Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi
Chương 41 : Thấm vào tâm can, ăn sâu vào não
Thực ra mà nói, địa vị của Diễm My trong mắt mọi người từ lâu đã không vững vàng rồi.
Tuy thường ngày nàng làm gì thì cũng có Hoàng An Liêm nhưng có sự thật là Diễm My vào cửa hai tháng, Liêm vương gia hắn tới cửa điện nàng đúng một lần duy nhất, nàng ở điện hắn một lần, tính ra hai người ở cạnh nhau cả đêm cũng chỉ có 2 lần. Còn lần ở Quân Doanh thì mọi người trên dưới đều cho rằng Quân Doanh là chỗ không thể đi lung tung, nàng ở cùng Vương gia bọn họ cũng hợp lẽ. Nhưng kể cả có tính mấy ngày ở Quân Doanh vào thì số lần bọn họ cả đêm cùng nhau ngủ cũng chỉ tính trên đầu ngón tay.
Thế nên địa vị của nàng mới là không vững vàng, bây giờ xuất hiện thêm Lưu Trắc Phi có con trai là trưởng tử của Liêm vương phủ, đêm hôm nay Liêm vương gia cũng ở đó, bây giờ địa vị của nàng càng không vững.
Sáng hôm sau, đến Từ Thanh Cung của Thái Hậu để thực hành nghi lễ dâng trà. Diễm My không phải dâng trà là vì nàng thành thân khi Thái Hậu đang cầu phúc, sau khi Thái Hậu về bà cũng bảo không cần phải làm rườm rà nghi lễ này nữa nên bỏ qua.
Ngồi ngay bên cạnh Hoàng An Liêm nhưng sắc mặt nàng lạnh băng. Nhìn Lưu Nhạn Nhạn mặc hỉ phục tiến vào, quy củ hành lễ, sau đó từng bước dâng trà. Thái Hậu hôm qua cười cười nói nói với nàng, hôm nay nhìn Lưu Nhạn Nhạn càng cười rạng rỡ hơn. Cũng không thể trách bà được, đây là chốn cổ đại mà. Hoàng An Liêm tuy không phải con đẻ nhưng cũng do bà ta một tay nuôi lớn, nay con trai có con, lại thêm đứa cháu trai sao có thể không vui?
Trà dâng đến trước mặt nàng, môi Lưu Nhạn Nhạn cười tươi. Bàn tay nàng trắng nõn vươn ra cầm chén trà phỉ thúy, sau đó một tay che đi mặt, một tay cầm chén đổ thẳng xuống bên dưới. Vì trang phục vốn rườm rà, đã thế hôm nay nàng mặc đồ sẫm màu nên nhìn không ra.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt Dương Hy nhìn chằm chằm xuống đuôi áo, trong mắt có chút buồn, nàng nhếch mép hướng cô ấy cười lạnh. Hai người đã hiểu nhau tới cảnh giới không cần nói gì rồi, Dương Hy nhìn nàng cười lạnh chỉ một giây, đầu óc đã suy thành: Đừng nhìn ta, ta không dễ gục ngã, đừng dùng ánh mắt buồn ấy nhìn ta, ta không phải là người vì tình mà gục. Cũng đừng nhìn áo ta, ngươi vốn hiểu tính ta, ta có chết cũng không đụng một giọt trà của nàng ta đâu.
Trong Từ Thanh Cung, Thái Hậu vui cười nói chuyện cùng Lưu Nhạn Nhạn, Hoàng An Liêm cũng góp đôi ba câu. Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cũng đến. Hoàng Thượng dùng ánh mắt thương người nhìn nàng, còn Hoàng Hậu, nhìn nàng, ánh mắt vô vàn rầu rĩ.
Cuối buổi, mọi người lục đục cáo lui. Thái Hậu bỗng dưng giữ lại mình nàng. Đến khi mọi người ra ngoài hết, bà cũng cho a hoàn ra ngoài, kể cả Dương Hy công chúa vốn là người bà yêu thương nhất.
