Đế Chế Đông Lào

Chương 89 : Phú Xuân

Khi ánh chiều buông rủ, chiếu rọi xuống, mặt nước lung linh như một bước tranh thuỷ mặc, khiến bất kì ai đều ngẩn ngơ. Tiếng ca huế không biết từ đâu vang lên quanh quẩn trong không trung, khiến lòng lữ khách xao xuyến: " À á ơ a a à á ơi Ai vô xứ Huế thì vô Chớ sợ Truông nhà Hồ, chớ sợ Phá Tam Giang à ơi À á ơ a a à á ơi Ngó ra quê cha đường xa sông rộng Ngó về quê mẹ núi lộng đèo cao À á ơ a a à á ơi Nhưng con ơi, con ngú ngủ sâu Chứ nối lại nhịp cầu Chứ đã có o ó ư... người đi À á ơ a a à á ơi." .......... Sau một ngày mệt nhọc, những con thuyền dần xuôi theo dòng sông Hương cập bến. Hai bóng người mặc Mãn phục, theo chân mọi người bước xuống, nhìn quang cảnh đơn sơ của một nơi gọi là kinh đô, Vương Liễn khẽ cười: " Man di đúng là man di. Đến nơi phồn thịnh nhất cũng không so sánh được với nơi ở của chúng. Tưởng thiên đường phía trước ai ngờ là địa ngục a...." Nghe vậy, Vương Kiệt (*) nhíu mày: " Ta đã dậy con bao lần, đừng lên trông mặt mà bắt hình dong. Giữ lấy cái miệng, kẻo chết lúc nào không hay." " Cần gì chứ, chả nhẽ bọn chúng dám giết con? Hừ, thách cả họ." " Im." Một cái tát lao đến, Vương Kiệt gằn giọng: " Thứ bất học vô thuật. Đây là đất khách quê người, không phải địa bàn của chúng ta. Làm gì cũng lên khiêm tốn. Ngươi nghĩ chúng ta bị giết, hoàng đế động binh trả thù ư? Xảy ra, đầy kẻ vui mừng không hết, khéo mang vàng bạc sang tặng thêm? Hừ." Tuy không đồng ý, nhưng Vươn Liễn vẫn nhu thuận đáp: " Vâng. Thưa phụ thân, con biết rồi." " Đi thôi. Tìm quán trọ dừng chân. Cũng tối rồi." " Vâng." Hai người vừa đi, một bóng áo đen cũng bám theo sau. ......... Trong thư phòng, Hồ Thức tiến đến: " Thưa bệ hạ, sứ thần nhà Thanh đã rời đoàn, tiến về kinh thành hôm nay." Đang phê duyệt tấu chương, Nguyễn Huệ khẻ dừng lại: " Ừm. Kẻ đến là ai?" " Thưa bệ hạ, là Vương Kiệt, người Hàn Thành, Thiểm Tây. Đỗ trạng nguyên năm Càn Long thứ 26 (1761). Hiện là Quân cơ đại thần trong Quân cơ xứ( là một cơ quan cao cấp của nhà Thanh thời trung và hậu kỳ, chuyên trách thảo luận, tham mưu cơ vụ các đại sự quốc gia cho Hoàng đế). Nổi tiếng là chính trực, không làm việc trái lòng mình, đối chọi gay gắt với Hoà Thân." " Hắn đến một mình hay cùng ai? Giờ đang ở đâu? " Thưa bệ hạ, Hắn đi cùng con trai, hiện đang trọ ở Xuân Hương quán." " ừm. Theo dõi chặt chẽ cho trẫm." " Vâng." ......... Hồ Thức lui, hắn gọi Tiểu Quế Tử tiến đến, nói: " Ngươi cầm lá thư này cho người Hoả tốc tiến đến làng Đại, đưa lên cho Vương gia." " Vâng." Xong xuôi, tựa mình trên long ỷ, hắn thở dài. Sau đó nhanh chóng mặc lên áo choàng ra ngoài. .......... Phủ Bộ Binh nằm sát cạnh hoàng cung, Nguyễn Huệ tiến đến. Bên trong Hồ Công Thuyên cùng tướng sĩ đang bàn bạc. Trông thấy Nguyễn Huệ tiến đến, mọi người khom người cung kính: " Bệ hạ người đã đến." " Ừm. Công việc như thế nào rồi." Hồ Công Thuyên vội vã báo cáo: " Thưa bệ hạ, mấy ngày nay lợi dụng thuận gió, Nguyễn Ánh cho người xuôi lên đánh phá. Tuy không nguy hiểm nhưng rất rát, cường độ lớn hơn mấy lần trước. Thuyền cùng binh sĩ của bọn chúng cũng đều có rất lớn sự khác biệt so với trước đây." " Nguyên nhân của sự thay đổi đó, các ngươi biết chưa?" " Thưa bệ hạ, là do Nguyễn Ánh dưới sự giúp đỡ của Bá Đa Lộc, nên mua được rất nhiều trang bị của Pháp cũng như mời chàonhân tài từ Pháp sang giúp đỡ, nên tiến bộ hơn trước." Nói xong