Đệ nhất pháp sư

Chương 6 : Vòng cổ ma pháp u ám

Bản đồ trong trò chơi rất lớn, ở trước khi không có được vật để cưỡi thì không thể bay lên, muốn đi hết hoàn chỉnh một mảnh địa đồ nhỏ, tính đến thời gian đều phải “Cả ngày”, càng miễn bàn tùy thời đều có quái vật cần tiêu diệt trên đường đi, kéo chậm hành trình. Bởi vậy, Dạ Sắc không có một tí nào hăng hái thâm nhập thăm dò rừng sương mù, hái được thảo dược xong, mắt thấy nhiệm vụ cần tơ nhện cũng chỉ thiếu bốn năm cuộn, cô lại bắt đầu quay về đường cũ. “Ô ô…Ô ô ô…: Lúc này loáng thoáng theo gió truyền tới một hồi tiếng khóc. Dạ Sắc nhíu mi, dừng bước lắng nghe một lúc, nhận ra đó là tiếng khóc của trẻ con, mang chút giọng điệu non nớt, do dự theo tiếng tìm đến, sau cùng đứng trước một bụi cỏ dài um tùm. Cô vén lá cỏ ra, nhìn thấy một đứa bé gái sáu bảy tuổi co rúc ở trong đó. Đôi mắt mở to hoảng sợ nhìn cô. Trong mắt còn lấp lánh nước mắt trong suốt. Trong trò chơi không có người chơi nhỏ tuổi như thế, đây là một tên NPC Dạ Sắc khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô sống một mình mấy năm, không am hiểu giao tiếp với người lắm. Nếu đứa bé này là người chơi, cô còn không biết phải dỗ dành như thế nào, nhưng là NPC thì khác, cô học theo một câu nói trăm thử trăm trúng: “Có gì cần giúp không?” Quả nhiên, bé gái đó vừa nghe thấy lời này, hoảng sợ trong mắt liền chuyển thành vui sướng, dùng một loại thanh âm non nớt rất mềm mại, thút thít nức nở kể hết ra với cô: “Dora theo chú Katel đi săn thú, kết quả chú Katel đuổi theo con mồi chạy đi quá xa…Trong rừng rậm này sương mù lại lớn như vậy, Dora không đuổi kịp liền bị lạc đường, không biết về nhà như thế nào…” Dora vừa nói, vừa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt và bùn đất làm cho loãng bẩn của nó, đôi mắt mong mỏi nhìn Dạ Sắc, dáng dấp hết sức đau buồn đáng thương. Nó khiến Dạ Sắc hồi tưởng lại mình khi còn bé, thường bởi vì cha mẹ ra ngoài kiếm ăn, một mình chờ trong bóng tối sợ hãi khóc thầm, không khỏi hỏi nó: “Nhà em ở đâu?” “Nhà của em ở trên trấn Yar.” Dora lo lắng nhìn xung quanh: “Trong này thật nhiều quái vật, em rất sợ, Pháp sư, chị có thể dẫn em về nhà không?” Xem ra đây là một nhiệm vụ hộ tống, Dạ Sắc cũng muốn quay về trấn Yar giao nhiệm vụ, đúng lúc tiện đường liền đáp ứng, từ trong túi hành trang lấy ra một quả táo đưa cho Dora, rồi dẫn nó đi ra rừng rậm. Trên đường đi rất thuận lợi, Dora rất thông minh đi theo cô, thỉnh thoảng nói một hai câu chuyện vụn vặn thú vị cho cô nghe, cô ngẫu nhiên đáp lại một tiếng, hơn phân nửa thời gian vẫn giống như lúc luyện cấp một mình, không dừng tay giết chết Nhện gặp được ở trên đường về, rất nhanh đã góp đủ hai mươi cuộn tơ nhện mà nhiệm vụ cần. Song, mắt thấy sắp đi ra rừng rậm, Dora chợt dừng lại nói: “Hình như em nghe thấy giọng của chú Katel.” Nó nói xong cũng không chờ Dạ Sắc