Đế Chế Đông Lào

Chương 99 : Kế hoạch A(6)

Biết sự việc vô cùng nghiêm trọng, hắn không chậm chễ, vội vã trở lại phòng. Vừa mở cửa, tiếng đàn réo rắt vang lên, không khỏi khiến lòng mình buồn rười rượi Hắn nhẹ chân, tránh ảnh hưởng đến nàng, cầm lấy bộ quần áo giao lĩnh - chuẩn bị từ trước, khoác lên người. Xong xuôi chuẩn bị đi, hắn cười nói: " Ta cùng cha ra ngoài chút. Nàng có gì ăn cơm trước. Chắc tối muộn chúng ta mới về." Tiếng đàn dừng lại, nàng gật đầu: " Ừm. Cẩn thận. Ta thấy ngươi khí sắc không tốt. Có vận đen." " Cảm ơn." Nói xong khép cửa rời đi. ........... Ban đầu, hắn tưởng như việc " lấy " nàng là hoạ lớn. Nhưng ở mấy ngày, dần quen thuộc, hắn cảm thấy nàng rất dễ nói chuyện. Chỉ cần không vi phạm những nguyên tắc nàng đề ra thì nàng sắc mặt khá hoà ái; trước mặt người ngoài vô cùng nhu thuận, giữ thể diện cho hắn. Dù vẫn còn sợ hãi, nhưng hắn dần trở lên thích ứng, ưa thích..... ............ Trong dòng suy nghĩ miên man, hắn cũng tới phòng khách. Chưa thấy cha đâu, hắn ngồi xuống khẽ rót cho mình chén trà, chậm rãi thưởng thức, không ngừng giữ cho tinh thần trở lên bình thản. Một lúc sau, cha hắn cũng đi ra, trên tay còn khoác lấy một túi lớn mà cha hắn mang theo khi sang. Thấy vậy, hắn tiến tới: " Để con cầm cho." " Ừm." Vương Kiệt gật đầu, đưa lại, sau đó tiếp: " Lầy này vào cung, con nhớ nói năng và đi đứng cẩn thận......Chúng ta đến với danh nghĩa cá nhân, cầu cạnh người..... dù có bị gây khó dễ cũng cố mà nhẫn nhịn.......Con nhớ chưa?" " Thưa cha, con nhớ rồi ạ." " Ừm. Đi thôi." " Vâng." ........ Cũng lúc này, Vương Liễn vừa rời đi, nàng cũng buông đàn, thay một bộ hắc ý, nhún chân, nhảy lên trên nóc nhà, chăm chú quan sát hai người. Khi thấy cả hai bước ra cửa, nàng khẽ huýt nhẹ, một con chim nhanh chóng đậu trên vai. Khẽ vuốt ve, nàng nhét phong thư vào ống tre, rồi chậm rãi bám theo hai người. ........ Trong hoàng cung, vườn ngự uyển. Nguyễn Huệ đang đứng ở sân múa một bài Ngọc trản ngân đầi, động tâc nhanh mạnh, tràn đầy uy lực. Quan sát vậy, xung quanh những đứa trẻ chủ từ 5-6 tuổi hò hét: " Ba ba giỏi quá." " Ba ba là nhất." ......... Nghe vậy, hắn vô cùng vui sướng. Đã thật lâu, hắn không dành thời gian chơi với các con. Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng cầm mùi xoa thấm nhẹ mồ hôi lăn dài trên má, hắn quay sang nhìn thấy Phạm Thị Liên( Chính cung hoàng hậu), nụ cười càng mỉm cười mãn nguyện ......... Sau đó, hắn bắt đầu uốn nắn dậy bảo Quang Toản, Quang Thuỳ.....tập võ. Còn bên cạnh Phạm Thị Liên, Lê Ngọc Hân......dậy bảo con gái múa hát, vẽ tranh..... Bỗng từ xa, một con chim bồ câu bây đến, đậu lên vai. Bảo các con tự tập luyện, hắn đứng dậy, cầm lấy lá thư. Khi đọc xong, sắc mặt hắn trở lên vô cùng vi diệu. Hắn quát lớn: " Người đâu Tiểu Quế Tử đang tựa lưng trên từng ngủ ngật, nghe vậy, hốt hoảng chạy vào: " Thưa bệ hạ, có nô tài." " Ừm. Ngươi lại đây ta bảo." Sau đó hắn thì thầm vào tai. Nghe xong, Tiểu Quế Tử trịnh trọng gật đầu: " Vâng. Bệ hạ yên tâm." Rồi nhanh chóng rời đi. ........... Tiểu Quế Tử vừa khuất bóng, thì tiếng oa oa vang lên, một bé gái chạy lại phía hắn, khóc: " Ba.....ba......a. Mẫu thân lại đánh con." Nhìn Ngọc Bảo nước mặt lăn dài, ôm chặt lấy chân mình, hắn cúi xuống, ôm lấy nàng, vỗ về: " Cục cưng của ba ngoan ngoan, không khóc nữa nha!. Có ba ở đây, không ai bắt nạt được cục cưng nữa." " Ừm." Ngọc Bảo vậy, càng khóc lớn, hắn vỗ về một lúc, nàng mới nín khóc, ôm chặt lấy cô hắn, hôn chụt, choẹt, cười: " Yêu ba ba nhất." " Ba ba cũng yêu cục cưng nhất." " Hihi....hihi....." Lúc này, Ngọc Hân cũng chạy lại, nhìn thấy con gái đang nũng nịu bên cạnh hắn, khẽ làu bàu: " Bệ hạ không nên quá cưng chiều nàng. Không sau này nàng sẽ hư đó?" Nghe mẫu thân nói vậy, Ngọc Bảo nước mắt oa oa, vừa nói vừa chỉ lòng nàn tay: " Ba ba xem này, mẫu thân đánh con thật đau, còn sưng đây." Thấy vậy, hắn cười, nhìn nàng: " Hôm nay vui vẻ. Để con chơi một ngày. " Ngọc Hân đành gật đầu: " Vâng." Nhìn thấy mẫu thân " bại lui", nàng thích chí cười, nhìn anh trai( Quang Bảo, Quang Thuỳ...) đầy kiêu gạo. Thấy vẻ mặt này, không chỉ hắn mà tất cả mọi người đều cười lớn. Khung cảnh gia đình thật hạnh phúc. .......... Trái ngược với nó, bên ngoài cung, hai cha con Vương Kiệt vừa đến, đã bị lính canh chặn lại, nói: " Đây là hoàng cung. Không phận sự miễn vào. Dù nơi khác đến, điều căn bản này cũng nên biết chứ. Nếu không phải bệ hạ nhân từ thì hai cha con người chết rồi." " Vâng....vâng." Vương Kiệt khẽ đáp, rồi móc trong người bên trong chiếu phong vương của Càn Long nói: " Tôi là sứ thần của nhà Thanh, muốn gặp nhà Vương. Làm phiền thông báo giúp: Rồi giơ giơ ấn tín: " Đây chính là ấn tín của hoàng đế chúng ta, có thể làm chứng." Tên lính canh giằng cầm lấy xem, sau đó khinh bỉ: " Biết đâu nhà ngươi làm giả. Ra mấy chợ khắc gỗ đầy ấn tín kiểu này. Nếu đúng thì mang đến quan phủ cho các đại nhân xác nhân, được dẫn vào. Ngươi mang đến đây làm gì?" Một tên quát: " Cút đi. Ban ngày ban mặt cũng muốn giở trò gian ư. Tưởng bọn ông mày ngu lắm ý? " " Không đi, chết lại bảo tại số?" " Cút.Cút....." Một tên còn cầm ném xuống đất. Thấy vậy, hai cha con Vương Kiệt sắc mặt trắng bệch, chỉ tay: " Ngươi.... Câc ngươi...." " Chỉ chỉ cái l*n. Thích ông mày chặt tay không?" Vương Kiệt tuy sắc mặt âm trầm, cúi xuống lấy tờ chiếu, kéo lấy con chạy đang kích động đi: " Đi thôi." " Nhưng cha......." " Đi." " Vâng." Thấy hai người rời đi, mấy tên lính canh cười lớn: " Haha. Haha." Đúng lúc này, Tiểu Quế Tử đi qua, liếc: " Đang canh phònh, các ngươi cười cái gì?" Thấy vậy, một tên lính run run, vừa lấy trong người mấy quan nói: " Mong công công bỏ quá. Đây là chuat lòng thành." " Ừm." Tiểu Quế Tử nhận lấy, ánh mắt lơ đễnh nhìn theo hai bóng người. " Lần sau không như vậy nữa." " Vâng." Tiểu Quế Tử rời đi, mấy tên lính xúm lại hỏi tên đầu lính: " Tên thái giám đó là ai, mà huynh sợ vậy." Nghe vậy, tên đầu lĩnh toát mồ hôi, quát: " Im. Đấy là Tiêu thái giám thân cận, phục vụ bệ hạ đó." Nghe vậy, mấy tên lính lạnh toát, mồ hôi đẫm như mưa: " Vâng. Vâng. Chúng đệ ngu dốt. Mới đến mong huynh chỉ giáo thêm." " Ừm. Chỉ vậy ư." " Dạ, dạ. Mỗi người chúng tôi biếu huynh một chút." Thấy hơn 10 quan, lớn hơn số bỏ ra, hắn gật đầu: " Được rồi. Canh gác đi." " Vâng."