Đế Chế Đông Lào
Chương 49 : Mời chào
Khi trời dần lên cao, mọi người đã về đến làng, Wellington vẫn còn say tí bỉ được Nguyễn Toản cho người dìu đi nghỉ, sai nhà bếp thái gừng thành miếng nhỏ sắc thành nước để cho Wellington uống.
Những người còn lại thì được Nguyễn Toản dẫn đi dạo quanh làng, nhìn chung quanh chỉ là những ngôi nhà gỗ lợp gói, Humboldt thắc mắc:
" Ở đây chưa có xi măng ư. Xây dựng những ngôi nhà gỗ như thế này khá tốn kém mà khó bền vững, nhất là khi mưa bão thì thôi rồi."
Nguyễn Toản nghe vậy ngượng ngùng.
Bê tông xuất hiện khi phong trào Khải mộng đang lan tràn khắp châu Âu. Được những kĩ sư người anh liên tục phát triển, từ Joseph Aspdin sau đó là Charles Johnson, John Smeaton. Hiện nay xi măng thuỷ lực đã trở thành vật liệu quan trọng, làm thay đổi cả ngành xây dựng. Còn Xi măng portland xuất hiện những năm 1824, được phát triển và phổ biến như ngày nay.
Ngẫm nghĩ Nguyễn Toản cười:
" Chúng tôi những người Phương Đông vẫn yêu thích những kiến trúc nằng gỗ, vừa hoa mĩ lại vừa tràn đầy sự hoài cổ. Còn xi măng thì cũng đang nghiên cứu để áp dụng."
Nghe Nguyễn Toản nói, Humboldt cũng biết mình hỏi hơi vô duyên, cười trừ:
" Không khí nơi đây thật trong lành, không có tiếng ồn ào đinh tai nhức óc của những tiếng còi tầu. Sống ở đây như được hoà mình cùng thiên nhiên."
Shole: " Đúng. Thật ức ao với bạn, Toản à."
Nghe lời khen ngợi, Nguyễn Toản cười.
Mọi người tiếp tục bước đi, rất nhanh một cảnh tượng hấp dẫn mọi người khi phía trước là một đám người lộn xộn, đoàn người tò mò tiến lại xem.
Ở trung tâm, một đoàn người đang hò hét, những thanh kiếm sắc nhọn được đặt ngay ngắn thành hàng, phía dưới, một đoàn người đang dùng súng trường Matchlock nhắm bắn, liên tục 10 nhát đạn:
" đoàng, đoàng, đoàng....". Có những thanh kiếm bị rung lên. Do tầm bắn khá gần lên hoả lực rất lớn.
Khi tiếng súng dừng, một người tiến đến kiểm tra, khĩ mỗi thanh kiếm được nâng lên, dựa trên quan sât những người phía dưới lần lượt cho điểm.
Có thanh bị gẫy, bị lõm, bị mẻ,..... nhưng có một thanh thì nguyên vẹn. Khi cái tên được xướng lên, phía dưới là tiếng hoan hô.
Shole cảm thấy khá thích thú, bên cạnh Rooney - 1 người luyện kim từng làm việc cho công ty thép Steel - lớn nhất nước Anh thì lại cảm thấy ngạc nhiên, bởi Rooney biết được loại thép là thép đúc chủ yếu làm từ gang. Khi sắt được ngâm trong gang lỏng để giảm bớt nồng độ cacbon trong gang lỏng khi chúng khuếch tán vào sắt, cuối cùng được thép. Phương pháp này đang phổ biến ở Anh. Ngoài ra cũng có một phương phâp đang thử nghiệm là phương pháp của Benjamin Huntsman, khi thép đúc trong nồi nấu bằng đất sét, sau đó được nung chảy bằng than cốc và đổ lại vào nồi nấu bằng đất sét.
Nhưng đặc tính của loại thép này là khá cứng, nên việc chịu được sự phá huỷ từ súng đạn là có thể nhưng không có khả năng như thanh kiếm này, ngoài ra nhìn thấy thanh kiếm, Rooney cũng cảm nhận được nó có thể vượt trội hơn hẳn thép của Phổ, đang vô cùng được ưa chuộng, liền quay sang Nguyễn Toản hỏi:
" Không biết ngài có thể mượn cho tôi thanh kiếm này để được ngắm nhìn không. Có lẽ tôi đang thấy món quà của chúa ở nơi đây."
