Đế Chế Đông Lào
Chương 88 : Diễn
Sau khi áp giải nghi phạm ( những người đi cùng Phạm Tiên) vào ngục, tên trưởng ngục đang thở phào.
.........
Hoàng thượng trở lại. Cấp trên đã sai phó tăng cường cảnh giác, chỉ cần dị động nhỏ cũng phải nhanh chóng trấn áp. Nên vừa đang ăn cơm, nghe tin tức, hắn vội vã chạy đến, rất may vụ việc chưa quá tầm kiểm soát.
Đi ra khỏi cửa ngục chưa lâu, một bóng người áp sát, tay cầm một túi bạc, nhỏ giọng:
" Thưa quan sai, lão gia nhà tôi muốn gặp mặt. Đây là chút thành ý."
Tiếp nhận, ước lượng bên trong có 10 quan, hắn khẽ hắng giọng:
" Đi thôi."
" Vâng."
..........
Vòng vèo qua từng ngõ nhỏ, hai người đi đến một căn nhà, tiến vào. Hồ Thức đã ngồi sẵn, thấy tên cai ngục tiến đến, đôi lời khách sáo, liền nói thẳng:
" Những người vừa áp giải vào trong. Ta muốn ngươi làm chúng theo lời ta nói. Nếu làm được, số bạc này của ngươi. " Vừa nói, vừa mở lắp hòm, bạc nhất thời sáng loá.
Tên quản ngục nhìn xi mê, nước miếng rớt ra, Hồ Thức đóng lại, hỏi:
" Ngươi thấy lời đề nghị thế nào?"
Tuy số bạc loá mắt nhưng tên quản ngục có chút đắn đo, ngập ngừng:
" Ngươi có thể nói cho ta lí do tại sao ngươi muốn làm vậy?"
" Việc ta làm, ngươi chỉ cần nói, có nhận hay không. Chớ nhiều lời." Hồ Thức lắc đầu.
Thật lâu, " Nhận." Tên quản ngục cắn răng đáp ứng.
" Sảng khoái." rồi phảy tay cho tên người hầu nói:
" Ngươi đi phối hợp cùng hắn."
" Vâng."
...........
Ra ngoài, tên quản ngục lo nghĩ, vội vã quay trở lại ngục giam. Tên lính gác thấy vậy hỏi:
" Đại nhân, ngươi không phải bảo trở về ư? Sớm trở lại vậy." Rồi nhìn người bên cạnh nói: " Hắn là ai?"
" Có việc. Đây là người mà Lý đại nhân phân phó phối hợp ta, mấy người vừa nẫy đâu."
" Vẫn ở phía trong. Để ta dẫn đại nhân đi."
Tiến vào phòng giam cuối cùng, mấy người đều bị trói chặt, tên lính thưa:
" Bọn chúng ở đây thưa đại nhân."
" Ừm. Đem thiết bị dùng hình đến cho ta."
" Nhưng, bệ hạ đã cấm...."
" Cứ mang đến. Có gì ta chịu trách nhiệm."
" Vâng." Tên lính vội vã đi lấy.
Lúc sau cầm lấy bộ dùng hình, hắn nói với tên lính:
" Ngươi dẫn người của Lý đại nhân tiến về phòng nghỉ. "
" Vâng."
.............
Bộ dùng hình được hắn sử dụng thành thạo, nhanh chóng những người đưa vào không chịu nổi, nhao nhao ấn vào bản khai cung viết sẵn. Đợi tất cả ráo mực.Hắn vội vã cầm lấy tiến vào căn phòng, một người đã ngồi sẵn, cung kính:
" Bẩm đại nhân, tất cả bọn chúng đều khai, do mâu thuẫn từ trước lên bàn bạc cùng nhau ra tay mưu hại.
Đây là tờ khai, đã đóng dấu điểm chỉ. Mời đại nhân xem."
Lật qua loa, Hồ Lam gật đầu:
" Ngươi làm rất tốt. Hiệu suất cũng vô cùng nhanh."
" Cảm tạ đại nhân khen ngợi."
" Để ta dẫn ngươi đi gặp một người..."
Tên cai ngục sau lòng nghe xong lòng vui sướng hồi hộp, bỗng một phi tiêu bắn tới, cả người đơ cứng ngã xuống. Đôi mắt trợn tròn.
Hai tên lính canh hoảng hốt, sau đó nhanh chóng hò hét báo động, mũi giáo cũng chực chỉ:
" Ngươi, ngươi dâm giết người."
Hồ Lam bình thản không đáp, lấy trong người lệnh bài Mật Vệ ra, binh lính tiến lại trông thấy quỳ gối cung kính:
" Tham kiến đại nhân."
Hồ Lam nhìn tất cả, nói:
" Các ngươi biết tại sao hắn phải chết không."
" Không....." Những tên lính canh rụt rè đáp.
Hồ Lam lắc đầu, thở dài:
" Luật pháp là lớn nhất, không chuyện gì được lớn hơn. Vậy mà người thi hành pháp luật lại vi phạm pháp luật. Đáng buồn thay. Kẻ này giữ lại cũng chỉ là sâu mọt. Nhìn lấy đó mà làm gương."
" Vâng. Đại nhân nói đúng. Chúng nô tài xin nghi nhớ."
" Được rồi, theo trình tự thẩm tra lại."
" Vâng."
Từ buồng giam ra ngoài, Hồ Lam lắc đầu cười khổ, không hiểu đại nhân nghĩ gì. Dù sao hắn chỉ cần tuân thủ là được.
..............