trả lời, vội vàng xoay người chạy mất. Dạ Sắc khẽ nhíu mày, đuổi theo, thế nhưng không nghĩ tới Dora chạy được rất nhanh, dần dần bỏ xa cô, nếu cô đuổi theo tiếp, những con Nhện bị mất mục tiêu quay trở lại sẽ bao vây cô, cô đành phải nén giận trước thanh lý Nhện chặn đường đã. Bất kể muốn làm gì, đều phải bảo trụ tính mạng của mình đầu tiên! Hoàn hảo Dora chạy cũng không xa lắm, Dạ Sắc mới thanh toán chừng mười con nhện, lại nghe thấy tiếng kinh hô của nó, rồi vòng qua một cây đại thụ, liền trông thấy nó chạy nhảy tránh né một con nhện đang tấn công, vội vã quăng đến một Tường lửa, dẫn Nhện đến trước người mình, giải vây cho nó. “Pháp sư!” Dora nhìn thấy cô liền khẩn cầu nói: “Làm ơn hãy giúp chú Katel đi.” Không cần nó nói, Dạ Sắc cũng đã phát hiện ra, trong này còn có một tên NPC Thợ Săn đang du đấu với một con nhện đường kính mười thước, thân hình to lớn. Nhện bị gãy mấy chân, hành động có chút chậm chạp. Thợ săn cũng không tốt hơn tí nào, cả người nhuộm đầy vết máu, rõ ràng kiên cường chống đõ mới có thể giương cung bắn tên. Xem ra, giải vây cho Thợ săn Katel mới là mấu chốt nhất của vòng nhiệm vụ này. Nhiệm vụ trong trò chơi thất bại sẽ có trừng phạt danh vọng. Dạ Sắc không có ý định bỏ qua không làm, nhanh chóng giết chết con nhện ở trước mặt mình kia, sau đó quăng đến một cái thuật giám định về phía con nhện to. Nhện Hậu Sương Mù, đẳng cấp 30, giá trị sinh mệnh cao tới mười nghìn. Đây không thể nghi ngờ là quái cấp BOSS, bất quá đã bị Thợ Săn Katel tiêu diệt chỉ còn nửa cái mạng. Giám định xong, trong lòng Dạ Sắc không có nửa điểm nao núng, cô đã từng một mình đấu với BOSS Khô Lâu Vương, tại sao phải sợ Nhện Hậu còn nửa sinh mệnh rất dễ giết này? Cô treo cho mình một cái Phong chi thủ hộ, vọt tới trước mặt Nhện Hậu, chạy về phía trước theo chân nhện còn nguyên vẹn nhảy nhanh lên leo bám ở sau lưng nhện! Dora hưng phấn mặt đỏ rần: “Pháp sư chị thật lợi hại!” Dạ Sắc đối với sự tán dương của nó mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm làm việc của mình, sau khi bám vững xong, khều dao găm bên hông ra liền hung hăng đâm xuống lưng Nhện Hậu--- Nhện Hậu Sương Mù cảm nhận được sự tấn công ở cự ly gần, bắt đầu điên cuồng lắc lư thân mình, để cho cô nghiêng ngả ngã xuống. Bất đắc dĩ Dạ Sắc nắm chắc dao găm, mà dao găm cắm thật chặt trong máu thịt Nhện Hậu. Làm như vậy trừ tăng thêm thống khổ cho bản thân nó ra chẳng có ích gì. Nó đành phải chuyển mục tiêu tấn công về phía người Thợ Săn Katel, đuổi sát Katel không tha. “Chúa ơi!” Người chơi Trời Một Màu đang luyện cấp ở lân cận, bị tiếng động ở đây gây ra hấp dẫn tới, vừa vặn thấy một màn như vậy, cho rằng Nhện Hậu Sương Mù là vật cưỡi của Dạ Sắc, còn là loại vật cưỡi có thể cưỡi chiến đấu này, hâm mộ thiếu chút nữa rớt xuống tròng mắt. Lại quan sát một hồi nữa, hắn phát hiện mình đoán sai, bởi vì Dạ Sắc