế nhưng loại đá tròn này không phải trong lúc vội vã có thể làm được. Xem ra sau này chẳng những cần phải gian khổ huấn luyện, mà còn phải tiêu tốn rất nhiều sức lực trên vấn đề quân bị! "Đỗ Binh, đội kỵ binh của ngươi có thể đánh sớm hay không?" "Cái gì gọi là đánh sớm?" "Chính là bắn tên vào hướng mà bọn chúng phải qua, đợi bọn chúng xông lại." "Đại nhân, không có bao nhiêu hiệu quả, những người trong thảo nguyên rất giảo hoạt, bọn chúng sẽ tạm thời cải biến phương hướng." "Chúng ta có mang đủ mũi tên hay không?" "Mũi tên đầy đủ!" "Vậy là tốt rồi!" Tiền Bất Ly vẫy gọi mấy người Đỗ Binh, dặn dò mỗi người một chút, tiếp theo hắn nói mấy câu với binh sĩ điều khiển xe bắn đá, cuối cùng cho điều chuyển xe bắn đá từ phân đội bộ binh của Nhiệm Soái, trực tiếp về nằm dưới chỉ huy của hắn. Qua buổi trưa, ở bên sườn hậu đội của Đỗ Binh, xuất hiện một đội kỵ binh gần ngàn người, bọn chúng cũng không vội vã tiến công, ngược lại không nhanh không chậm theo sát sau lưng Đỗ Binh. Ngoại trừ thỉnh thoảng có lính liên lạc chạy đi chạy lại, truyền đạt tin tức bên ngoài, toàn bộ Thiên Uy quân vẫn dùng tốc độ bình thường, trầm mặc tiến lên. Nếu như là trong chiến đấu trước đây, bọn hắn biết mình gặp phải khinh kỵ cận vệ, nhất định sẽ kinh hoàng thất thố, nhưng hiện tại không giống với lúc trước, thống lĩnh đại nhân chỉ cần thi hành một kế nhỏ mà đã tiêu diệt đại bộ phận khinh kỵ cận vệ, chỉ còn lại một chút ít tạp chủng, vẫn cần phải lo lắng sao? Tiền Bất Ly, một lòng muốn học Chu Du và muốn yên ổn quân tâm, rốt cục đã bày ra tư thế quạt lông, khăn chít đầu, ngông nghênh. Đáng tiếc lại không có khăn chít đầu, Tiền Bất Ly chỉ có thể dùng trường bào biểu hiện dáng vẻ nho nhã của mình, tuy mặc trường bào cưỡi ngựa là một việc rất khó chịu; quạt lông cũng không có, Tiền Bất Ly lấy từ trong bọc hành lý của Cơ Thắng Tình ra một cái quạt hình tròn, hắn không nhanh không chậm phe phẩy chiếc quạt tròn, thể hiện một dáng vẻ vô cùng tiêu sái, bình tĩnh. Thế nhưng. . . bây giờ là mùa đông, người dùng quạt ở mùa đông là người thế nào? Các binh sĩ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiền Bất Ly, thẳng đến khi gió nhẹ thổi qua, từ trên mặt quạt bay ra một hương thơm, các binh sĩ mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra thống lĩnh đại nhân đang ám chỉ mình đã bắt được tâm hồn thiếu nữ của công chúa điện hạ! Đại nhân chính là đại nhân, nhanh như vậy đã có thể chinh phục công chúa rồi sao? Thực rất giỏi. . . . Lính liên lạc lần lượt truyền lại tình huống mới nhất ở phía sau cho Tiền Bất Ly, thế nhưng thái độ nhẹ nhõm của Tiền Bất Ly không phải giả vờ, hắn quả thực nhẹ nhõm, bởi vì đối phương là Trát Mộc Hợp! Tư duy của danh tướng có một hình thức cố định, đó chính là làm cách nào để trả giá thật nhỏ đổi lấy thành quả chiến đấu lớn nhất! Tiền Bất Ly biết rõ Trát Mộc Hợp không thể trốn thoát khỏi cái khung định sẵn đó. Nếu như đổi lại là một mãng phu, hai bên đã sớm triển khai chém giết, mà Tiền Bất Ly cũng đã sớm khẩn trương tập trung tinh thần chỉ huy. Tuy Tiền Bất Ly có nắm chắc đánh bại đối thủ, nhưng dưới sức tiến công của hơn ngàn binh sĩ tinh nhuệ, tổn thất của bên mình cũng không phải là nhỏ. Đối thủ là một danh tướng, ngược lại là một điều khiến cho Tiền Bất Ly cao hứng, muốn trả một cái giá thật nhỏ đổi lấy thành quả chiến đấu lớn nhất sao? Ha ha. . . . hết lần này tới lần khác ta cho ngươi dùng một cái giá lớn nhất đổi lấy thành quả chiến đấu nhỏ nhất! ※※※ "Đại ca! Để cho ta mang theo bọn nhỏ xông lên giết chúng!" Niêm Hãn hung dữ nhìn đội kỵ binh của Đỗ Binh ở phía xa, thỉnh chiến. Ở bên trong Tuyết Băng, Niêm Hãn chỉ là