Đế Nghiệp Như Họa
Chương 20 : Máu hòa nước mắt
Mùa thu năm Nguyên Lộc thứ hai
Ba đội quân Đột Quyết tấn công Hoàn
Thành, chém giết Thành chủ, triều đình phẫn nộ, tướng quốc Tuần Dạ chủ động xin được lãnh binh giết giặc.
Đế Quân ban cho Tuần Dạ làm Thiên hạ binh mã Đại nguyên soái, thống lĩnh mười vạn đại quân trấn áp Hoàn Thành.
Gió thu một thoáng qua mau, băng tuyết lạnh lẽo ùa tới.
Khói từ thuốc súng, bụi đất cuồn cuộn, từng đống lửa lớn cháy sáng cả trời đêm.
Mấy vị tướng trong quân doanh không ngừng đi lại, than thở.
Tuần Dạ lạnh lùng ngồi trên ghế chủ soái, chân mày nhíu chặt, trong ánh khẽ lóe lên vẻ sắc bén.
“Nguyên soái, là thuộc hạ đưa ra quyết sách sai lầm, cũng không ngờ đám mọi rợ Đột Quyết còn có trò này, vì phát giác được quân ta mai phục ở Vân Cốc, nên mới chia thành bốn đường vây đánh quân ta tan tác. Tô huynh đệ chiến đấu hăng hái như vậy cũng bị thất thủ, chỉ sợ sẽ bị đám Đột Quyết mọi rợ lăng nhục. . . . . . Nguyên soái, việc lần này là lỗi của mạt tướng, mạt tướng nguyện lấy công chuộc tội, lãnh binh đi cứu Tô huynh đệ!” Lý Tuấn tự trách, từ khi tấn công Đột Quyết tới nay, tin thắng trận vẫn liên tiếp báo về, bọn họ đã ép được quân Đột Quyết lui về mấy trăm dặm, nhưng không ngờ lại thảm bại ở trận Vân Cốc.
Trận này, hắn là tướng tiên phong chịu trách nhiệm mai phục đội quân Đột Quyết nhưng lại bị Đột Quyết mai phục, toàn quân tan tác, ngay cả vị huynh đệ tên Tô Tam cũng bị bắt sống.
Hắn biết Tô Tam từng kề vai tác chiến với Nguyên soái ở Hoàn Thành, giờ thấy Tô Tam theo ra trận cũng có thể thấy Nguyên soái coi trọng Tô Tam thế nào. Mà trong suốt thời gian hành quân, hắn cũng mơ hồ nhận ra quan hệ giữa hai người thật rất không bình thường.
Từng có lời đồn, Tô Tam chính là thê tử của Nguyên soái, Tô Lạc Tuyết. . . . . .
Nhưng chuyện này chỉ là suy đoán, biết tính cách của Nguyên soái, cũng không có ai dám vuốt râu hùm để chứng thực.
“Lý tướng quân không cần tự trách, hành động mai phục lần này do nội gián truyền tin, hoàn toàn không phải lỗi tại ngươi.” Rốt cuộc Tuần Dạ cũng lên tiếng, “Tạm thời Tô Tam sẽ không xảy ra chuyện gì, quân Đột Quyết không giết hắn mà đưa hắn về trại, nhất định trong lòng bọn chúng đã có tính toán.”
“Sao lại như vậy, dù gì Tô huynh đệ cũng chỉ là một viên tiểu tướng, sao người Đột Quyết có thể nghĩ tới cách bắt Tô Tam đi?” Lý Tuấn khó hiểu hỏi.
“Quân ta có mật thám. Nếu không trận
Vân Cốc này cũng đủ đánh cho quân Đột Quyết tan tác, mà việc bọn họ bắt giữ Tô huynh đệ cũng cho thấy tên mật thám kia đã biết mối quan hệ khác thường giữa Tô huynh đệ với Nguyên soái.” Tướng quân Trần Hạo lên tiếng.
“Chuyện gian tế tạm gác qua một bên, chúng ta chỉ đành chờ đợi tin từ Đột Quyết gửi tới.” Tuần Dạ hít sâu một hơi, hắn vừa nói xong thì thấy một tiểu tướng chạy vào, quỳ xuống nâng cao một lá thư.
“Nguyên soái, Đột Quyết sai người đưa thư tới, mời Nguyên soái tự mình xem qua!”
Tuần Dạ lập tức đứng dậy nhận thư, chỉ thấy trong thư có mấy dòng chữ lưu loát: “Tuần đại nguyên soái, trưa mai hãy đi một mình tới doanh trại Đột Quyết, nếu không, ngươi hãy đưa quân tới nhận thủ cấp Tô Tam.”
Đọc xong, Tuần Dạ vỗ mạnh xuống bàn, ánh mắt đầy vẻ khát máu làm các tướng kinh hãi: “Nguyên soái, trong thư viết gì vậy?”
Tuần Dạ bình tĩnh lại rồi đưa thư cho bọn Lý Tuấn xem.
“Bọn chó Đột Quyết này đúng là đang mơ giữa ban ngày, muốn Nguyên soái đi một mình tới quân doanh mặc cho bọn chúng chém giết sao?” Các tướng tức giận mắng chửi.