Lời của Rooney khiến ngay cả Shole, Humboldt cùng mấy người vô cùng hướng thú, bởi tuy Rooney từng là tiến sĩ hoá học ở đại học Göttingen, nghe vậy, Nguyễn Toản gật đầu:
" Được thôi Rooney. Đợi tôi chút."
Nói xong, Nguyễn Toản đi lên, trao đổi vài câu, rồi cầm thanh kiếm lại, Rooney đón lấy, nâng nịu, xuýt xoa:
" Oh my gob. Thật tuyệt vời. "
Sau đó quay sang nói với Nguyễn Toản:
" Ngài có thể nói, tôi muốn mua lại nó, và cho tôi hỏi nó đến từ đâu không? Có thể dẫn tôi thăm quan đươc không? Làm phiền ngài rất nhiều."
Nguyễn Toản cười khẽ, sau đó hàn huyên, quay lại nói với Rooney:
" Người đó nói các ngài từ phương xa đến, món quà này như tặng mọi người vì đã đến làng quê này, còn nơi sản xuất thì gần đây thôi, nhưng nó do triều đình quản lí. Muốn tiếp cận chỉ có thể kí hợp đồng và làm việc và giám sát chặt chẽ. Bởi nó là công nghệ độc quyền, không thể để lộ được. Họ nói mong mọi người thông cảm. Ngoài ra, họ nói trông thấy các hạ cũng khá am hiểu về thép, nếu có thể các hạ thử xem ứng tuyển vào, bởi công việc đang thiếu trầm trọng nguồn nhân công."
Nghe vậy, Rooney khẽ buồn rầu, ngẫm nghĩ về lời đề nghị. Mọi người lại tiếp tục đi dạo.
........
Thoáng chốc đoàn người đã dạo quanh xong, Nguyễn Toản mời mọi người dùng bữa, Wellington cũng đã tỉnh rượu, thần sắc có chút mệt mỏi.
Cuộc trò chuyện diễn ra vui vẻ, Nguyễn Toản cũng giới thiệu Đoàn Thị Điểm cùng Shole, khiến Shole tấm tắc khen gợi, khâm phục.
...........
Sáng hôm sau, khi Nguyễn Toản đang ngồi thưởng trà thì Rooney tiến đến, Nguyễn Toản mỉm cười:
" Mời các hạ ngồi xuống."
Rooney gật đầu, ngồi xuống, Nguyễn Toản tiếp:
" Hình như các hạ có điều gì suy nghĩ ư."
Rooney chậm rãi nói:
" Hôm qua tôi đã suy nghĩ về lời đề nghị đó, cũng đã thương thảo cùng Shole với mọi người. Ngài có chắc chắn nếu tôi đồng ý sẽ chắc chắn được bắt tay vào nghiên cứu hạng mục đó không."
Dù rất vui mừng, Nguyễn Toản nhấp mộ nói:
" Điều này chắc hơi khó, tôi sẽ cố gắng. Nhưng muốn tham gia, các hạ phải biết tiếng việt để trao đổi, bởi những người tham gia đều là người đất nước tôi, bất đồng ngôn ngữ rất khó nói chuyện."
Nghe vậy, Rooney gật đầu:
" Chuyện đó tôi biết, sẽ cố gắng nhanh nhất. Cảm ơn ngài."
" Haha. Không có gì. Nhưng do công hiệc đặc thù, tính bí mật cao, có lẽ các hạ sẽ khó khăn trong di chuyển, cho nên tôi nghĩ các hạ muốn làm việc thì nên sắp xếp công việc gia đình. Tôi có đề nghị như thế này, trong làng của tôi có một người biết tiếng anh khá tốt, tôi sẽ cử đi cùng các hạ về Anh thu xếp công việc và gia đình, trong lúc đó, sẽ giúp các hạ học luôn. Sẽ không lãng phí thời gian. Các hạ thấy như thế nào."
" Tuyệt. Cảm ơn ngài rất nhiều." Rooney kích động.
Đưa tiễn Rooney, Nguyễn Toản nở nụ cười thoải mái, đứng lên đi về khu vườn.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
116 chương
61 chương
36 chương
1107 chương
73 chương