Đế nữ tao nhã: lang vương tiểu kiều thê

Chương 3 : Tập kích doanh trại địch

Editor: Umi Về chiều, cảnh vật đều được bao phủ bằng ánh tà dương đỏ máu, thiên địa trong lúc đó, trọn vẹn một mảng trời đỏ rực, hùng vĩ, tráng lệ. Mộ Dung Tĩnh đi theo phía sau Tiêu Cận và A Cổ Đạt, những người trong đội hồi môn của nàng có người đã chết, có người đã bỏ trốn, hiện giờ chỉ còn lại có mấy chục người. Xa xa truyền đến tiếng ca du dương, cao vút, mấy người chăn dê đang vội vàng về nhà. Trời càng ngày càng tối, trước mắt bọn họ hiện ra một tòa cồn cát, xung quanh có rất nhiều lều trại, khói bếp lượn lờ, theo gió phiêu tán. Một tiếng vang sắc nhọn từ trạm canh gác truyền ra, đánh tan sự yên lặng. Nam nữ già trẻ đi ra ngoài lều trại, hướng tới đội ngũ vừa trở về hoan hô, Hoàn Nhan Hồ cùng đội ngũ của hắn được nghênh đón tiến vào doanh trại. Mộ Dung Tĩnh đoán nơi này hẳn là Hỗn Canh bộ lạc. Mộ Dung tĩnh, Tiêu Cận Kì và A Cổ Đạt bị giam ở một chuồng dê chắc chắn, ở một nơi kín đáo trong doanh trại. Ba người chỉ có thể nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài. “Hoàn Nhan Hồ, cho tộc nhân tự do phân chia chiến lợi phẩm.. Xem ra đồ cưới của ngươi không tìm lại được." Tiêu Cận Kì tức giận hướng Mộ Dung Tĩnh nói. "Là ngươi vô năng, ngay cả tân nương của đại hãn mình cũng không bảo vệ được, còn làm sứ giả làm gì?" Mộ Dung Tĩnh tức giận trách Tiêu Cận Kì. Nàng đặt mông ngồi xuống dưới đất, không hề để ý hình tượng, bắt đầu xoa bóp đôi chân của mình. Búi tóc rối tán loạn, quần áo luộm thuộm, dung nhan tinh xảo sớm không còn sót lại chút gì, mồ hôi, nước mắt, cát đất, đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng biến thành một cái mặt mèo, chỉ có đôi mắt trong suốt vẫn như trước lộ ra một cỗ linh khí hơn người. Tiêu Cận Kì vốn định nói nàng vài câu, nhưng chống lại đôi mắt to tròn của nàng, lời nói bên miệng lại nuốt trở về. Thiên hộ vệ A Cổ Đạt không kêu ca một tiếng, đem cỏ khô trong phòng dọn dẹp, giũ giũ, bên này góc tường đặt một đám, đối diện góc tường đặt một đám. "Công chúa, buổi tối chỉ có thể chấp nhận nghỉ như vậy." A Cổ Đạt nói. "A Cổ Đạt ngu ngốc, ai là công chúa? Là Châu nhi, gọi là Châu nhi, nhớ chưa?" Tiêu Cận Kì bỗng nhiên đứng lên, đập đầu A Cổ Đạt, thấp giọng quát. "Nga? Là Châu nhi, Châu nhi." A Cổ Đạt gật đầu một cái. Mộ Dung Tĩnh mặc kệ bọn họ cãi cọ, chính mình đi đến một đống cỏ khô ở góc tường, nằm xuống nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay trải qua quá kinh tâm động phách rồi, nàng bây giờ đã mệt đến kiệt sức. Ngày mai không biết lại có chuyện gì đây. Nàng cũng không dám nghĩ tiếp, cũng chỉ có thể mặc cho số phận vậy. Chỉ mong nàng còn có thể sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai. Tiêu Cận Kì và A Cổ Đạt ngồi trên đống cỏ khô đối diện, nhỏ giọng nói thầm gì đó, Mộ Dung Tĩnh không nghe rõ lắm, chỉ nghe thấy mấy chữ "đại hãn" và "tín hiệu", liền mơ mơ màng màng thiếp đi. Mộ Dung Tĩnh ngủ không an ổn, trong mộng một mảnh hỗn loạn, chốc lát là cảnh tượng mama cùng Châu nhi cả người đầy máu tươi thét, chốc lát lại thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu ngồi trên nhuyễn tháp, cười khanh khách hướng nàng vẫy tay, một lát sau lại là một mảnh tối đen, mơ hồ nghe thấy đệ đệ Mộ Dung Hàn đang cầu cứu.... "Công chúa, công chúa ....." Có người ở bên tai nàng nhẹ nhàng gọi, tay lay lay bả vai nàng. Mộ Dung Tĩnh tỉnh lại, mở to mắt, trước mắt là A Cổ Đạt, khuôn mặt ngăm đen, vẻ mặt lo lắng. “Làm sao vậy?" Mộ Dung Tĩnh mơ màng hỏi. “Đừng lên tiếng theo ta đi." A Cổ Đạt lên tiếng bảo. Mộ Dung Tĩnh không rõ chuyện gì đang diễn ra, theo bản năng đứng lên, đi theo sau A Cổ Đạt.