“Là nàng. . . . . đi theo ta.” Giọng nói có phần vắng lặng, hắn chợ nhớ tới đêm nhận thánh mệnh mấy tháng trước, lúc hắn và Tô Lạc Tuyết đang yên tĩnh ngồi trong Thạch Đình thưởng trà, nàng đã mỉm cười hỏi: Nguyên soái có muốn ta theo ngài tới
Hoàn Thành giết địch không? Nghĩ lại, dù sao Hoàn Thành cũng là nơi kết duyên của chúng ta.
Lúc ấy, hắn đã trầm mặc rất lâu mới nói: Không được, trận đánh với Đột Quyết không đơn giản như nàng nghĩ đâu, khả năng mất mạng rất cao, nàng không thể đi.
Nàng cúi xuống nhấp một ngụm trà, mới cười nói: Không phải chúng ta cũng suýt mất mạng trong quân doanh Khang quốc sao? Huống chi, ta từng nói sẽ cùng chàng đi chinh chiến thiên hạ, chàng không được phép đổi ý.
Nhìn ánh mắt nàng lộ rõ vẻ nóng vội, trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp, thế nên hắn đã gật đầu đồng ý. Dù biết cuộc chiến này rất nguy hiểm, nhưng hắn vẫn quyết định mang nàng theo, cảm giác như có nàng bên cạnh, hắn mới có thể an tâm.
“Nguyên soái, tuyệt đối không được,
Đột Quyết muốn ngài đi một mình tới quân doanh để dồn ngài vào chỗ chết, ngài là Thống soái, ngài không thể xảy ra chuyện. Càng không thể vì một tiểu tướng mà bất chấp an nguy bản thân!” Thấy Nguyên soái có ý thỏa hiệp, mọi người rối rít quỳ xuống thỉnh cầu.
Tuần Dạ phất tay nói: “Bản soái tự có chủ trương, các ngươi lui hết ra đi.”
“Nguyên soái!” Mọi người vẫn chưa từ bỏ ý định, hô lớn.
“Lui ra!” Tuần Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ, lúc này các tướng mới giật mình lui ra.
“Lý Tuấn, ngươi ở lại.” Lúc mọi người rời đi, Tuần Dạ chỉ để lại mình Lý Tuấn bàn bạc suốt đêm.
Sương mù bao phủ khắp nơi, gió bắc mãnh liệt thổi làm trời đất biến sắc.
Tuần Dạ cưỡi trên một con ngựa màu nâu, ngoài mặc khôi giáp lạnh lùng đứng trong cơn gió Bắc đang gào thét điên cuồng.
Có chừng một ngàn người theo sau hắn, Lý Tuấn theo sát không rời, bàn tay nắm chặt dây cương chuyển sang màu trắng bệch, trong mắt là vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Quân doanh Đột Quyết canh gác nghiêm mật, đám binh sĩ ào ào bao vây xung quanh, người cầm đầu cất cao giọng nói hùng hậu: “Các ngươi lui hết ra, đại soái có lệnh chỉ cho một mình
Tuần Dạ vào trong.”
Tuần Dạ nhảy xuống ngựa, vừa định đi vào thì bị viên tướng kia chặn đường đoạt lấy bảo kiếm.
Lý Tuấn tức giận gầm lên: “Đừng có vô lễ!”
“Các ngươi chờ ở đây.” Tuần Dạ phất tay bảo Lý Tuấn ngừng lại.
“Nguyên soái, nhớ phải cẩn thận!” Lý
Tuấn vẫn rất lo lắng, dù đêm qua Nguyên soái đã bày bố ổn thỏa, nhưng đây vẫn là quân doanh của người Đột Quyết, nguy hiểm trùng trùng, có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào.
Tuần Dạ không quay đầu lại, vững vàng bước theo viên tướng kia vào trong quân doanh, lúc Lý Tuấn nhìn thấy hình bóng hắn khuất xa liền cúi đầu nói nhỏ vào tai binh sĩ, lệnh cho tên đó nhanh chóng rời đi.
Trên đường đi vào quân doanh, Tuần
Dạ có thể cảm nhận được ánh mắt đầy sát ý của các binh sĩ Đột Quyết, nhưng không ai dám bước ra gây chuyện, bọn họ chỉ có thể mặc cho hắn bước vào trại soái.
Trước trại soái có một khoảng đất trống, thị vệ cầm đao không ngừng qua lại, canh gác sâm nghiêm.
Còn hắn chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra người bị trói trên cọc gỗ, nàng vẫn còn mặc khôi giáp, búi tóc đã sớm rối bù, xộc xệch bay theo gió, che khuất những vết máu lấm tấm trên mặt nàng.
Lúc nhìn thấy hắn, gương mặt trắng bệch thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Nhưng nàng vẫn kiên cường nhìn vào mắt hắn, dường như hắn đang nói nàng hãy yên tâm.
Tuần Dạ vì nàng mà đến đây sao?
Nhìn hắn bước gần vào trong trại soái, sự ấm áp trong lòng xông thẳng lên mắt.
Bước vào trong trại liền thấy đại soái Đột Quyết đang ừng ực uống cạn số rượu trong bình, khi nhìn thấy
Tuần Dạ, hắn nâng tay áo lên lau vết rượu thấm vào râu, bật cười ha ha nói: “Nguyên soái đối với thuộc hạ của mình tình thâm ý trọng, còn có can đảm đi một mình tới đây.”
Tuần Dạ lạnh lùng nhìn hắn: “Nói trắng ra đi.”
