Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành
Chương 11 : Mưa luôn luôn rơi trên mái nhà
Cách Thịnh Vương phủ khoáng chừng hai dặm, có một bóng dáng màu xanh thoáng
ẩn hiện xuyên qua giữa những nóc nhà. Mũi chân hắn điểm nhẹ, dừng lại ở trên một mái nhà, nhìn xuống thị vệ đang cầm cây đuốc trên tay, khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, nụ cười quỷ dị làm người khác sợ hãi.
Mục Thịnh, hình như ngươi đã đánh giá thấp ngươi. Hắn nghĩ vậy, dưới chân hơi dùng lực, đang muốn xoay người rời đi thì chợt thấy đôi chân tê rần, gạch ngói dưới chân vỡ nát trong chớp mắt, Ngọc Tích Tế không kịp chuẩn bị đã rơi vào bên trong phòng.
Ngọc Tích Tề hoảng sợ, thầm nghĩ rằng có thể là ai thì mới có được bãn lĩnh này, có thể trong tích tắc khiến hắn mắc bẫy mà ngay cả bản thân hắn hoàn toàn không nhận ra được, thậm chí không có một chút cảm giác nào.
Sự cảnh giác dâng lên trong lòng, hắn thừa dịp lợi dụng bóng tối nhìn khắp bốn phía, nhưng đập vào mắt hắn lại là một nữ tử trong khuê phòng.
Ngọc Tích Tề ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ mở một nửa, có thể thấy được một tỳ nữ cả người mặc áo xanh đang đứng cúi đầu ngủ gục cạnh cửa, Ngọc Tích Tề trầm ngâm, xa xa còn có thể nghe được tiếng của binh lính đang truy kích hắn.
Hắn nhìn ra cửa sổ một lần nữa, trong sân hòn núi giả đứng im, hoa cỏ xanh tốt, một bầu không khí tĩnh lặng, có thể đây là sân trong của nhà một vị giàu có nào đó.
Nghĩ tới đây, Ngọc Tích Tề lại càng thêm nghi ngờ, tầm mắt không khỏi chuyển tới bên trong phòng, một tấm màn che màu tím nhạt chuyển động qua lại, xuyên qua tấm rèm che có thể thấy được bức trướng phù dung màu đỏ nhạt thoáng ẩn hiện, sau bức màn trướng trên chiếc giường gần như có thể thấy được bóng dáng xinh đẹp kia, bóng đêm lại càng làm tôn thêm nét đẹp đặc biệt ấy, làm người khác khiếp sợ.
Ngọc Tích Tề nhíu mày lại, hắn mới vừa ngã vào bên trong phòng, gạch ngói đều vỡ nát bụi đất tung bay, dĩ nhiên tiếng động đã đủ phá vỡ giấc mộng đẹp say ngủ. Nhưng lúc này nử tử bên trong phòng chẳng những không tỉnh dây mà vẫn ngủ như thường, mà tỳ nữ cũng thế rõ ràng ngủ không sâu, có đúng là đối với động tĩnh bên trong phòng không có chút phản ứng nào hay không.
Là bọn họ ngủ quá sâu, hay là lỗ tai của bọn họ có vấn đề?
Hắn không tin họ không nghe được, vì vậy bất luận là giả thiết như thế nào cũng không thể thành lập.
Nhưng hắn cũng thật sự không tưởng tượng nổi hai nử tử này, một bên trong một bên ngoài lại có được công lực như thế, ngay cả hắn cũng cảm thấy không bằng họ. Mà hắn càng nghĩ càng không thông hai nử tử vây khốn hắn trong phòng như vậy là muốn thứ gì.
Là địch hay bạn, còn phải thử dò xét một phen mới có thể biết được.
Nghĩ như vậy, Ngọc Tích Tề nhấc chân lên đi về phía trước mấy bước, cũng nhờ mấy bước này đã khiến hắn thấy rõ ràng trên tấm trướng phù dung Lưu Tô có một bức màn nhung màu đỏ nhạt đang chuyển động, nhưng lúc này trong phòng không có gió, hơn nữa giữa tấm Lưu Tô còn có một lỗ hổng nhỏ dĩ nhiên vì đã bị làm hỏng.
Ngọc Tích Tề cười khẽ. Bởi vì hắn khi hắn rơi xuống rõ ràng thấy phía dưới cách đám gạch ngói không xa có một bức màn nhung màu đỏ nhạt.
Nếu như hắn không có đoán sai, bức màn nhung này bị kéo xuống phía trên tấm Lưu Tô.
Hắn không nghĩ rằng, nử tử trước mặt có thể dễ dàng nhận ra vị trí của hắn và cũng có thể nhẹ nhàng dùng những mảnh vải nhỏ này đánh nát gạch ngói, đồng thời kéo hắn xuống đây.
Hắn lại đi về phía trước mấy bước.
Người con gái trên giường đột nhiên chuyển động, Ngọc Tích Tề có chút xấu hổ lui về phía sau, dù sao đây cũng là khuê phòng của một nữ tử, cho nên nhất thời hắn không biết nên phản ứng thế nào.
Vậy mà người con gái trên giường lại lầm bầm mấy câu rồi quay người sang, vì thế cho dù là ánh mắt của hắn có tốt hơn nữa, cũng không thể thấy rõ hình dáng của nàng. Mà từ dáng vẻ của nữ tử kia có thể thấy được nàng đang ngủ, là đang ngủ, điều này tuyệt đối không phải giả bộ được, bởi vì hắn có thể nghe được hô hấp bình ổn của nàng.
Hắn suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, lại đi về phía trước mấy bước.
