Đẻ Mướn

Chương 23

Tân Đồng thức sớm, không biết tại sao đêm qua cô ngủ không yên giấc. Cô chậm rãi ngồi dậy, nhắm mắt rồi lại mở, đầu óc hỗn loạn mới thoáng tỉnh táo một chút. Có lẽ Nam Hợp bị động tác của mẹ đánh thức, ngáp một cái, mắt buồn ngủ vẫn còn tèm nhèm, duỗi thẳng tay chân, “Mẹ?” “Ngoan nào, ngủ thêm đi con.” Tân Đồng hôn cậu, giúp cậu kéo góc chăn, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại. Cô rửa mặt qua loa, buộc tóc đuôi ngựa, thay đồ rồi xuống lầu mua bữa sáng. Hiện giờ, nhiệt độ càng lúc càng giảm mạnh, trong phòng bật điều hòa thời gian lâu, khó tránh khỏi có chút khô hanh. Cô đi siêu thị mua máy tạo ẩm đặt trong phòng ngủ, mới tốt hơn nhiều. Ngoài trời không thể so với trong phòng, nhất là buổi sáng và tối, nhiệt độ xuống rất thấp. Tân Đồng thở ra lập tức biến thành luồng khói, chậm rãi tan đi. Kéo áo, cô mới đi được vài bước, giương mắt liền trông thấy xe của Lệ Đông Nhất đỗ cách đó không xa. Đến gần thêm chút, cuối cũng cũng khẳng định. Nhưng nhìn trái ngó phải cũng không thấy bóng dáng của Lệ Đông Nhất, Tân Đồng nghi ngờ, thử gõ gõ kính xe. Kính xe chậm rãi hạ xuống, để lộ khuôn mặt, cô hết hồn, thoáng lui ra sau. Lệ Đông Nhất mở cửa xe, “Nam Hợp đâu? Thức chưa?” “Anh bị sao vậy?” Tân Đồng không trả lời anh, lại quan sát khuôn mặt anh. Đuôi mắt xanh tím, khóe miệng còn vương vết máu, tóc tai bù xù không nhìn ra kiểu gì. Đây là Lệ Đông Nhất sao? “À không sao,” Lệ Đông Nhất xua tay, vẻ mặt không để ý lắm, chỉ cười cười, không cẩn thận động vào chỗ bị thương, nhíu mày, “Nếu Nam Hợp thức rồi, để tôi đưa nó đi nhà trẻ.” Tân Đồng nhìn trời, không nói gì. Bây giờ còn sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, đi học, chắc mặt trời mọc từ hướng tây quá? “Bây giờ mới có 6g40 thôi.” Cô cẩn thận nhắc nhở, lúc ra ngoài cô có nhìn đồng hồ treo tường. Lệ Đông Nhất đưa tay ra sờ, mới nhớ ra, hôm qua lúc đánh nhau quên tháo đồng hồ, nên bị đánh bể mất. Điện thoại, đúng rồi, điện thoại, anh lấy điện thoại ra nhìn, cũng đúng, giờ còn quá sớm. “Vậy tôi đợi ở trong xe.” Trong xe cũng khá rộng, nhưng mà, nằm trong đó suốt một đêm, rốt cuộc không thể so với chiếc giường thoải mái, vẫn có hơi khó chịu. Tân Đồng cũng chỉ nhìn trời, không nói gì. “Lên nhà trước đi, anh như vậy sẽ làm Nam Hợp sợ.” Tân Đồng không định mua bữa sáng nữa, từ lúc Nam Hợp đến đây sống, tủ lạnh trong nhà luôn đầy ắp thức ăn. Hôm nay vốn định mua chút há cảo để cậu thay đổi khẩu vị, bởi vì phải xếp hàng rất lâu, còn lo bị trễ, nhưng giờ vậy rồi, thôi quên đi. Lệ Đông Nhất không nói gì, theo Tân Đồng lên lầu. Lúc Tân Đồng mở cửa, nhớ đến gì đó, “Không phải anh có chìa khóa nhà sao?” Hơn nữa, chỗ anh có thể đi không chỉ có chỗ này mà? Lệ Đông Nhất sờ mũi, nghiêng người, nhường đường cho đôi vợ chồng già đi xuống lầu tập thể dục, “Khuya quá, sợ làm ồn hai mẹ con.” Tân Đồng không hỏi tiếp, mở cửa, nhắc nhở anh, “Nhỏ tiếng chút.” Bình thường Nam Hợp ngủ thẳng đến 7g30 mới cùng cô rời giường, hiện giờ hẳn là còn say giấc. Lệ Đông Nhất đi vào phòng ngủ, trong phòng có cái bàn, bên cạnh còn có chiếc sô pha. Tân Đồng mang hộp thuốc đi vào, thấy Lệ Đông Nhất đang chuẩn bị quần áo, bộ dạng thế này là muốn đi tắm sao? “Tôi đi tắm trước.” Lần trước Lệ Đông Nhất ở lại chỗ này, đã chuẩn bị một vali chứa đầy quần áo, lần nữa nhét vào bên dưới tủ quần áo. “Nhưng trên mặt anh có vết thương mà.” Tân Đồng đặt hộp thuốc xuống. “Không sao đâu.” Lệ Đông Nhất ôm đồ, vừa đi vừa nhỏ giọng nói, “Một chút vết thương nhỏ thôi mà.” Cuối cùng, Tân Đồng cũng hiểu được Nam Hợp ưa sạch sẽ là được di truyền từ ai? Cô không cần giống mấy bà mẹ khác lo lắng trên tay con có nhiều vi khuẩn, sợ các loại bệnh từ đường miệng vào, nhưng gần đây chỉ trong một thời gian ngắn Nam Hợp đã cải tà quy chánh, không quan tâm có bẩn hay không. Lệ Đông Nhất tắm rất nhanh, lúc bước ra ăn mặc coi như chỉnh tề, tóc có hơi ướt, còn nhiễu nước. Tân Đồng lại đi tìm khăn mặt đưa cho anh, anh lau qua loa mấy cái, đặt ở một bên. Tân Đồng cầm miếng bông gòn, thuốc nước, còn có băng cá nhân, đặt trên sô pha. Lệ Đông Nhất tắm xong, tinh thần xem ra cũng tốt hơn. Nhưng miệng vết thương tuy nhỏ lại hiện lên rõ ràng hơn. “Anh nhẫn nhịn một chút.” Tân Đồng lấy thuốc nước bôi lên vết thương cho anh. Cô cách anh rất gần, vẻ mặt chăm chú, hơi thở nhẹ nhàng, lại ấm áp, từng chút từng chút phả vào mặt anh, cổ anh, làm anh cảm thấy hơi nhột. “Tôi và Lệ Thịnh đánh nhau một trận.” Lệ Đông Nhất thản nhiên lên tiếng. Tay Tân Đồng khẽ run lên. Lệ Đông Nhất cảm giác trên mặt lành lạnh một đường, nguệch ngoạc, dọc theo đuôi mắt xuống gò má. “Xin lỗi anh.” Tân Đồng hoàn hồn, nhanh chóng cầm lấy khăn, giúp anh lau đi. Thật ra cô rất muốn nói, vì cái gì? Đúng vậy, là vì cái gì? Lúc anh dẫn Nam Hợp đến trước mặt cô, cô đã muốn hỏi anh, đã muốn có một câu trả lời. “Tôi là chú út của nó, nó cần được dạy dỗ. Thứ hai, tôi là ba của Nam Hợp, xem như là vì Nam Hợp.” Tân Đồng không hiểu, chuyện này có liên quan gì đến Nam Hợp chứ. Có lẽ Lệ Đông Nhất nhìn thấy