Sí Liệt cười vang rồi đẩy một quyển sổ trên bàn sang chỗ Tuần Dạ: “Chỉ cần ngươi đồng ý những điều kiện này, ngươi và tên ngoài kia có thể an toàn rời khỏi đây.”
Tuần Dạ tiếp nhận lấy quyển sổ kia, nội dung bên trong là Thiên Triều hòa hảo với Đột Quyết mười năm, mỗi năm tiến cống Đột Quyết một trăm vạn lượng hoàng kim, đồng thời cắt tám tòa thành dâng cho Đột Quyết.
Tuần Dạ nhếch môi cười lạnh rồi đóng quyển sổ lại: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Thì hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi và hắn.” Sí Liệt vẫn cười ha hả: ” Nguyên soái nắm giữ quân đội trong tay, địa vị ở Thiên Triều dưới một người trên vạn người, ngươi hoàn toàn có thể làm chủ cho số yêu cầu nhỏ bé này. Chỉ là tổn thất vài tòa thành với chút xíu hoàng kim, việc mua bán này vẫn rất lời.”
Sau khi nghe xong, Tuần Dạ lại giễu cợt cười nói: “Đột Quyết các ngươi thật có dã tâm, nhưng tình thế hiện giờ cho phép ngươi ngồi đó đặt điều kiện với Thiên Triều sao?”
Sí Liệt sững sờ, đương nhiên hắn không hiểu rõ ý của Tuần Dạ.
Tuần Dạ vứt quyển sổ kia xuống đất:
“Dù Tuần Dạ ta có bỏ mạng ở đây, ta cũng không đồng ý với những điều kiện hoang đường này, huống chi mười vạn đại quân của ngươi đã sớm là cá nằm trong chậu.”
Dứt lời, một tên lính lo lắng xông thẳng vào trong: “Đại soái, không hay rồi, đại quân phía Đông bị phục kích, không còn ai sống sót.”
“Cái gì?” Sí Liệt đứng phắt dậy, đang định hỏi cho rõ ràng lại thấy một tên khác xông tới: “Quân tiên phong do Hốt Tướng quân chỉ huy đã bị vây trong khe sâu, tình huống nguy cấp.”
Nghe liền mấy tin cấp báo, Sí Liệt choáng váng hồi lâu mới nói: “Không phải mật báo năm vạn đại quân Thiên triều bí mật đi theo Tuần Dạ tới đây sao, không phải bọn chúng mai phục bên ngoài để quan sát tình huống sao . . . . Quân ta, sao lại thế này. . . . .”
“Cho nên đại soái nghĩ ta chỉ để lại năm vạn quân ở lại nên phái đại quân tới tập kích quân ta, ý đồ lấy nhiều thắng ít, một lưới bắt hết đúng không?” Tuần Dạ cười lạnh nói tiếp.
Nghe đến đây, Sí Liệt hung ác vỗ bàn, chỉ tay vào Tuần Dạ: “Tuần Dạ! Ngươi giở trò quỷ!”
“Đại soái có thể cho người nằm vùng trong Thiên Triều ta, vậy ta cũng có thể lợi dụng mật thám mang tin tới cho đại soái! Ngươi nghĩ Tuần Dạ là người ham sống sợ chết, vì an nguy bản thân mà kéo năm vạn đại quân đi bảo vệ mình sao? Tám vạn đại quân của ta đã sớm chia thành bốn đường, tiêu diệt những nhánh quân lớn của ngươi.”
Sí Liệt nghe tới đây liền hoảng hốt ngã xuống ghế, hắn không thể tiếp nhận được biến cố lần này.
“Đại soái nghĩ có ngươi biết đặt mật thám nằm vùng trong Thiên Triều còn chúng ta không biết sao? Trong quân
Đột Quyết cũng có không ít mật thám của Thiên Triều ta!”
“Hay, hay, hay lắm!” Sí Liệt hung ác nhìn Tuần Dạ: “Tuần Dạ thật không hổ là Tuần Dạ, chỉ có ngươi mới dám dùng tính mạng mình ra đánh cuộc trận này, nếu ngươi đã muốn tiêu diệt toàn quân ta, ta nhất định phải chôn ngươi theo cùng!” Lời còn chưa dứt, bàn tay đã tạo thế Hổ Trảo Công tập kích tới trước ngực Tuần Dạ.
Tuần Dạ nhẹ nhàng lùi lại tránh một trảo kia.
Người còn chưa vững, các tướng sĩ đứng bên đã cầm đao xông tới hung hăng chém vào người Tuần Dạ.
Tuần Dạ xoay tròn lên trên, bàn tay rút nhuyễn kiếm quấn quanh hông, ánh sáng lấp lánh lóa mắt, vừa chạm xuống đất đã giết chết mấy tên tướng sĩ.
Sí Liệt đằng đằng sát khí nhìn binh lính dây dưa với Tuần Dạ, chợt hắn sải bước ra khỏi trại soái, hét to:
“Người đâu, châm lửa.”
Tuần Dạ nghe vậy liền dốc toàn lực thoát khỏi vòng vây binh lính, phi thân bay ra ngoài.
Sí Liệt chặn hắn lại, cơ thể run rẩy không cho phép hắn tới gần cọc gỗ.
Các tướng sĩ tuân lệnh cầm đuốc vứt xuống cọc gỗ, nhất thời, ánh lửa nổi khắp bốn phía.