đang ném quả cầu lửa lên đầu Nhện Hậu Sương Mù, đập đến Nhện Hậu rất điên cuồng, nhưng không tấn công được cô, lại không đuổi kịp NPC Thợ Săn, chỉ có thể không mục tiêu phun loạn nọc độc, rất có loại tư thế bị tức đến hộc máu. Nguyên lai còn có thể đánh BOSS như thế! Trời Một Màu được gợi ý hai mắt sáng lên. Song hắn âm thầm suy nghĩ một hồi, lại phát hiện loại đấu pháp này nhìn thì đơn giản nhưng thực sự vận dụng vẫn khó khăn, rất thử thách năng lực leo bám và giữ thăng bằng của người chơi. Liền hắn loại người ngay cả cây đều không trèo lên được nửa mét, vẫn đừng nghĩ đến thì hơn, dùng đấu pháp thông thường an toàn một chút. Nhện Hậu Sương Mù vốn cũng chỉ còn lại có nửa đoạn sinh mệnh, cấp bậc lại không cao đến mức có thể không đếm xỉa Dạ Sắc tấn công, rất nhanh đã bị quả cầu lửa của cô và tên bắn lén của Katel thỉnh thoảng thả ra diệt chết. Khi chết bung đầy trên đất đồ vật sáng lấp lánh. Dạ Sắc rất tinh mắt, đảo lướt qua liền phát hiện trong đó có quyển sách kỹ năng, nhưng cô vừa mới nhảy xuống lưng nhện, còn chưa kịp đi nhặt thì cảm thấy được xác nhện hình như có điểm không đúng. Cô cẩn thận lùi hai bước, nhìn kỹ lại, đúng là bụng Chu Hậu đang nhanh chóng bành trướng! “Chạy!” Dạ Sắc lập tức xoay người, ôm Dora đón về phía cô, chạy bay ra ngoài. Thợ Săn Katel sửng sốt một chút, cõng cung tên cũng chạy theo. Chỉ có Trời Một Màu, bởi cách góc xa, không rõ ràng lắm xảy ra chuyện gì, thấy bọn họ vẫn chưa nhặt đồ vật đã chạy cả hết, trong lòng vừa buồn bực vừa không tự chủ được đi đến trước xác Chu Hậu. Thật ra không phải hắn có chủ tâm muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, mà là có chút hiếu kỳ, muốn biết Nhện Hậu Sương Mù loại BOSS này sẽ bung ra đồ vật gì. Ngộ nhỡ có đồ thích hợp cho hắn dùng, hắn cũng không ngại trả một chút tiền cho Dạ Sắc để mua về. Nhưng mà hắn còn chưa đến gần, bụng của Chu Hậu Sương Mù đã bành trướng đến cực hạn, một tiếng “Phốc” tét ra, từ trong đó phun ra vô số nhện con to bằng hạt đậu. Trời Một Màu lúc này mới ý thức được nguy hiểm, xoay người chạy, đáng tiếc tốc độ của hắn không bằng nhện con dâng lên giống như thủy triều, rất nhanh thì bị đuổi theo đến, sau đó toàn là nhện con không ngừng xông lên đánh, nổ tung, lại đánh, bao phủ ra một mảnh khói độc xanh biếc dày đặc, triệt để bao phủ hắn, hắn cũng không kịp uống thuốc, trị giá sinh mệnh liền bay xuống đến đáy, ngỏm củ tỏi nằm ở trên đất. Đợi đến khói độc tan hết, lúc Dạ Sắc trở lại lần nữa đã không nhìn thấy thi thể Trời Một Màu, chỉ nhìn thấy một thanh vũ khí cận chiến và một túi tiền rơi tán lạc trên mặt đất. Cô cũng không nghĩ nhiều, thuận tiện nhặt lên ném vào trong túi hành trang, sau đó lại nhặt chiến lợi phẩm rơi xuống từ Nhện Hậu. Phát hiện đồ vật đầy đất sáng lóe, nhìn rất phong phú, nhưng phần lớn là nước thuốc và tài liệu, có giá trị đại khái chỉ có quyển