được tâm tư của cô, “Tân Đồng, chúng ta kết hôn đi.” Tân Đồng, chúng ta kết hôn đi. Chai thuốc nước trong tay Tân Đồng suýt nghiêng đổ, Lệ Đông Nhất nắm tay cô lại, rút chai thuốc trong tay cô ra, đặt sang một bên. “Có thể còn biện pháp khác.” Tân Đồng dùng sức cắn môi dưới, dần dần ứa máu, đỏ lên, như muốn cắn đến khi bật máu. Tay Lệ Đông Nhất cầm nhẹ cằm cô, đè môi cô lại, “Nhả ra.” Anh nói. “Lệ Đông Nhất, anh nghĩ cách khác đi, nhất định có biện pháp khác mà.” Tân Đồng như thể không nghe thấy anh nói gì. “Tân Đồng, em tỉnh táo lại, tỉnh táo lại đi,” Lệ Đông Nhất ít nhiều cũng hiểu tính cách của cô, biết cô lại muốn tiếp tục kéo dài. Nhưng tiếp tục kéo dài vĩnh viễn không phải là biện pháp tốt. Anh không thèm nói thêm nữa, nâng mặt Tân Đông lên, hôn xuống thật mạnh, đầu lưỡi cạy mở cánh môi cô. Trong miệng cô vẫn còn mùi bạc hà thơm mát của kem đánh răng, pha trộn với mùi hương ngọt ngào của riêng cô, đặc biệt mê người. Anh không muốn buông ra, càng hôn càng dùng sức. “Em vẫn còn yêu Lệ Thịnh sao?” Tân Đồng nhớ lại câu hỏi Đồng Dao hỏi cô, cuối cùng chồng chất đan xen với câu hỏi của Lệ Đông Nhất. Yêu hay không? Xem ra cho đến hôm nay, cô vẫn không biết đáp án là gì. Cũng giống như khi một người còn trẻ, yêu thích theo kiểu trẻ người non dạ, ngây ngô, cứ hướng về phía trước, cho rằng chính là người đó, có thể giao phó cả đời cho người đó. Cô không yêu người đó. Hôm nay, Tân Đồng đột nhiên thức tỉnh, cô không yêu Lệ Thịnh. Cô rất ích kỷ, nếu là yêu, hẳn là cô sẽ bất chấp tất cả, hẳn là cô sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, hẳn là cô sẽ hăng hái tiến lên. Nhưng cô lại đắn đo quá nhiều. Rồi cô nhận thấy, có rất nhiều chuyện còn quan trọng hơn so với Lệ Thịnh. Cho nên, lúc đó cô mới phân vân bỏ đi, lại làm việc đó mà không chùn bước, không hề quay đầu lại. Trời cao vẫn hậu đãi cô như cũ. Cô có Nam Hợp. Cậu đáng yêu như vậy, sao cô nỡ làm tổn thương cậu chứ. Nếu có thể thay cậu nhận lấy tất cả nỗi đau thì tốt biết bao? Rốt cuộc, Lệ Đông Nhất cũng buông cô ra, trong ánh mắt bức người của anh, Tân Đồng khẽ gật đầu. “Nhưng, tôi có điều kiện.” Khóe miệng Lệ Đông Nhất cong lên một đường cung nhợt nhạt, nhưng đủ để chứng minh sự vui vẻ trong lòng anh. “Em nói đi.” “Chúng ta chỉ là kết hôn mà thôi.” Chỉ là kết hôn, không thể có những động tác đại loại như hôn môi, ôm ấp như vậy, trước mặt người khác có thể giả bộ, nhưng sau lưng phải vạch rõ giới hạn. “Sau khi đưa Nam Hợp đi học, hai chúng ta đi đăng ký.” Lệ Đông Nhất chỉ suy