một trong vẹn vẹn mấy người may mắn trốn khỏi, thể chất của gã tốt, sau khi hôn mê trong thời gian ngắn ngủn, gã liền thức tỉnh, hơn nữa gã không bị thương, cho nên rất nhanh chóng bò ra bên ngoài tuyết đọng. Tuyết Băng trực tiếp dẫn đến cái chết có tỷ lệ không cao lắm, có một số người bị chôn sống, có những người lại là vì không kịp thời thức tỉnh. Khi nhiệt độ cơ thể hạ xuống tới mức tới hạn, cũng không còn cơ hội thức tỉnh. Đương nhiên, mặc kệ nguyên nhân cụ thể của cái chết là cái gì, người có thể thoát khỏi không thể nghi ngờ gì nữa chính là người vô cùng vô cùng may mắn. Tam Khôi cũng không chết, hắn đang kích động cưỡi ngựa ở sau lưng Niêm Hãn, thâm cừu đại hận! Tên của hắn gọi Tam Khôi, phía trên không thể nghi ngờ còn có Đại Khôi cùng Nhị Khôi. Đáng tiếc, bọn hắn đều bị vĩnh viễn chôn ở trong tuyết lở, cuối cùng ngay cả gương mặt cũng không nhìn thấy! Trong lòng Tam Khôi tràn đầy sát ý! "Bọn nhỏ tổn thất quá lớn, chúng ta không thể mạo hiểm nữa, hơn nữa đội ngũ của chúng không một chút hoảng loạn, giống như đã sớm chuẩn bị kỹ càng." Trát Mộc Hợp lắc đầu, nói: "Chờ một chút." Thân là một thủ lĩnh, Trát Mộc Hợp không thể bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng mình ra bên ngoài. Trước tiên bày ra thế yếu khiến cho bọn hắn khinh địch, lại dùng biểu hiện giả dối công chúa chạy trốn dẫn dụ bọn hắn tiến vào Lạc Nhật Hạp Cốc, tiếp theo dẫn phát Tuyết Băng, trước đó còn dự liệu được phản ứng của mình, sắp đặt phục binh ở phía sau, đuổi mình giống như đuổi "con vịt" tiến vào ở chỗ sâu trong Lạc Nhật Hạp Cốc, những thứ này đều bị Trát Mộc Hợp có chỗ hiểu ra, đối thủ của y là một nhân vật vô cùng tàn nhẫn! Đợi một thời gian, người này nhất định sẽ trở thành một mối họa lớn trong lòng người thảo nguyên! Lần này Trát Mộc Hợp truy kích, không hề là vì công chúa, mà là vì muốn bóp chết mối họa trong lòng ngay từ trong chứng nước! Nếu như người này trở thành một chủ tướng tay nắm trọng binh. Chỉ cần suy nghĩ một chút, Trát Mộc Hợp đã có cảm giác không rét mà run. Niêm Hãn tức giận hừ một tiếng, hai chân dùng sức kẹp chặt, chiến mã bên dưới hí một tiếng, móng trước mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất: "Móa, ngựa miền nam cũng là rác rưởi!" Niêm Hãn tức giận nói thầm một câu. Sau khi chạy ra khỏi Lạc Nhật Hạp Cốc, chiến mã của bọn hắn đã không còn lại bao nhiêu, bây giờ ngựa đều được đưa từ bên trong cửa ải Liên Thành, chính là cái người kia đưa tới cho bọn hắn, cùng đưa tới với chiến mã, còn có rất nhiều mũi tên, lương thực, cuối cùng tháo gỡ khó khăn của bọn hắn. Thế nhưng, Niêm Hãn không có bất kỳ lòng cảm kích, hừ hừ! Đợi về sau Lão Tử giết các ngươi ở nơi này, không giết quá nhiều người các ngươi là được! Đối với Niêm Hãn mà nói, người miền nam không khác nhau bao nhiêu so với bầy cừu trên thảo nguyên, dê mập đương nhiên cần phải ăn thịt, người miền nam cũng cần phải giết, nhưng không thể giết quá nhiều, lưu lại một số người giống như lương thực, lúc nào các dũng sĩ thảo nguyên cần thì sẽ tới lấy mới tốt. "Miền nam ngoại trừ nữ nhân, còn có cái gì tốt? !" Tam Khôi, cũng đang tức giận, ở phía sau tiếp một câu. Nếu như trước kia, câu nói của Tam Khôi sẽ khiến tất cả đám đều phá lên cười điên cuồng, nhưng hiện tại, không ai có thể cười được. Cả đám đều đang dùng con mắt như mắt Sói nhìn chằm chằm vào đội kỵ binh ở phía trước. "Ngừng!" Trát Mộc Hợp đột nhiên giơ tay lên. Y phát hiện đội kỵ binh phía trước ngừng lại, nhìn động tác của đối phương. . . Bọn chúng muốn hạ trại? Trát Mộc Hợp nghi hoặc nhìn mặt trời đang treo ở đỉnh đầu, cười nhạt một tiếng, nói: "Truyền lệnh xuống, chúng ta cũng hạ trại!"