“Tuần Dạ, hôm nay ta sẽ giúp các ngươi thành đôi uyên ương bạc mệnh!” Sí Liệt điên cuồng tấn công hắn, có thể thấy nỗi hận giữa hắn và Tuần Dạ sâu sắc thế nào.
Số binh sĩ ùa tới đây càng lúc càng đông, vô số ánh đao tấn công vào chỗ yếu hại để lấy mạng hắn.
Tuần Dạ vừa phải né tránh sức ép từ
Sí Liệt, vừa phải né tránh vòng vây chém giết của binh sĩ, nhưng chiêu thức của hắn không hề rối loạn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn đốm lửa nhỏ biến lớn, lửa rừng rực sắp cháy tới người buộc trên cọc gỗ.
Thấy tình cảnh này, lòng hắn bắt đầu rối loạn, hắn dùng chiêu kiếm hư ảo như quỷ mị xông thẳng vào Sí Liệt,
Sí Liệt cả kinh vội vàng tránh ra tạo cho Tuần Dạ một con đường thoát.
Hắn phi thân dùng trường kiếm hất tung đống củi gỗ đang bốc cháy, những tia lửa hắt vào đám binh sĩ ngăn cản hắn, nhưng tiếng kêu thảm không ngừng vang lên.
“Chàng mặc kệ ta, mau đi đi!” Tô Lạc Tuyết lo lắng nói.
“Ta tới đây chỉ để cứu nàng ra ngoài. Nếu không cứu được nàng, ta tới đây còn ý nghĩa gì nữa!” Tuần Dạ cắt đứt dây trói, kéo nàng ra khỏi cọc gỗ.
Tô Lạc Tuyết nhũn người ngã nhào xuống đất, Tuần Dạ lập tức ôm nàng lùi về phía sau, đồng thời cũng né tránh mấy đao bổ xuống.
Tô Lạc Tuyết suy yếu dựa vào lòng hắn, nhìn dáng vẻ kiên nghị của hắn, trên môi nàng chợt xuất hiện nụ cười ngọt ngào.
Hắn, thật sự vì nàng.
Giờ phút này, nàng mới cảm nhận được lựa chọn đêm đó của nàng không hề sai, có thể cùng một nam tử như vậy sánh vai nơi sa trường, cái chết còn có gì đáng sợ?
Trong lúc đó, Lý Tuấn và một ngàn lính tinh nhuệ đang chém giết bên ngoài quân trướng, bọn họ đang cố sức phá vòng vây tới cứu Tuần Dạ.
Sí Liệt thấy vậy càng thêm tức giận:
“Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn phá vòng vây? Tuần Dạ, nhất định ta phải chém chết ngươi, nhất định ta phải rửa sạch nỗi nhục hôm nay.” Hắn đoạt lấy thanh đao của binh sĩ đứng gần đó rồi chém về phía Tuần Dạ, lúc lưỡi đao đang ép sát tới Tuần Dạ, hắn lại chuyển hướng về phía Tô Lạc Tuyết.
Tuần Dạ vội vàng đẩy Tô Lạc Tuyết trong lòng ra: “Đi!”
Tô Lạc Tuyết lảo đảo va đập vào một khúc củi lớn, cảm giác đau đớn từ sau lưng ập tới, còn Sí Liệt, hắn thừa dịp tấn công chém vào tay trái Tuần Dạ.
“Đi theo Lý Tuấn! Ta tự có biện pháp thoát thân!” Dường như Tuần Dạ không cảm giác được sự đau đớn từ cánh tay truyền tới, hắn cao giọng hét lớn đuổi Tô Lạc Tuyết.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Lạc Tuyết như nhận được quân lệnh, lập tức xoay người nhảy lên nóc trại.
“Muốn đi sao? Hôm nay đến một người cũng đừng mong ra khỏi đây! BẮN TÊN!” Dù đang giao đấu với Tuần Dạ, Sí
Liệt vẫn đủ sức hét lớn.
Tô Lạc Tuyết đứng trên nóc trại nhìn
Lý Tuấn cầm quân chém giết phía xa, lúc đang định rời đi, nàng chợt quay lại nhìn một tốp binh sĩ áp sát vào Tuần Dạ. Mà vết thương trên cánh tay trái hắn đang không ngừng rỉ máu, màu đỏ kia trông thật ghê người.
Không thể đi, nàng không thể đi!
Nàng không nghĩ thêm được gì, nàng nhảy xuống cướp lấy một thanh trường đao, giúp Tuần Dạ cản lại sự tấn công của đám binh sĩ kia.
Nhìn thấy nàng đi rồi mà còn quay lại, Tuần Dạ kích động gầm lên: “Tô Lạc Tuyết!”
Nàng cố nén nước mắt hét lên: “Có đi cùng đi. Có chết cùng chết!”
Lửa giận trong lòng Tuần Dạ cũng vì câu nói này mà dập tắt, hắn không nói thêm gì nữa mà ra sức chém giết thoát khỏi vòng vây.
Tô Lạc Tuyết cũng không đủ sức để ý tới hắn, thanh đao trong tay nàng tung hoành khắp nơi, không biết bao nhiêu máu tươi văng tung tóe vào người, đây là lần đầu tiên nàng giết nhiều người như vậy.