nghĩ trong vài phút ngắn ngủi, nói. Vậy xem như đồng ý rồi. Tân Đồng nhẹ nhàng thở ra, “Vâng.” Tân Đồng thu dọn mấy thứ linh tinh, vừa nhấc hộp thuốc lên, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân xột xoạt. Nam Hợp mặc bộ đồ ngủ bằng bông rộng, đứng giữa phòng khách, đầu tóc rối bời, có mấy cọng còn chỉa lên, “Mẹ ơi?” Cậu thử gọi một tiếng thăm dò. Tân Đồng vừa định trả lời, tiếng bước chân lại vang lên. Hướng về phía nhà vệ sinh. Anh bạn nhỏ đi tiểu tiện, tự mình nhắc ghế, rửa tay, tỉnh táo không ít. “Mẹ, mẹ ơi.” Nam Hợp bắt đầu hành trình tìm kiếm Tân Đồng. Lần này may mắn hơn, Nam Hợp đẩy cánh cửa phòng ngủ khép hờ, liền thấy mẹ, còn bất ngờ thấy ba! Lệ Đông Nhất nở nụ cười, bước đến, một phen bế cậu lên. “Ba!” Nam Hợp la lên, động tác này vào lúc sáng sớm thật sự rất kích thích. Bỗng nhiên, cậu giống như phát hiện ra châu lục mới, “Ba ơi, mặt ba sao giống mặt mèo quá vậy.” Cậu đưa ngón tay qua, nhẹ nhàng chạm vào chỗ bôi thuốc nước đã khô của ba cậu. Lúc này Lệ Đông Nhất mới thả cậu xuống, anh vẫn chưa xem bộ dạng bôi thuốc nước của chính mình. Đúng là thật sự dọa người. Nam Hợp xông xáo bước đến trước sô pha Tân Đồng đang ngồi, trèo lên, “Mẹ, là ba làm sai chuyện cho nên mẹ mới đánh ba đúng không?” Bàn tay nhỏ xíu của cậu đặt lên đầu gối của Tân Đồng, “Mẹ, Nam Hợp là bé ngoan, mẹ nhất định đừng đánh Nam Hợp nha.” Xấu xí như vậy, cậu không có cách nào đi nhà trẻ được. Tân Đồng nghĩ nghĩ, hồi mới hiểu ra, cười phì, vội vàng xua tay, “Đương nhiên không phải, sau mẹ lại đánh ba chứ? Còn có, Nam Hợp đáng yêu như vậy, mẹ không nỡ đánh đâu.” “Nhưng mà, ba của Trần Quang chính là như vậy đó, hôm qua ba bạn ấy đến nhà trẻ, trên mặt cũng giống như ba vậy nè,” Nam Hợp đè thấp giọng, như là rủ rỉ với Tân Đồng, “Bạn Trần Quang nói với con, là ba bạn ấy là sai chuyện nên bị mẹ bạn ấy dạy cho một trận, đôi lúc mẹ bạn ấy cũng giáo huấn bạn ấy như vậy đó.” “Mẹ sẽ không như vậy đâu.” Tân Đồng nhớ đến mẹ Trần Quang, nói cô ấy dạy dỗ chồng mình, cũng rất có khả năng. Tân Đồng cười lớn, “Mẹ sẽ thế này nè,” cô hôn lên gương mặt phấn chấn của Nam Hợp, “còn có như vậy nữa nè.” Đưa tay chọt cù lét Nam Hợp. Nam Hợp cười đến không thở nổi, “Mẹ, mẹ.” Cậu sợ bị cù lét, nhột đến nỗi bổ nhào vào trong lòng Tân Đồng. Lúc này Tân Đồng mới dừng tay, “Đói bụng không con?” Cô xoa cái bụng nhỏ của cậu. “Đói ạ.” Cái bụng của Nam Hợp cũng phối hợp kêu lên một tiếng. “Rửa mặt sạch chưa?” “Dạ chưa.” “Vậy cùng đi rửa mặt nào.” Tân Đồng mang dép bông vào cho cậu.