Người trên giường lại lầm bầm mấy câu. Lần này, Ngọc Tích Tề đã nghe được những tiếng nàng lầm bầm, nàng nói: “Mưa luôn luôn rơi trên mái nhà.”
Bộ mặt của Ngọc Tích Tề đầy vạch đen thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Bị nàng đánh rớt từ mái nhà xuống lại còn coi là mưa rơi trên mái nhà, nhưng bây giờ. . . Ngọc Tích Tề ngẩng đầu nhìn lổ thủng lớn, sợ rằng càng đi càng rơi xuống!
“Cô nương đêm khuya mang Ngọc mỗ đến nơi này, là muốn gì đây? “ Ngọc Tích Tề bất đắc dĩ, trước tiên chỉ đành phải mở miệng hỏi, hắn hiểu biết rõ ràng, việc hắn mở miệng nghĩa là hắn đã thua. Trận này lòng tự tin của hắn đã bị tổn thương, bởi vì hắn thật sự không đoán ra được ý định của nữ tử đối diện, càng không biết công lực của nàng đến cũng còn cao bao nhiêu, nàng càng yên lặng hắn càng lo lắng.
Hắn không nghĩ rằng, người từ xưa đến nay luôn bức bách khiến người khác lo lắng như hắn cũng sẽ gặp phải loại lo lắng tương tự, nhưng hắn càng không nghĩ đến việc buộc hắn đến hoàn cảnh này lại là một thiếu nữ.
Nhưng nữ tử trên giường vẫn đang ngủ như trước, ngoại trừ hô hấp bên ngoài ra không hề có bất kỳ tiếng động nào.
“Theo Ngọc mỗ biết, ta và cô nương vốn không quen biết, như vậy chỉ sợ không phải điều tốt.”
“. . . . . .”
“Rốt cuộc cô nương muốn như thế nào?”
“. . . . . .”
“Cô nương cần gì lần này làm khó tại hạ, này đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ sống chung một phòng sợ rằng không tốt lắm đâu!” Trước đây Ngọc
Tích Tề Chi tuyệt đối không nghĩ tới, hắn sẽ còn dùng đến từ “Làm khó” này, xem ra thật sự vẫn phải cảm tạ cô nương này rồi.
“. . . . . .”
“. . . . . .”
“Này!”
“Cốc cốc ——”
Tiếng gõ cửa chợt vang, Ngọc Tích Tề cảnh giác nhếch lông mày lên.
Hoa Khê vẫn luôn đứng nghỉ ngơi bên ngoài đã thật sự đã không chịu nổi, vì vậy mới nhẹ nhàng gõ cửa, ở bên ngoài nhỏ giọng nói: “Ta nói người đang ở trong phòng, không có việc gì thì cũng đừng cằn nhằn nữa, một khi ngươi đánh thức tiểu thư thì thật sự khổ cho chúng ta, đã trễ thế này rồi không có việc gì thì nhanh chóng trở về ngủ đi!” Nói xong phối hợp ngáp một cái.
Hoa Khê rất bất đắc dĩ. Trong lúc tiểu thư “nghỉ ngơi” không thể để cho người khác quấy rầy, nhưng người này cũng không rỗi việc mà cố tình xuất hiện trên mái nhà, bởi vì võ công của hắn cao hơn nàng rất nhiều cho nên hắn mới hơi dừng lại một chút, thật sự không nghĩ rằng tiểu thư lại có thể ra tay.
Nàng biết, mặc dù Liễu Tịch
Nhược lười nhác và thường xuyên thích ngủ, nhưng trong khi ngủ vẫn luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo cảnh giác cao độ, một khi có người đến gần nàng sẽ lập tức ra tay, hơn nữa luôn luôn chính xác nhanh gọn. Hung tàn đến mức hoàn toàn không cho người ta có cơ hội thử dốc. Cho nên tối hôm nay cũng bởi vì người đó ngẫu nhiên nhảy lên mái nhà này, vì thế mới bất hạnh “rơi vào phòng”.
Nghe được lời nói của Hoa Khê, Ngọc Tích Tề đang cảnh giác cao độ ở bên trong phòng kinh hãi.
Một là kinh ngạc vì tỳ nữ ngoài kia lại có thể biết hắn đang ở trong phòng, khi vừa mới bắt đầu tại sao nàng lại giả bộ làm như không biết?
Là vì nàng có lòng tin đối với người ở trong phòng, hay là nàng ta vốn không quan tâm đến sự sống chết của nử tử bên trong phòng?
Hai là người trước mặt nằm trên chiếc giường ngà voi bạch ngọc đã lầm bẫm những câu lộn xộn thật sự đang ngủ ư?
Vì sao nàng lại đánh vỡ nóc phòng để hắn rơi xuống vào lúc này? Chẳng lẽ người phá thủng nóc phòng cũng không phải nàng ta?
Câu nói kia của nàng “Mưa luôn luôn rơi trên mái nhà” là có ý gì? Là trùng hợp hay là thật sự đang nói mớ?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Ngọc Tích Tâm thoáng qua vô số suy đoán, nhưng lại nhất quyết phủ nhận.
Hồi lâu, hắn khẽ cười một tiếng. Đảo mắt nhìn thấy phương đông đã sáng lên rồi, sau đó lại chuyển mắt đến bóng lưng mỹ lệ phía sau màn trướng, nhếch miệng muốn nói điều gì nhưng cuối cùng cũng không hề nói gì cả, sau đó xuyên qua nóc nhà nhảy ra ngoài.
Thật là một nữ tử làm người khác khó hiểu, không, thật là một đôi chủ tớ kỳ quái.
Ngủ sao? Hừ hừ, ta sẽ để cho các ngươi ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
119 chương
6 chương
61 chương
48 chương
12 chương
42 chương
12 chương