Càng về sau, bọn họ đỏ mắt chém giết, hơn trăm tên binh sĩ Đột Quyết nằm xuống không gượng dẩy nổi. Nhìn đống thi thể la liệt trên mặt đất, có không ít binh sĩ sợ hãi, thậm chí còn có tên núp phía sau đồng bọn, không dám tiến lên.
Sí Liệt cũng nhận ra tình cảnh này gầm lên: “Một lũ ăn hại! Lên cho ta!” Để cổ động tinh thần binh sĩ, Sí
Liệt tiên phong cầm đao xông lên.
“Bắt tướng!” Chợt có tiếng nói truyền vào tai Tô Lạc Tuyết, vừa nghe hai chữ này, nàng lập tức hiểu được ý nghĩa.
Lúc Sí Liệt liều mạng xông tới, nàng phi thân lướt qua đầu hắn, Sí Liệt cả kinh, vội vàng né tránh về phía Tuần Dạ.
Thấy Sí Liệt xông về phía mình, Tuần
Dạ cũng không né tránh, mắt thấy cây đao kia sắp đâm vào ngực, hắn dốc toàn bộ nội lực vào lòng bàn tay để bắt lấy thanh đao kia.
Sí Liệt vặn vẹo nhìn Tuần Dạ, hét lớn: “Ai lấy được đầu Tuần Dạ, ban thưởng vạn lượng Hoàng Kim.”
Đám binh sĩ nghe vậy liền lấy lại tinh thần, mắt thấy Tuần Dạ sắp rơi vào thế hạ phong, cả đám đông rối rít tiến lên muốn lấy đầu Tuần Dạ.
Còn Tô Lạc Tuyết, tuy đã đứng ngay sau Sí Liệt, nhưng có không ít binh sĩ xông lên quấn lấy tay nàng, trong lúc giao chiến, nàng nhìn thấy sợ thừng vừa dùng để trói mình rơi trên đất, trong đầu cũng chợt hiện lên một con đường sống.
Nàng vừa đánh vừa tiến lại gần sợi dây, khi nắm được sợi dây trong tay, nàng đột nhiên quay đầu nhìn Tuần
Dạ, sau lưng hắn không còn đường lùi nữa!
Nàng vứt thanh đao nhuốm đầy máu tươi, dựa vào khinh xông thoát khỏi đám binh sĩ, sợi dây buộc thành thòng lọng thít chặt cổ Sí Liệt, dùng hết sức của bản thân nắm chặt lại.
Sí Liệt hít thở không thông, vào thời khắc nguy cấp, hắn vứt cả thanh đao dùng để tấn công Tuần Dạ, bàn tay cố sức nắm lấy sợi dây để thoát ra ngoài.
Tô Lạc Tuyết cảm nhận được sức mạnh bộc phát của hắn, bàn tay nàng vì dùng sức quá mạnh mà bị dây thừng cứa tới bật máu.
Nhưng lúc Tô Lạc Tuyết chặn mất đường lui của Sí Liệt, nàng cũng đã tự chặn đường lui của mình.
Có binh sĩ nhìn thấy cảnh này lập tức cầm trường thương đâm vào lưng Tô Lạc Tuyết.
Cảm giác đau đớn truyền từ lưng đi khắp toàn thân, lực tay Tô Lạc Tuyết cũng yếu đi mấy phần, nhưng nàng vẫn cố giữ chặt lấy nó: “Mau giết hắn!”
Dù đang bị vô số binh sĩ vây quanh,
Tuần Dạ vẫn nhìn thấy cảnh tượng kia, khi nghe thấy tiếng hét lớn của Tô Lạc Tuyết, mắt hắn vằn rõ tia máu, nổi giận gầm lên “A ——”, một đao chém đứt số trường thương đang đâm về phía hắn, hắn bất chấp nguy hiểm từ phía xong, xông thẳng lên chém đứt đầu Sí Liệt.
Cùng lúc đó, Lý Tuấn đã dẫn theo một ngàn quân xông vào vòng chém giết.
Tiếng chém giết truyền khắp núi hoang, cảnh tượng trước mắt Tô Lạc Tuyết dần trở nên mơ hồ, hai tay nắm chặt sợi dây không hề buông lỏng ra, nàng vẫn nắm thật chặt, thật chặt.
Sức lực đã sớm cạn kiệt, sau khi chém chết Sí Liệt, Tuần Dạ cũng không chống đỡ nổi nữa, ánh mắt hắn chăm chú nhìn Tô Lạc Tuyết nhuốm đầy máu phía trước, trên môi nở nụ cười, nhưng giữa hai hàng chân mày lại lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, rốt cuộc
Tô Lạc Tuyết cũng buông lỏng sợi dây thừng trong tay, nàng đi từng bước về phía Tuần Dạ, lúc ngã vào lòng hắn, vết máu trên mặt hòa theo nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tuần Dạ ôm nàng thì thầm: “Không sao, không sao!” Nhưng ánh mắt hắn đang dán chặt vào vết thương không ngừng rỉ máu sau lưng Tô Lạc Tuyết, cánh tay đang ôm lấy nàng cũng vô thức siết chặt hơn.
“Ở cùng với chàng, nơi đâu cũng có câu chuyện truyền kỳ. . . . . .” Nàng khàn giọng nói, nước mắt không ngừng rơi, may mà nàng không nghe lời hắn bỏ đi, nếu không, nàng không thể nhìn thấy hắn nữa.
