Đế nữ tao nhã: lang vương tiểu kiều thê
Chương 2 : Cướp cô dâu
Mạc Bắc là vùng ở giữa thảo nguyên và sa mạc, là nơi cư trú trường kỳ của hơn mười dân tộc du mục đã được mấy chục năm rồi, có những bộ tộc Hạ, Kim, Lâu và Lan. Trong đó Khuyển Nhung có nhân số nhiều nhất, bọn họ chiếm cứ những đồng cỏ màu mỡ nhất ở Mạc Bắc và có thực lực hùng hậu nhất thảo nguyên.
Khi Bắc Mạc tiên hoàng tại vị, áp dụng phương pháp Chia để trị, lợi dụng mâu thuẫn trong các bộ lạc, mượn sức hoặc đả kích để các tộc ở Mạc Bắc bị vây bên trong hỗn chiến, không rảnh nam cố.
Mạc Bắc bắc bộ biên cảnh cũng vì vậy được an bình, vài thập niên không thấy chiến hỏa, dân chúng an cư lạc nghiệp, giàu có hưởng lạc.
Nhưng mà sau khi Bắc Mạc tân hoàng lên ngôi, sưu cao thuế nặng, dân chúng lầm than, chỉ quan tâm đối ngoại cùng Đông hoàng, mấy năm nay đều liên tục chinh chiến, bắc bộ biên cảnh quân lực suy yếu.
Khuyển Nhung nhân cơ hội này, xuôi nam chiếm cứ Bắc Mạc mười lăm quận, hoàng đế Mộ Dung cùng Khuyển Nhung đại Thiền Vu Gia Luật nghị hòa, bắc bộ mười lăm quận toàn bộ thuộc về Khuyển Nhung , hàng năm Bắc Mạc phải đưa cho Khuyển Nhung một lượng lớn cống phẩm.
Bắc Mạc Thọ vương, Mộ Dung Liên Thành, liên hợp cùng Định Quốc công Tần Vân, mượn binh Khuyển Nhung , phát động binh biến hòng bức vua thoái vị, giết đế, Tân hoàng đăng cơ.
Luận công, Khuyển Nhung chiếm cứ bắc bộ mười lăm quận, trấn giữ Bắc Mạccùng Mạc Bắc các thông đạo buôn bán trọng yếu, có Bắc Mạc hoàng tộc làm chỗ dựa, Khuyển Nhung nhanh chóng quật khởi, xưng bá thảo nguyên, tùy ý giết chóc, các Bộ Lạc giận mà không dám nói gì.
Mộ Dung Tĩnh dọc đường đi trong lúc rãnh rỗi, thỉnh thoảng được sứ giả Khuyển Nhung nói một chút tình huống ở thảo nguyên.
Sứ giả là Tiêu Cận Kì, người Tây Tề, hắn mười năm lang thang khắp nơi hòng tránh né cừu nhân đuổi giết, ở phía bắc đại mạc, cơ duyên xảo hợp gặp gỡ vương tử Khuyển Nhung Gia Luật Hằng, được vương tử thu làm quân sư, dựa vào tài trí hơn người, giúp Gia Luật Hằng đánh Đông dẹp Bắc, hiện giờ đã là thân tín bên người đại Thiền Vu, lần hòa thân này chính là mưu kế của hắn.
Tiêu Cận Kì mặc trường bào màu mầu trắng ngà, thuê hoa văn màu xanh lục, đai lưng bằng bạch ngọc, chân mang giày nai trắng, ngồi trên lưng ngựa, tóc đen như mực vấn đơn giản lên đỉnh đầu. Cả một người đều dựa theo cách ăn mặc của người Trung Nguyên, ở trong một đám người Khuyển Nhung lôi thôi lếch thếch, nàng liền có thể tìm được bóng dáng của hắn vì vẻ nho nhã nổi bật không lẫn đi đâu được ấy.
Mấy ngày trước, Tiêu Cận Kì vẫn thường cưỡi ngựa, đã nhiều ngày cùng Mộ Dung Tĩnh nói chuyện, nàng và hắn đã trở quen thuộc, hắn sẽ không lấy cớ việc công để trốn vào xe ngựa, bây giờ hắn tìm Mộ Dung Tĩnh thưởng thức trà , nói chuyện phiếm.
Thiên hộ vệ A Cổ Đạt thấy Tiêu Cận Kì lại tiến vào xe ngựa, bắt đầu phẫn nộ, mấy lần không chịu được liền lên tiếng nhắc nhở Tiêu Cận Kì, mỗi lần như vậy Tiêu Cận Kì đều lười biếng ra ngoài xe ngựa mắng hắn một trận, không bao lâu lại tiến vào.
Tiêu Cận Kì mỗi lần vào xe ngựa, đều ngồi trên cái đệm thật dày mềm, vẻ mặt thỏa mãn nói: "A nha! Vẫn là xe ngựa thoải mái nhất, cưỡi ngựa thật sự là tra tấn ta mà, thật không rõ sao mọi người thích cưỡi ngựa như vậy."
Nha hoàn dâng trà, Tiêu Cận Kì chậc lưỡi :"Thật là thơm, công chúa và ta đúng là người đồng đạo."
Hắn biểu tình khoa trương, khôi hài, chọc cho tiểu nha hoàn ngồi bên cạnh cười khanh khách không ngừng.
Mộ Dung Tĩnh rất thích tích cách của Tiêu Cận Kì, hắn tiêu sái ngay thẳng, khí chất phong nhã của hắn cũng không phải là có thể học được.
Mộ Dung Tĩnh một vài lần thử thăm dò gia cảnh của hắn, luôn bị hắn nói lảng sang chuyện khác, nàng cũng không muốn hỏi nhiều, hắn không muốn nói tất nhiên là có ẩn tình.
Mộ Dung Tĩnh vui vẻ nhìn Tiêu Cận Kì cùng Thiên hộ vệ ở một chỗ tranh chấp, hai người bọn họ làm cho đoạn đường đi buồn tẻ này tăng thêm không ít lạc thú.
Không phải hắn vừa mới bị Thiên hộ vệ kéo đi sao?
Tiêu Cận Kì nhảy vào xe ngựa. Mộ Dung Tĩnh tiện tay rót cho hắn một ly trà, hắn hướng phía Mộ Dung Tĩnh nở một nụ cười yêu nghiệt, ánh nắng chiếu trên mặt hắn, tuấn dật phi phàm.
"Ngaaa...." Một tiếng gào xuyên thấu bầu trời, mặt đất bắt đầu rung chuyển, bên ngoài tựa hồ như đang có thiên quân vạn mã chạy tới, ly trà trên bàn không kìm được mà run rẩy, nước trà đều tràn hết ra ngoài.
"Sao lại thế này?" Mộ Dung Tĩnh vẻ mặt mờ mịt, lên tiếng hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
11 chương
11 chương
34 chương