Hai bên đường từ những cây hoa cỏ dại nối tiếp sang hàng cây cổ thụ, cuối cùng là một rừng trúc xanh mượt tạo nên vẻ đẹp kỳ ảo giữa nhân gian. “Chủ tử, chúng ta đang ở đâu vậy?’’ Min Hae ngạc nhiên vừa ngó nhìn xung quanh vừa túm tay áo Jaejoong hỏi. “Đây là khu rừng Nam, cấm địa của Đông Bang, muội thấy không Min Hae, đằng kia có một cái hố không nhỏ, lại gần xem có gì ở đó.’’ Jaejoong thản nhiên nói. “Nga, để muội đi xem!’’Nói xong Min Hae tiến lên phía trước nhìn vào trong hố, nhưng lại chợt khựng lại, tay run run chỉ vào bên trong: “Chủ tử…. trong này… trong này có… có… rắn!’’Jaejoong từ lúc nào đã đứng sau Min Hae, cậu nhếch miệng cười, đôi mắt sắc lạnh vươn tay đặt lên một bả vai nàng ta: “Min Hae, ta tự nhận mình chưa bao giờ để muội chịu ủy khuất!’’Thân mình phía trước run run, chầm chậm xoay người lại, quỳ phịch xuống: “Chủ tử, em sai rồi!’’“Ừ, biết sai rồi sao?’’, giọng Jaejoong nhẹ tênh như “Chủ tử….’’“Tại sao?’’Min Hae cắn môi, lưỡng lự nhìn Jaejoong, nàng ta hít một hơi thật sâu, nói: “Chủ tử, vì em ghen ghét, tại sao thiếu gia phải lang bạt trong khi chủ tử có tất cả, đáng lẽ những thứ hiện tại phải thuộc về thiếu gia!’’Jaejoong di chuyển tầm mắt, nhìn thẳng vào thân người đang quỳ kia, gương mặt không một tia biểu cảm, cậu nhẹ đẩy tay, Min Hae cứ như vậy rơi xuống dưới, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, chỉ còn cách cật lực giãy giụa trong đám rắn đủ màu sắc rực rỡ đang uốn lượn trên cơ thể mình. “Chủ tử, muội sai rồi, tha cho muội lần này, chủ tử!’’Jaejoong đứng ở trên, ánh mắt xa xăm, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng: “Min Hae, có trách thì trách ngươi trong lòng nhen nhóm tà tâm, mà sai hơn nữa là lại hướng về ta! Đừng cố níu kéo chút hơi tàn!’’Nói xong, cậu xoay người bước đi, để mặc tiếng kêu gào thảm thiết từ dưới hố đen vọng lên. Tuyết Nguyệt cung. Jaejoong được An ma ma đỡ cậu đi một vòng trong sân, vừa đi vừa tán chuyện, chợt An ma ma nói: “Chủ tử, cả ngày không thấy bóng dáng Min Hae đâu cả vậy, con bé này, không biết ham chơi ở đâu rồi?’’“Ai, chắc là lại túm tụm tán chuyện ở góc nào rồi, lần này về để ta……. a……’’ Jaejoong nói còn chưa dứt lời, liền trượt chân, cơ thể nghiêng ngả chuẩn bị ngã xuống. “Chủ tử!’’ An ma ma hoảng hốt, động tác tay cũng vô cùng nhanh chóng hai chân giữ vững, đưa tay kéo lấy tay Jaejoong. Hai ma ma đi bên cạnh cũng phản ứng vô cùng nhanh chóng, trực tiếp liền hướng trên đất nằm xuống, dùng thân thể của mình làm đệm thịt. Jaejoong cũng phản ứng theo bản năng nhanh chóng ổn định hai chân giữ thăng bằng. Cung nữ ở cách đó không xa đã sợ đến thét chói tai vội vã chạy đến bên cạnh cậu, cho dù không thể đỡ, thì làm đệm thịt cho cũng là tốt rồi. Mấy ám vệ đang ẩn thân ở chỗ tối đều nhìn thấy cảnh tượng xảy ra, có một người ẩn thân khá gần Jaejoong liền nhanh chóng xông ra ngoài, đỡ lấy cậu. Đợi đến khi Jaejoong ổn định thân thể chú ý tình huống bên cạnh, thì ám vệ không nói câu nào nhanh chóng biến mất. “ Chủ tử, người không sao chứ?’’ An ma ma khẩn trương, sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run, hai chân như nhũn ra hỏi. “Mới vừa rồi ta cảm thấy dưới lòng bàn chân rất trơn, thân thể mới không đứng vững được, hai vị ma ma, mau xem thử chỗ mới vừa rồi ta đi qua có vấn đề gì’’“Chủ tử, trên mặt đất có dầu, nhưng chỉ nhỏ bằng một đồng tiền’’“Mới vừa rồi không phải là đã kiểm tra rồi sao? Tại sao còn có dầu?’’