vỗ ngực tiếp: " Dù cho bọn chúng có tiến bộ hơn nữa thì hạm đội ở Thị Nải của chúng ta vẫn dễ dàng đang tan được. Bệ hạ yên tâm." " Kiến tha lâu cũng đầy tổ, không được chủ quan. " " Vâng." " Hệ thống mạng lưới tình báo trong đó ra sao rồi?" " Thưa bệ hạ, thần cho người theo như lời vương gia nói. Nhân việc Nguyễn Ánh sai Chánh cơ Nguyễn Bình gom người đến khai thác vùng Thảo Mộc Câu (sông Vàm Cỏ ngày nay) đã trà trộn vào. Không ngờ nơi đây họ Nguyễn dùng để thử nghiệm các giống cây mới, cũng như tạo lập một kho dưc trữ lương mới. Coi như bước khởi đầu thuận lợi, chỉ cần đợi thời gian. Ngoài ra lợi dụng việc xung đột về văn hoá cùng tôn giáo giữa người Khmer và người Kinh, thần đã liên hệ với thủ lĩnh người Khmer là Nguyễn Văn Tồn. Đạt được thoả thuận rằng: Chỉ cần chúng ta cung cấp số lương thực và vũ khí thì người Khmer sẽ nổi dậy chống phá ở Gia Định và Hà Tiên. Cũng như cung cấp cho chúng ta thông tin mới nhất về Gia định và bản đồ." " Ừm. Việc liên hệ với lũ Khmer đó, gián tiếp thông qua Trần Thiêm Bảo là được. Tránh để kẻ nào biết được mà ảnh hưởng uy tín của ta." " Vâng." ........... Tiếp theo, hắn cùng tham gia bàn luận cùng tướng lĩnh về thành Quy được xây dựng, thiết lập hệ thống địa đạo tiến về Gia định........ Khi trời đã sang canh ba, công việc xong xuôi, mọi người lần lượt rời đi. Trong doanh trướng chỉ còn hắn cùng Hồ Công Thuyên, hắn nhẹ giọng căn dặn: " Sứ giả nhà Thanh đã đến. Trẫm muốn phô trương sưsc mạnh quân sự cho bọn chúng biết, thuận tiện cho đàm phán. Mấy ngày nay, ngươi cho binh sĩ tăng cường huyến luyện, duyệt binh....." " Vâng." " Muộn rồi. Nghỉ ngơi đi. Trẫm về trước." ............ Sáng ngày hôm sau, Vương Kiệt cùng Vương Liễn dậy sớm đi dạo. Hai người mặc lấy trang phục giao lĩnh, lê la các hàng quán hỏi han, nhưng dù ngồi bất kì hàng quán nào, đều nghe được lời bàn tán về Nguyễn Huệ, vô cùng tôn sùng. Thỉnh thoảng cũng có vài lời trái ngược nhưng cũng như muối bỏ biển. Không khiến sự sùng kính về Nguyễn Huệ dao động. Hai người cũng có thêm nhận thức mới về Nguyễn Huệ. .......... Trong một quán trọ, nằm bên bờ sông Hương, đứng trên lầu thả mắt nhìn về phía hoàng cung, hai người mặc Mãn phục đang thưởng trà, Vương Kiệt(*) cười: " Con thấy sự việc như thế nào?" " Thưa phụ thân, có lẽ Nguyễn Huệ rất được lòng dân. Từ khi xuống thuyền, con nghe thấy ai ai cũng khen ngợi. Hiếm một vị vua nào có thể như vậy." Vương Liễn đáp Nghe vậy, hắn lắc đầu: " Con nghĩ thật như vậy ư? Đây là đất họ Nguyễn định cư mấy trăm năm, liệu có thể đơn giản mà như vậy. Qua nghe ngóng, ta cũng nhận thấy kẻ này quả có tài. Bệ hạ đánh giá cao hắn quả không sai." " Thưa phụ thân con không hiểu, mong người giảng giải." Thấy thái độ cầu tiến của con trai, hắn mỉm cười, vuốt vuốt chòm râu nói: " Con thử suy nghĩ xem. Qua lần chiến thắng bọn Tôn Sĩ Nghị có thể thấy, hắn có tài điều binh khiển tướng như Khổng Minh. Nếu thật như lời mọi người nói, hặn lại có lòng nhân từ bác ái, thương dân như con của một vị vua hiền. Con thử nghĩ xem, trong tam quốc có ba cái tuyệt (Tuyệt nhân là Lưu Bị, tuyệt gian là Tào Tháo, tuyệt trí là Khổng Minh), hắn lại chiếm hai, liệu có thực tế không?" Suy ngẫm về lời phụ thân nói, lúc sau Vương Liễn thưa: " Vậy ý người là.....Việc dân chúng nghĩ như vậy là do sự dẫn dắt của hắn..." " Ừm. Nhưng đó cũng rất đáng sợ rời. Đế vương tâm...." Vương Kiệt thì thào.