“Nha đầu ngốc!” Tuần Dạ run rẩy vuốt tóc nàng.
Qua nhiều năm như vậy, hắn đã quên mất cảm giác sợ hãi.
Nhưng vào lúc nhìn trường thương đâm sâu vào lưng nàng, hắn đã rất sợ hãi.
Hắn sợ hắn sẽ đánh mất nàng!
Vào lúc đó, khóe mắt hắn cũng cảm thấy chua xót.
Toàn thân Lý Tuấn dính đầy máu tươi, hắn cũng đang đứng ngoài vòng vây nhìn hai người ôm chặt lấy nhau.
Quyết định hy sinh an nguy bản thân để tới quân doanh Đột Quyết cứu người là một quyết định sáng suốt, Tô
Tam đúng là một huynh đệ. . . .đáng giá.
Tô Lạc Tuyết nằm hôn mê bất tỉnh trên giường suốt ba ngày liền bị cảm giác bỏng rát ở lưng làm cho thức tỉnh, lúc vừa mở ra mắt, trong mắt nàng đầy vẻ hốt hoảng, nàng nghĩ mình còn đang chém giết trong doanh trại kẻ địch, mãi đến khi cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh lúc này, nàng mới thu hồi vẻ sợ hãi.
“Nàng tỉnh rồi.” Giọng nói của Tuần Dạ như sợi tơ mềm mại truyền tới tai nàng, nàng nằm nghiêng đầu trên gối nhìn Tuần Dạ ngồi bên cạnh bôi thuốc cho nàng, mà chiếc áo nàng mặc đã rút đi hơn một nửa.
Nhận ra tình cảnh của mình, nàng đỏ mặt ấp úng nói: “Sao không tìm người khác tới bôi thuốc cho ta!”
“Chúng ta đang hành quân, trong quân doanh toàn là nam nhân, kể cả quân y cũng vậy. Sao ta có thể để nam nhân khác nhìn thấy cơ thể nàng, ta không nghĩ được cách nào khác ngoài tự mình bôi thuốc cho nàng.”
Trong giọng nói thản nhiên không có chút tạp niệm nào.
Tô Lạc Tuyết nghe Tuần Dạ nói xong liền vùi sâu đầu vào gối, nàng không biết phải nói gì, nàng chỉ đành để mặc hắn bôi thuốc cho mình.
Tuần Dạ khẽ cười khi chứng kiến dáng vẻ kia của nàng, nhưng lúc nhìn thấy vết thương trên lưng nàng, ánh mắt hắn bắt đầu ảm đạm: “Sau này không thể dẫn nàng đi nữa, trận Hoàn Thành nàng bị trúng tên vào vai, đến giờ vẫn còn để lại vết sẹo. Còn vết thương ở lưng, chỉ e cũng sẽ để lại sẹo. . . . . .”
Nhận ra hắn đang tự trách, nàng lập tức nói: “So với vết thương trên người Nguyên soái, mấy vết thương nhỏ này có tính là cái gì.”
“Về sau. . . . . .sẽ không bị thương nữa.” Tuần Dạ dùng đầu ngón tay mơn trớn dọc theo sống lưng nàng.
Cảm nhận nhiệt độ từ đầu ngón tay hắn truyền tới, nàng thoáng run rẩy hỏi lại: “Ý của chàng là?”
“Đại thắng Đột Quyết, thời cơ rốt cuộc đã tới.”
Tô Lạc Tuyết hiểu hắn đang nói gì, Tuần gia đã sớm khống chế cả triều đình, danh vọng trong lòng dân chúng vô cùng cao, việc Tuần Dạ một mình xông vào quân doanh Đột Quyết chém đứt đầu đại soái càng khiến dân chúng coi hắn như thần để tín ngưỡng.
Còn tiểu hoàng đế mười một tuổi Nguyên Hâm, từ khi kế vị tới nay cũng chỉgiống như một đứa bé, hắn mặc kệ chuyện triều đình, cả ngày chỉ lo vui chơi, thiên hạ này cũng nên tới thời điểm đổi chủ.
“Chàng làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ để tìm ra một lý do danh chính ngôn thuận, vậy chàng đã tìm ra chưa? Lý do đủ mạnh khiến dân chúng và bá quan tin phục.” Tô Lạc Tuyết khẽ hỏi.
“Chỉ là lý do thôi, dù họ phục hay không, thiên hạ này cũng đã tới thời điểm đổi chủ.” Tuần Dạ bình tĩnh nói, nhưng trong giọng nói lại bộc lộ rõ khí phách, hắn cẩn thận kéo áo lên che khuất phần cơ thể lộ ra ngoài của nàng: “Yên tâm dưỡng thương, mấy ngày nữa chúng ta sẽ lên đường trở về Lạc Thành.”
Tô Lạc Tuyết cầm lấy tay Tuần Dạ áp vào gương mặt mình rồi nhắm mắt khẽ nói: “So với Lạc Thành, ta thích cảm giác được kề vai với chàng nơi sa trường hơn . . . . Chỉ khi đó, ta mới đơn thuần là Tô huynh đệ của chàng.”
Cảm nhận sự dựa dẫm của nàng, cảm nhận sự bi thương chân thật, Tuần Dạ lên tiếng trấn an: “Tất cả đã có ta.”