“Theo nô tỳ thấy, cái nền gạch này được cài đặt rất khéo’’Nghe vậy, mọi người chú ý tới, mấy thái giám liền chạy qua đem nền gạch đào lên. “Chủ tử, dưới nền gạch này có một cái hố, trong hố hình như là dầu, chỉ cần chúng ta không đạp lên, dầu bên trong căn bản cũng không sẽ chảy ra. Cái hố nhỏ này cũng không lớn, người bình thường đạp lên dầu bên trong cũng sẽ không chảy ra, nhưng nếu như là một người có thai, bình thường nặng hơn rất nhiều, chỉ cần dẫm lên, dầu dĩ nhiên sẽ rỉ ra, chỉ là lượng dầu cũng không nhiều lắm, chỉ đủ cho một chân bị trượt thôi’’ Đây cũng là lý do tại sao Jaejoong chỉ bị trượt có một chân và ngay sau đó liền ổn định được thăng bằng. “ Quả thật là tinh vi” Jaejoong mặt không biểu cảm chỉ nói một câu, thủ đoạn này với cậu chỉ là nhỏ nhặt, nếu như là dầu hỏa ở khắp nơi, chỉ cần một cây đuốc vứt qua là có thể thiêu cháy người. “Đi điều tra một chút trong khoảng thời gian gần đây nhất xem từng có người nào đã đi qua đoạn đường này mà ngồi xuống’’ Đoạn đường này thường xuyên có người qua lại, nếu là điều tra xem ai từng đi qua đây, chỉ sợ tất cả người của Tuyết Nguyệt cung đều đáng nghi. Như vậy thì chỉ có thể điều tra một chút xem rốt cuộc có người nào đi qua đây mà ngồi xuống không, dù sao cái nền gạch này nếu không ngồi xuống thì không có cách nào bố trí được. Bên trong Thanh Cung điện, Yunho nghe ám vệ tới bẩm báo, tay cầm bút dừng một chút. “Các ngươi cũng đi điều tra một chút chuyện này!’’“Vâng!’’“Han công công, tình hình hiện nay của Jaejoong thế nào?’’“Dạ, hiện Kim quân đang nằm nghỉ trong tẩm phòng ạ. Thái y báo lại là không có gì nguy hiểm!’’“Được rồi. Vậy để lát nữa đợi Jaejoong tỉnh lại ta sẽ qua!’’Trong Tuyết Nguyệt cung, Jaejoong ngồi nghịch mấy bông hoa ly, đôi mắt cong cong, khóe miệng hiện hữu nụ cười nửa thật nửa đùa. “Changmin, huynh biết không, muốn sinh tồn trong hậu cung thủ đoạn tất nhiên cần phải có, không phải là không được có điểm yếu, nhưng tâm tình vững vàng mới là quan trọng nhất. Không sợ mình bị người ta tính kế, chỉ sợ bản thân không đủ trầm tĩnh để phân tích tình huống, hay tỉnh táo mà nhớ lại để cho người khác giúp mình phân tích tình huống lúc đó.’’Ngừng lại một lúc, cậu đứng lên, lấy ngón tay chọc chọc vào người Changmin, cười khách khách: “ Nhưng nếu là người có tinh thần không đủ mạnh mẽ thì người như vậy cũng sẽ không độc ác, dĩ nhiên nếu như người đó có thể lấy được sự sủng ái của Hoàng đế cũng có thể không cần phải ác độc’’“Sao đệ lại nói như vậy?’’ Changmin nghi hoặc hỏi. Nghe thế, Jaejoong lấy ngón tay mân mê cánh môi anh đào của mình, cười đến mị hoặc, nói: “Bởi vì Hoàng đế rất có thể sẽ giúp ta xử lý những chuyện này….. Dĩ nhiên cũng không thể mỗi thời mỗi khắc đều cần phải hung ác, vậy người đó rồi cũng sẽ trở thành một độc nhân. Không có một người nam nhân nào nguyện ý muốn một độc nhân chung chăn gối với mình. Cho nên sống trong này tâm trạng phải tỉnh táo là rất quan trọng, không thể bởi vì bị bên ngoài ảnh hưởng một chút tâm tư liền phập phồng, người như vậy ở hậu cung sống không lâu!’’Changmin khoanh tay dựa người vào tường ngắm nhìn Jaejoong, không nói gì, chỉ mỉm cười, bỗng hắn nheo mắt rồi cười như có như không: “Có người lo lắng muốn tìm đến đệ rồi!’’“A!’’Jaejoong ngạc nhiên thốt lên, lại nháy mắt tinh nghịch với Changmin, thấy vậy hắn chỉ lắc lắc đầu bật cười rồi phi thân biến mất trong đêm. Còn lại mình Jaejoong, cậu xoay người leo lên giường nằm, chẳng bao lâu, một bóng đen đã xuất hiện trước giường cậu, rất tự nhiên ngồi xuống đưa tay kéo nhẹ góc chăn lên cho cậu. Đột nhiên Jaejoong mở mắt, nhíu mày nhìn người trước mắt hỏi: “Sao ngài lại ở đây?’’