sách kỹ năng kia. Quyển sách kỹ năng đó lại không thích hợp Pháp sư, mà là kỹ năng Thuần phục dã thú Thợ săn cần phải học! Dạ Sắc hoàn toàn thất vọng, chuẩn bị cứ theo lẽ thường ném một cái vào trong túi hành trang đem bán lấy tiền. Đúng lúc này, Katel bỗng nhiên do dự mở miệng: “Pháp sư… sách kỹ năng này có thể đưa cho ta không? Ta vẫn rất muốn có đồng bạn chiến đấu thuộc về mình, thế nhưng sách kỹ năng này thấy rất ít, ta chưa bao giờ đánh được đến…” NPC cũng có thể học sách kỹ năng của người chơi? Dạ Sắc không biết trong trò chơi này có chút NPC là trí năng hóa, bọn họ cũng có năng lực tự phát triển. Vì vậy hơi lấy làm kinh hãi, nhưng rất nhanh cô liền yên tĩnh lại, giao sách cho Katel: “Ừ, cho anh đấy.” “Cô … Cô không suy nghĩ thêm chút nữa sao?” Lúc này đến phiên Katel giật mình, bởi vì lần trước hắn cũng từng đưa ra loại thỉnh cầu này với một gã người chơi đánh được quyển sách kỹ năng này, thế nhưng đối phương nghĩ kỹ thật lâu, rồi cự tuyệt hắn. “Suy nghĩ?” Dạ Sắc lắc đầu nói: “Là chúng ta cùng nhau giết nhện, quyển sách này ta lại không dùng được, cho anh là đương nhiên.” Nhờ có lúc bày sạp cô có kế hoạch luyện tập nói chuyện nên bây giờ ngôn ngữ lưu loát hơn nhiều, biểu đạt lên suy nghĩ không có vấn đề gì. Katel vừa nghe đã hiểu, nhưng mà NPC không có khái niệm đánh quái cùng với người chơi rồi chia sẻ chiến lợi phẩm. Bởi vậy chuyện Dạ Sắc cảm thấy là đương nhiên, nhưng Katel lại rất lấy làm cảm động, độ hảo cảm với cô bay lên thẳng tắp không nói, còn mười phần chân thành lấy ra một cái vòng cổ Ma Pháp kiểu dáng tinh xảo nhưng có vẻ rất cổ xưa đưa cho cô. Dạ Sắc thực dụng là trên hết, chỉ cần thuộc tính thích hợp, cô không chọn nhặt ngoại hình trang bị trang sức, nói cám ơn rồi nhận lấy, thuận tiện giám định một chút. Vòng cổ Ma Pháp U Ám: Sinh mệnh +100, trí lực: +30, tinh thần +20. Yêu cầu đẳng cấp: 30. Phía dưới thuộc tính còn có một hàng chữ nhỏ viết rõ: Đây là chiếc vòng cổ ma pháp bị bụi bặm năm tháng che mờ ánh sáng, chỉ để lại một chút ma pháp yếu ớt chập chờn. Dạ Sắc giật mình. Đây chính là trang bị cực phẩm mà cô đã từng xem trong tiểu thuyết võng du đề cập tới sao? Có lẽ phải nói là cực phẩm nhỏ? Bởi vì chỉ là một chiếc vòng cổ phẩm chất tốt. Nhưng chỉ riêng thuộc tính mà nói, vượt xa trang bị hoàn mỹ cùng đẳng cấp. Đại khái có thể sánh ngang với những trang bị tím hiếm có hiện nay chỉ tồn tại trong tưởng tượng của người chơi! Đương nhiên, trang bị sơ cấp bị đào thải rất nhanh, có lẽ người chơi khác sẽ cảm thấy vòng cổ Ma Pháp này cực phẩm đến mấy cũng không bằng một quyển sách kỹ năng có thể thoải mái cả đời. Nhưng Dạ Sắc thấy báo đáp không nghĩ được đến này đã giá trị rồi. Cô lập tức đeo lên vật phẩm trang sức này, giấu vào trong cổ áo. Ừ! Lại thêm nhiều cảm giác an toàn, mặc dù hiện nay đẳng cấp của cô còn chưa đủ, đeo vào cũng không có hiệu quả…