Bà thở dài: “Diễm My, ta hiểu cảm giác của con. Nhưng là nam nhân mà, tam thê bảy thiếp vốn là chuyện bình thường, con muốn Lưu Nhạn Nhạn không uy được địa vị của con thì hãy cố gắng mà sinh một đứa con đi, dù là con gái thì cũng là trưởng, con cũng có thể bấu vào nó mà giữ địa vị”
“Thái Hậu, người cũng từng là phi, người cũng sẽ hiểu rõ cảm giác chỉ muốn giữ lấy người mình yêu thương, không muốn san sẻ cho ai chứ? Tuy biết rõ là tam thê bảy thiếp là chuyện thường tình, nhưng vẫn không muốn”
“Thế gian không phải ai cũng như Hoàng Thượng đâu”
Diễm My đã chẳng muốn nghe tới chuyện Lưu Nhạn Nhạn, địa vị gì nữa, nói: “Thái Hậu, không còn chuyện gì, thần thiếp xin cáo lui”
Thái Hậu phất tay: “Con về đi”
Dương Hy vẫn luôn đợi nàng. Thấy nàng ra, lo lắng cầm tay hỏi: “Không sao chứ?”
Diễm My đột nhiên cười: “Mày đoán xem tao có ổn không?”
“Đương nhiên là không”
“Vậy thì đừng hỏi câu này. Ta luôn trả lời là không sao, dù mình có sao đi nữa, cũng luôn trả lời như vậy”
Dương Hy cắn nhẹ môi, xoay người: “Ta đi tìm tên tảng băng đấy, đòi công đạo cho ngươi”
Diễm My níu lại: “Không cần. Ta không thích thế, làm như thể ta đang cầu hắn quay lại vậy. Ta sẽ không vì tình mà đánh mất tôn nghiêm, tự trọng của bản thân, thế nên đừng làm vậy”
“Nhưng ngươi...”
“Thái Hậu nói với ta, cố gắng sinh một đứa con để ổn định địa vị. Lúc đó, ta nghĩ ta nhất định sẽ không làm như vậy. Ta cảm thấy như vậy là dùng chính con của mình để đổi lại địa vị của bản thân. Việc này còn chưa kể đến ta có an lành sinh con hay không. À mà tất nhiên là an lành rồi, nhưng ta nhất định không làm như vậy. Con của ta, ta nhất định sẽ cho nó một cuộc sống như ở thế kỉ 21 vậy, chỉ có anh chị em ruột thịt của nó chứ không có thể loại cùng cha khác mẹ, nhất định sẽ cho nó một người cha luôn quan tâm yêu thương nó”
“Tại sao phải chịu khổ như vậy chứ?”
Diễm My gắt lên: “Ta không hề khổ, con mắt nào của ngươi thấy ta khổ? Ta nhất định sẽ không yêu đến mức đấy. Không cần đi đòi công đạo cho ta, chuyện của tình yêu của ta, đừng xen vào nữa. Sinh ra thế kỉ 21, sống ở đó mấy chục năm, sống đến đầu 2, tuy không thể coi là dài nhưng cũng không thể tính là ngắn. Tư tưởng chuyện một chồng một vợ, tình yêu quan trọng nhưng không phải tất cả, đã sớm thấu tận tâm can, ăn sâu trong trí não của ta rồi, có chết ta cũng không thay đổi đâu”
Dương Hy nhìn nàng: “Đừng lý trí thế Diễm My, nghe theo con tim đi”
“Cứ thử lâm vào tình cảnh của ta rồi ngươi sẽ biết. Dương Hy, ngươi ít nhiều cũng có tới bảy năm huấn luyện đấy, không thể vì tình mà làm mọi thứ được. Tư tưởng một chồng một vợ cùng tình yêu không là tất cả, ta không tin nó không ngấm vào tâm can trí óc của ngươi”
Dương Hy biết Diễm My đã quyết định rồi, thở dài: “Sống tốt vào” Sau đó xoay người đi về.
Đột nhiên, Diễm My nhớ ra đây là lần đầu tiên mà nàng gắt lên cùng cô ấy như vậy. Gắt với cô ấy là vì Hoàng An Liêm, không thể không khen hắn quả nhiên có tài, làm Diễm My cùng Dương Hy nổi tiếng tình hơn tỷ muội xảy ra chút tranh chấp.
Bất quá, nàng cũng không lo chút chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. Nàng không tin chỉ chút chuyện này mà làm rạn nứt tình cảm 7 năm chưa hề phai này.
Nàng sẽ không gục ngã vì tình đâu, Rose không phải người như thế.
Giờ, càng thấu câu nói của boss ngày ấy ( boss này là boss của tổ chức huấn luyện cho Diễm My ý) Làm sát thủ, tuyệt đối không được để bản thân vướng vào chữ “tình”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
48 chương
760 chương
50 chương
94 chương