Đệ nhất cuồng phi: tuyệt sắc tà vương sủng thê vô độ
Chương 7 : Đích nữ phế vật [4]
Edit + Beta: Công Tử Như Họa
Hắn chính là Thái Tử Long Càn Ngọc người làm cho Mặc Hoa Hi một lòng ái mộ?
Là tuyệt thế thiên tài trẻ nhất trong truyền thuyết của Phong Tây Quốc?
Tuy rằng trong trí nhớ cũng có hắn, nhưng chính mắt gặp qua mới biết được, lời đồn cũng không phải giả.
Hắn lớn lên quả thật xuất sắc, hơn nữa còn có thân phận cao quý, thực lực thiên tài, quả thật chính là thiên chi kiêu tử, không biết có bao nhiêu nữ tử trong Già Lam Thành ôm mộng với hắn đây.
Chỉ tiếc, nghĩ tới hắn lạnh nhạt vô tình cự tuyệt Mặc Hoa Hi, còn thơ ơ khi nàng bị mọi người cười nhạo nhục nhã, ánh mắt Hoa Hi nhìn về phía hắn, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo! Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Nếu không phải như thế, Mặc Hoa Hi làm sao lại tứ cố vô thân, tuyệt vọng tới mức nhảy hồ tự sát?
Năm đó Mặc Hoa Hi cứu hắn, chính là toàn tâm toàn ý, cơ hồ vứt bỏ tính mạng của chính mình, thiếu chút nữa chết dưới kiếm của Ma tộc.
Đáng tiếc.. Nông phu cứu rắn, không phải bị rắn quay ngược lại cắn một cái, thì chính là rắn lại quên đi nông phu, dù sao cũng không phải chuyện gì vui mừng.
Đối với Long Càn Ngọc, Hoa Hi không có hận ý, rốt cuộc tình cảm của Mặc Hoa Hi cũng không có quan hệ gì với nàng, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không có hảo cảm.
Dù sao về sau nước sông không phạm nước giếng, mọi người coi như là người xa lạ, hắn đi đường của hắn, nàng đi cầu của nàng, không liên quan tới lẫn nhau! Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Bởi vậy, Hoa Hi chỉ là nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn hắn, sau đó lạnh lùng thu hồi ánh mắt, men theo đường nhỏ bên hồ sen chậm rãi rời đi.
"A? Kia không phải là tam tiểu thư sao?" Nhà hoàn bên người Long Càn Ngọc bỗng nhiên mở miệng, thanh âm không chút nặng nề, "Không nghĩ tới nàng còn sống, hừ! Thật là người không có giáo dưỡng, thấy Thái Tử điện hạ vậy mà lại không hành lễ!"
Hoa Hi vốn dĩ đã đi ra ngoài một đoạn đường, nghe được lời này, lại không khỏi dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người.
"Ngươi là nha hoàn bên người Mặc Vân Thường đi?" Thanh âm Hoa Hi mang theo chút thanh lãnh, có loại cảm giác lạnh lùng cô độc cao cao tại thượng.
"Không sai! Ta là nha hoàn Phỉ Thúy bên người đại thiếu gia!" Nha hoàn tự hào mà nói, đại thiếu gia là nhi tử duy nhất của Tướng Quân, tương lai chắc chắn là chủ nhân trong phủ, tam tiểu thư này thì tính là cái gì?
Con của đại phu nhân thì thế nào? Tương lai cũng phải gả ra ngoài!
"Khó trách." Hoa Hi không chút nào che dấu mà châm chọc, "Con vợ lẽ ti tiện, ngay cả nha hoàn cũng không dạy dỗ cho tốt."
"Ngươi nói cái gì?" Phỉ Thúy tức giận tới mức dậm chân, xông lên nghĩ muốn động thủ với nàng, hoàn toàn không để tôn ti vào mắt.
Hoa Hi lạnh lùng mà nhìn thứ không biết sống chết đó.
Tìm chết sao?
Loại người này cũng dám khiêu khích nàng?
"Dừng tay." Phỉ Thúy mới đi được một nửa, Long Càn Ngọc bỗng nhiên lên tiếng.
Tuy rằng là ngữ khí nhàn nhạt, nhưng trong đó mang theo một cỗ uy nghiêm, Phỉ Thúy chỉ là một tiểu nha hoàn làm sao dám ngỗ nghịch?
Nha hoàn động thủ với chủ nhân, loại chuyện này quả thật hoang đường. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Mặc Vân Tường có lẽ sẽ không quản giáo nha hoàn, thế nhưng hắn ở đây tự nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ, chỉ là..
Hắn nhìn về phía Hoa Hi, mở miệng: "Mặc tam tiểu thư, sống trên đời tôn sùng người có thực lực, lấy thực lực hiện tại của Mặc Vân Tường, mặc dù là con vợ lẽ, cũng đáng được tôn trọng."
"Tôn trọng?" Hoa Hi lạnh nhạt liếc hắn một cái, cười nhạt một tiếng, "Ý tứ của Thái Tử điện hạ là, nếu có một ngày thực lực của ta vượt qua người, cũng có thể không để ngươi vào mắt?"
Tôn trọng Mặc Vân Tường? Có lầm hay không? Loại chuyện như tôn trọng này chính là công bằng lẫn nhau, trước kia Mặc Vân Tường không biết đã bắt nạt Mặc Hoa Hi bao nhiêu lần, nàng không có lập tức đi ám sát tiểu tử thối kia đã là phá lệ nhân từ.
Tôn trọng hắn? Kiếp sau lại mơ một giấc xuân thu đại mộng đi!
Long Càn Ngọc hơi cau mày, giống như không đoán được nàng vậy mà lại quay ngược chế nhạo hắn.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
116 chương
49 chương
10 chương
1 chương
50 chương