Lămg tẩm chúa Nguyễn gồm 9 khu lăng mộ: lăng Trường Cơ (chúa Nguyễn Hoàng), lăng Trường Diễn (chúa Nguyễn Phúc Nguyên), lăng Trường Diên (chúa Nguyễn Phúc Lan); Lăng Trường Hưng (chúa Nguyễn Phúc Tần); lăng Trường Mậu (chúa Nguyễn Phúc Thái); Lăng Trường Thanh (chúa Nguyễn Phúc Chu); lăng Trường Phong (chúa Nguyễn Phúc Chú); lăng Trường Thái (chúa Nguyễn Phúc Khoát); lăng Trường Thiệu (chúa Nguyễn Phúc Thuần) đặt ở các thôn phía tây Huế dọc hai bờ sông Hương. Bên cạnh các lăng của mỗi chúa là lăng của các phi (vợ) của các ông, lăng của các bà phi có khoảng 11 lăng. Các lăng đều được xây dựng theo kiểu kiến trúc đơn giản bằng đá Bazan, gạch vồ gồm hai vòng trong ngoài. Trước mộ có hương án, đằng sau mộ có bình phong, trang trí rồng phượng, ghép nổi mảnh vôi vữa hoặc sành sứ.
Trên một căn nhà gần sát, vô cùng rộng rãi, một nhóm người tụ tập, đầy đủ thành phần, từ thầy phong thuỷ, làm mộc, thường dân....... đều đang bàn tán vè việc sắp tới. Bọn họ thật không ngờ, bệ hạ vẻ ngoài đạo mạo, mà muốn làm chuyện như vậy, đào mả tổ..... bỗng một người hét lớn:
" Cháy, cháy...."
Ngọn lửa từ bốn phía bao quanh, thiêu trụi mọi thứ, tiếng la hét vang lên. Nhiều người cố chạy ra nhưng bị ngọn lửa thiêu rụi, những người khác thấy vậy, quỳ xuống, ôm mặt khóc: "Đây là trời phạt, trời phạt, Tây Sơn sẽ tận. Họ Nguyễn còn......."
Đứng bên ngoài, nghe lấy lời khó nghe như vậy, Hồ Thức không khỏi nhíu mày. Đợi tiếng hét kết thúc, khẽ báo hiệu.
..........
Ngọn lửa thật lớn nhanh chóng thu hút tầm mắt mọi người. Càng nổi bật hơn khi nó gần lăng tẩm chúa Nguyễn, vừa đi dạo tửu lầu về, trông thấy vậy, Hồ Công Thuyên hốt hoảng, vừa chạy vừa hét lớn:
" Ngăn chặn hoả hoạn, tránh cho việc tổn hại đến lăng thất."
Dân chúng nghe vậy, cũng tất bật mang dụng cun dập lửa ra. Một hàng rào cản lửa nhanh chóng được hình thành, những xô nước tới tấp, ngọn lửa cũng được dập.
Nhưng căn nhà đã cháy rụi, không ai sống sót, kiến trúc xung quanh lăng cũng bị cháy xém.
Lúc sau, Nguyễn Huệ thân khoác hoàng bào dưới sự hộ vệ của cấm quân tiến đến, nhìn lăng thất chúa Nguyễn không hư hao, khẽ thở phào.
Hồ Công Thuyên nhanh chóng tiến lại báo cáo sự việc. Nghe xong, lại nhìn thấy bà con ai nấy đều ngồi thở dốc, đủ loại dụng cụ đựng nước xuất hiện. Trong sâu xa, hắn bỗng cảm thấy chua xót, dù sao 9 đời chúa Nguyễn ở đây, muốn chiếm giữ lòng dân không phải một sớm một chiều. Cầm lấy hương thắp lần lượt các lăng mộ. Xong xuôi, hắn đứng trước toàn dân nói:
" Non sông đất nước chúng ta được như ngày hôm nay, đều nhờ công sức của bao cha ông. Và những chúa Nguyễn cũng góp một phần công lao, Trẫm vô cùng tôn trọng điều đó.
Nhớ năm xưa, Trương Thúc Loan chuyên quyền, trẫm một lòng phò trợ hoàng tử Nguyễn Phúc Dương nổi dậy, chống lại. Được sự ủng hộ của mọi người mà có được thành công ban đầu. Nhưng vận đổi sao rời, trong lúc bất cẩn, Nguyễn Phúc Ánh đã bức ép, dẫn người đi, dã tâm muốn mượn thế giặc bên ngoài.
Nhưng với trái tim lí trí, nhận biết việc đó khác gì rước voi rầy mà tổ, hoàng tử không chịu, tuẫn tiễn để lại tiếc thương vô bờ.
Được sự tin tưởng giao phó, tiếp bước tâm nguyện của cha ông, là thống nhất giang sơn. Dù khổ cực nhưng trẫm vẫn đang cố gắng.
Vậy mà đây, có kẻ muốn xâm phạm, độc ác thay. Lòng trẫm vô cùng đau xót.
Việc này, trẫm cũng biết mình sai lầm. Nay trẫm sẽ điều một ngàn quân canh giữ, lo hương hoả."
Nguyễn Huệ dứt lời, dân chúng đồng loạt hô lớn:
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Nhìn cảnh tượng, hắn vô cùng vui vẻ, bước xuống hỏi han người dân, cùng thu dọn, đến gần sáng, cả người nhấm nhem, hắn trở lại hoàng cung.
...........
Ngày hôm sau, trong trà lâu, tửu quán. Mọi người đang bán tán về bệ hạ uy dũng mà cũng đầy tình cảm. Từ chuyện dựng đài tưởng niệm nhà Lê, cấp đất lo hương hoả, lập miếu thờ nghi nhớ công lao họ Lê......giờ lại đến việc, dù đối chọi vẫn bảo vệ lămg tẩm chúa Nguyễn. Một câu chuyện truyền kì được thuê dệt, lan rộng.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
235 chương
14 chương
84 chương
349 chương
80 chương