Nghe được câu nói này, Tô Lạc Tuyết chỉ khẽ nhếch môi cười, nàng không muốn nghĩ thêm gì nữa, nàng chỉ muốn dựa vào bàn tay hắn, an ổn ngủ thêm một giấc.
Ngày quay về Lạc Thành, những bông tuyết thưa thớt phủ trắng mặt đất.
Dù có tuyết rơi, dân chúng Lạc Thành vẫn hân hoan đạp tuyết đứng chật hai bên đường, kích động hô vang. “Tuần Nguyên soái!” .
Tô Lạc Tuyết cưỡi ngựa theo sau Tuần Dạ, nhìn dáng vẻ sùng kính của dân chúng trăm họ, trong lòng nàng cũng cảm thấy vui vẻ.
Nàng vui thay cho Tuần Dạ.
Không ai đủ khả năng phủ nhận những gì hắn làm cho Thiên Triều.
Hắn có dã tâm, nhưng tâm hắn hướng về thiên hạ, hắn thông minh cơ trí, nhưng cũng là nam nhân trọng tình trọng nghĩa.
Nếu hắn có thể trở thành quân chủ, hắn sẽ trở thành một Đế Quân tốt.
Đó là điểm nàng chưa bao giờ hoài nghi.
Nhìn hắn cách mục tiêu càng lúc càng gần, mơ hồ có thể vươn tay là chạm tới, trong lòng nàng lại thoáng có cảm giác sợ hãi.
Nếu hắn thật sự trở thành Vương giả thiên hạ, vậy hắn sẽ trở thành
Tuần Dạ của cả thiên hạ chứ không phải Tuần Dạ của một mình nàng.
Còn nàng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, hy vọng Tuần Dạ sẽ trở thành Tuần Dạ của một mình nàng.
Các tướng sĩ hộ tống Tuần Dạ đến tận phủ Tướng quốc, cách xa tiếng hô vang náo nhiệt của dân chúng, tiếng vó ngựa nện xuống mặt đất càng thêm rung động lòng người.
Đã có rất đông người đứng ngoài cổng Tướng phủ nghênh đón, từ xa, Tô
Lạc Tuyết đã nhìn thấy Hoa Tuyết dung nhan tú lệ, ánh mắt nàng ta đang chăm chú nhìn vào Tuần Dạ.
Lúc tới cổng Tướng phủ, mọi người đồng loạt nhảy xuống ngựa, lão phu nhân Chu Lệ Uyển nhìn nhi tử bình an trở về, bà cố nén xúc động nắm chặt tay hắn: “Mẫu thân nghe nói con một mình xông vào quân doanh chặt đứt thủ cấp đại soái Đột Quyết, sao con lại bất chấp tính mạng như vậy, ngươi không nghĩ tới mẫu thân và Tuyết Nhi đang ở nhà chờ con sao?”
“Lão phu nhân, không phải Tướng gia đã bình an trở về sao.” Lý Tuấn đi tới hòa giải.
Chu Lệ Uyển nén lệ cảm khái: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
“Lần này cũng nhờ có Tô huynh đệ kề vai chiến đấu với Tướng gia, hợp lực chém giết đại soái Đột Quyết hạ thấp tinh thần quân địch nên chúng ta mới có thể lấy ít thắng nhiều. Tướng gia anh dũng, chỉ một mình đã chém chết mấy trăm người. . . . . .” Lý Tuấn đang thao thao bất tuyệt về sự tích anh dũng của Tuần Dạ thì bị hắn ngắt lời: “Lý Tuấn, ngươi đi thu xếp cho các tướng sĩ, tối nay hoàng thượng thiết yến ban thưởng, bảo họ không cần bày tiệc.”
Lúc này, Lý Tuấn mới vội vã cáo từ rồi dẫn mọi người rời đi.
Chu Lệ Uyển nhìn Tô Lạc Tuyết mặc nam trang đứng sau Tuần Dạ, hừ lạnh khinh bỉ: “Xuất đầu lộ diện, còn kết bạn với đám tướng sĩ thô lỗ kia, đúng là mất hết mặt mũi của Tuần gia chúng ta.”
“Mẫu thân, lần này Lạc Tuyết là công thần, nếu không có nàng, cũng không có Tuần Dạ đứng trước mặt người hôm nay.” Tuần Dạ lạnh lùng ngắt lời Chu Lệ Uyển lời nói, từng câu từng chữ âm vang có lực.
Lần đầu thấy Tuần Dạ nói chuyện với mình như vậy, Chu Lệ Uyển sững sờ ngây người.
Còn Tuần Dạ, hắn đang kéo tay Tô Lạc Tuyết, sải bước đi vào trong phủ.
Đến khi lấy lại tinh thần, Chu Lệ Uyển lạnh lùng nhìn theo hướng bọn họ rời đi: “Hồ ly tinh!”
Hoa Tuyết nghe vậy cũng chỉ im lặng không nói, nàng lẳng lặng nhìn hai người họ đi càng lúc càng xa, dường như lần này quay về, khoảng cách giữa nàng và Tuần Dạ càng thêm xa.
Tô Lạc Tuyết vừa bước vào phòng liền cởi bỏ khôi giáp, thoải mái ngâm mình trong chậu tắm.
Tử Vũ đứng bên rắc cánh hoa vào nước, nhìn thấy nàng nhắm mắt dựa vào thành chậu cũng chỉ cười nói: “Mấy tháng nay, chắc phu nhân mệt muốn chết rồi.”
Tô Lạc Tuyết mở mắt ra nói: “Đúng vậy, dù hành quân đánh giặc rất khổ cực, nhưng cũng rất vui vẻ, bởi vì ta đang dốc sức cho dân chúng, cho thiên hạ. Chỉ là ở chung với một đám binh lính cũng không dễ dàng gì, ngay cả tắm cũng phải lén lút, chỉ sợ bị ai đó phát hiện ta là nữ cải trang nam.”
Tử Vũ cười nói: “Ta sớm nghe nói phu nhân đã lập công lớn, còn cùng tướng gia chặt đứt thủ cấp đại soái Đột Quyết, khắp nơi trong thành đã có tin đồn Tô Tam chính là phu nhân tướng gia Tô Lạc Tuyết.”
Tô Lạc Tuyết cả kinh ngồi bật dậy hỏi Tử Vũ: “Ngươi nghe được tin đồn này ở đâu?”
“Phu nhân đừng lo, đa số đều là suy đoán không bằng chứng, nhưng dân chúng ai cũng khen phu nhân bậc cân quắc không thua đấng mày râu, đúng là nữ trung hào kiệt.” Tử Vũ tỏ vẻ khâm phục, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn thấy vết thương mới liền của nàng: “Vết sẹo này là chỗ bị thương khi đó sao?”
Tô Lạc Tuyết khẽ phất tay nói: “Không sao đâu, vết sẹo có sâu hơn nữa thì cũng sẽ nhạt đi.”
“Nhưng vết sẹo sâu như vậy, sau này sẽ ảnh hưởng tới làn da trắng nõn . . . . .”
“Sẹo ở trên lưng, không dễ thấy như ở trên mặt.” Tô Lạc Tuyết lại chìm xuống chậu nước, nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác khổ sở suốt mấy tháng qua.
Đến khi tắm xong trời cũng đã tối, Tô Lạc Tuyết dùng bữa xong liền mệt mỏi trèo lên giường đắp chăn ngủ.
Tuyết rơi trắng xóa, bao trùm cả phủ Tướng quốc.
Cánh cửa khẽ mở ra mang theo cơn gió lạnh cuốn tung lớp màn che bằng lụa mỏng, đồng thời khiến cả căn phòng trở nên hỗn loạn.
Trong cơn mê ngủ, Tô Lạc Tuyết mơ hồ mở mắt ra, cách mấy lớp màn che, nàng nhìn thấy một nam nhân mặc áo choàng đen đang đi dần về phía này.
Đợi hắn đến gần, nàng mới nhận ra hắn là Tuần Dạ.
Cảm nhận được làn gió lạnh lẽo và mùi men say nồng đưa tới, nàng ngồi dậy nhìn Tuần Dạ ngồi xuống giường, ánh mắt mê men, hai gò má phiếm hồng.
“Chàng uống rượu sao?” Tô Lạc Tuyết khẽ hỏi.
“Đêm nay, nhìn các tướng sĩ vui vẻ như vậy, ta có uống nhiều thêm mấy chén.” Tuần Dạ vững vàng nói, nhưng hắn cũng đã hơi say.
“Uống nhiều như vậy còn không về phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên triều sớm đấy.” Nói đến đây, Tô Lạc Tuyết khẽ né tránh ánh mắt nóng bỏng của Tuần Dạ.
“Ta, chỉ muốn tới thăm nàng một chút.” Hắn dùng ngón tay mơn trớn gương mặt nàng.
Cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn quanh quẩn trước mắt. Đầu ngón tay lạnh lẽo lại kích thích ra một loại cảm giác vi diệu.
Thấy hắn tiến sát lại, trái tim như bị hạ cổ đập nhanh tới mức chóng mắt, không thể khống chế, giống như……….không bao giờ thuộc về mình nữa.
“Tuần Dạ. . . . . .” Nàng mới mở miệng đã bị môi hắn ngậm chặt, nụ hôn của hắn không kích động, cuồng dã, đó chỉ là một nụ hôn dịu dàng, giống như đang thử dò xét.
Nụ hôn bất ngờ khiến nàng ngây dại trong chốc lát, hoảng hốt, rồi lại lặng lẽ buông xuống, hắn là phu quân của nàng, hắn là nam nhân cùng vào sinh ra tử với nàng, hắn là người trong trái tim nàng.
Nàng cười yếu ớt rồi đưa tay vuốt dọc theo khuôn ngực hắn, ôm lấy cổ đáp trả nụ hôn của hắn.
Thấy nàng đáp trả, nụ hôn của hắn càng day dứt triền miên, bàn tay ôm lấy eo đẩy nàng ngã sâu vào trong giường, rút đi mảnh lụa cuối cùng trên người nàng.
Nhất thời, mái tóc dài rũ xuống hai vai.
Sương mờ ấm áp bao phủ căn phòng, trời đất rung chuyển, hòa hợp gắn bó, mê muội như chìm vào giấc mộng.
Hồng la trướng ảnh xuân tiêu túy, thanh lệ đào sắc yểm nguyệt hạ.[1]
[1]: Vẫn chưa tìm được câu thuần Việt tương đương, xin hạ hồi phân giải ở các chap sau :))
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
81 chương
40 chương
59 chương
9 chương